Cách một con đường, vượt qua không gian khá xa xôi, ánh mắt hờ hững kia, cùng họ đối thị giữa hư không chỉ một chớp mắt, giống như đó chỉ là một lần cực vô ý quay đầu, ngẩng nhìn, sau đó lại thản nhiên nhìn về phía
trước.
Song ngay khoảnh khắc ngắn nhất đó, Địch Nhất và Địch Cửu
đều sinh ra một cảm giác cực lạ lùng. Phảng phất ánh mắt kia, xuyên qua
hết thảy hồng trần mê chướng hữu hình hoặc vô hình, xa xa trông lại,
liền như có thể nhìn thông nhìn thấu người ta.
Với tính tình do
hơn hai mươi năm thiết huyết khổ huấn bồi dưỡng ra của họ, nếu có ai
khiến họ sinh ra cảm giác kiểu này, ý niệm đầu tiên chính là người này
phải diệt trừ, nếu thật sự không thể giết chết thì phải tránh đi thật
xa, tuyệt đối không nên tiếp cận nữa.
Song ánh mắt Dung Khiêm
dường như có thể nháy mắt hiểu rõ hết thảy bí ẩn sâu trong lòng người,
rồi lại bình hòa thong dong thần kỳ, khiến người không thể sinh ra mảy
may phản cảm.
Lực tham tri đủ tính xâm lược nhất, cùng lực tương
tác khiến người cực khó sinh ra tâm phòng bị, đồng thời xuất hiện trong
một ánh mắt, mà có thể đạt đến sự hài hòa hoàn mỹ như thế, người này quả nhiên không hổ là quái vật ra từ Tiểu Lâu.
Địch Nhất khe khẽ thở dài một tiếng: “Chúng ta cách cả một con phố, hơn nữa lại có ý thu liễm khí cơ phong mang, thế nhưng người đã quen với vạn chúng chú mục như y, vẫn có thể phân biệt ánh mắt chúng ta và những người khác, lực cảm giác này quả thực không thể tưởng tượng.”
Địch Cửu trầm mặc không nói gì, như y và Địch Nhất, thời thời khắc khắc giãy giụa lớn lên trong
nguy hiểm, ngủ cũng thủy chung bảo trì kinh giác, nhưng vẫn không thể có được lực cảm giác cường đại rồi lại bình hòa tự nhiên như Dung Khiêm.
Trong lòng bỗng thở dài. Trước là Phong Kính Tiết, sau là Dung Khiêm, sớm
nhất còn có một Phó Hán Khanh cực ngu ngốc nhưng lại cực cường đại, cảm
giác từ trong cái giếng con con nhảy ra, mở mắt nhìn thấy thế giới rộng
lớn đến thế, ngoài trời còn có trời này, thật sự không thể nói tốt được
bao nhiêu.
Cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng phảng phất chẳng nắm
được thứ gì hết, con ếch trong giếng nếu vĩnh viễn không nhảy ra được,
phải chăng có thể vĩnh viễn không biết mình nhỏ bé và đáng thương.
Buồn cười là, ngay cả lừa mình dối người y cũng chẳng thèm.
Tâm tình của Địch Nhất không nặng nề như y, cũng không hề có gánh nặng mãnh liệt như y. Ngữ khí tuy kinh ngạc, song cũng thủy chung thong dong:
“Trước là Phong Kính Tiết, sau là Dung Khiêm, những người từ Tiểu Lâu
ra, một người xuất sắc hơn một người, chỉ trừ con heo lười nhác khá là
mất mặt.”
Khi nói chuyện lại hàm chứa nét cười nhìn nhìn Phó Hán
Khanh đang ngủ khò khò, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau
khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi như vậy, lại dời ánh mắt hướng ra ngoài
cửa sổ, Dung Khiêm đã đi vào phủ.
Dung Khiêm thân là Tể tướng Yên quốc, tay nắm đại quyền cử quốc, tự nhiên cũng phải xử trí công vụ cả
nước. Vì Hoàng đế còn quá nhỏ, trách nhiệm trên người Dung Khiêm càng
thêm nặng nề. Mỗi ngày sau khi lên triều, chính là giải quyết công vụ,
đợi đến khi về phủ thì đã là gần hoàng hôn.
