Trên hành lang bệnh viện mùi thuốc khử trùng rất nặng, nhưng không hề gay
mũi, ngược lại mang đến cảm giác an tâm. Đây là bệnh viện tư nhân nhà họ Cố, bình thường đều là anh trai Cố Trầm Quang quản lý, lần này Cố Trầm
Quang muốn tới, tự nhiên trực tiếp được đón vào phòng ViP lầu cuối.
Dù sao cũng là chuyện vui lớn nhất mấy năm gần đây của nhà họ Cố —— Con dâu nhà họ Cố hình như là mang thai.
Giờ phút này, Lộ Nam Tâm đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, mặc cho máy siêu âm lạnh như băng ma sát trên bụng. Cô gái nhỏ có chút khẩn
trương, ngón tay nắm thật chặt ga giường màu trắng bên dưới, thỉnh
thoảng ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang cũng đang khẩn trương bên cạnh.
Cô nghe thấy người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại cực kỳ cẩn
thận cùng khẩn trương hỏi nữ bác sĩ trung niên trong phòng: “Dì
Vương…….. Như thế nào rồi?”
Nữ bác sĩ nghe vậy liếc mắt nhìn anh một cái, thuần thục thu hồi máy siêu âm, lấy ống nghe bệnh xuống.
Cố Trầm Quang lập tức đến gần từng bước đỡ Lộ Nam Tâm dậy.
"Thai nhi rất khỏe mạnh, ba tuần rồi, tình trạng cơ thể của Tiểu Lộ cũng tốt, cộng thêm thai vị ổn định, an tâm dưỡng thai là được.” Bác sĩ Vương vừa nói vừa ghi gì đó trên giấy.
Cố Trầm Quang nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ôm Lộ Nam Tâm vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt vào lòng, bàn
tay dán vào cánh tay cô, vuốt ve.
"Có cử ăn cái gì không? Hoặc là cần đặc biệt chút ý cái gì?”
Bác sĩ Vương vừa viết vừa nói: “Có, măng, cua, trái vải, nấm mèo. Không thể ăn. Dì nói con cũng không nhớ được, trở về mua sách dưỡng thai mà xem
kỹ.”
"Vâng, còn có cái gì?"
Bác sĩ Vương viết xong thì đậy nắp bút lại, dùng giọng nói đương nhiên nói: “Có, ba tháng đầu mang
thai và ba tháng cuối thai kỳ không thể sinh hoạt vợ chồng. Khoảng thời
gian giữa cũng không cần quá kiệt liệt, cần phải đặc biệt cẩn thận.”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . ." Cắn môi, không dám cười.
Cố Trầm Quang: ". . . . . . . . A, vâng, đã nhớ."
Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn sắc mặt người bên cạnh —— rất tốt, không tức giận, nhưng mà rất đau khổ.
Cô buồn cười.
. . . . . .
Trên đường trở về, hai người xúm lại nhìn quyển sổ khám thai. Phía trên có
một tấm hình trắng đen, bác sĩ nói là hình thai nhi, đen thùi lùi, cái
gì cũng nhìn không ra, nhưng mà hai người xem lại thấy cực kỳ vui vẻ.
Lộ Nam Tâm chỉ vào cái chấm đen nhỏ xíu trên hình, nhỏ giọng hỏi: “…… Là cái này?”
Cố Trầm Quang nghiêm túc nhìn nhìn, nói: "Chắc vậy, dì Vương mới vừa chỉ là cái này.”
". . . . . . Không giống lắm?"
"Mới vừa ba tuần, còn chưa lớn….. Nói không chừng lần sau chúng ta đến khám sẽ có thể thấy rõ.”
". . . . . . À."
Cố Trầm Quang nhẹ nhàng hôn bà xã nhỏ mình một cái, quay đầu nói với tài xế, “Đến thương xá.”
"Vâng, Nhị thiếu gia."
Hôm nay lúc vừa có kết quả thử nghiệm, Cố Trầm Quang lập tức mang Lộ Nam
Tâm tới bệnh viện kiểm ra, sợ có vấn đề gì. Hai người ngồi vào trong xe, anh mới phát hiện, tay mình run rẩy gay gắt, hoàn toàn không thể lái
xe. Vì thế, gọi cho tài xế nhà họ Cố vạn năm không cần dùng đến.
