Chúng tôi một lần nữa lại trở về hình thức đuổi bắt, tôi nhìn thấy cầu
thang thì chạy xuống, Cal nỗ lực đuổi tôi ở đằng sau. Chúng tôi từ khu E chạy xuống khu G, anh ta đuổi theo tôi không biết mệt sao?
Tôi
phát hiện tốc độ chạy của Caledon Hockley rất kinh người, anh ta đuổi
rất sát tôi, rất nhiều lần tay anh ta chỉ kém một chút thì túm được tóc
tôi, nếu bị anh ta túm tóc, tôi tin đầu tôi sẽ mất một lớp da.
Áo bành tô vốn không phải người nên ưu đãi nữ sĩ sao, anh ta bây giờ chẳng khác nào phần tử bạo lực cả.
Lúc chạy xuống cầu thang thì tôi đứng yên, vịn lấy lan can, khom người ôm
bụng thở, vừa ăn xong, còn chưa kịp tiêu hóa thì buộc phải tham gia cuộc thi vận động cường độ cao, quả thực là ngược đãi dạ dày mà. Cal đứng ở
trên cầu thang, cũng ôm bụng vịn lấy lan can thở.
Chúng tôi kẻ tám lạng người nửa cân nhìn đối phương thở, ánh mắt tàn nhẫn gần như phát ra tia lửa.
“Cô cho rằng có thể chạy trốn sao? Trừ phi cô nhảy xuống biển, bằng không
nhất định sẽ bị bắt.” Cal cười lạnh nhếch khóe miệng, lông mày hung ác
nhíu thành một đường, mí mắt rủ xuống lợi hại hơn.
“Không cần anh lo lắng, tiên sinh.” Tôi có lệ lộ ra một cái mỉm cười, chỉ cảm thấy xấu đủ đường, chỉ vì lên thuyền thông báo cho nam nhân vật chính rồi chạy
trối chết, thật vất vả ép Jack Dawson rời thuyền, đến phiên bản thân
ngược lại phải mệt mỏi theo người chơi trốn tìm.
Tôi nên may mắn
đã đem cái đồng hồ ném cho hành khách khoang hạng ba kia, bằng không
đồng hồ ở trong túi, vừa lên thuyền đã bị tìm ra, tôi có khả năng ngay
cả cơ hội chơi trốn tìm cũng không có. Người khác sẽ tin tưởng không
phải do tôi trộm mà chỉ bị vướng vào tóc thôi sao?
Đừng nói giỡn, đứa nhỏ. Thời đại này bình dân quả thực chính là con chuột cống, mấy
người thuộc tầng lớp thượng lưu ngay cả khi không có đồng hồ trong túi
cũng có lý do bắt người, ai lại ngồi nghe giải thích chứ?
Chúng
tôi hung tợn nhìn đối phương, chậm rãi, tần suất thở thấp xuống, cuối
cùng biến thành yên tĩnh hô hấp. Không khí giống như một sợi dây, ở thời điểm yên tĩnh lúc này bị kéo ra rất căng. Tôi mặc niệm trong lòng một,
hai… Cal đột nhiên đứng lên trong không gian yên tĩnh, anh ta nhìn xuống cầu thang, còn tôi khi đếm đến hai thì xoay người chạy đi.
Chạy
đến tầng thấp nhất, nhìn đến một cái cửa khoang mở ra, một công nhân đội mũ mặc áo sơ mi sẫm màu bẩn hề hề từ sau cánh cửa đi ra. Tôi chạy tới,
chạy lướt qua người công nhân kia chạy vào trong cửa, công nhân kia kinh ngạc hô: “Chờ một chút, tiểu thư… Không, tiên sinh, ngươi không thể vào được.”
Cal lưu loát nhanh chóng đẩy công nhân kia ra, khẽ quát một tiếng, “Tránh ra.”
Tôi chạy vào cửa khoang thuyền mới ý thức được bản thân đến nhầm chỗ, lập
thức nghe thấy thanh âm ầm ầm của động cơ hơi nước, ba tầng lầu động cơ
đang chuyển động. Đội kĩ sư đứng trước đồng hồ, thời khắc chú ý đến mệnh lệnh điều khiển con thuyền. Trên bậc thang là đường băng thẳng đứng và nằm ngang, kĩ sư phụ trách đang chăm chú nhìn vào số liệu ghi trên đồng hồ, một số khác thì đứng ở bên cạnh lan can quan sát trục khuỷu của
động cơ.
Nơi này không sắc thái gì tiêm diễm, toàn bộ đều là trần trịu | lộ màu sắc lạnh lẽo của sắt. Sắt thép lạnh như băng và động cơ
hơi nước, kết hợp thành một loại tương phản hài hòa.
Tôi trong
nháy mắt có cảm giác muốn mắng thô tục, quả thật là bị buộc đến đường
cùng, chỗ địa phương quái quỷ này trừ bỏ cái cửa vừa rồi thì không còn
lối ra khác.
