Lưu Manh Lão Sư

Chương 265: Anh Muốn Thất Hứa Sao?


trướctiếp

Mãi cho đến khi khai giảng, Trần Thiên Minh cũng không gặp được Hà Đào, vốn hắn muốn tìm nàng để giải thích mà iại không có cơ hội. Sau đó Trần Thiên Minh iại suy nghĩ, dù sao thì khoảng thời gian này Hà Đào cũng đang giận hắn, chờ khi nàng nguôi ngoai một chút, lúc đó hắn giải thích tốt hơn.

Tuần đầu tiên sau khai giảng, Lý Hân Di cùng Trần Thiên Minh lại bề bộn với cng việc đòan ủy. Đoàn ủy phụ trách việc mờ tiệc nghênh đón tân sinh và giáo viên của trường, vì thế, vừa phải cùng các giáo viên âm nhạc các khối chuẩn bị sân khấu. Trần Thiên Minh vốn nghĩ lần này ià một cơ hội tốt để giải thích với Hà Đào, nhưng Lý Hân Di lại nói ià để nàng tự đi làm, còn Trần Thiên Minh thì ờ lại phòng làm việc, xử lý danh sách đoàn viên mới, đặc biệt là xem xét xem có bao nhiêu tân sinh đã là đoàn viên.

Không còn cách nào khác, Trần Thiên Minh đành vùi đầu làm việc ờ vãn phòng. Ôi, người ta làm lãnh đạo mà, nếu như hắn làm lãnh đạo, vậy thì hắn đã đi tán gái, để mặc Lý Hân Di làm trong phòng rồi.

“Thiên Minh ca ca, chào anh.” Một thanh âm tinh nghịc vang lên bên tai Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nghe thấy âm thanh ma quỳ này, trong lòng có chút sợ hãi.

“tiều oánh, em sao lại tới đây, nhanh về trường học đi, mà Tiều Hạ này thật là, làm sao lại đưa em tới chỗ anh chứ, em nhanh về nhà đi.” Trần Thiên Minh không cần đoán, hắn cũng biết thanh âm này là của tiều ma nữ Chung Oánh. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng khiển trách, nhưng mà sao lại không thấy Tiều Hạ?

“Thiên Minh ca ca, anh đang tìm gì vậy? Anh có phải là hai mắt bị sao không, không thấy em sao?” Chung Oánh thấy Trần Thiên Minh làm như cô bé không tồn tại, kỳ quái hòi.

“Ai mà không thấy tiều mà đầu như em chứ, anh là đang tìm Tiều Hạ? Hòi hắn sao lại đưa em đến chỗ anh?” Trần Thiên Minh oán giận nói.

“Tiều Hạ ca? Anh ấy không có đến, anh ấy mà đến, sẽ biết tay em. Em vừa rồi mới tan học, thì chạy ngay đến đây tìm anh, xem anh một chút mà, xem anh ra vẻ gì?” Chung Oánh nũng nịu nói. ..............................................................

Ta ra vẻ? Ta chỉ thấy có vẻ như em muốn chơi anh thì có. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

“Được rồi, Thiên Minh ca cS; em quên chưa long trọng giới thiệu cho anh, em bây giờ đã là học sinh năm nhất của trường 9 Trung này, sau này mong anh chiếu cố nhiều. Đặc biệt là có thầy giáo nào khi dễ em, anh phải ra mặt, giúp em giáo huấn hắn. Còn về phần học sinh nào, vậy thì không cần phiền đến lão nhân gia anh, em có thể tự làm được.” Chung Oánh như cười mà không cười nói.

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Chung Oánh nói vậy, hắn ngốc luôn. Trời ạ, sao lại không có thiên lý như vậy chứ, tiều ma nữ này dĩ nhiên lại vào trường hắn, lại còn muốn hắn ra mặt giúp nàng, giáo huấn giáo viên nào khi dễ nàng. Nếu như ngày nào có giáo viên như vậy, hoặc là mắng nàng ta, chắc là hắn còn phải mời người ta đi ãn tiệc, chúc mừng là đằng khác đấy.

“Em sao lại đến 9 Trung hả, thành tích em không phải rất tốt sao? Em sao không đến 1 Trung hay là 2 Trung.” Trần Thiên Minh khó hiểu hòi. Mặc dù nói là 9 Trung cũng là trung học trọng điềm, nhưng mà so với 1 Trung hay 2 Trung vẫn còn kém lắm.

“Em thích mà, hơn nữa thành tích có tốt, ờ nơi nào mà chả giống nhau, ờ 1 Trung cũng không nhất thiết là thành tích tốt.” Chung Oánh nghe thấ Trần Thiên Minh nói vậy, nàng không phục trả treo.

“Em nói cũng có đạo lý.” Trần Thiên Minh hơi suy nghĩ, nói.

“Đúng mà, ba của em cũng cho là như vậy, ba nói là ý kiến của em không sai.” Chung Oánh vừa cười vừa nói. “Chẳng qua, em thấy anh ờ trường này, vì thế sau này chơi đùa lại càng thích hơn. Ha ha, người có võ công lợi hại như Thiên Minh ca ca, sau này em còn phải sợ ai chứ!” Chung Oánh càng nói càng cao hứng.