Tài xế vừa dứt lời, điện thoại Cố Trầm Quang liền vang lên. Anh cầm lấy
điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình, lộ ra biểu tình đúng như dự đoán.
“Alô, mẹ……. Được rồi, chúng con bây giờ đến bệnh viện, tài xế lái xe…… Rất tốt, thai vị ổn định, được rồi. Dì Vương khám, anh con
trực tiếp gọi người tới, mẹ yên tâm….. A? không có, mới từ bệnh viện ra, còn đang ở trên xe….. Được, một chút con hỏi Nam Nam.”
Cố Trầm Quang xoay người, hỏi Lộ Nam Tâm: “Mẹ kêu buổi tối chúng ta trở về ăn cơm, có muốn đi hay không?”
Lộ Nam Tâm nghe vậy hai mắt sáng lên, liên tục không ngừng gật đầu: “Đi, nói dì Trịnh làm thịt kho cho em.”
Dì Trịnh là lão quản gia nhà họ Cố, nấu cơm đặc biệt giỏi, nhất là món
thịt kho. Lộ Nam Tâm ăn một lần liền mê chết cái món thịt kho của bà.
Cố Trầm Quang nhìn đôi mắt lóe lên tia sáng chói lọi khi nhắc tới thịt kho của Lộ Nam Tâm, giơ tay khẽ búng cái trán của cô, không nhịn được cười
ra tiếng: “Không có chút tiền đồ.”
Sau đó tiếp tục nói chuyện
cùng Dịch Sở: “Trở về, nhưng mà đoán chừng phải trễ một chút. Chúng con
bây giờ chuẩn bị đi mua một ít đồ…. Không được, không chờ được, chúng
con phải đi bây giờ, mua xong liền về nhà.”
"A đúng rồi, Nam Nam muốn ăn thịt kho, mẹ nói với dì Trịnh một tiếng.”
"Khoảng 3 tiếng, trước giờ cơm tối khẳng định về đến…. Được.”
Cúp điện thoại.
Lộ Nam Tâm tựa đầu trên bả vai anh, duỗi thẳng cổ, tiến tới trước mặt nhìn anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cố Trầm Quang mỉm cười, cúi đầu xuống, dùng môi cọ cọ môi cô, nói: “Mua đồ cho con gái của chúng ta.”
"Làm sao anh biết là con gái?”
Cố Trầm Quang: “Anh muốn có con gái, giống bảo bối.”
". . . . . . Không phải đều nói con gái sẽ giống cha sao?”
"Vậy cũng muốn con gái.” Cố Trầm Quang nói: “Con gái xinh đẹp, còn nghe lời. Mấu chốt là, tính tình sẽ giống bảo bối, như vậy mới có thể yêu . . . . ."
Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."
Cố Trầm Quang cúi đầu nhìn
cô gái nhỏ trên vai mình, trầm ngâm giây lát, “Ánh mắt cũng muốn giống
bảo bối, miệng cũng muốn giống…..” Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm
thấy không đúng. “Không đúng, cũng không thể rất giống, rất giống bảo
bối đến lúc đó bị người khác cưới đi thì làm sao bây giờ?”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . . ?"
Cố Trầm Quang cau mày, “Người khác không thể giống như bảo bối, con gái
mình cũng không được….. Nghĩ như vậy hình như con trai cũng có thể tiếp
nhận, đến lúc đó anh sẽ dạy con trai cách đối nhân xử thế như thế nào,
sẽ dễ nghiêm khắc hơn so với con gái.”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, tiếp tục cau
mày: “Vậy nếu sinh con trai, mỗi ngày thằng nhóc kia lại cùng anh giành
bảo bối thì làm sao?”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
"Cố Trầm Quang” Mặt Lộ Nam Tâm không biểu tình gọi, giọng nói vô cùng tĩnh táo.
"Hả?" Cố Trầm Quang vẫn còn đang rối rắm, giọng nói vô cùng khổ não.
