Tướng phủ nửa đêm canh ba bỗng đến ba vị khách không mời, tướng gia lại
chiêu đãi họ như khách quý, một vị khách trong đó còn trực tiếp mời lên
giường tướng gia, mãi đến sáng hôm sau mới ra cùng tướng gia.
Ngày kế, tướng gia còn đích thân khách khách khí khí tiễn ba vị khách ra
cửa, ưu long hậu đãi cỡ này, nháy mắt đã truyền khắp kinh thành Yên
quốc. Quan viên các nơi hoặc im lặng ở trong phủ nhà mình cân nhắc, hoặc thành quần kết đảng túm tụm thảo luận, nghiên cứu đều là, ba người kia, nhất là cái người ở trên giường tướng gia cả đêm đó, rốt cuộc là thần
thánh phương nào, lại có mặt mũi nhường ấy.
Song, đám Phó Hán
Khanh ba người thân là trung tâm nghị luận của mọi người, đã hội họp
cùng các đệ tử đi theo khác, tuấn mã đánh xe, nghênh ngang mà đi.
Chẳng qua, lần này Địch Cửu lại trái với thái độ vài ngày trước, tránh xa cho lành, nhìn mà không thấy Phó Hán Khanh, cả ngày cùng Địch Nhất chen
trong xe ngựa, thẩm vấn Phó Hán Khanh.
Nội dung thẩm vấn, không
ngoài ngươi cả đêm đã nói những gì với y? Quan hệ của Dung Khiêm kia và
ngươi tốt cỡ nào những vấn đề kiểu này.
Nội dung trả lời của Phó
Hán Khanh là: “Ta chỉ nói chuyện với y một lúc rồi ngủ, y đã đáp ứng về
sau đệ tử giáo ta sẽ không bị đàn áp ở Yên quốc nữa, ngược lại có thể
được giúp đỡ. Quan hệ giữa ta với y, chỉ là quan hệ bạn học bình
thường.”
Đây phải là tin tức chấn động cực lớn với cả cơ nghiệp
Tu La giáo, không biết vì sao, Địch Cửu lại không quá chấn động và giật
mình. Chỉ lạnh lùng nhướng mày: “Chỉ bằng giao tình của các ngươi, y
chịu làm đến bước này, các ngươi còn không có quan hệ gì đặc biệt?”
Phó Hán Khanh cúi đầu nói: “Không phải là y chỉ nể ta mới đáp ứng đâu, còn
có yêu cầu khác nữa cơ. Đệ tử Tu La giáo nếu muốn ngẩng đầu ưỡn ngực làm người ở Yên quốc, nhất định phải tuân thủ pháp luật Yên quốc, còn phải
tận lực hiệp trợ quan phủ, đây là điều kiện trao đổi.” Về chuyện kho
báu, Dung Khiêm trước đó sớm dặn dò. Cho nên y ngậm miệng không nói.
Mấy thứ như kho báu, trước nay đều là căn nguyên của hết thảy thị phi giết
chóc. Thật nói công khai, chỉ sợ nội bộ Tu La giáo, đều sẽ dẫn phát rất
nhiều những tham niệm đáng sợ và hành vi điên cuồng, ý kiến của chư
vương cũng chưa chắc có thể thống nhất. Làm không tốt, sẽ có cả đống
chuyện như phản giáo, nội chiến ùn ùn kéo tới. Đến lúc đó, bản thân giáo chủ tiện nghi y chẳng phải là càng bận đến mức chân không chạm đất, đâu còn thời gian rỗi rãi để ngủ ngon.
Huống chi, mấy trăm năm qua
kho báu vẫn chỉ là một truyền thuyết, người trong võ lâm cũng chỉ cho
rằng kho báu của Tu La giáo là giả, áp bức vây quét Tu La giáo dần dần
chỉ bởi vì thù hận nhiều đời tích tụ và thói quen bao lâu nay mới tùy
tiện làm theo quy củ thế thôi. Vạn nhất xác nhận việc này là thật, trời
biết những người này có thể làm ra chuyện điên cuồng gì.
Dung
Khiêm chỉ định đem việc Tu La giáo hiến bảo vật, bí mật nói rõ với mấy
hoàng thân trọng thần có tư cách phản đối y trong triều, với bên ngoài
thì chỉ tuyên bố Tu La giáo muốn sửa chữa lỗi lầm, Đại Yên lấy lòng dạ
siêu phàm tiếp nhận.
