Đợi nửa ngày cũng không thấy người kia trả lời, Sở
Minh ngọ ngoạy muốn đẩy cơ thể người trước mắt ra, thì trên cổ bỗng
truyền lại cảm giác đau đớn.
“Tê...”
Mùi rượu nồng nàn xen lẫn hương khí quen thuộc như chạy vào trong cơ thể. Sở Minh cảm thấy
đau đớn nhưng nàng biết rằng người này chính là Lâm Tĩnh của riêng mình, không thể ra tay đáp trả lại chỉ có thể phải chịu lấy. Cắn rắng chờ Lâm Tĩnh cắn đến cảm thấy đủ, nàng vừa mới thở phào một cái, mới được buông tha thì lỗ tai mẫn cảm liền bị ngậm lấy. Cảm giác tê dại truyền khắp
toàn thân, thân thể Sở Minh liền trở nên suy nhược...
“Tĩnh, Tĩnh Tĩnh...ách--- Cậu làm sao vậy? Sẽ, sẽ có người đến a....”
Ánh mắt Lâm Tĩnh mơ màng, không quan tâm mà liếm lỗ tai nàng, thỉnh thoảng
còn kèm theo vài cái cắn nhẹ. Sở Minh đưa tay dùng sức cầm chặt ống
quần, Lâm Tĩnh không chịu bỏ qua liền cầm lấy tay nàng, mười ngón tay
xen lẫn vào nhau, khóa tay trên tường. Đôi chân dài của nàng cũng nhân
cơ hội chen vào giữa hai chân của Sở Minh, khiến cho nàng không thể trốn thoát.
Lần này khiến Sở Minh triệt để bối rối, nàng luôn có cảm
giác trước mắt giống như có chút cường - bạo ý tứ. Trong nháy mắt nàng
nhìn thấy có bóng người lướt qua, toàn thân liền cứng nhắc không thể
hoạt động, tùy ý Lâm Tĩnh chà đạp cùng giày vò thân thể của mình.
“Sở Minh, cậu đã đi đâu vậy?”
Rốt cuộc, Lâm Tĩnh cắn đến mệt mỏi liền nằm úp sấp trên người nàng, ở trong lòng Sở Minh mà thở dốc. Sở Minh bị nàng cứ như thế mà “chặn đường”, Sở Minh không còn giống như thường ngày nhạy bén mà ấp úng trả lời nàng.
“Tớ, tớ lo lắng cho An Tĩnh, ánh mắt của em ấy không tốt, nên tớ đưa về...tê...”
Còn chưa nói hết thì ở cổ liền bị hung hăng cắn một ngụm. Sở Minh thậm chí
còn có thể nghe được tiếng hàm răng cắn vào da thịt trơn mềm, lần này
không chịu nổi, nàng nhe răng la lên.
“Tĩnh Tĩnh, đau!”
“Tớ cắn chết cậu cái người vô lại luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Từ trước đến nay, Lâm Tĩnh luôn là một người có tu dưỡng mười phần, lần
này cư nhiên phát bạo khiến cho Sở Minh không dám nói gì nữa. Nàng chỉ
có thể nhắm mắt lại chịu đựng người tùy ý hành hung.
Lâm Tĩnh
ngậm vành tai của Sở Minh, cắn rồi mút thỏa thích, phát tiết hết bất mãn trong lòng. Nàng hận Sở Minh, hận mỗi lần cùng Sở Minh cãi nhau thì
nàng ấy giống như không có bất cứ chuyện gì phát sinh, tiêu sái phong
lưu, tùy ý nhiễu loạn tâm nữ hài khác. Mà nàng vẫn có thể làm bộ như mọi việc đều không liên quan tới chính mình.
Trời ạ! Tỷ Tỷ, người
muốn cắn đến khi nào a? Sở Minh thật sự sắp không chịu nổi, nàng có thể
tưởng tượng hai cái tai mình bây giờ nhất định sưng lên như Trương Bát
Giới a, rất khó coi.
Rốt cuộc, Lâm Tĩnh đình chỉ cắn xé, lui ra phía sau một bước rồi hung hăng nhìn nàng.
