Sống Lại Tương Môn Độc Nữ
"Các ngươi đây là đang làm gì?" Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lớn lành lạnh, Tô Lạc thân thể cứng đờ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên,
hướng về cửa nhìn ra ngoài.
Một thiếu nữ tầm mười ba tuổi mặc một thân xiêm y màu hồng nhạt thêu hoa làm tôn lên dáng vẻ thanh thuần,
trên tai đeo một đôi bông tai làm từ san hô màu hồng phấn, tóc vấn được
lên nhẹ nhàng cài thêm một cây trâm bạch ngọc, trên người liền không có
thêm vật trang trí gì khác, đứng dưới ánh mặt trời mà phảng phất như
tiên tử từ trên trời giáng xuống tinh tế mà thuần khiết. Chỉ là tiên tử
kia đôi lông mày hơi cau lại, bởi vì giọng nói quá mức ôn nhu, mãi cho
tới khi gầm lên, nghe mới có cảm giác như đang muốn hỏi điều gì đó.
Tô Hinh Hà, hảo tỷ tỷ của ta...
Tô Lạc sau khi tỉnh lại từng có nghĩ tới, sau tất cả, lần thứ hai nhìn thấy Tô Hinh Hà nàng sẽ hành xử như thế nào.
Là nàng ta giả vờ giả vịt cười hướng chính mình phất tay một cái, chính
mình liền giống như kiểu trước đây chạy tới ôm lấy nàng ta?
Hay là lúc nàng ta đang cúi đầu viết chữ, nàng cười từ phía sau che con mắt của nàng ta, làm cho nàng ta đoán xem là ai?
Tô Lạc biết, bất luận loại nào, nàng đều không làm được.
Nàng hận Tô Hinh Hà, đó là hận sâu tận xương tủy, đời này không tiêu diệt hết được!
Tô Lạc cả người ức chế không nhịn được phát run lẩy bẩy, khiến hàm răng va vào nhau vang lên tiếng kêu.
Nếu không phải là do Tô Hinh Hà, nàng sao có thể ở ngày Khương Thiên Hành đăng cơ nhảy xuống núi mà chết.
Nếu không phải là do Tô Hinh Hà, Mông nhi của nàng, hài tử ngoan ngoãn như
vậy, lại sao ở thời điểm bốn tuổi sẽ theo nàng cùng chôn thây dưới đáy
vực.
Còn có Thanh Ly, nàng sẽ không quên cảnh tượng cuối cùng
trước khi chết kia, Thanh Ly bị bắn tới cả người đầy tên nhưng vẫn như
cũ kêu to thúc đuổi nàng đi mau, đời này nàng không có Mông nhi, nhưng
nàng nhất định phải bảo vệ người cẩn thận là Thanh Ly, còn có mẫu thân!
Thanh Ly sau khi hướng về Tô Hinh Hà hành lễ xong, liền nhìn thấy Tô Lạc dừng lại ở đó, không khỏi tiến lên nắm chặt tay Tô Lạc, rõ ràng đã là Sơ
Xuân, bắt đầu ấm lên , nhưng Thanh Ly cảm giác thấy bàn tay mà mình cầm
lấy là một khối băng, nàng tiến lên một bước, liền nhìn thấy con mắt của Tô Lạc, cặp mắt kia từ sau khi tiểu thư tỉnh dậy, nàng liền cảm thấy nó dường như càng lúc càng thêm sâu, giờ khắc này phảng phất như hận không thể đem người giết chết, bên trong ánh mắt ấy nàng cảm giác giống như
gặp phải sự độc ác, sợ đến mức nàng nói chuyện đều nói không rõ ràng
"Tiểu thư, làm sao vậy? Tay ngươi lạnh quá, ánh mắt của ngươi... Thật là dọa người!"
Tô Lạc hít một hơi thật sâu, tay trái nắm chặt, móng tay gần như đâm sâu
vào bên trong da thịt, nhất thời đau đớn truyền đến mới làm cho nàng
tỉnh táo lại, không được, nàng nếu là không thể đem những tâm tình này
che giấu được, về sau làm sao báo cừu? Tô Lạc mạnh mẽ nhếch nhếch miệng
nói,
"Thanh Ly, ngươi không cần lo lắng, ta không có chuyện gì."
