Dương Phàm đánh lên lưng hắn một chưởng, nhanh chóng trị thương cho hắn.
Sau một lúc, Dương Phàm mới trầm ngâm nói:
- Uy lực của kiếm này chúng ta đã thử nghiệm rồi. Ngay cả chân
tiên hạ phàm cũng không thể nắm chắc mười thành có thể tran
áp được nó.
Rồi sau đó, hắn nhắm hai mắt hai, tâm thần
dung nhập vào sâu trong Luân Hồi Quả. Ánh sáng nhiêu màu lập
tức nhu luân bàn, bỗng nhiên vận Chuyên.
Tám thần dung nhập vào trong thời không hỗn loạn, đại Luân Hồi. Dương Phàm lại suy
tính, tìm ra lai lịch thanh kiếm này và hậu quả xấu sau này
của nó.
Thật lâu sau. Dương Phàm khẽ hô lên một tiếng:
- Không ổn! Cănnguyênlại chính là ở Đại Tần, Tần Hoàng Lăng!
Dương Phàm nhớ rất rõ ràng khi thanh kiếm này phát ra tà ma tính,
mặt ngoài hiện lên một ma long màu đen, đông thỏi có Tà Lệ Long Khí sinh ra - hoàn toàn tương phái với Chí bảo Long Khí.
Cỗ long khí tà lệ này so với bất cứ một kiện Chí Bảo Long Khí
nào cũng mạnh hơn nhiều, hơn nữa còn không ngừng gia tăng.
Càng thêm đáng sợ chính là cấp bậc của kiện tiên khí này. đây không phải là một kiện tiên khí bình thường.
- Chúng ta giết về Đại Tần!
Hồ Phi hưng phấn nói.
- Giờ không phải là thời cơ tốt nhất!
Dương Phàm lắc đẩu nói:
- Kiếm này dù tà hơn nữa cũng chỉ là một thanh kiếm. Hơn nữa
không phải là hoàng giả trong kiếm, khôngbằng được Vô Song, không thể hiệu lệnh người khác.
Dương Phàm biết kiếm này tuy
ở nhân giới là vô kiên bất tồi, có được lực lượng Hủy thiên
diệt địa, gân nhu không ai khắc chế được.
Nhưng hắn lại biết Vô Song là khắc tinh duy nhất của kiếm này.
Nghĩ tới đây, Dương Phàm lập tức liên hệ với Mộc Phong ở Cực Bắc.
Không biết vì sao Dương Phàm cũng không lo lắng Thất Tinh Trấn Ma
Kiếm bị tà tính khống chế kia. mà lo lắng u Ảnh Ma Chủ và Vu
Tôn hơn.
Đông Thắng Đại Lục. Đại Tần Hoàng cung.
Một cung điện héo lánh.
Vô u Ma Hoàng ngồi xếp bằng trên một đài sen, khuôn mặt anh tuấn tà dị đang rất bình tĩnh, đang tĩnh tu.
Mà bên cạnh Ma Hoàng, Vu Tôn có vẻ lo lắng, bất an. về phần u Ảnh Ma Chủ lại không biết đang ở nơi nào.
- Vu Tôn các hạ, ngươi lo lắng cho annguy của u Ảnh sao?!
VÔ u Ma Hoàng khôngmở mắt ra, giọng điệu đạm mạc.
- Chúng ta không để ý tới Dương Phàm. Kế hoạch đi từng bước
một. thuận lợi hoàn thành. Chỉ là, gần đây ta Ngày càng cảm
ứng được người này cường đại, hoàn toàn vượt qua khả năng bói toán của ta. vượt xa trình độ bản Vu Tôn có thể tướng tượng.
Trong mắt Vu Tôn lộ ra vẻ lo lắng, thân thể khô gầy giờ phút này hơi lộ vẻ già nua. vô
lực.
- Dương Phàm cũng chỉ là một con kiến mà thôi! Ngay cả thiên tư
hắn siêu việt, Chỉ qua mấy trăm năm mà thôi, chẳng lễ hắn có
thể đạt tới trình tự có thể uy hiếp được chúng ta sao?! Chúng ta không trêu chọc hắn thì thôi, chẳng lễ lo sợ hắn chủ động
đối phó chúng ta?!
Vô u Ma Hoàng lạnh lùng nói.
-
Bản vu đối với dự cảm nguy cơ đối với bản thân chưa từng sai! Từ khí chào đòi tới nay, đây là lẩn thứ ba. Lần đầu tiên là ở
thời kỳ thượng cổ, bị Thiên Lan Tán tiên đuổi giết, lẩn thứ hai
là bị Vân Tiên Đảo Tư Đồ trưởng lão phát hiện. Mà đây là lần
thứba... Loại nguy cơ nà đủ để uy hiếp tới tính mạng ta!
Giọng điệu Vu Tôn kinh hoảng, vang vọng bất định ở trong đại điện.