“Cậu, cậu có phải đã thích An Tĩnh rồi hay không?”Lâm Tĩnh nói chuyện có chút không rõ, vẫn không quên đưa tay chạm vào mặt của Sở Minh như phát điên mà tùy ý quấy phá. Sở Minh mở mắt, cắn răng một cái ai oán, nàng cuối
cùng cũng hiểu a, hóa ra chính là Lâm đại tiểu thư của chúng ta chính là ghen tỵ đi. Sở Minh thở dài không giải thích, đưa tay nâng mặt của Lâm
Tĩnh lên, rồi cúi đầu thắm thiết hôn lên đôi môi ấy. Mở hàm răng của Lâm Tĩnh một khắc, Sở Minh liền sợ hãi thầm cảm thán Lâm Tĩnh đến cùng là
đã uống bao nhiêu rượu. Lúc này, Sở Minh phẩng phất chỉ cảm thấy cùng
Lâm Tĩnh hôn môi giống như là để nàng uống say vậy, tay chân chợt nhẹ
bỗng. Sở cố giữ tinh thần, một tay vòng qua sau lưng của Lâm Tĩnh mà
chậm rãi xoa nắn, muốn thả ra lửa nóng trong lòng Lâm Tĩnh.
Lâm
Tĩnh run rẩy nằm ở trong lòng của Sở Minh, không có bất kỳ giãy giụa gì, tùy ý nàng ở trong miệng mình bá đạo đòi lấy. Cơn đau đầu sau khi say
rượu từng đợt co rút đau đớn cũng không mãnh liệt như vậy, hơi hí mắt,
hưởng thụ giờ khắc này.
Ánh trăng chiếu rọi ở cửa cầu thang, Mộ
Xa ôm cánh tay mình nhìn một hồi rồi đỏ mắt từ cửa đi ra. Từng trận chua xót kéo đến đánh vào trong lòng của nàng. Mộ Xa vịn tường, chậm rãi
ngồi xuống thất thanh khóc rống. Lâm Tĩnh, rốt cuộc tớ phải như thế nào
thì mới có được cậu? Sở Minh, cô ta thật thật sự tốt đẹp như vậy sao? Cô ta đáng giá để cậu bỏ quên tất cả sao?
*******************************************
Chờ Sở Minh lần nữa đem Lâm Tĩnh trở lại Sở gia gõ cửa đã là ban đêm. Sở mẹ vuốt mắt kinh ngạc nhìn Sở Minh cõng Lâm Tĩnh đang mơ hồ ngủ trên lưng.
“Minh, con đem Tĩnh Tĩnh làm sao vậy?”
“...”
Sở Minh nhíu mày, nàng thì có thể khiến cho Lâm Tĩnh như thế nào, chỉ mong nàng ấy không đem nàng làm thế nào là tốt rồi. Sở Minh không nhịn được
ồn ào.
“Mẹ, người tránh ra, Tĩnh Tĩnh uống say rồi, còn ở dưới lầu mượn rượu làm càng, chính là đem con cắn.”
Sở mẹ bất khả tư nghị mở to hai mắt, quả nhiên ở cổ của Sở Minh có một mảnh màu đỏ tím.
Sở Minh nói xong trong lòng có hơi thoải mái chút, rốt cuộc là mẹ ruột, sẽ đau lòng mình. Kết quả, Sở mẹ mở miệng nói khiến nàng suýt nữa cắt đứt
đầu lưỡi.
“Tĩnh Tĩnh cũng quá ngoan đi, làm sao chỉ có thể cắn một cái liền coi như xong đây?”
Sở Minh đen mặt, né tránh vòng vây của mẹ rồi ôm Lâm Tĩnh về phía phòng ngủ, đi đến gần phòng ngủ Sở mẹ còn không quên dặn.
“Minh a, Tĩnh Tĩnh đều đã say đến như vậy, con cũng đừng lại phóng túng - ham muốn quá độ mà không biết dừng a.”
Sở Minh cắn răng, quay đầu căm tức nhìn Sở mẹ.
