Nam Cung Hàn im lặng nhìn nàng, như nghĩ tới điều gì, hai mắt thâm y đầy ý
cười: "Ý nàng là muốn bổn vương nên tôn trọng vị Vương phi như nàng?"
Hắn bước tới gần giường, Tôn Ngọc Nhi thấy thế liền lùi lại trong góc giường, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Nam Cung Hàn lạnh nhạt cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tôn Ngọc Nhi,
trầm thấp cười: "Nữ nhân còn trinh tiết thì đáng được trượng phu tôn
trọng, nhưng nàng thì còn trinh tiết sao?"
Từng câu từng chữ hắn nói đều rất chậm rãi, nhất là câu cuối cùng, hắn nhấn mạnh đầy vẻ thâm ý.
Cả người Tôn Ngọc Nhi cứng đờ, hai mắt ngây dại nhìn Nam Cung Hàn. Từ
trong mắt của nàng có sự oán hận đè nén, sự tức giận không cam lòng. Tất cả cảm xúc của nàng, Nam Cung Hàn đều thấy rõ, hắn nhướn mày, bật ra
tiếng cười thật lớn.
Tôn Ngọc Nhi dùng hai tay bịt lỗ tai lại,
toàn thân nàng không ngừng run rẩy, nụ cười của hắn như là lời châm chọc dành cho nàng, tất cả như đang lên án sỉ nhục nàng, hắn là đang xem
thường nàng!
Nàng nhắm mắt lại, cố đè nén cảm xúc muốn khóc vào trong lòng.
Đến khi tiếng cười dừng lại, Tôn Ngọc Nhi mới buông hai tay ra, nàng ngước
mắt lên, ngây ngô cười: "Vương gia nói gì ta không hiểu, trí nhớ của ta
không tốt, có một chuyện đã quên mất rồi. Vương gia sẽ không vì vậy mà
trách ta chứ?"
Nam Cung Hàn nhìn nàng giả vờ chơi trò đãng trí, hắn cũng không tức giận. Nếu như nàng muốn chơi thì hắn sẽ chơi với nàng.
"Thì ra Vương phi đã quên mất rồi sao?" Hắn như cố tình hiện ra vẻ bất ngờ,
cả người hắn tiến tới gần Tôn Ngọc Nhi, thấy nàng vội lẩn tránh sang một bên, hắn mỉa mai cười lạnh: "Vào cái ngày ở Tiêu gia trang, chắc Vương
phi vẫn còn nhớ chứ?"
Tôn Ngọc Nhi cắn chặt môi, trước mắt của
nàng trở nên mơ hồ, những gì hắn nói tựa như một cơn ác mộng ngày đêm
tra tấn nàng, phải rất khó khăn nàng mới có thể không nghĩ tới nó nữa,
phải rất khó khăn nàng mới xem như chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng hôm nay, một câu nói của hắn lại đem tất cả cố gắng của nàng biến thành
uổng phí.
Nàng không khóc, cũng không tức giận, chỉ ngồi im lặng giống như một khúc gỗ, thái độ này của nàng làm Nam Cung Hàn có chút
bất ngờ ngoài ý muốn.
Hắn nghĩ bất cứ nữ nhân nào khi bị người
khác đem việc này mà nói ra, dù là ai cũng sẽ xấu hổ tới mức muốn tự
sát, nhưng biểu hiện này của nàng...
Lúc này Tôn Ngọc Nhi từ từ
ngẩng đầu lên, nàng bình thản nở nụ cười: "Vương gia biết hết rồi sao?
Là ai nói cho ngài biết? Có phải là Tôn Sử Bình hay không?"
Giọng nói của nàng rất thản nhiên, không kích động cũng không chứa sự phẫn nộ, tất cả chỉ có sự bình tĩnh.
Nam Cung Hàn chợt ngây người trong chốc lát, hắn vốn dĩ có thể trả lời,
không có ai nói cho hắn biết cả, bởi vì chính hắn đã chứng kiến hết mọi
thứ. Nhưng không hiểu sao hắn lại không muốn nói ra.
Bình ổn lại
cảm xúc của chính mình, Nam Cung Hàn mới bình tĩnh lại. Nếu như hắn nói
ra, Tôn Ngọc Nhi nhất định sẽ hận hắn tại sao lúc đó lại không chịu cứu
nàng. Nếu để Tôn Ngọc Nhi đối với hắn có thù oán sâu nặng, nhất định sẽ
làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Mà hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện
đó xảy ra.
