Giọng nói uy nghiêm vừa dứt, từ dưới đài lập tức có một đám thị vệ
khiêng lên một cái lồng sắt lớn, bên ngoài được phủ một lớp vải màu vàng kim sáng rực. Từ trong lồng sắt ẩn ẩn phát ra ánh sáng bảy màu mờ ảo,
xuyên qua lớp vải bên ngoài phả lên mặt của đám thị vệ.
Một linh cảm mãnh liệt tiến thẳng vào trong đầu Vương Tuyết Nghi, khiến
cho nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào lồng sắt. Hỏa linh châu, chính là
Hỏa linh châu. Linh cảm mãnh liệt như vậy! Vương Tuyết Nghi kinh ngạc
nhìn vào viên ngọc ánh lên hồng quang chói mắt đang nằm bên trong cơ thể Thất Mỹ điêu, Hỏa linh châu tựa hồ cũng cảm nhận được linh thức của
Vương Tuyết Nghi, càng phát ra nồng đậm hồng quang. Mà Thất Mỹ điêu bởi
vì cũng ảnh hưởng từ Hỏa linh châu đột nhiên chuyển biến, bộ lông thất
sắc của nó lại càng tỏa sáng rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Cũng chỉ có Vương Tuyết Nghi nhìn thấy Hỏa linh châu xuyên qua những vật thể bên ngoài, trực tiếp nhìn đến Hỏa linh châu.
Bỗng một tên thị vệ vươn tay kéo xuống tấm vải, mọi người lập tức cảm thấy chói mắt, một bộ xúc động mà nhìn.
Chỉ thấy bên trong cái lồng sắt, ánh sáng bảy màu phát ra bốn phía, phát sáng rực rỡ. Một con chim vũ to lớn đứng giữa lồng sắt, cao bằng một
tên thị vệ to khỏe, nó có bộ lông bảy màu xen kẽ chạy dọc khắp thân, cái mõ dài màu vàng kim sáng bóng, đôi mắt phượng đen hẹp dài đánh giá bốn
phía, sắc bén mà cao quý. Trên đỉnh đầu nó còn có một nhúm lông màu xanh đong đưa theo gió, phần đuôi rất dài, khẽ lay động theo từng chuyển
động của nó.
Mọi người bắt đầu xôn xao, Thất Mỹ điêu là con ma thú do Thái sư Hạ Lục
Tào tiêu hao mất bảy ngày bảy đêm tạo ra, màu sắc xinh đẹp, chẳng những
sức mạnh phi thường cường hãn, còn có khả năng nhận biết đồ vật cái nào
giá trị cao thấp, còn có thể nhìn thấu chân thân của tất cả sinh vật.
Đặc biệt, nó rất thích những thứ xinh đẹp, nếu phát hiện được thứ khiến
nó ưng ý, liền không do dự muốn đem về chơi đùa.
Đáng chú ý là, thực lực của nó rất mạnh, có thể sánh với cảnh giới nhân Tôn.
Nhân Tôn! Cái loại cảnh giới này đến cỡ nào kinh khủng, đến cỡ nào hiếm
có! Nhìn khắp Ngân Hỏa quốc cũng chỉ thấy đại trưởng lão cùng thái sư là đạt đến cảnh giới này, càng không dám bàn đến cảnh giới nhân Thánh cùng nhân Thần. Thất Mỹ điêu từ khi được tạo ra đều một mực trung thành nghe lời Hạ Lục Tào. Điểm này lại thật sự vô cùng tốt, chế phục được con vật cường hãn như vậy, đối với triều đình Ngân Hỏa quốc vô cùng có lợi. Địa vị của Hạ Lục Tào cũng từ đó càng được lên cao, được toàn bộ cả nước
kính trọng.
