Trong cơn bão tuyết, lúc trời còn chưa sáng, đại quân thú nhân đen nghịt xuất phát, vô số chiến sĩ cường hãn khoác lên áo giáp cũ nát, bắt đầu
khởi hành.
Cự thú Behemoth dùng tiếng bước chân vang vọng để đánh thức cao nguyên ngủ say, nhóm lang kỵ binh bắt đầu tìm mồi sau tìm
trống trận, liên tục mang về đầu lâu của thám tử nhân loại...
Những thứ nói trên đều là không thể nào!
Dựa theo kế hoạch ban đầu, đại quân thú nhân đáng lẽ đã sớm xuất phát, nhưng đáng tiếc, xảy ra một chuyện "Ngoài ý muốn".
"Xéo đi! Ta muốn đồ trang điểm Night Stars, các ngươi cho rằng dùng loại mặt hàng thấp kém này mà có thể lừa gạt ta? Có tin ta thiêu hủy toàn bộ
doanh địa của các ngươi hay không?"
"Đại nhân bớt giận! Đại nhân
bớt giận! Đây là tinh linh tuyền cao cấp nhất, có thể khôi phục sức sống thanh xuân, chắc chắn tốt hơn những luyện kim phẩm thấp kém của nhân
loại nhiều!"
"Ta mặc kệ! Muốn ta giúp đỡ thì phải hoàn thành yêu cầu của ta."
Cánh cửa dẫn tới vực sâu thứ nguyên đóng lại, ánh lửa trên nhẫn ác ma tiêu
tán, ý chí nữ hầu tước đã rời đi, phù thủy Kamala nhìn tro tàn trên mặt
đất, bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi buông nhẫn ác ma xuống, rời khỏi lều
vải.
Ngoài cửa đã đầy ắp người, lão đại các bộ lạc hiện tại đang
vô cùng lo lắng, y hệt như đám sinh viên chờ điểm thi, mà nhìn ánh mắt
đau khổ kia, có lẽ bọn họ cũng tự hiểu lấy, chẳng ai cho rằng sẽ có kết
quả tốt.
Quả nhiên, phù thủy khe khẽ lắc đầu đối chúng tù trưởng, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
"Thật khó dây dưa. Lần trước là ngại thú nhân hành khúc ồn ào, bắt chúng ta
phải hát lẩm nhẩm. Sau chúng ta tìm tới Shaman chuyên ca hát và người
ngâm thơ rong, rõ ràng song phương hợp tác, hát ra ca khúc hợp tấu động
lòng người, thế mà ác ma kia lại nói các nàng hát toàn loại nhạc quê
mùa, chọc cho các nàng thiếu chút đã tìm đến vực sâu liều mạng, ta cố
gắng lắm mới trấn an được."
"Vậy đã tính là gì. Hai ngày trước
mới là thật sự giày vò, ác ma nói muốn ăn đặc sản phía tây đại lục -
hồng ngọc quả, ta đáp không có. Ác ma thiếu chút nữa đã giết chết ta.
Lại còn bảo "Các ngươi không phải có Phi Long kỵ sĩ sao? Mệt chết mấy
con là mua được rồi, chí ít ta còn chưa muốn các ngươi đi mua vải". Vải
là cái gì?"
"Chỉ riêng số người hầu bỏ mạng vì đánh thức ác ma đã lên tới hơn ba mươi, hiện đang có lời đồn nói chúng ta ẩn giấu một con
siêu cấp thực nhân ma, hiện tại đang dùng người hầu tới đút nó..... Thôi bỏ qua, không đề cập tới nữa, ảnh hưởng sĩ khí, đại quân mỗi ngày tiêu
hao không ít lương thực. Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi hao tổn như vậy."
"Mặc kệ, cho dù không có Hỏa thần chúc phúc, có Thổ nguyên tố thần trợ giúp
trực tiếp đánh bất ngờ cũng được rồi, chỉ cần đoạt lấy hai tòa thành
thị, vậy sống qua mùa đông xem như không thành vấn đề. Chí ít còn tốt
hơn so với cứ mãi hao tổn tại đây. Hôm qua lại có hơn ba mươi bộ lạc lựa chọn rời đi."
Nữ nhân khó đối phó, nữ ác ma càng khó đối phó
hơn. Nửa tháng qua, các tù trưởng đã chịu đựng đủ các đòi hỏi liên tục
của Eliza, thú nhân không phải ăn chay, ý kiến mặc kệ Eliza càng ngày
càng được đồng thuận.
Bởi vì là một trong số vài người có thể nói mấy câu trước mặt Eliza nữ hầu tước, Kamala tự nhiên trở thành người
truyền lời tốt nhất, làm cho các tù trưởng khác coi trọng nàng hơn một
chút. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng phải chịu không ít áp lực từ
cả hai phía, cho nên hiện tại nàng đã đầy bụng oán niệm.
