Lưu Manh Lão Sư

Chương 268: Không Tốt Cho Thân Thể


trướctiếp

Trần Thiên Minh cũng không biết làm thế nào để an ủi Trưong Lệ Linh, hắn chỉ biết nhẹ nhàng ôm Trưong Lệ Linh vào trong lòng, sau đó cũng không nói gì cả.

Trưong Lệ Linh khóc một hồi, nàng ngẩng đầu rồi lau nước mắt, mắng Trần Thiên Minh: “Trần Thiên Minh, anh là đồ hỗn đản, sao anh lại lừa em?”

“Anh không biết lừa em cái gì mà.” Trần Thiên Minh cười khổ với Trưong Lệ Linh. Hắn không phải là loại người không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng mà hắn chỉ không biết mình lừa nàng gì mà thôi.

Trương Lệ Linh thay đổi thật chóng mặt, lúc thì ôn nhu như nước, lúc lại đánh đá khiến người ta sợ luôn, hắn cản bản là không biết mình phải dỗ nàng thế nào. “Ôi, lòng dạ phụ nữ, như là tìm kim đáy bề vậy.”

“Vậy anh nói đi, anh tại sao không gọi điện cho em, ngay cả một lần cũng không gọi.” Trương Lệ Linh ai oán nhìn Trần Thiên Minh, nói.

Trần Thiên Minh cũng nhìn Trương Lệ Linh, rồi thờ dài một hơi, nói: “Ôi, Lệ Linh, anh không phải không muốn gọi điện thoại cho em, chỉ là anh trước đây chỉ hai bàn tay trắng, làm sao có mặt mũi gọi điện cho em đây? Anh nghĩ đến lúc chờ anh có sự nghiệp, sẽ lại gọi cho em, phải không, giờ em đã tới rồi.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Trương Lệ Linh. Hình như là Trương Lệ Linh sau khi nghe xong, cũng không còn tức như vừa rồi nữa.

“Anh nghĩ rằng em rất thích tiền sao?” Trương Lệ Linh ngừng khóc, nói với Trần Thiên Minh.

“Anh không phải nói em thích tiền, nhưng mà anh là nam nhân, nếu ngay cả mặt mũi cũng không giữ được, vậy thì sao dám gọi điện cho em chứ?” Trần Thiên Minh vỗ ngực nói. \

“Anh làm sao mà ngốc như vậy chứ, anh hiện giờ ra sao?” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh nói không giống như đang lừa nàng, nhưng mỗi câu đều đi sâu vào trong lòng nàng, khiến nòng nàng rất vui.

“Không có việc gì đâu, tất cả đã là quá khứ rồi, sau này, chúng ta sẽ không phải sợ người khác nữa.” Trần Thiên Minh tự tin nói. Hiện giờ có chung hướng lượng ờ sau lưng giúp đỡ bọn họ, bọn họ không sợ nữa, à lấy công lực của bọn họ hiện giờ, lại càng không phải sợ.

“Không có việc gì là tốt rồi, làm hại em lo chết đi đươc.” Trương Lệ Linh đò mặt, nhò giọng nói.

“Không có chuyện gì rồi, em không nên lo lắng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt vuốt sau lưng Trương Lệ Linh. Hiện giờ, Trương Lệ Linh đã ngả vào lòng Trần Thiên Minh, đôi thò ngọc mềm mại của nàng chạm vào người hắn, làm hắn cảm thấy thoải mái vô cùng. Nếu không phải là bộ ngực đầy đặn của nàng đang tựa sát trong lòng hắn, chắc chắn là hắn đã sờ vuốt không tha rồi, để cho thòa mãn sự mong nhớ lâu ngày không gặp Trương Lệ Linh.

Trương Lệ Linh cũng không nói gì, nàng chỉ yên lặng để cho Trần Thiên Minh tùy ý vuốt lưng nàng, còn nàng thì chạm rãi ngừi mùi hương đầy nam tính từ người Trần Thiên Minh, cảm giác trong lòng ngây ngất.

Trần Thiên Minh sau khi vuốt ve lưng của Trương Lệ Linh một lúc, hắn trượt xuống vuốt ve mông nàng, cảm giác mềm mại và co dàn, khiến Trần Thiên Minh hưng phấn không thôi. Đầu tiên hắn vuốt một bên mông của nàng, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay vẽ vẽ một chút, rồi lại lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa. Rồi hắn lại chuyền đến mông bên kia, rồi chậm rãi vuốt vuốt.

“A...” Trong yết hầu của Trương Lệ Linh nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên nhò, khi Trần Thiên Minh vuốt ve nàng khiến nàng bắt đầu có phản ứng sinh lý, cảm giác rất ngây ngất, mang theo khoái cảm lan rộng trong cơ thể nàng.