Cal chạy vào nhìn thấy phòng là động cơ, gần như muốn cười ra tiếng, anh ta thoạt nhìn rất đắc ý, nắm chắc thắng lợi.
Kĩ sư phụ trách phòng động cơ làm việc vượt xa những gì khách nhân khoang
thượng đẳng biết đến, tôi vừa chạy vào thậm chí không có người nào phát
hiện ra tôi, bởi vì bọn họ đều nhìn chằm chằm vào công việc của mình,
căn bản không rảnh đi hết nhìn đông tới nhìn tây. Cả khoang thuyền đều
chỉ chú ý đến kim trên đồng hồ và tay quay điều khiển động cơ.
Tôi nhìn quanh bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn hướng trên đỉnh đầu cùng loại
với đường băng Takahashi, gần như trong nháy mắt tôi quyết định chạy lên chỗ cao, sau đó thông qua đường băng quay trở về. Chỉ cần chạy nhanh,
Cal cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi chạy ra khỏi phòng động cơ. Tay nắm lấy làn váy, nhấc chân liền hướng đường băng chạy. Khoang thuyền ầm ầm
toàn tiếng tạp âm của máy móc, nhìn thấy tôi chạy lên. Thái độ anh ta
cương quyết kêu to: “Đứng lại, nữ sĩ, cô không thể đi lên.”
Cal
cũng đi theo tôi chạy lên đường băng, anh ta còn quay lại dạy bảo người
trong khoang thuyền, “Còn không mau bắt lấy cô ta, hành động nhanh lên.”
Đúng là đứa trẻ nhà giàu đáng ghét, xứng đáng bị vị hôn thê cho đội nón xanh, nón xanh rất xứng với anh ta.
“Tiên sinh, lập tức xuống dưới.” Kĩ sư trong khoang rống giận với Cal.
Đáng tiếc Cal nghe không được mệnh lệnh của người khác, anh ta bây giờ càng
giống như muốn chạy xuống túm cổ người kĩ sư kia, nói với hắn: “Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi tên công nhân này.”
Tốt nhất là gây
gổ, tôi chạy lên mười thước trên đường băng, động cơ, trái tim của RMS
Titanic ngay ở dưới chân tôi vận hành, những vòng xoay vĩ đại. Lan can
bên cạnh tôi cũng rất lớn, cuối cùng cũng bị phá hủy dưới cái chết của
con thuyền.
Một công nhân tra dầu chạy đến bên cạnh đường băng,
hắn vừa chạy vừa lạnh mặt nói: “Nơi này không phải chỗ nên đến, mau đi
xuống, tiểu thư.”
Cal đã đuổi tới phía sau tôi, đường băng hẹp
chỉ đi được một người, vừa khéo tôi bị kẹp ở giữa như cái bánh
hamburger. Cũng không dừng lại, tôi xoay người bắt lấy song sắt lan can, chân vừa nhấc lên trực tiếp bước qua lan can, động cơ có thể quay tôi
thành bánh thịt sát bên người, công nhân há hốc mồm nhìn tôi làm động
tác nguy hiểm tới tính mạng, chai dầu trong tay rơi xuống chân.Cal đã
nhanh chóng chạy đến, bắt lấy một góc mép váy của tôi, tôi ở ngoài lan
can tránh được công nhân, sau đó làm động tác xoay người trở về đường
băng. Còn chưa kịp đứng vững, Ở đùi truyền đến một cỗ lực rất lớn, tiếp
theo thì nghe được một tiếng xoẹt to, chiếc váy bị xé xuống một miếng
to.
Điểm này còn chưa phải điểm chết người nhất, váy tôi bị kéo mắc vào giữa lan can, làm cho công nhân tra dầu mồ hôi ướt đẫm.
Tiếp theo Cal không kịp thu lực, anh ta sẽ cầm miếng vải trong tay rồi ngã
ra sau, anh ta thoạt nhìn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Phía sau anh
ta chính là lan can, loại lực này làm anh ta lao ra ngoài lan can, mà
ngoài lan can chính là nồi động cơ hơi nước, người mà bị ngã xuống trong nháy mắt sẽ bị động cơ có thể khởi động con thuyền năm vạn tấn xay
thành thịt vụn.
Không có thời gian suy nghĩ, tôi quay người lại
chạy đến, hai tay bắt lấy cánh tay anh ta, lực kéo quá lớn làm tôi cũng
bị kéo theo. Cal toàn thân đều lung lay ở bên ngoài, động cơ quay ngay
sau lưng anh ta, thiếu chút nữa bị đụng tới xương sống.
Anh ta
cuối cùng cũng nhận thức được tình cảnh của mình, hoảng sợ xuất hiện
trên mặt người đàn ông này, một tay anh ta bắt lấy song sắt lan can, tay còn lại bị tôi giữ chặt. Cả người tôi có quá nửa là bên ngoài, vì không muốn bị kéo xuống, chân tôi móc vào dưới song sắt lan can, đau đến mức
mồ hôi tuôn như suối.