“Này, tiều ma nữ, em không nên làm bậy ờ trường học.” Trần Thiên Minh nghe thấy Chung Oánh nói như vậy, hắn càng thêm sợ hãi, sau này có vẻ như hình tượng của hắn sẽ ‘lóe sáng’ ờ trường học này mất.

“Thiên Minh ca ca, anh sao lại nói em như vậy, em mà là người hay làm loạn sao?” Chung Oánh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, phản bác.

“Hừ, nếu em mà không phải người như vậy, thế giời này đã không còn người như vậy rồi.” Chăng qua, Trần Thiên Minh chỉ nói những lời này trong lòng mà thôi, hắn không dám nói ra trước mặt tiều ma nữ, nếu không, chọc vào cô bé, vậy sai này hắn khổ rồi.

“Dinh dinh dinh” Điện thoại trong túi Chung Oánh vang lên, cô bé cầm điện thoại lên nghe một lúc, sau đó cúp máy, rồi nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh ca ca, em không nói với anh nữa, Tiểu Hạ ca tới đón em rồi, hôm nào em sẽ lại đến chơi nữa.” Nói xong, cô bé vẫy chào, rồi chuồn mất.

Trần Thiên Minh nhìn lại tiều ma nữ khiến hắn đau đầu này. Võ công đúng là không tồi, mặc dù không cao bằng đám lâm quốc, nhưng mà 10 người hay 8 người căn bản không phải đối thủ của cô bé, cho nên, nếu như cô bé ờ trường học này, vậy thì đúng là đại loạn.

Ôi, thật là một tiều cô nương khiến người ta đau đầu mà. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ. Nhưng mà Trần Thiên Minh tuyệt đối không ngờ được, một cô bé khác khiến hắn đau đầu cũng đã đến 9 Trung.

Trần Thiên Minh tra một số đoàn viên trong số tân sinh, đột nhiên hắn phát hiện một cô bé rất giống Tiều Hồng. Hắn vội vàng nhìn lại tên, trời ạ, Trịnh Tiểu Hồng, đúng là tên của Tiều Hồng rồi.

“Thầy,” Một thanh âm thiếu nữ hơi sợ hãi truyền từ ngoài cừa vào.

Trần Thiên Minh còn đang ngờ ngác nhìn phần tài liệu của Tiều Hồng, không biết rút cục là chuyện gì xảy ra? Theo như thường tình mà nói, Tiều Hồng không phải là đang học trung học ờ huyện J sao? Nàng làm sao mà đến 9 Trung được chứ?

“Thầy,” Thanh âm thiếu nữ kia lại vang lên lần nữa.

Trần Thiên Minh rốt cục nghe thấy tiếng của cô gá kia, hắn ngẩng đầu lên nhìn, rồi ngây ngốc tập 2, làm sao mà lại là Tiều Hồng đứng ờ cừa chứ. Hắn không tin nên xoa mắt mấy cái, không sai, đích xác là Tiều Hồng.

“Tiều Hồng.” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gọi Tiều Hồng đang ờ bên ngoài cừa. Mấy tháng rồi không gặp, Tiều Hồng có vẻ lớn ra nhiều, đã có dáng vẻ của mỹ nữ

Bạn đang đọc truyện lấy tại TruyệnYY “Thầy, em rút cục cũng tìm được anh rồi, em đã hơỉ^ai ngày rồi, lại hòi cả một số giáo viên, mới biết được chỗ của anh làm.” Tiềưứĩồng cao hứng đi vào, nàng nói với Trần Thiên Minh. Nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh, rút cục đã có thề quãng cục đã đè nặng trong lòng đi rồi.

“Em tìm anh? Tiều Hồng, em ngồi đi, anh muốn hòi em mấy việc.” Trần Thiên Minh nghiêm túc hòi Tiều Hồng.

Tiều Hồng vừa thấy vẻ mặt Trần Thiên Minh như vậy, nàng không dám cười nữa, mà hơi sợ hãi ngồi xuống đối diện với Trần Thiên Minh.

“Anh hòi em, sao em lại tới 9 Trung, em thi vào được bao nhiêu điềm?” Trần Thiên Minh hòi Tiểu Hồng.

“Vậy sao em không thi vào 1 Trung, hay là 2 Trung, mà lại tới 9 Trung?” Trần Thiên Minh tiếp tục hòi.

“Thầy, em nói, anh cứ thể đừng mắng em không?” Tiều Hồng thấy dáng vẻ bực bội của Trần Thiên Minh, hai mắt nàng hơi đò lên.

“Em nói trước đi.” Trần Thiên Minh tức giận nói.

“Em có nguyện vọng là vào 9 Trung.” Tiều Hồng nói xong, lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.

“Em thật là hồ đồ.” Trần Thiên Minh tức giận vỗ bàn một cái, sau đó lớn tiếng nói. Khó trách, nguyện vọng của nàng là vào trường 9 Trung, thế nên các trường không mời được nàng.