Tất cả mọi người lúc này đều căng mắt ra chăm chú ngắm nhìn Thất Mỹ
điêu. Bọn họ trước nay cũng chỉ nghe nói qua, chưa bao giờ có cơ hội
nhìn thấy. Hôm nay thấy được, quả thật khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
“Oa! Thật là xinh đẹp nha! Thất Mỹ điêu hóa ra đang ở ngay trước mắt ta!”
“Ta thật không có nằm mơ?”
“Ma thú sở hữu sức mạnh nhân Tôn cảnh giới, quả thật không đơn giản a!”
…
Từng đợt âm thanh ca ngợi vang lên, nhất thời khiến cho toàn trường trở nên náo nhiệt.
Vương Tuyết Nghi nhìn nhìn, nhìn thế nào cũng cảm thấy Thất Mỹ điêu
phảng phất giống như phượng hoàng. Chỉ là nàng cảm giác còn có cái gì đó chưa hoàn chỉnh?
Lúc này, Âu Dương Tề tiến về phía trước, làm một động tác bảo mọi người
im lặng, bên dưới lập tức yên tĩnh. Hôm nay hắn đặc biệt đích thân đến
đây, mục đích cũng là bời vì “nàng”.
Hỏa linh châu đã nằm trong bụng Thất Mỹ điêu, như vậy khả năng phát huy
khả năng của nó sẽ tăng lên gấp bội. Ít người biết được, Thất Mỹ điêu
vốn dĩ đối với nhân loại xinh đẹp cũng là nồng đậm hứng thú. Lúc trước ở trong cung, nó phát hiện một cung nữ quốc sắc thiên hương, liền dùng
đôi chân to lớn gắp đi bay vào phòng của nó. Sáng hôm sau, liền không
thấy tung tích của cung nữ đó nữa.
Từ đó, các phi tần cung nữ đối với nó đều sinh ra sợ hãi, không dám đến
gần. Mà cũng trừ vài lần phát hiện được nữ tử xinh đẹp hơn người, nó
cũng không tìm ra được người nào khiến nó vừa ý.
Hôm nay trước để cho nó tìm ra nàng, sau đó khống chế nó, không để nó
lại gắp người đi. Hạ Lục Tào có đưa cho hắn một cây sáo ngọc, nói đã đặt ma chú lên cây sáo, có thể điều khiển Thất Mỹ điêu, cho nên hắn khá an
tâm. Chỉ là đến cả Hạ Lục Tào cũng không thể ngờ, sự việc xảy ra ngoài
khống chế của hắn.
“Được rồi mọi người, bây giờ trẫm sẽ thả Thất Mỹ điêu ra, các khanh
không cần hoang mang.” Âu Dương Tề lấy ra sáo ngọc chắp tay sau lưng,
hướng mọi người mỉm cười nói.
Trên đài, các cô nương xinh đẹp đều đã bước ra đứng ngay ngắn trên đài,
trong lòng đều mang một tia hy vọng được chọn trúng, may mắn còn có thể
được hoàng thượng chú ý tới. Mà Đỗ Phi Nhạn lúc này cũng rời khỏi Lữ
Nhiên, thảnh thơi đứng ở một đầu trong hàng mỹ nữ khoanh tay đắc ý tươi
cười. Ở nơi này không phải nàng xinh đẹp nhất thì là ai đây? Đã chơi thì phải chơi tới cùng a, nàng cũng muốn nhìn một chút bộ dạng tức giận của Lữ Nhiên, để cho hắn biết hậu quả của việc chọc giận nàng!
Âu Dương Tề đưa sáo ngọc lên miệng, thổi ra một đoạn ngắn âm thanh kì
quặc. Sau đó, kim quang xung quanh lồng sắt dần biến mất, Thất Mỹ điêu
cảm thấy kết giới yếu đi, cuối cùng được cởi bỏ, nó lập tức tung cánh
phá banh lồng sắt bay vút lên bầu trời lượn lờ mấy vòng, miệng không
ngừng phát ra tiếng kêu thống khoái, vang vọng khắp nơi, uy phong mãnh
liệt lan tỏa.