“Không được buông tay.” Cal thanh âm run
run nói, cánh tay bị kéo quay lại bắt lấy tay tôi. Dưới bàn chân anh ta
là động cơ máy móc, ngã xuống thì khó có thể tính làm tang lễ, bởi vì
thi thể biến thành mảnh nhỏ không thể tìm được đầy đủ.
Tôi bắt
lấy tay anh ta từ trong tử địa, móng tay bấu chặt vào thịt anh ta, bất
đắc dĩ nói với Cal: “Câm miệng.” Tiết kiệm chút lực để trèo lên đây đi,
bằng không hai cái cùng chết. Tôi không tin lúc anh ta rơi xuống mà nghĩ đến lúc tôi cứu anh ta mà buông tay ra
Mái tóc của hai chúng tôi hòa lại với nhau, mồ hôi trên mặt tôi rơi xuống trán anh ta, Cal lăng
lăng nhìn tôi, phản chiếu hình ảnh tôi trong đôi mắt mà hổ phách của anh ta.
Chúng tôi gần như chưa bao giờ gần nhau đến vậy, trừ bỏ lúc ở bến tàu đụng phải anh ta.
“Nhanh chút đưa bọn họ kéo lên.” Kĩ sư quản lý khoang hô to với công nhân xung quanh, chính hắn cũng từ trên buồng điều khiển đi xuống, chạy về hướng
chúng tôi.
Bị công nhân tra dầu vượt lên ôm lấy eo tôi, hắn sợ chậm một chút nữa thì tôi và Cal sẽ rơi xuống trong động cơ.
Vài công nhân trên hành lang vội vàng bắt lấy tay Cal, vừa lôi vừa túm kéo
anh ta trở về, trường hợp hỗn loạn mà mạo hiểm. Lúc Cal bắt lấy tay tôi, lực đạo kia dường như muốn kéo đứt tay tôi. Tôi tức giận gọi anh ta:
“Buông tay ra, anh đã an toàn.”
“Quả thực là xằng bậy, rất xằng
bậy, các ngươi sao lại chạy được đến đây. Tiên sinh! Vị nữ sĩ này, ngươi có biết rất nguy hiểm hay không.” Kĩ sư từ lan can trèo lên, hắn thoạt
nhìn rất tức giận tóc đều bị đốt cháy hết rồi, chòm râu đen trên mép lên xuống không ngừng.
Cal ngồi tựa trên lan can, cầm lấy tay tôi run run không ngừng, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đã bị xay thành bã.
“Buông tôi ra, Caledon Hockley.” Tôi đau đớn khó nhịn nói với anh ta, cảm giác sắp chết vừa rồi còn chưa qua đi.
Anh ta mới miễn cưỡng trấn định lại, thoạt nhìn ở trước mặt nhiều người như vậy mà phát sinh chuyện này, đối với anh ta thật khó khăn, anh ta đè
lại khóe miệng lay động nhỏ, dùng ánh mắt hung ác trừng công nhân xung
quanh.
“Buông tay.” Tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, tức giận cao giọng nói với anh ta.
Cal bị thanh âm của tôi phản xạ dọa đến, càng thêm dùng sức giữ chặt lấy
cánh tay tôi, tôi nhất thời đau nhe răng trợn mắt. Anh ta lại vội vàng
thả lỏng tay, tôi thừa cơ dùng sức đem tay mình cướp trở về, còn cho anh ta kéo nữa thì thành Dương Quá mất.
“Có người bị thương không?” Kĩ sư vất vả chen vào, hắn lo lắng hỏi.
Tôi tỉnh lại trong nửa giây, vừa rồi thực sự rất sợ hãi, gần như trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi. Tay nhanh chóng che miệng lại, thanh âm thở
dốc nghẹn ngào vang lên, giống như sắp ngất, tiếp theo quay đầu bước đi, quay đầu lại nói với vị kĩ sư kia: “Chân anh tôi bị đụng phải, tôi đi
gọi bác sĩ, van cầu các ngươi cứu cứu hắn.”
Kĩ sư sắc mặt đại
biến, vài bước vọt tới trước mặt Cal, ngồi xổm xuống đè lại Cal sắp sửa
đứng dậy, “Để tôi nhìn chân ngài, tiên sinh.”
“Tôi không sao, tránh ra.” Cal hất tay hắn, ý đồ đứng lên.
Tôi nhấc váy bị xé rách chạy xuống khỏi đường băng, quay đầu nhìn thấy Cal
vừa mới đứng lên, hai tay bắt lấy lan can gắt gao trừng tôi.
Tôi
đưa tay gửi cho anh ta một nụ hôn gió, vĩnh viễn không lại gặp, Caledon
Hockley. Sau đó không quay đầu lại, chạy khỏi phòng động cơ rồi cứ gặp
cầu thang thì đi lên.