Thật sự không có chuyện gì sao? Thanh Ly lo lắng nhìn xem Tô Lạc một chút,
thấy tiểu thư rõ ràng cười, cả người nhưng vẫn như cũ tỏa ra khí tức
lạnh như băng, ngậm miệng lại.
"Thuần nhi, Tứ di nương, các ngươi đây là đang làm gì? Mẫu thân ta về nhà mẹ đẻ , phủ Thừa tướng này hậu
viện liền không có quy củ sao?" Tô Hinh Hà duy trì vẻ khéo léo cùng dung nhan ôn nhu, nhìn Tô Thuần cùng Tứ di nương Mộ Dung thị còn cầm lấy đối phương không tha, quát khẽ một tiếng,
"Còn không mau thả ra? Nếu bị phụ thân nhìn thấy, hai người các ngươi đều phải bị phạt."
Tô Lạc không tiếng động mà cười nhạt, mẹ của nàng mới là phu nhân phủ Thừa tướng, nhưng bởi vì sau khi sinh nàng bản thân bị hao tổn lớn, phụ thân không ưa mẫu thân có dáng vẻ bị bệnh, lúc này mới giúp đỡ Nhị di nương
nắm quyền, mẫu thân mặc dù là người nhu nhược, nhưng vẫn là người thông
minh, vì thế nàng tranh một vị trí, liền tự mình xin đi bồi lão phu nhân ăn chay niệm phật, dựa vào lão phu nhân che chở, mới miễn cưỡng ở bên
trong phủ Thừa tướng có cơ hội sống sót.
Có điều, bởi vậy tiện
nghi cho Nhị di nương Ngô thị, để cho nàng chưởng quản hậu viện phủ Thừa tướng nhiều năm như vậy, con gái lớn của nàng Tô Hinh Hà ngược lại so
với đích nữ là nàng đãi ngộ còn muốn tốt hơn.
Tô Lạc cúi đầu nhìn trang phục của chính mình, kỳ thực cũng không thể nói như vậy, cái phủ
Thừa tướng này, vị tiểu thư nào không thể so với nàng trải qua tốt hơn?
Chính tỳ nữ bên người Tô Hinh Hà đãi ngộ đều so với nàng được tốt hơn!
"Đại tỷ , ngươi không biết Tứ di nương có bao nhiêu đáng ghét!" Tô Thuần
chạy đến bên người Tô Hinh Hà, kéo cánh tay nàng liền muốn bắt đầu cáo
trạng, Tô Hinh Hà lắc lắc đầu,
"Các ngươi cũng biết, ta
không thế nào lúc nào cũng quản chuyện trong phủ được, vì lẽ đó chuyện
hôm nay không cần nói với ta, chờ mẫu thân ta trở về hãy đi qua đó lý
luận đi."
Tô Thuần hất hàm, hướng về phía Tứ di nương hừ lạnh một tiếng, lúc này mới méo miệng cúi đầu. Tứ di nương cười duyên một tiếng, vẫy khăn lắc mông đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng Tô Lạc một cái
"Bất kể là Đại tiểu thư hay là Nhị di nương đến phân xử, ta mới
là không sợ, Tam tiểu thư ngươi vẫn là không nên nghe những tiện nhân
kia ăn nói linh tinh thì tốt hơn a."
Tô Hinh Hà lúc này mới chú ý tới Tô Lạc đứng ở một bên, ôn nhu cười nói
"Lạc Nhi, nửa năm không gặp, ngươi lại cao lớn lên chút."
"Đại tỷ, ngươi đây không rõ người nói cái gì a, cũng không sợ nhiễm xúi quẩy sao a." Tô Thuần thấy Tô Hinh Hà nói chuyện với Tô Lạc như vậy, lập tức không vui, lắc lắc cánh tay của Tô Hinh Hà nói.
"Ngươi cùng Lạc
Nhi đều là tiểu muội của ta, có cái gì mà ta không thể nói." Tô Hinh Hà
sờ sờ búi tóc của Tô Thuần, lần thứ hai quay về hướng Tô Lạc cười ôn
nhu nói
"Lạc Nhi ngươi cũng có chút quái gở, đều là do ngươi không muốn đi ra ngoài cùng chúng ta chơi."