"Không
thể đợi thêm nữa, ai biết ngày mai nàng lại bày ra trò gì. Trận tuyết
rơi đầu tiên sắp sửa tới ngay lập tức, lúc đó thì chậm mất rồi."
"Ai, nghe đồn ác ma Đại Quân không cố kỵ gì, làm việc tùy vào sở thích của mình, lần này thấy rõ rồi."
"Bỏ đi, đây là hầu tước đại ác ma độc chiếm cả một vị diện, nói cách khác,
nàng là tồn tại đồng đẳng với Chân Thần, kì quái như vậy cũng dễ hiểu.
Nhưng nàng có tuổi thọ vô tận để chơi, chúng ta thì không hao phí nổi."
"Không thể chờ nữa. Ngày mai liền ngả bài đi..."
Trong lúc các tù trưởng thú nhân đang phiền não vì ác ma Đại Quân vui buồn
thất thường, bọn họ hiển nhiên không thể ngờ, ác ma Đại Quân khó tính
lúc này lại đang trò chuyện rất thân mật với kẻ địch của họ, giọng điệu
hoàn toàn không có sự táo bạo như lúc nói với họ.
".... Ta thấy bọn chúng không đợi được lâu nữa. Dù không có Hỏa Thần chúc phúc, bọn chúng vẫn sẽ hành động."
"Tranh thủ được hơn nửa tháng sao? Làm tốt lắm rồi, áp lực bên vực sâu lớn
không? Những tên ác ma Đại Quân khác có oán giận không?"
"Ác ma
đâu dễ gì để ý chuyện râu ria, để nguyên tố lực nhấc lên gợn sóng trên
chủ vị diện là âm mưu của ý chí vực sâu, nó sẽ không để ý thành công hay thất bại, chỉ cần nguyên tố lực đủ để làm nguyên tố triều tịch dâng lên là đủ rồi."
Nói đến đây, Eliza dừng một chút.
"Lần này
tiến quân rõ ràng không đơn thuần, trong doanh địa khẳng định còn có
người đại diện của ác ma quý tộc khác, xưa nay rất nhiều đại ác ma muốn
mượn cơ hội lấy lòng ý chí vực sâu. Một khi ta tiếp tục không ban chúc
phúc, chắc chắn sẽ có kẻ coi đây là cái cớ."
"Vậy thì ban phúc đi, khi bọn chúng muốn ngả bài với ngươi thì chúc phúc cho chúng."
"Gì?"
Đại quân thú nhân không sợ trời đông giá rét chắc chắn sẽ trở thành đại địch số một, nhưng ta lại có ý nghĩ khác.
"Hỏa Thần chúc phúc hoàn chỉnh đương nhiên rất phiền phức, nhưng nếu nửa
đường xảy ra chút sai lầm, chúc phúc không đạt tới hiệu quả dự trù, vậy
chẳng ai có thể trách ngươi.... Như vậy đã hiểu chưa."
"Ngài vẫn xấu xa như trước, đúng rồi, gần đây có tìm gái lạ không? Nếu có thì cẩn thận ta đột nhiên tập kích đó."
Sau khi mật đàm chính sự xong, chủ đề còn lại tự nhiên là nói những chuyện
tào lao, thật ra nếu để Eliza ở bên cạnh, độc thân cẩu vạn năm như ta
vốn chẳng biết cách đối mặt với nàng, cách nói chuyện phiếm như ngày xưa này ngược lại làm ta thêm thích ứng.
"Hiển nhiên là không rồi.
Gần đây đám Mening bọn họ nhận được rất nhiều kỳ hoa, thân sĩ càng ngày
càng nhiều, căn bản không có cách nào xử lý...."
Chính ta cũng không biết cảm giác với nàng là gì.
Người yêu? Đồng bạn? Con nuôi từ bé đến lớn dường như đáng tin cậy hơn hai
loại quan hệ trên. Chí ít ta biết, mỗi lần nhớ tới mãi tóc và nụ cười
quen thuộc, cảm giác ấm áp, ngọt ngào đó chắc chắn là tình cảm với người thân, tuyệt đối không phải tình yêu.
"Ta biết Eliza nỗ lực rất
nhiều, cũng biết đại khái nàng muốn cái gì, nhưng mỗi lần ta muốn xem
nàng như người yêu thì không hiểu sao lại nhớ tới giọng nói và hình dạng lúc nàng sáu bảy tuổi. Ta không phải cầm thú, làm sao xuống tay được.
Có lẽ bởi vì chuyện này quá quan trọng cho nên ta mới do dự."
"Ai, thật đúng là càng nghĩ càng loạn. Bỏ đi, dù sao trước kia đã không làm
rõ ràng, sau này cũng chẳng thể hiểu rõ, cứ mơ hồ như vậy đi."
Ta biết đây là loại tâm tính đà điểu cực kỳ không chịu trách nhiệm, nhưng kinh lịch trong quá khứ lại xác nhận tuy phương thức đà điểu này thoạt
nhìn rất chật vật nhưng lại hoàn toàn chính xác hữu hiệu.