Tiếp đó, Âu Dương Tề lại thổi một đoạn nữa, Thất Mỹ điêu liền ngoan ngoãn bay lại gần hắn ta, chăm chú nghe mệnh lệnh.
Đột nhiên, Thất Mỹ điêu hưng phấn kêu lên một tiếng thật dài, vỗ cánh
bay lên lượn lờ xung quanh, đôi mắt phấn khích đảo qua các mỹ nữ trên
đài, nó cứ bay vòng tròn, giống như đang đánh giá các nàng. Sau đó, đôi
mắt sắc bén dừng lại trên người Đỗ Phi Nhạn, mang theo đánh giá bay xung quanh nàng.
Vương Tuyết Nghi đứng giữa đám người đông đúc bên dưới, trong lòng suy
tính làm thế nào để lấy được Hỏa linh châu, nàng có một loại cảm giác,
Hỏa linh châu đang gọi nàng, hồng quang xung quanh nó phát ra ngày càng
nồng đậm.
“Đó ngươi xem, ta đã nói rồi, chính là Đỗ Phi Nhạn.”
“Nhìn xem nhìn xem, Thất Mỹ điêu cứ bay vòng quanh người nàng, danh hiệu Hoa khôi Mỹ nhân đài năm nay không phải nàng thì là ai?
“Ta nói Phi Nhạn đẹp như vậy, quả thật là rất xứng đáng.”
“Năm nay đặc biệt đưa ra phần thi này, có lẽ cũng không đơn giản như vậy?”
“Không biết mỹ nhân sau khi được chọn sẽ bị đưa đi đâu a? Mời cả Thất Mỹ điêu đến, cô nương này chắc cũng phải có giá trị gì đây?”
…
Những lời bình luận suy đoán không ngừng vang lên, bỗng nhiên, một câu nói vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Không bằng không bằng, không đẹp bằng.”
Tam Bất Hảo khoanh tay đứng dựa vào cây cột lớn, bộ râu trắng lộn xộn không ngừng chuyển động theo từng cái lắc đầu của lão.
Rõ ràng là một câu nói bình thường, bất quá ý tứ của lão trong trường
hợp này quả thật có chút không đúng. Đỗ Phi Nhạn đích thực là một mỹ
nhân thượng đẳng hiếm có, mị hoặc xinh đẹp động lòng người, vì sao lão
nói không đẹp bằng? Là nói Đỗ Phi Nhạn không đẹp bằng ai? Làm sao có
chuyện này, nếu có thì bọn họ đã sớm biết rồi. Nhất thời một đám người
đem ánh mắt chế giễu đặt trên người Tam Bất Hảo.
Đỗ Phi Nhạn nghe vậy, cũng chỉ bĩu môi cười một cái.
Chỉ có Âu Dương Tề sau khi nghe thấy lời nói kia của lão, ánh mắt không
che dấu được trở nên sáng ngời. Hắn lập tức bước đến bên cạnh Tam Bất
Hảo, trong lòng không nhịn được rung động thật nhiều.
“Tiền bối! Ý của ngài là nói còn có nữ tử khác xinh đẹp hơn?”
Câu hỏi này cũng nói lên nghi hoặc của mọi người, bọn họ cũng muốn biết được, rốt cuộc là nữ nhân nào đây?
“Tất nhiên, ta nói ngươi biết, lúc đó trời tối, nhưng mà một khắc kia nhìn thấy nàng, hồn của ta liền bị nàng hút đi rồi a!”
Tam Bất Hảo không chút do dự khẳng định. Hồi tưởng lại lúc đó, hai mắt
của hắn không ngừng nhấp nháy, cái môi nhợt nhạt cong lên đến tận khóe
mắt, cả gương mặt hắn dị thường trở nên sáng ngời lấp lánh.
“Ta nhổ vào, lão già kia nhất định có vấn đề về thẩm mỹ.”