Tiều Hồng len lén nhìn Trần Thiên Minh đang tức giận, nàng lại càng không dám ngẩng đầu lên.

“Tiều Hồng à Tiều Hồng, em muốn anh nói với em thế nào hả, anh nghe nói điểm của em đứng đầu năm nay, em tại sao lại điền là trường 9 Trung chứ?” Trần Thiên Minh lộ ra vẻ cứng rắn. Hắn hiện giờ, nếu không phải là đang ờ phòng làm việc, hắn thật muốn đánh vào mông Tiều Hồng.

“Anh, thầy... anh có còn nhớ đã nói gì với em không? Anh không phải là không muốn em chứ? Anh không phải là muốn thất hứa chứ?” Tiều Hồng nói xong, vốn hai tròng mắt đã hồng hồng, hiện giờ liền rơi nước mắt.

“Em đừng như vậy mà.” Trần Thiên Minh vừa thấy Tiều Hồng khóc, hắn vội đứng dậy, đóng của lại, dù sao cũng đang là giờ làm việc, đóng cừa cũng không cần vội, nhưng mà chẳng may có người đi qua nhìn thấy, vậy thì không hay.

“Huhuhu”, Tiều Hồng nhò giọng khóc.

“Anh cũng đâu phải là thất hứa, anh không phải nói là chờ em trường thành sao, em xem, em hiện giờ còn chưa lớn mà.” Trần Thiên Minh vội vàng lấy cớ.

“Anh không có thất hứa là được rồi, dù sao em cũng sẽ chờ. còn nữa, anh ờ chỗ nào, em sẽ ờ cùng nơi đó.” Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, kiên định nói với Trần Thiên Minh.

“Em...” Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ liều chết như vậy của Tiều Hồng, hắn sao không cảm động? Nếu như hắn mà không cảm động, vậy hắn không phải là nam nhân rồi.

“Tiều Hồng, em làm vậy có đáng không?” Trần Thiên Minh hòi nàng.

“Em cảm thấy đáng giá.” Tiều Hồng vội gật đầu nói.

“Vậy thì cứ chờ em lớn lên đã rồi nói, em hiện giờ quan trọng là học tập, biết chưa?” Trần Thiên Minh thấm thìa nói với Tiều Hồng.

“Thầy, có phải là thành tích của em không tốt, sau này không có tiền đồ, vậy thầy sẽ không muốn em sao?” Tiều Hồng nhò giọng hòi Trần Thiên Minh.

“Cái này... Anh cũng không phải có ý đó.” Trần Thiên Minh cảm thấy Tiều Hồng hòi càng lúc càng làm hắn khó trả lời.

“Thầy, anh yên tâm đi, em sẽ không để anh thấy vọng đâu.” Tiều Hồng tự tin nói.

“Em lúc thì vào đây điểm đều là đứng đầu, cục giáo dục huyện thường cho em rất nhiều tiền, cha mẹ em cũng rất cao hứng, cha em còn nói, em làm ông ấy nờ mặt nờ mày, ông ấy nhất định muốn em học đại học.”

Khó trách, điểm thi của nàng cao như vậy, hóa ra toàn là đứng đầu, đáng tiếc là không học ờ 1 Trung. Chẳng qua, vừa rồi Trần Thiên Minh cũng nghe Chung Oánh nói qua, trong lòng cũng không còn bực mình nữa. Hắn âm thầm quyết tâm, nhất định phải để Tiều Hồng vào đại học nồi tiếng nhất nước. Vì thế, hắn hòi Tiều Hồng, “Vậy giờ em đang ờ đâu?”

Tiều Hồng thấy sắc mặt Trần Thiên Minh không còn khó coi như vừa nãy, nàng cũng bớt sợ hãi nói, “Em đang ờ ký túc xá của 9 Trung, cho nên em ãn ờ đều tại 9 Trung.”

“Vậy em tiền giờ có đủ tiêu không?” Trần Thiên Minh hòi.

“Đủ, tiền thường này, trừ vào học phí, em vẫn còn một chút. Mà mặt khác, ngày hôm đó em báo danh, đã có một lãnh đạo trường nói với em, bời vì em có thành tích tốt nhất trong đợt thi vào trường 9, trường học quyết định tặng em học bồng!” Tiều Hồng cao hứng nói.

“Em sau này mà không đủ tiền tiêu cứ bảo anh, không, là mỗi tháng anh sẽ cho em một số tiền,” Trằn Thiên Minh suy nghĩ một lúc, nói. Hắn hiểu rõ tính cách của Tiều Hồng, nàng nhất định sẽ không chịu mờ miệng xin hắn tiền, nhưng dù sao ờ thành phố cũng không giống như ờ thị trấn, ờ thị trần thì không có tiền cũng có thề làm được một số việc. Mà nhớ lại thì dáng vẻ trước kia của nàng cũng khá gầy, Trần Thiên Minh rất đau lòng.


trướctiếp