“Mẹ, người là mẹ ruột của con thật sao?”
Sở mẹ căn bản không nhìn đến nàng, chỉ chăm chú nhìn Tĩnh Tĩnh trên lưng của Sở Minh thở dài.
“Loại nữ nhi như cô thì không có cũng không sao. Ai, đau lòng cho Tĩnh Tĩnh,
nữ hài tốt như vậy mà để cho cô lăn qua lăn lại rồi thành ra như vậy.”
“...”
Sở Minh tự biết đuối lý, Tĩnh Tĩnh không động, đi tới phòng Sở Minh đem
cửa phòng đá ra, đi tới bên giường đem Lâm Tĩnh nhẹ nhàng để xuống. Tỉ
mỉ quan sát, trên đầu Lâm Tĩnh có chút tán loạn, gương mặt tiều tụy,
dưới mí mắt sưng đỏ hiện lên màu đen nhàn nhạt dưới vành mắt, đôi môi
nguyên bản mịn màng cũng trở nên khô khốc. Sở Minh nhìn nàng một chút
liền đỏ cả vành mắt, ngửa đầu ngước lên trần nhà, cố gắng kiềm nén nước
mắt. Qua một lúc lâu, nàng đứng dậy đi tới phòng tắm bưng chậu nước, cầm khăn lạnh đi ra.
Nàng nhẹ nhàng lau lên da thịt trắng nõn, Sở
Minh khó có được ôn nhu nhìn Lâm Tĩnh, rồi nhẹ nhàng gỡ tóc tóc dài xốc
xếch của nàng. Lâm Tĩnh mông lung cảm thấy có cái gì ẩm ướt mềm mại
không ngừng di chuyển trên mặt của mình. Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại,
đưa tay giữ lấy thứ đó trên mặt mình.
Sở Minh cười lắc đầu, Tĩnh Tĩnh chú ý đến an toàn của mình rất mạnh, không muốn cho người khác chạm vào thân thể của bản thân.
“Tĩnh Tĩnh, là tớ.”
“Cậu là ai?”
Ách... Sở Minh lần nữa không biết nói gì, cúi đầu ai oán nhìn Lâm Tĩnh. Tĩnh
Tĩnh, tớ muốn nói là nếu còn để cho cậu uống nhiều rượu nữa thì tớ không phải là họ Sở! Khá lắm, lúc nãy, là cậu tránh ở hành giả vờ muốn - bạo
tớ, hiện tại thì thậm chí đến giọng nói của tớ cũng không nhận ra, cậu
nói xem cậu có cái gì tốt. Sở Minh đang oán giận thì Lâm Tĩnh đột nhiên
mở mắt, nhìn nàng chằm chằm không nháy mắt một cái.
Sở Minh hơi
run sợ một cái, kinh hãi nhìn nàng, hẳn sẽ không phải là muốn cắn tớ
tiếp đi? Đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Tĩnh phản ứng, Sở Minh bị nhìn chằm chằm có chút quẫn bách, kéo khăn mặt trên mặt xuống, khẽ che giấu
bối rối ho khan một tiếng.
“Tớ đi đổi cái khăn mới.”
Mới
vừa đứng dậy thì tay đã bị người gắt gao kéo lại, nàng ngạc nhiên quay
đầu nhìn lại, Lâm Tĩnh hơi hé môi, dùng sức giữ lấy tay nàng, trong mắt
hiện nước mắt yêu ớt.
“Sở Minh, không nên rời bỏ tớ.”
Trong nháy mắt ủy khuất, tự trách, hổ thẹn cứ thế mà bùng phát, Sở Minh ném
cái khăn, xoay người liền đem Lâm Tĩnh ôm vào trong ngực, tóc mai quấn
quít lấy nhau.
“Tớ không đi, Tĩnh Tĩnh, sẽ không đi.”
Lâm
Tĩnh như con mèo nhỏ run rẩy núp ở trong lòng của Sở Minh, vành mắt khẽ
phím hồng. Đưa tay ôm lấy Sở Minh rồi dùng sức kéo nàng xuống.