Vì để Phó Hán Khanh có thể nhàn hạ hơn, cũng tránh để đám cao thủ Tu La giáo Địch Nhất, Địch Cửu này hiểu rõ triệt
để thân phận đám học trò họ, mấy nước còn lại, Dung Khiêm đều bảo Phó
Hán Khanh không cần đi nữa, chỉ do Dung Khiêm viết thư, sai sứ giả bí
mật truyền đến. Mà Phó Hán Khanh chỉ cần để lại vị trí tường tận và
phương pháp mở các kho báu là xong.
Địch Cửu tuy là người thông
minh, rốt cuộc vẫn không thể biết đến cùng, cũng không thể đoán ra huyền hư trong đó, chỉ cười khẩy: “Quan hệ tầm thường, ngươi ngủ trong phòng y một đêm. Quan hệ tầm thường, y tự mình tiễn ngươi ra cửa. Quan hệ tầm
thường, trước khi chia tay, y còn giúp ngươi vuốt lại tóc, chỉnh quần
áo, y còn nhìn chằm chằm ngươi cả buổi, sau đó nói mấy câu bảo trọng cẩn thận…”
Phó Hán Khanh trừng to mắt nhìn y: “Ngươi cũng từng ngủ
trong phòng ta cả đêm mà, lại còn là cùng giường với ta…” Khi nói lời
này, y hoàn toàn không để ý sắc mặt Địch Cửu đột nhiên âm trầm tới cực
điểm, lại tiện tay chỉ Địch Nhất “Y gần đây thường xuyên giúp ta vuốt
lại tóc, chỉnh quần áo…”
Y gãi đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó kết luận: “Nói như vậy, ba chúng ta quả nhiên là quan hệ không tầm thường.”
Chúng đệ tử Tu La giáo đang hộ ủng bốn phía xe ngựa chợt nghe phía sau ầm một tiếng, quay đầu nhìn lại, cửa xe đã bay đến giữa không trung, Thiên
vương đại nhân sắc mặt lạnh như băng tuyết từ trong xe lướt ra.
Mọi người vội vàng chuyển tầm mắt, nhìn thẳng phía trước, trong lòng an ủi
mình, ta không phát hiện gì hết, không có nghe thấy gì hết, cố giả như
chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục tiến về phía trước.
Trong cỗ
xe ngựa không còn cửa, Phó Hán Khanh bởi vì thanh âm vẫn không ngừng ép
hỏi kia đã biến mất mà khá thoải mái ngáp một cái, toàn thân lười biếng
rúc vào chăn.
Địch Nhất ánh mắt hàm tiếu nhìn y: “Ta nên bội phục ngươi bổn sự chọc giận người thiên hạ vô song, tùy tùy tiện tiện có thể đâm trúng chỗ đau của người ta, hay là nên khen ngợi ngươi công phu
đánh trống lảng thế gian ít có đây?”
Phó Hán Khanh chớp chớp đôi mắt như ngủ mà không, hoang mang nhìn y: “Ngươi nói gì?”Địch Nhất trừng ánh mắt đơn thuần như thỏ non, trong vắt như trẻ thơ kia của y cả buổi, cuối cùng đành thở dài một tiếng, lắc đầu từ bỏ, cũng quay
người ra khỏi xe ngựa.
Hai người đều bỏ đi, Phó Hán Khanh nên an
tâm ngủ ngon được rồi. Song y uể oải nằm trong chăn, ngây người mở mắt
nhìn nóc xe, phá lệ không hề buồn ngủ.
Mấy đời luân chuyển, y chỉ ngây ngây ngô ngô, được chăng hay chớ, chưa từng chịu nghĩ nhiều. Thế
nhưng Tiểu Dung lại cố tình phải bày vấn đề rành rành trước mặt, khiến y sâu sắc biết rõ, hết thảy không thể lảng tránh.
Đời này, y vẫn
có thể giống như ngày trước, tiếp tục ăn no chờ chết. Song luận văn
không thể hoàn thành, đời tiếp theo y vẫn phải bị bắt vào hồng trần, bị
bắt tiếp xúc với rất nhiều người tính tình âm lãnh ích kỷ tàn khốc do
máy tính sắp xếp, bị bắt mắt thấy càng nhiều giết chóc phản bội và bán
đứng hơn.