Suy nghĩ cặn kẽ một hồi, hắn mới trả lời: "Là bổn
vương kêu người điều tra, đối với vị Vương phi mà bổn vương phải cưới,
tất nhiên bổn vương phải điều tra kĩ càng. Chỉ là không ngờ, lại phát
hiện ra một chuyện kinh tởm như thế."
Tôn Ngọc Nhi thở dài, sớm
biết như thế nàng cần gì phải bày trò. Nếu như hắn đã biết, nàng cũng
không cần phải nói gì nhiề, dù gì bây giờ nàng đã không còn gì phải giấu giếm nữa rồi.
"Nếu như Vương gia đã biết ta đã không còn trong
sạch khi gả cho ngài, thì Vương gia cần gì phải lấy ta?" Nàng không nghĩ một nam nhân có thể chấp nhận việc này, nhất là một vị Vương gia cao
quý như hắn lại càng không thể... nếu như hắn đã biết hết, thì lại càng
không có khả năng chấp nhận lấy nàng, trừ khi có nguyên nhân khác.
Nam Cung Hàn nâng cằm nàng lên, khóe mắt liếc nhìn hai bên má được tô đỏ
chót của nàng, hắn thật muốn biết ẩn giấu phía sau lốp phấn này, rốt
cuộc là diện mạo chân thật như thế nào?
Là một Tôn Thanh Vũ xinh đẹp cao quý?
Hay là như những nữ nhân khác của Tôn gia?
Lòng dạ thâm sâu, tham vọng muốn trèo cao, hay là còn hơn thế nữa?
Tôn Ngọc Nhi không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Vương gia còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Nam Cung Hàn không vội trả lời, ngược lại đặt câu hỏi: "Nếu như ngươi đã
biết chính mình rất dơ bẩn, không hề xứng đáng với bổn vương, tại sao
còn muốn gả cho bổn vương, ngươi hy vọng là muốn qa mặt hoàng thất, tham vọng muốn ngồi lên vị trí Vương phi này?"
Tôn Ngọc Nhi liếc bàn
tay đang nắm lấy cằm nàng, không vui hất tay hắn ra. Nam Cung Hàn nhíu
mày, vẻ mặt hiện lên vẻ âm u, hắn còn chưa lên tiếng thì nàng đã trả
lời.
Chỉ ngắn gọn có bảy chữ: "Bởi vì ta muốn tiếp tục sống."
Nam Cung Hàn chợt cứng đờ không nhúc nhích, nàng nói muốn tiếp tục sống...
ánh mắt của nàng bây giờ tràn đầy vẻ quật cường, không lộ ra một chút
yếu đuối.
Chỉ là dù nàng có cố gắng tỏ ra kiên cường như thế nào, sự thật vẫn không thể thay đổi. Bị người khác cưỡng bức đó là việc
không cách nào có thể chối cãi.
Nam Cung Hàn dù đối với câu trả
lời của Tôn Ngọc Nhi không thấy hài lòng, nhưng hắn vẫn trả lời lại:
"Bổn vương lấy người đơn giản là vì ta cần một vị Vương phi trên danh
nghĩa."
Còn tại sao lại là nàng, hắn không nói rõ, nhưng Tôn Ngọc Nhi cũng không cần muốn biết nữa.
Bởi vì cả hai người bọn họ đều giống như, cũng chỉ vì lợi ích của đối phương mà thôi.
Tôn Ngọc Nhi siết chặt nắm tay, trong lòng tràn đầy vẻ oán hận với Tôn Sử Bình.
Ông ta là nguyên nhân của nổi bất hạnh hôm nay của nàng!
Cái ngày ở Tiêu gia trang ấy, ông ta đánh đập nàng đến mức phải nằm bất
động trên giường. Đêm hôm ấy, nàng một mình nằm trong phòng, không thể
cử động không thể nhúc nhích, lại không ngờ được, tất cả chỉ là do ông
ta sắp đặt.
Đêm hôm đó là nổi kinh hoàng luôn bám chặt lấy nàng, không giờ phút nào nàng không nhớ đến sự nhục nhã của ngày hôm ấy.
Tất cả bọn họ vậy mà dám đối với nàng...
Tôn Ngọc Nhi cắn môi, nước mắt sắp rơi ra bị nàng cưỡng ép nuốt vào trong, nàng tuyệt đối sẽ không trước mắt nam nhân này khóc.
Nàng đã mất đi thứ quý giá nhất của mình, không thể ngay cả lòng tự trọng cũng mất đi được!