Mặc dù là còn cách quần, nhưng Trần Thiên Minh vẫn có thể cảm giác được sự co dãn bên trong của Trương Lệ Linh. Ôi, nếu không phải sợ Trương Lệ Linh tức giận, hắn thật là muốn đem quần áo của nàng cời ra, để thật sự mà vuốt ve thật tốt bờ mông căng tròn vểnh cao của Trương Lệ Linh.

Trần Thiên Minh còn đang sờ mó mông của Trương Lệ Linh, rồi lại nghịch ngợm cái rãnh sâu ờ giữa. Hắn dùng ngón tay đùa giỡn một lúc.

“Đừng...” Trương Lệ Linh cắn răng, nàng hừ một tiếng. Khi mà Trần Thiên Minh nghịch ngợm nơi nguy hiểm giữa mông nàng, nàng cảm thấy trong lòng xuất hiện một cỗ dục hòa, đang chậm rãi bùng lên. Hơn nữa, mỗi lần Trần Thiên Minh hơi ấn vào, dục hòa trong nàng lại bùng lên thêm một chút.

“Thật là sảng khoái!” Trong lòng Trần Thiên Minh cảm thán. Hắn chỉ càng thấy phía dưới càng ngày càng cứng, đã chậm rãi dựng lên chọc vào tiều phúc của Trương Lệ Linh. “A, thật là quá sướng mà!” Trần Thiên Minh lại nhẹ nhàng chuyền mông mình, làm cái vật cứng kia chọc chọc vào ngừơi Trương Lệ Linh, cái loại khoái cảm này càng lúc càng khiến hắn hưng phấn hơn.

Trương Lệ Linh còn không cảm nhận được cừ động của Trần Thiên Minh, nàng chỉ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh một mặt thì sờ mó mông nàng cũng nơi thần bí kia, một mắt khác lại dùng vật cứng của mình chạm nhẹ vào nàng, động tác cứ liên tục duy trì như vậy, khiến phía dưới cứng dần không ta được.

“A...” Trương Lệ Linh rút cục cũng phát hiện ra tiều phúc của mình bị vật kia của Trần Thiên Minh chạm vào. Nàng hơi suy nghĩ một chút, sau đó khuôn mặt lập tức đò bừng lên, nàng cuói cùng cũng hiểu ra thứ cứ chọc vào người mình là gì. Nàng vội vàng đẩy Trần Thiên Minh ra một chút, rồi nhìn xuống phía dưới hắn.

Chi thấy bên trong quần đùi của Trần Thiên Minh đã bị vật ‘gì đó' bên trong dựng lên như cái lều. Mặc dù Trương Lệ Linh chưa nhìn thấy bên trong đó là gì, nhưng mà nàng cũng đã đoán ra được, đây nhất định là cái thứ đáng ghét của trên lưu manh Trần Thiên Minh này rồi.

“Anh lưu manh!” Trương Lệ Linh chỉ vào phía dưới của Trần Thiên Minh, đò mặt mắng.nguồn truyện : t r u y ệ n y y

“Anh cũng chịu. Không có cách nào tự không chế mình cả, em hấp dẫn như vậy, làm sao anh kìm hãm được chứ!” Trần Thiên Minh dâm đãng nói. Mà chuyện này sao phải sợ hãi chứ, dựng thành lều là biểu hiện bình thường của nam nhân mà, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Trương Lệ Linh thì cần gì sợ hãi chứ.

“Ngủ, ngủ đi!” Trương Lệ Linh cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.

“Được, chúng ta cũng đi ngủ.” Trần Thiên Minh vừa nghe xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ, đêm nay mình ngủ xem ra có thể được ôm mỹ nhân rồi, đó đúng là chuyện thích nhất đời.

“Chúng ta ngủ nhưng mà không được làm loạn, nếu không, anh trờ về phòng mình đi.” Trương Lệ Linh nghĩ một chút, sau đó nói.

“Em nói gì vậy?” Trân Thiên Minh thâm thờ dài, ôi, phụ nữ đúng là thật phiên toái, nam hoan nữ ái, vốn là một chuyện tốt, tại sao cần nhiều quy củ như vậy chứ, làm hắn không thể tự do phát huy được. Ôi, thật là đáng tiếc!

“Anh không được cời quần áo của em, con nữa, sáng mai, anh phải về phòng anh ngủ.” Trương Lệ Linh cắn môi, nói.

“Ôi, được rồi, em muốn thế nào thì như vậy đi!” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói. Ôi, chính mình biết làm sao đây? Nếu như không đáp ứng Trương Lệ Linh, vậy thì đến cơ hội ngủ lại cũng không có luôn.

“Được rồi, em ngủ đây.” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh đáp ứng yêu cầu của nàng, vì thế cao hứng đến bên giường, trùm chăn đi ngủ.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh đã lên giường đi ngủ, vì thế, hắn cũng vội vàng nhảy lên giường, nằm ờ một bên. Nhưng mà giường này của Trương Lệ Linh lại chỉ có một cái gối, mà cả chăn và gối đều đang bị Trương Lệ Linh độc chiếm, Trần Thiên Minh chỉ có thể nằm im ờ một bên.