Dù sao
không phải mỗi người đều có thể sống lâu như ta. Chỉ cần kéo người đã
chết ra thì tự nhiên chẳng còn tranh chấp tình cảm gì nữa.
"Nhưng mà cho dù muốn làm cặn bã thì cũng phải có điều kiện. Đời thứ nhất chết quá sớm. Đời thứ hai vừa mới hơi khởi sắc thì đã dẫn phát chiến tranh,
rốt cuộc chết thảm liệt. Đời thứ ba vì báo thù mà chuyển hóa thành Vu
Yêu... Có lúc nhìn đám nam tử ân ân ái ái trong ngày lễ tình nhân, chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác muốn hô ‘FA muôn năm’ sau đó ném mấy chục
quả hỏa cầu ra..."
Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều. Nếu những năm đó
không phải lòng ta tràn đầy ý niệm báo thù và truy cầu lực lượng, rất có thể ta đã gặp người thích hợp, gây dựng một gia đình chân chính, biết
đâu chừng bây giờ đã cháu chắt đầy nhà. Mà kỳ quái nhất chính là hiện
giờ mình yêu đương còn chưa đâu vào đâu, chẳng hiểu sao lại bất cẩn có
con cháu đời sau rồi.
Cũng có lẽ bởi vì Eliza hiểu rõ ta, cho nên mới có thể khiến ta không có cơ hội từ chối, ngược lại mơ hồ nợ tình
nàng, rốt cuộc tạo thành tình cảnh hiện giờ.
"Mặc dù nàng không
nói, nhưng vực sâu hiển nhiên không phải chỗ tốt. Ác ma chính là hóa
thân hỗn độn, đám ác ma phía dưới không ngừng tạo phản. Ác ma đồng giai
thôn phệ lẫn nhau để tiến hóa, chiến đấu vĩnh viễn không đình chỉ, e
rằng từ khi tiến vào vực sâu tới giờ nàng chưa từng ngưng chiến, thật
khó cho nàng."
"Eliza quyết định rất đúng, có gián điệp cao cấp
trong phe hỗn độn quả thật phi thường có lợi, chỉ vẻn vẹn một tin tức
trong thời khác mấu chốt cũng đủ để tình hình chiến đấu thay đổi hoàn
toàn, nếu không được cảnh báo, rất có thể cục diện chiến trường hiện tại đã toàn diện bị động. Nửa tháng kéo dài càng thêm thay đổi thế cục..... Càng nợ càng nhiều, món nợ nhân tình này xem như không cách nào trả."
Kết thúc nói chuyện phiếm, ta thở dài một hơi, trước tiên ném cá nhân cảm
tình một bên, sau đó nghĩ sang việc thú nhân xâm lấn, lần này thật khó
đối phó.
Vương quốc Slowire hiện đang đứng mũi chịu sào, cảm xúc của ta đối với quốc gia này là vô cùng phức tạp.
Bọn họ tự xưng chính thống Lam quốc, vẻn vẹn điểm này cũng đủ làm ta nôn nao.
Năm đó, vương thất Lam quốc đã chết sạch, chỉ còn lại ta và Caven, nếu lão
cha của ta không có con riêng, vậy cái hậu duệ chính thống kia hơn phân
nửa là dòng dõi của ta và Caven, mà bởi vì Caven đã sa đọa nên chi hậu
duệ này rốt cuộc chỉ có thể tính trên đầu ta.
Lịch sử và hiện
thực là hai chuyện khác nhau, nếu bọn họ đã thừa nhận mình là hậu duệ
Lam quốc, như vậy thì có nhiều thứ rất đáng để nghiền ngẫm.
Ví dụ như vương tử sau cùng của Lam quốc mang theo thánh kiếm trở về, thừa
nhận vương thất thực sự là huyết mạch Lam, vậy vương quốc Slowire có
phải sẽ quay về dưới cờ nước Lam? Quốc vương Pavel đệ tam đương nhiệm có phải nên giao ra vương miện trên đầu, an tâm làm một lãnh chúa an nhàn
không?
Đương nhiên, ai cũng biết tuyệt đối không thể nào, nếu ta
dám mang theo Roland thánh kiếm đến đến thủ đô Slowire gào thét, vậy
chuyện tiếp theo chắc khá khó nói. Trên thực tế, từ khi Đông Lam quật
khởi, Roland và các kỵ sĩ trở về, dòng người nước Lam từ Slowire chuyển
về Đông Lam chưa từng đình chỉ.
Cho nên, bọn họ quyết định, hiện tại thứ bày ở trước mặt ta chính là ‘lễ vật’ đối phương đưa tới thăm hỏi tổ tiên.
"Aizzz, một bên thừa nhận huyết mạch Lam, một bên phái thích khách đến xử lý ta sao? Thật đúng là con cháu đời sau hiếu thuận."