Địch Nhất đang ở giữa không trung đã lướt đến trước đám thổ phỉ, bảo
kiếm lướt lên ngàn tầng bóng kiếm, bên tai chợt nghe thấy tiếng quát lôi đình nọ, chỉ cảm thấy muôn vàn sấm sét nổ tung bên tai, chân lực trong
lồng ngực chợt đình trệ, thân thể mất khống chế rơi xuống đất, mà còn
bước chân hư ảo, thân hình lảo đảo mấy bước.
Y vội vàng bình ổn khí cơ dao động trong cơ thể, nhưng không bình nổi muôn vàn kinh hãi trong lòng.
Chuyện gì thế này? Sư tử hống của Địch Cửu không thể có uy lực lớn như vậy, dưới một tiếng quát đã chấn cả y thành thế này.
Đây dứt khoát là phát huy siêu trình độ. Hơn nữa, không phải là gầm thét
thuần vì công kích bình thường mà phát, lại là tiếng quát chân chính
kích nộ như cuồng vô ý thức dùng hết mỗi một chút tiềm lực mà không thêm bất cứ kỹ xảo gì.
Cách quát này, đả thương mình còn sâu hơn đả thương người.
Trong lòng y tuy kinh, nhưng lại vô lực nhìn quanh, nhất định phải thầm vận
nội tức, bình định chân khí cuồn cuộn khắp nơi trong cơ thể trước, bấy
giờ mới có thời gian đưa mắt nhìn quanh.
Oai của một tiếng quát
này, cả Địch Nhất còn chân khí tán loạn tứ phía thì những người khác làm sao chịu nổi. Đám đệ tử Lăng Tiêu đều lũ lượt ngã ngựa, người nội lực
cao còn nhớ phải ngồi xếp bằng, vận công chống đỡ, hiện tại tiếng quát
tuy đã ngừng, họ lại vẫn không thể không tiếp tục vận nội lực điều tức
thương thế, người nội lực thấp thì ngã nhào dưới đất, tai mắt đã ẩn ẩn
có máu tươi rướm ra.
Về phần đám cường đạo kia, vốn đã chẳng có
bao nhiêu cơ sở võ công, tự nhiên càng không chống đỡ nổi, lúc này đã
nằm la liệt dưới đất, có kẻ hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh nhân sự, có kẻ
mắt lại mở to, chẳng qua bọt mép đang chảy ra khóe miệng, hiển nhiên
thần chí không rõ. Đoán đám người này cho dù không chết, chí ít cũng
tàn, hoặc cũng bị chấn điên.
Mà Vương Thành kia, lúc này nằm trên mặt đất cách cỗ xe trần tầm hơn ba trượng, Địch Nhất chỉ dùng khóe mắt
quét một chút, liền chẳng còn hứng thú nhìn thi thể này thêm nữa.
Lực chú ý của y chỉ tập trung trên người Địch Cửu và Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh hai tay ra sức bịt chặt tai, sắc mặt trắng bệch, cổ đầy máu
tươi, chẳng qua rất rõ ràng sự khó chịu của y là bởi vì tai bị chấn đau
điếng, tuyệt đối không liên can đến chuyện bị thương chảy máu.
Mà Địch Cửu giữa sắc mặt xanh xám lại lộ ra màu đỏ yêu dị, lửa giận trong
mắt gần như phải đốt sạch thiên địa. Giữa năm ngón tay phải có một thanh chủy thủ đã gãy làm đôi. Máu tươi yên lặng từ đầu ngón tay y, nhỏ giọt
xuống đất.
Địch Nhất nghẹn họng trố mắt. Không thể nào…
Không thể nào, tuy nói giáo chủ luôn thích làm người tốt, nhưng không đến mức thật sự để cái loại không nhập lưu đó làm trọng thương chứ?
Tuy
nói Địch Cửu gần đây càng ngày càng thất thường, càng ngày càng ngu
xuẩn, nhưng không thể ngốc đến mức dùng sức bóp gãy một thanh chủy thủ
lại quên vận công bảo vệ tay không bị thương chứ. Hơn nữa, tiếng quát
vừa rồi kia rõ ràng đả thương bản thân y còn nặng hơn người ta, y lại
sính mạnh, cố nuốt búng máu tươi kia xuống, làm thế bản thân tổn thương
càng nặng hơn, y không nên là người không có lý trí như vậy?
Trong nháy mắt vừa rồi, Địch Cửu giận dữ quát to, với nội lực của Phó Hán
Khanh mà cũng bị chấn đến mức phải cuống quýt đưa tay bịt tai, càng
không cần nói Vương Thành, lập tức bị dọa chấn động toàn thân, động tác
thoáng chậm, tiếng quát kích bị thương ngũ tạng. Vừa phun ra một búng
máu, Địch Cửu cách xa tít đã đến trước mặt như ảo thuật, tay phải đoạt
lấy, tay phất một cái, Vương Thành cả người đã cưỡi mây lướt gió bay đi.
Trên cơ bản người còn ở giữa không trung thì đã tắt thở. Sau có người kiểm
tra thi thể, phát hiện lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị chấn nát bấy, là
thất khiếu đổ máu mà chết.
Hiếm thấy lần này Địch Cửu có thể giết thành công một người trước mặt Phó Hán Khanh, mà Phó Hán Khanh bởi vì
tai đau, lòng kinh ngạc, không thể kịp thời ngăn cản.