“Ta thấy lão chính là đem một nữ nhân xấu đến không chịu nổi hóa tiên nữ rồi, ha ha ha…”
…
Nhất thời xung quanh truyền đến tiếng chế giễu, cười cợt đủ kiểu. Bọn họ căn bản đã quên mất lão già Tam Bất Hảo kia có một thân tu vi khổng lồ.
Nghe vậy, Tam Bất Hảo liền nổi giận muốn đánh người.
Mà cũng chính vào lúc này, Thất Mỹ điêu đột nhiên rời khỏi Đỗ Phi Nhạn,
ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào giữa đám người bên dưới đài, hai mắt nó nóng rực, tràn đầy hưng phấn cùng kích động, giống như nhìn thấy một bảo vật phi thường hiếm có. Mọi người cũng vì sự thay đổi này mà ngạc
nhiên nhìn tới phương hướng Thất Mỹ điêu đang nhìn, nhìn thế nào cũng
không thấy bóng dáng mỹ nhân nào.
Vương Tuyết Nghi vẫn luôn theo dõi Thất Mỹ điêu, đột nhiên thấy nó dùng
loại ánh mắt nóng rực nhìn mình, làm cho nàng nhất thời hốt hoảng.
Thất Mỹ điêu sau một hồi kích động liền bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất
bay về phía Vương Tuyết Nghi, miệng không ngừng phát ra âm thanh lớn đến chói tai.
Vương Tuyết Nghi nhìn Thất Mỹ điêu đột nhiên dũng mãnh lao về phía mình, liền giật thót tim. Cái con chim này khi không bay về phía này làm gì?
Không phải muốn ăn thịt người chứ?
Nhìn cánh chim to lớn phủ đến trên đầu, những người đứng xung quanh
Vương Tuyết Nghi đều toan chạy hết. Nó là ma thú đã đạt đến cảnh giới
nhân Tôn đấy, không phải đùa a!
Vương Tuyết Nghi tất nhiên cũng chạy, cả đám người thế này, chắc không phải là bắt mình đâu a?
Tiếc rằng, Thất Mỹ điêu đã nhắm nàng làm mục tiêu, bám theo không rời.
Vương Tuyết Nghi dù linh hoạt đến đâu, trong lúc người người hỗn loạn,
vẫn không thoát khỏi đôi chân của nó.
Chỉ nghe nàng hét lên một tiếng, cả người đã bị con chim khổng lồ gắp đi, bay về phía đài cao.
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, nhìn nữ nhân bị gắp đi, bắt đầu chen lấn nhau để được nhìn thấy cô nương được chọn trông như thế nào?
Thất Mỹ điêu đem Vương Tuyết Nghi thả xuống trên đài, khiến cho nàng ngã sấp xuống nền đau cả người, sau đó nó đứng sang một bên canh giữ. Xung
quanh nàng là một đám người nhìn trân trối, ánh mắt mong chờ quan sát
nàng chăm chú, bởi vì dáng người yêu ma của nàng cũng đủ khiến bọn họ
rung động đến cực điểm.
Âu Dương Tề trong lòng hận không thể lập tức chạy đến đỡ nàng dậy, cẩn
thận xem xét, chỉ có thể dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng. Nhiều người
thế này, thân là hoàng đế, hắn không thể mất hình tượng.
Ngay thời khắc nhìn đến dung mạo của Vương Tuyết Nghi, toàn trường liền
vỡ òa, thất vọng tràn trề ai oán nhìn nàng. Bởi vì tiểu nữ nhân kia,
ngoài bộ dáng xinh đẹp, còn gương mặt lại bình thường đến không thể bình thường hơn, lại còn có một nốt rùi đen nằm ngay ở mép môi.
Đỗ Phi Nhạn nhìn thấy dung mạo của nàng kia, khóe môi không tự giác nâng lên ý cười thật sâu. Vẫn là nàng đẹp nhất a! Hắc hắc!