Y xưa nay tự phụ võ
nghệ, khi mới nắm đại quyền, tuy liên tiếp bị ám sát, lại vẫn chẳng buồn nghiêm túc siết chặt phòng ngự tướng phủ, chẳng những phòng vệ trong
phủ khá đơn giản, ngay cả ngoài phủ cũng chưa từng quản trị quét sạch,
không hề như các đại quan khác, thường phong kín cả con phố như địa bàn
nhà mình, không cho bách tính mở cửa lập hộ hoặc làm ăn. Ngày thường ra
vào cũng ít bày nghi thức, ít dẫn hộ tòng, có thể có mười người ở hai
bên đã xem là rất nhiều rồi.
Vì bản tính này, không biết bao
nhiêu triều thần tướng quân đã khuyên y, lại không biết bao nhiêu đối
thủ tự cho là có thể lợi dụng sơ hở ám sát y.
Thế nhưng, sau vài
năm, sự kiện ám sát từ ùn ùn vô tận, đến rốt cuộc không còn thấy bóng
dáng thích khách, mà tất cả chủ mưu phía sau các vụ ám sát, hoặc là mai
danh ẩn tích, hoặc là ẩn nấp thuận theo, hoặc là gia thế lụi bại, theo
thế cục Yên quốc ổn định mà dần dần không còn ai chú ý nữa.
Tể
tướng đại nhân vẫn tiếp tục tùy ý như vậy, sơ ý như vậy, không chú ý an
toàn của mình như vậy, mà các đại thần đa sự nhất suy nghĩ trọng nhất
trong triều, cũng đều không lắm miệng khuyên giải nữa.
Vì Dung Khiêm bình thường cực tùy tính, cực không ra vẻ, dù là hạ nhân trong phủ, trước mặt y cũng không thấy cung kính mấy.
Y vừa mới từ cửa hông vào phủ, một quản sự đã rảo bước đến trước ngựa, thanh âm cực thấp ở trước ngựa y nói một câu.
“Đang ở trong vườn, vốn là muốn mời vào nội sảnh, nhưng khi đi qua vườn thấy
hoa trong vườn nở đẹp, liền nói muốn vẽ lại, cho Dung tướng chính mắt
xem thử công phu vẽ tranh của ngài lại có tiến bộ. Quản gia trong phủ,
đều đang ở đó hầu hạ.”
Dung Khiêm thở dài lắc đầu, xoay người xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho hạ nhân bên kia rồi rảo bước đi về phía trước.Vì Dung Khiêm không hề thích mấy việc phong nhã ngâm gió ngợi trăng, ngắm
hoa thưởng cảnh, hoa viên tướng phủ tuy lớn nhưng cũng không thể nói là
tinh xảo kỳ trí. Hoa hoa cỏ cỏ, sinh trưởng tự do, ít có sức người khiên cưỡng, lại có một loại sức sống thiên nhiên khác.
Giữa hoa viên
bày một bộ bàn con con, một dáng người cực cực nhỏ, nghiêm nghiêm chỉnh
chỉnh ngồi đó múa bút vẽ tranh. Sự chuyên chú và nghiêm túc như vậy
trong hài tử, đúng là cực hiếm thấy.
Những người theo bảo vệ bốn
phía lại nhiều không đếm xuể. Gần đó có người dâng trà, có người cầm
quạt, có người che ô, có người cầm phất trần, có người bưng ống nhổ.
Cạnh bàn có người mài mực, có người trải giấy, xa xa lại có vô số hộ vệ
đứng quanh quan sát, thần sắc cực tỉnh táo.
Lực chú ý của mọi
người đều tập trung trên người hài tử nhỏ xíu, chỉ chuyên tâm vẽ tranh
nọ. Cho đến khi có tiếng bước chân tới gần.
Rất nhiều người đều
đưa mắt nhìn qua, lại thấy cuối đại môn hoa viên, có người đang rảo bước đến, ném đoàn hộ tòng hạ nhân lại xa tít phía sau.
Đang lúc
hoàng hôn, chân trời tịch dương như lửa, giữa đất trời đều như có một
quầng sáng màu đỏ nhạt, tôn lên hồng bào phi y của người nọ, một đường
đi đến giữa hoa cỏ xanh tươi vô hạn này, nhất thời khiến người thoáng
mất hồn.