Buổi sáng lúc chia tay đó, Tiểu Dung đã dặn đi dặn lại.
“A Hán, ngươi thân ở nơi hiểm ác nhất giang hồ, mỗi một kẻ gọi là người
mình bên cạnh đều không phải là người lương thiện, ngươi lại gánh luận
đề như vậy, nhớ lấy, cẩn thận, nhớ lấy, bảo vệ bản thân.”
Nhưng
mà, cẩn thận thế nào, mới có thể không bị tổn thương, ta không sợ
thương, không sợ đau, không sợ bị giết, không sợ bị tù, Tiểu Dung, vì
sao ngươi lo lắng bảo ta cẩn thận như thế?
Bảo vệ bản thân, làm
sao bảo vệ? Mấy đời làm người này, ta đã học được rất nhiều, ta không
nói dối, nhưng có thể tránh nói thật, ta không đả thương người, nhưng có thể tận lực không để người tổn thương. Cực hạn ta có thể làm cũng chẳng qua như thế mà thôi. Ta chung quy không thể vì bảo vệ mình mà đi thương tổn những người khác.
Mưu kế, lừa gạt, giết chóc, tiên hạ thủ vi cường, hết thảy những điều này, ta đã thấy rất nhiều lần, nhưng mà,
Tiểu Dung, ta không thể học được.
Vậy thì vì sao ta còn phải cẩn thận ứng đối hết thảy, ta lại làm sao có thể bảo vệ mình.
Biết đâu, không đi hoàn thành luận đề, đã là sự bảo vệ lớn nhất rồi.
Không… Hoặc giả, hoàn thành luận đề sớm một chút, không còn sa vào hỗn loạn
như vậy nữa, không còn phải gánh nhiều trách nhiệm như vậy nữa, không
còn bị yêu cầu yêu người khác hoặc chấp nhận tình yêu của người khác
nữa, thậm chí không vào hồng trần nhân gian này nữa, đây mới thật sự là
bảo vệ mình?
Thế nhưng…
Tiểu Dung nói “A Hán, luận văn
thật sự không thể hoàn thành thì đừng quá miễn cưỡng, tuy ta hiện tại
chưa có cách nhưng ta vẫn nghĩ, một ngày nào đó chúng ta có thể nghĩ ra
cách.”
Nhưng mà, Tiểu Dung, nếu ngươi không nghĩ ra cách thì sao? Ta vẫn phải một đời lại một đời, không ngừng luân chuyển, ta vẫn phải
một đời lại một đời, nhìn hết máu tươi, nhìn hết khổ nạn, nhìn hết mọi
âm lãnh và tàn khốc của nhân gian.
“A Hán, lần tiếp theo tên
nhiều chuyện Trương Mẫn Hân kia liên hệ với ngươi, ngươi bảo cô nàng tra thử giúp, quy định sửa đề kia rốt cuộc có hay không, yêu cầu của quy
định rốt cuộc là gì, không chừng thật có thể dùng được.”
Thế nhưng, nếu ta phù hợp với yêu cầu của điều kiện, lần trước giáo sư đã nói với ta rồi chứ?
Phó Hán Khanh trước nay luôn lười nhác, mọi sự không để trong lòng, trời
sập cũng chẳng buồn động não, chưa từng suy nghĩ tiền đồ, chưa từng lo
lắng cho tương lai, bởi vì bị Dung Khiêm nhắc nhở, đột nhiên không tìm
lại được sự bình tĩnh vạn sự không quan tâm trước kia, nằm ngẩn người
nửa ngày, ánh mắt từ trống rỗng, dần dần lộ ra vẻ dứt khoát kiên quyết.
Xe ngựa xóc nảy đi về trước, ngay trong lắc lắc lư lư này, y đã trải qua
thời gian dài đấu tranh tư tưởng, đến cuối cùng, cắn răng, cố hạ quyết
tâm ngồi dậy. Ló người ra ngoài xe ngựa, nhìn thân ảnh cao lớn đang cưỡi ngựa phía trước kia, dùng thanh âm lớn nhất mà hô: “Địch Cửu, Địch
Cửu.”