"Lạc Nhi tự biết tốt xấu, liền không kiếm chuyện phiền phức làm
phiền đại tỷ a." Tô Lạc nói chuyện thẳng thắn, cúi thấp đầu, trong khóe
mắt từ từ biến mất sự thù hận.
Nàng còn nhỏ, còn cần thời gian.
"Ngươi lúc nhỏ còn rất thân cận với ta cùng Thuần nhi, hiện tại nhưng... Quên
đi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, tỷ tỷ trước nên đi rồi." Tô Hinh Hà
nói xong nhíu lại lông mày, xoay người rời đi, từ đầu tới đuôi đều không có bước vào gian phòng Tô Lạc, phảng phất như sợ hãi điều gì đó.
Tô Hinh Hà sau khi rời đi, Thanh Ly lúc này mới phun ra một hơi
"Đại tiểu thư luôn luôn rất thông minh, nô tỳ vừa thật lo lắng Đại tiểu thư đến định đoạt chuyện này, như vậy, tiểu thư ngài lại nhất định bị
phạt a."
Tô Lạc lắc đầu một cái, chậm rãi ngồi xuống, nàng nhận
thức Tô Hinh Hà đã lâu như vậy, điểm ấy vẫn là biết đến, Tô Hinh Hà ỷ
vào thân phận mình cao quý, là không muốn quản những việc này. Mục tiêu
của nàng ta, xưa nay đều là muốn leo lên trên những vị hoàng tử kia,
khát vọng vị trí cao nhất của nữ nhân kia. Hơn nữa... Tô Hinh Hà ở trước mặt người luôn là một người hình tượng tốt, nàng ta cũng sẽ không tới
chủ trì cái công đạo gì, miễn cho đắc tội ai đó trong đó.
Nàng ta xưa nay đều là bo bo giữ mình.
Sau khi ăn xong, Tô Lạc ngồi xổm ở trước một vũng nước, nhìn chính mình
trong nước, tay sờ lên trên miếng bớt màu đỏ bên má trái, đáy lòng bi
thương.
Kiếp trước, nàng oán hận chính mình có miếng bớt to như
thế trên gương mặt, cho rằng chính là do miếng bớt này khiến cho khuân
mặt nàng xấu xí, mới làm cho nàng mất đi sự sủng ái của phụ thân, nàng
chán ghét tất cả mọi đồ vật có thể chiếu ra dáng dấp của bản thân, cho
nên trong gian phòng của nàng một tấm gương cũng không có.
Kỳ
thực khi nàng còn bé rất được phụ thân yêu thích, hoạt bát cơ linh, toàn bộ phủ Thừa tướng đều có tiếng hoan hô nói cười của nàng.
Nhưng
từ lúc nàng hiểu được nữ tử lớn lên dung nhan cực kỳ trọng yếu, nàng
liền hoảng sợ, không tự tin một chút nào, cả ngày ở trong sân nhỏ, cũng không cùng người nói chuyện, dần dần, phụ thân cũng không còn yêu thích nàng. Mà Tô Hinh Hà, có một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, còn
có từ lúc sinh ra đã mang theo quý khí, trên người lớn yêu thích, dưới
đến người hầu kính yêu, chính mình sống ở dưới bóng Tô Hinh Hà, càng tự
ti đến hận không thể đàu hố trôn xuống.
Thế nhưng Tô Hinh Hà tựa
hồ rõ ràng nàng sợ sệt, nhưng xưa nay lại không ghét bỏ nàng xấu, cũng
không có việc gì liền tới tìm nàng nói chuyện, cùng nàng ở trong nhà này chơi đùa, khi đó Tô Lạc đơn thuần cho rằng, Tô Hinh Hà là người thân
nhất với nàng, so với phụ thân không có bên cạnh nàng lớn lên, so với
mẫu thân đều còn thân cận hơn.
Tô Lạc nhíu mày, tựa hồ chính là
bắt đầu từ lúc ấy, nàng càng ngày càng thân cận với Tô Hinh Hà, cũng
càng ngày càng chán ghét mẫu thân, chán ghét nàng cho mình gương mặt như thế, dần dần, hướng gần về phía Ngô thị.