Âu Dương Tề trong mắt thoáng qua tia thất vọng, không phải nàng sao? Thế nhưng tại sao Thất Mỹ điêu lại chọn người này? Không lẽ dung nhập Hỏa
linh châu vào lại phản tác dụng?
Trong hàng nghìn ánh mắt thất vọng cùng chê cười kia, cũng chỉ có hai
đạo ánh mắt nhìn nàng như trân bảo, không thể giấu nổi kích động trong
đáy mắt. Chính là lão già Tam Bất Hảo cùng Thất Mỹ điêu.
“Thế này là thế nào? Không phải Thất Mỹ điêu yêu thích nhất là xinh đẹp sao, thế nào lại chọn một xấu nữ đây?”
“Ha ha…Ta còn tưởng mỹ nhân tuyệt diễm nào được Thất Mỹ điêu chọn trúng! Quả thật khôi hài mà! Ha ha…”
“Không phải Thất Mỹ điêu đổi khẩu vị rồi chứ, chuyển sang thích xấu nữ từ khi nào thế? Ha ha…”
…
Lập tức những tiếng cười nhạo truyền đến, ánh mắt chế giễu nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn kia.
Vương Tuyết Nghi nghe vậy, mày liễu khẽ nhíu, nàng không thích gây sự,
nhưng mà đang yên đang lành bị người ta mắng chửi, nàng cũng không hiền
đến mức câm đâu. Nhưng mà nếu như nàng phản bác, bọn họ người đông thế
mạnh, sẽ không nhào đến đem nàng đánh chết đi? Giận thì giận, cơ mà mạng nhỏ quan trọng hơn, nhịn xuống, nhịn xuống. Hơn nữa a, Hỏa linh châu
đang ở ngay bên cạnh, nàng không muốn cứ như thế tuột mất.
Vương Tuyết Nghi xoay người xem xét tình hình, lại nhìn đến Âu Dương Tề, trong lòng liền cả kinh. Người này sao cũng có mặt đây?
Ngay lúc nhìn thấy nét mặt thất kinh của tiểu nữ nhân kia, Âu Dương Tề
liền nghi ngờ nhíu chặt mày. Nàng vì sao nhìn thấy hắn lại thoáng qua
kinh ngạc như vậy? Hắn có được ngai vị hoàng đế này, khả năng nhìn sắc
mặt đoán tâm cũng không đơn giản. Không lẽ nàng chính là…
Lúc này, Tam Bất Hảo đột nhiên chạy đến bên cạnh Vương Tuyết Nghi, mặt mày tươi cười ân cần hỏi han nàng.
“Mỹ nhân! Nàng không sao chứ? Đừng để ý bọn nhãi nhép kia, bọn chúng
chính là không có mắt nhìn a! Bất quá như vậy cũng thật tốt, sẽ không có kẻ nào tranh nàng với ta! A ha ha…” Lão phá lên cười thật lớn, lại dẫn
đến một loạt tiếng mắng chửi truyền đến.
“Lão già thối tha! Ngươi nói ai là bọn nhãi nhép hả?”
“Đánh chết lão.”
“Đó! Ta nói có sai không? Ta nói hắn chính là đem xấu nữ hóa thần tiên a. Ha ha…”
“Ta thấy một lão già hôi thối cũng thật xứng với một nữ nhân xấu xí vô năng đấy.”
“Ai! Thất Mỹ điêu quả thật đã chuyển sang ưa thích những thứ xấu xí rồi.”
…
Ở một bên, không ai nhận ra Thất Mỹ điêu đã giận đến xung thiên. Những
lời nói của bọn người kia chẳng khác nào cười nhạo khả năng phát hiện
bảo bối của nó. Được lắm, hôm nay không cho các ngươi mở lớn con mắt ra
mà nhìn ta không còn là Thất Mỹ điêu nữa. Cho các người nhìn, nhìn đến
lòi con mắt ra, để các ngươi biết người ta chọn trúng rốt cuộc là bảo
bối tuyệt mỹ hay là rác rưởi xấu xí?