Chúng hạ nhân đều cảnh tỉnh, đang toan thi lễ, lại bị Dung Khiêm mỉm cười đưa tay ra hiệu, im lặng ngừng lại.
Dung Khiêm vừa bước về trước, ánh mắt vừa thản nhiên đảo qua, cảm thấy buồn
cười. Rõ là quá phô trương. Chẳng những dẫn theo thái giám thị vệ lanh
lợi hiểu chuyện nhất và thân thủ không tồi trong cung, tiện thể còn dọa
hết thủ hạ và hộ vệ tướng phủ sợ túm tụm một chỗ. Tử tế nhớ lại một
chút, hình như cho dù là khi tướng phủ làm đại yến hội, đại khánh điển
gì đó, cũng ít khi có trận trượng lớn như vậy.
Y cười thầm trong
lòng, chân lại đã đến gần bên cạnh hài đồng nọ, nhẹ nhàng phất tay, mấy
nội giám hầu hạ ở bên liền im lặng lui ra.
Hài tử nọ chuyên tâm vẽ tranh, nhất thời vẫn chưa hề phát hiện.
Dung Khiêm ló đầu nhìn nó vẽ, bút pháp tuy rằng non nớt, múa bút kết cấu
khéo léo nhưng cũng là có mô có dạng. Dung Khiêm vui vẻ nở nụ cười, thái phó dạy tuy tốt, tiểu Hoàng thượng của chúng ta thông minh giỏi giang
học nhanh, đây mới là trọng điểm.
Vui vẻ nghĩ như vậy, tay liền
bất tri bất giác duỗi ra, nhẹ nhàng nắm bàn tay bé teo đang cầm bút kia, khom lưng cúi đầu, kề bên cái đầu nhỏ xíu nọ, nhẹ nhàng nói: “Hoàng
thượng, mấy chỗ này nên vẽ như vầy mới đúng.”
Tay y nhẹ nhàng cầm tay hài tử, từ từ vẽ trên giấy. Hài nhi nhỏ xíu, tay đặc biệt nhỏ. Da
cực mềm mại, nắm trong lòng bàn tay có hơi ấm nhè nhẹ và xúc cảm cực
tốt. Tay nhỏ như vậy, mũm mĩm như vậy, dường như thoáng dùng sức là sẽ
vỡ nát, sẽ tan ra. Khiến y phải cẩn thận, nắm thật nhẹ nhàng.
Mọi người đều thấy Tể tướng Yên quốc mỉm cười khom lưng, ánh mắt ôn nhu
thần kỳ, tay phải nhẹ nhàng nắm tay Hoàng đế nhỏ xíu, tay trái tự nhiên
mở ra, lấy một tư thế hoàn toàn che chở, nhẹ nhàng vây quanh thân thể
hài nhi bé tẹo.
Khi y cúi đầu, mặt kề sát khuôn mặt Hoàng đế, y nhẹ nhàng mở miệng nói một câu gì đó, gió dưới tịch dương phảng phất đều ấm áp.
Hài tử nhỏ xíu đáng yêu, thường sẽ khiến người ta quên mất nó là Hoàng đế
đó chợt mở to mắt, hoan hoan hỉ hỉ kêu một tiếng: “Dung tướng.”
Mà y, mỉm cười dưới tịch dương, thoáng ngơ ngẩn nghĩ.
Da tiểu hài tử thật là đã, nắm cũng khiến người ta không muốn buông.
Tóc tiểu hài tử thật là bóng mượt, thật muốn ra sức vuốt một chút, vò một chút ghê, cảm giác khẳng định là hạng nhất.
Người tiểu hài tử vừa sạch sẽ vừa mát mẻ, còn thoang thoảng mùi thơm, hẳn
không phải mùi sữa đâu, tiểu tử này cai sữa lâu lắm rồi. Trong cung khắp nơi đều đốt hương, y phục toàn phải dùng mấy loại hương đắt tiền muốn
chết để xông, tật xấu này vẫn phải sửa một chút, thứ nhất là quá xa xỉ,
thứ hai, xông một nam tử hán thơm phức như một tiểu cô nương xinh xắn
không tốt lắm đâu. Bất quá…
Bất quá, thế này vẫn thật sự dễ ngửi, bằng không cứ chờ nó lớn hơn một chút rồi hãy sửa. Hiện tại vẫn còn nhỏ mà.