Sau Thanh Ly thu thập xong tất cả, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tô Lạc ngồi xổm ở góc tường, nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư... Ngài..."
Tô Lạc vuốt khối bớt màu đỏ này, cười đến không chút biến sắc,
"Không có chuyện gì, Thanh Ly , ta nghĩ rõ ràng , kỳ thực khuôn mặt này...
Cũng không phải là trọng yếu, chính mình sống được vui vẻ là được rồi."
Tuy rằng nghe Tô Lạc nói như thế, nhưng Thanh Ly vẫn là có chút không yên
lòng, xoa xoa nước ở trên tay, đi tới bên người Tô Lạc,
"Tiểu
thư, ta biết ngài khổ sở trong lòng, cảm thấy tất cả mọi người đều bắt
nạt ngài. Nhưng ngài đừng quên , coi như tất cả mọi người đều xem thường ngài, còn có phu nhân a, nàng tuy không có vẫn bên cạnh ngài lớn lên,
nhưng hành động những năm nay của nàng, đều là để ngài trải qua cuộc
sống tốt hơn, càng ngày càng vui vẻ mà thôi."
Tô Lạc trên mặt
không có bao nhiêu biến hóa, nhưng trong lòng sóng lớn mãnh liệt, kiếp
trước nàng cũng từng làm qua mẫu thân, như thế nào sẽ không biết cảm
tình mẫu thân đối với hài tử của mình? Nàng sau khi tỉnh lại, coi chính
mình sống sót, Mông nhi cũng nhất định còn sống sót, cao hứng mà cười
cười nước mắt đến đi ra , mà khi nàng ý thức được chính mình sống lại
tại thời điểm mười tuổi, loại cảm giác mất đi mà lại được kia, chỉ cảm
thấy so với việc tâm bị khoét đi ra còn thống khổ hơn!
Nàng kiếp
trước bị mẹ con Tô Hinh Hà đầu độc , dẫn đến nàng từ lúc còn nhỏ lớn
lên, đều không ưa nương của chính mình, chết qua một lần nàng sống lại
đều đem hết thảy đều rõ ràng hơn nhiều, nhớ tới mẫu thân yên lặng vì
chính mình mà trả giá, Tô Lạc lòng muốn báo thù càng trở nên mạnh mẽ tâm càng kiên định.
"Tiểu thư, nô tỳ luôn cảm thấy ngài sau khi tỉnh lại, tựa hồ thay đổi chút." Thanh Ly do dự một lát, cuối cùng vẫn là nói rõ:
"Cụ thể chỗ nào thay đổi, nô tỳ cũng không nói lên được, nhưng là chính là cảm thấy..."
"Nha đầu ngốc, vậy ngươi cảm thấy, ta biến hóa này là tốt hay xấu?"
"Tự nhiên là tốt. Hôm nay thấy tiểu thư đơn giản nói mấy câu liền khiến Tam tiểu thư tìm tới cửa gây sự cùng Tứ di nương tới xem cuộc vui liền gây
sự với nhau, nô tỳ đứng ở một bên nhìn xem thực sự là hả lòng hả dạ,
ngày xưa chỉ có các nàng đánh chúng ta, không nghĩ tới hôm nay còn có
thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy..."
Tô Lạc nhìn vết thương trên
mặt Thanh Ly, lại vén ống tay áo của nàng ta lên, nhìn trên cánh tay của nàng ta cũng đã thâm tím thành một khối, tâm trạng khổ sở, nhìn xong
lại nói ra lời nói mang theo giọng điệu vui vẻ
"Đều nói rồi, về sau sẽ không lại để cho người khác bắt nạt chúng ta, ngươi xem, tiểu thư có phải là làm được rồi hay không?"
"Tiểu thư là lợi hại nhất!" Thanh Ly đem ống tay áo để xuống,
không muốn để cho Tô Lạc lại nhìn mà khổ sở, đột nhiên ôm lấy nàng, cười vui vẻ nói:
"Tiểu thư nhà ta lợi hại nhất!"