“Lệ Linh, anh lạnh, em cho anh chút chăn đi!” Trần Thiên Minh làm ra vẻ rất lạnh, đáng thương nhìn Trương Lệ Linh. Nhưng mà nàng không có nhìn thấy, bời vì hiện giờ nàng đang dùng chăn che kín hết cả người, ngay cả đầu cũng không lộ ra.

Trương Lệ Linh hơi cừ động một chút, nhưng mà cũng không có mờ chăn ra.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh chi khẽ động một chút, hắn hoiư suy nghĩ, thấy cần phải thêm phản ứng mới được. “Át...!” Hắn lớn tiếng hắt xì một cái, khiến Trương Lệ Linh cũng hơi giật mình. “Ha ha, lần này mà em còn không đau lòng sao?” Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.

Lúc này, Trương Lệ Linh mới hơi mờ chăn, để lộ ra cái đầu, quan tâm hòi Trần Thiên Minh: “Anh làm sao vậy?”

“Không, anh không sao đâu, anh chỉ cảm thấy mình hơi lạnh một chút thôi. Cơ thể của anh cường tráng như vậy, làm sao có chuyện gì chứ?” Trần Thiên Minh làm ra dáng vẻ mình không thèm để ý, hắn biết, phụ nữ là loài rất kỳ lạ, ngươi càng làm như không có chuyện gì, nàng càng không tin.

“Anh nhìn mình đi, một đại nam nhân, giả bộ cái gì chứ, vì mặt mũi mà không sợ lạnh sao!” Trương Lệ Linh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, đau lòng nói. Sau đó nàng cũng đưa một nửa chăn ra, trùm lên người Trần Thiên Minh, nói: “Cẩn thận, không lát nữa lại lạnh, em không chịu trách nhiệm được đâu.”

“Được rồi, tiều nhân nhất định nghe mỹ nữ nói.” Trần Thiên Minh mừng như điên, hắn vội đắp chăn cẩn thận, sau đó đến sát bên người Trương Lệ Linh, cảm nhận thấy thân thể mềm mại của nàng. Mùi thơm trên người Trương Lệ Linh, khiến hắn không khòi mê say, khiến hắn vĩnh viễn không muốn rời xa.

“Hừ,” Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh tiến sát đến, trong lòng có chút cao hứng, nhưng vẫn cố ra vẻ, tránh khiến Trần Thiên Minh phát hiện sự cao hứng của nàng.

“Lệ Linh, cảm giác ờ cùng một chỗ với em thật là thoải mái!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lén lút duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy Trương Lệ Linh. Nam nhân, đều là như vậy, luôn thừa dịp đập thép lúc nóng, lúc xuống tay thì dứt khoát không khoan nhượng, nếu không chính là có lỗi với danh là nam nhân!

“Thật vậy không?” Thanh âm của Trương Lệ Linh vô cùng nhò, nhưng mà cũng không làm khó được Trần Thiên Minh, bời vì đầu của hắn cùng đầu của Trương Lệ Linh gần như chạm vào nhau, vì thế mặc dù nàng nói nhò, nhưng hắn vẫn nghe thấy.

“Đương nhiên, anh lừa lại cũng không dám lừa em, nếu em tức giận, làm sao cho anh ngủ cùng chứ.” Trần Thiên Minh si mê nói.

“Cái gì? Anh nói cái gì?” Trương Lệ Linh nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng hờn dỗi nói.

“À, ý của anh là nói, anh không dám lừa em, nếu lừa em, vậy thì trừng phạt là anh không được ngủ với em.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói. Hiện giờ có thể ôm Trương Lệ Linh, chuyện phía sau phải tiến từng bước. Nghĩ đến đó, bàn tay hắn lại bò lên trên ngực mềm mại của nàng, sau đó sử dụng ra long trảo công bí truyền, ôn nhu vuốt vuốt.

“Ư...” Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh làm vậy, trong miệng không khòi rên rỉ nhò.

“Ôi, nắm lấy bầu ngực của nàng thật là sảng khoái, đáng tiếc là Trương Lệ Linh khi ngủ, sao lại không cời nịt ngực ra chứ? Mang nịt ngực đi ngủ như vậy, sẽ không tốt đối với cơ thể nàng!” Trần Thiên Minh vừa vuốt ve ngực của Trương Lệ Linh, một bên lại lo lắng cho cơ thể nàng.

A...

Nhìn dáng vẻ hẳn lúc này rất đau lòng, hình như là lo lắng cho thân thể của Trương Lệ Linh, hắn muốn cời nịt ngực của nàng ra

trướctiếp