Tiếc là
Địch Cửu không mảy may có cảm giác thành tựu. Nghiến răng nghiến lợi
nhìn Phó Hán Khanh chằm chằm, hoàn toàn không phát giác tay mình dùng
khí lực quá lớn, không cẩn thận bóp nát chủy thủ, cũng làm tay mình bị
thương luôn.Trong họng có mùi tanh nhàn nhạt, nhưng y không có thời gian đi bận tâm,
chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã cố vận một hơi, gượng áp chế nội thương, hai
mắt bốc hỏa nhìn Phó Hán Khanh chòng chọc.
“Ngươi, ngươi…”
Trong nhất thời, y quả thực tức giận không thốt nên lời.
Thật là quá đáng, thật là buồn cười. Cái tên bỗng dưng chui ra, cướp đi mọi
thứ của y này, quái vật một thân thần công, chấn trụ mỗi một chư vương
Tu La này, cái người khiến mình luôn ôm hận trong lòng, một lòng muốn
giết, lại luôn không giết được, không thể giết này, suýt nữa bị một khấu phỉ nực cười nhất cứ thế dễ dàng dùng chủy thủ làm thịt.
Việc này quá hoang đường, quá buồn cười, quá đáng lắm rồi!
Nếu thật sự để tên cường đạo kia thành công, Tu La giáo còn mặt mũi nào
đứng giữa giang hồ, chư vương còn mặt mũi nào sống tiếp, mình cũng nên
tìm một tảng đá đâm đầu chết luôn cho rồi.
Địch Cửu không hiểu
tại sao mình lại vì chuyện như vậy mà kích phẫn đến bước này, tại sao
đến tận lúc này, nhớ tới nguy hiểm khoảnh khắc vừa rồi vẫn phải ẩn ẩn
phát run.
Phó Hán Khanh bị tiếng rống này chấn choáng váng đầu
óc, chờ phục hồi tinh thần, Vương Thành đã từ người sống biến thành
người chết, ngoài ra phía trước chỉ sợ còn thêm cả đống người dở sống dở chết.
Phản ứng đầu tiên của y là trách cứ Địch Cửu: “Sao ngươi
có thể làm như vậy?” Thế nhưng, ánh mắt Địch Cửu hiện tại thật sự là quá đáng sợ, cả người trì độn như y cũng nhịn không được phải co rúm một
thoáng, lời đã đến bên miệng lại quên mất tiêu.
Ngay khi y tạm
thời khuất phục dưới thế lực ác, Địch Nhất đã lướt đến, tay nhanh như
gió, điểm liền mấy huyệt đạo trên cổ y, tạm thời cầm máu. Sau đó nhanh
chóng lấy linh dược tốt nhất, giúp y băng bó. Cả quá trình làm mau lẹ
như gió, quả thực hệt như mây bay nước chảy, chỉ chớp mắt đã xử lý xong
thương thế, biểu hiện trọn vẹn huấn luyện ảnh vệ phải nhận tại phương
diện này thành công cỡ nào.
Kỳ thật tĩnh mạch Phó Hán Khanh bị
cắt, nếu là người thường, hoặc là thầy thuốc bình thường ở bên, chỉ sợ
chưa chắc có thể giữ lại tính mạng. Nhưng Địch Nhất võ công hơn người,
biết rõ hết thảy ảo diệu trong huyệt đạo của cơ thể người, trên người
mang theo lại là linh dược ngàn vàng khó cầu của Tu La giáo, bản thân
cũng từng nhận huấn luyện tốt nhất về cứu chữa, lúc này mới có thể ngay
lập tức áp dụng hành động chính xác nhất.
Bằng không thật để Phó
Hán Khanh và Địch Cửu cứ thế tiếp tục giương mắt nhìn nhau, chẳng bao
lâu giáo chủ đại nhân của Tu La giáo sẽ mất máu mà chết.
Thấy y
ra tay trị thương, Địch Cửu lúc này mới tỉnh ngộ khi mình kinh nộ như
cuồng đã nhãng qua cái gì, nhưng không mảy may có cảm giác tự ngẫm tự
thẹn, trái lại càng cảm thấy phẫn nộ trừng Phó Hán Khanh: “Ngươi cứ để
hắn giết như vậy, tại sao không trả đòn, không đẩy hắn ra?”
Phó Hán Khanh không dưng chột dạ, ngập ngừng nói: “Ta sợ thất thủ làm hắn bị thương.”
Đáp án người bình thường nghe vô cùng quỷ dị này, càng kích thích Địch Cửu
vừa mới tỉnh táo phẫn nộ hơn nữa “Hay cho một Bồ Tát xả thân nuôi hổ,
ngươi lại thà để mình chết cũng không muốn hắn chết?”
Phó Hán
Khanh nhìn nhìn thi thể Vương Thành: “Nếu để ta chọn, ta đích xác thà
rằng mình chết cũng không muốn người khác chết.” Bởi vì sinh mệnh với
ta, có thể có vô số lần, với mỗi người các ngươi, đều chỉ có một lần,
sinh mệnh có thể quay lại vô số lần đó của ta, sao có thể sánh được với
sinh mệnh độc nhất vô nhị của các ngươi.
Những lời liên quan đến
chân tướng Tiểu Lâu này, chỉ có thể nghĩ trong lòng, song lời nói thản
nhiên thành khẩn lại rất không phù hợp lẽ thường mà miệng y nói ra, kích thích Địch Cửu càng sâu hơn.
“Thật đáng tiếc, ngươi không để ý tính mạng mình, chúng ta lại vẫn để ý thể diện thần giáo.”