Một khắc này, một cỗ tinh quang dịu dàng từ trên trời đêm rơi xuống, không ngờ quy dị hạ xuống trong đại điện.
Việc này quả thực kỳ quái.
Chẳng những như vậy, trong tinh quang còn ngưng tụ ra một đạo hư ảnh luân bàn có màu sắc rực rỡ!
- Không ổn! Tinh Tôn liên thủ với tiểu tử kia.
Sắc mặt Vu Tôn đò bừng lên, phốc một tiếng, phun ra một búng máu.
Vô u Ma Hoàng chấn động, quát lạnh, một tiếng, há mồm phun ra
một viên cầu màu tím trong suốt, hình thành cương phong dập nát hư không.
Nhưng mà công kích này đánh trúng tinh quang và
luân bàn rực rỡ kia thì như gặp phải thứ vô hình, trực tiếp
xuyên qua.
Chỉ có một không gian cái khe hiện ra làm cho tinh quang và hư ảnh luân bàn kia lay động một chút.
- Không được, nhiều nhất chi có thể duy trì được thời gian mười tức mà thôi.
Nàng phụ trách kiểm chế, tập trung Vu Tôn, tổn hao rất lớn.
Loại thủ đoạn công kích siêu việt không gian, hệ thống lực lượng
này chẳng những tiêu hao nguyên khí. tâm thân mà còn tôn hại cả
thọ nguyên.
Lúc này, ở Kiếm Hoàng Đào, mỗi thời khắc
Dương Phàm đều tổn hại hơn ngàn năm thọ nguyên, nhưng hắn chẳng
hể bận tâm.
Nhưng Vu Tôn lại có vô số thế thân, có lẽ
mười vạn tám ngàn là phóngd dại nhưng cho dù chỉ có mấy trăm
cái đã khiến hai người lănh đủ rỗi.
Một khi đã nhưvậy. Dương mỗ sẽ đoạt đi tu vi của ngươi, cho ngươi chết tự nhiên...
Lệ mang trong mắt Dương Phàm lóe lên.
Thế thân của Vu Tôn dù ẩn chứa Vu đạo huyển diệu, theo đuổi bản
chất, tuy nhiên, cái này không thể gánh vác được thương tổn cho
bản tôn.
Ông!
Luân bàn rực rỡ trên đinh đầu Vu Tôn
ẩn ẩn hiện lên một lốc xoáy vô hình, khoách đại ra. bao lấy
hắn vào bên trong.
- Không ôn!
Vu Tôn kêu lên một
tiếng đau đón, chi cảm thấy mình như bước vào một cánh cùa.
rồi sau đó không ngừng t hay đôi không gian liên tục, bốn phía khi thi u ám. khi thì sáng bừng.
Bồng nhiên, hắn cảm giác
mình Ngày càng già nua, một thân vu lực, bao gồm cả linh hồn
lực đang giảm đi một cách không thể tưởng tượng nổi.
Tuy
rẳng thông qua thời không hỗn loạn và thiên cơ, thần thông công kích của Dương Phàm bị suy yếu, không bằng một phần mười, nhưng Vu
Tôn vẫn cảm thẩy được tinh khí thần đang giảm xuống, thể chất
đang biến đổi.
Một khắc trước khi chết, linh hồn lực lượng của Vu Tôn chân chính theo đó bạo liệt, chấn nhiếp thế gian.
Trong đại điện trông trơn này chỉ còn lại hai người Vô u Ma Hoàng và u Ảnh Ma Chủ. Bọn họ hai mắt nhìn nhau, trong lòng còn âm thầm
sợ hăi.
Cực Bắc Tinh thần Tháp.
- Không hổ là nhân vật còn kế thừa Huyết mạch cùa Vu tộc thượng cổ.
- Cuối cùng cũng giết được Vu Tôn... May mắn, may mắn!
Mộc Phong thớ phào một hơi.
Hắn cũng cảm ứng được bản tôn ở Ngoại Hải Vực đang rất suy yếu.
- Một chiêu cuối cùng kia là gì?! Không ngờ khiến người ta sinh
lão bệnh tử, lại còn tân sinh thành một đứa trẻ, khiến Vu Tôn
suy vếu tới cực điểm, không thể sử dụng vu thuật thế thân!
Tinh Tôn kinh ngạc và thán phục.
Mộc Phong tự nhiên không trả lời được. Lúc này, thông qua Tiên Hồng
ánh xạ, một đạo tâm thần chiếm cứ thân thể hắn, chậm rãi trả
lời:
- Đây là Luân Hồi Môn. theo ly thuyết là thần thông mà chi cảnh giới sau Chứng Quá Kỳ mới có thể thi triển, thông qua thời không hỗn loạn và Luân Hồi để tiến hành.
- Mặc dù
ta chi mới sờ soạng bên ngoài nhưng cũng chứng minh sự tồn tại
của sinh tử Luân Hồi, nhưvậy, cảnh giới sau Chứng Quá Kỳ chính là...