"Em cảm thấy, cứ sinh con trai đi.”
". . . . . . Tại sao?"
"Em cảm thấy bé trai lúc 3 tuổi, thông minh lại đáng yêu.”
"?"
"Giống như anh."
Cố Trầm Quang: ". . . . . . . . . ."
Trước mặt, tài xế chợt xuy cười ra tiếng —— Nghe cuộc đối thoại giữa hai
người, hắn đã nhịn rất lâu vẫn không dám cười, bị câu nói này của Lộ Nam Tâm làm cho không nhịn nổi nữa.
Hai người này, điển hình chủ
nghĩa duy tâm, đứa bé còn chưa tới một tháng, thảo luận là con trai hay
con gái đến rôm rả náo nhiệt như vậy. Giống như muốn sinh con trai hay
con gái là có thể sinh được vậy. Không chỉ có duy tâm, còn là chủ nghĩa
duy tâm trong chủ nghĩa duy tâm.
Quá là chủ nghĩa lý tưởng.
Sau khi Cố Trầm Quang bị chính bà xã nhỏ của mình cười nhạo, rốt cục ý thức được bản thân hiện tại không thích hợp nói chuyện. Vì vậy đàng hoàng
ngậm miệng, ngoan ngoãn làm đệm thịt cho người nào đó, còn nhếch miệng
cười đến đắc ý.
Không có thuốc chữa, tình yêu thật là khiến cho người ta chết lặng.
. . . . . .
Hai người đến thương xá, đi dạo hơn hai tiếng, đâm đầu vào trong khu mua
sắm chuyên dành cho trẻ con liền không chịu ra. Sau khi tài xế nhận được điện thoại của Cố Trầm Quang, xuống xe giúp hai người khiêng đồ, nhìn
túi lớn túi nhỏ đựng đầy sách dưỡng thai cộng thêm quần áo trẻ em, bình
sữa, giầy, đồ chơi….. đầu đầy vạch đen.
Mới vừa mang thai không tới một tháng, hai người mua đống đồ này trở về, để làm gì chứ?
Thôi. . . . . . Tài xế thở dài, nhẫn nhục chịu khó bắt đầu chuyển đồ vật vào
cóp sau xe, vừa giả bộ lắc đầu. Người trẻ tuổi bây giờ nha, làm gì cũng
kích động, một chút cũng không giống bọn họ lúc trước rất chững chạc
nha…..
Cố Trầm Quang cùng Lộ Nam Tâm đang chìm đắm trong hạnh
phúc, một người cầm lấy đôi giầy nhỏ nhỏ yêu thích không buông tay vuốt
vuốt, nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không có tâm tư chú ý tới tài xế
đang thở dài hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bên cạnh.
————
Sau khi mang thai, Cố Trầm Quang đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi
của Lộ Nam Tâm đưa ra quy định hạn chế vô cùng nghiêm khắc.
Vì
thế anh cố ý đi mua một cái bảng đen treo trong nhà, dùng để ghi bảng
biểu. Mỗi ngày phía trên đều là chữ viết phóng khoáng tự nhiên của Cố
Trầm Quang. Trên đó viết:
8 giờ rời giường: 1 ly sữa tươi, 2
trái chuối tiêu; nói chuyện phiếm 1 tiếng xúc tiến tình cảm cha con; xem sách dưỡng thai 1 tiếng; nghe nhạc 1 tiếng (phải là giọng nữ thật thấp, không thể nghe tiếng Anh, không thể vặn âm lượng lớn hơn 20); ngủ trưa
nửa tiếng; 10giờ tối trước khi ngủ, 1 ly sữa tươi.
Cái khác: Tịch thu điện thoại di động, không cho phép chơi, mỗi ngày muốn xem TV phải
có anh giám sát, xem tiết mục nghệ thuật nửa tiếng, không được quá ồn,
diễn viên quá xấu cũng không được xem, phải là người xinh đẹp, có thể
nhìn làm cho trong lòng vui vẻ lại có thể đẻ con xinh đẹp. Trước khi ngủ phải đọc truyện cổ tích nửa tiếng. Lúc còn bé Lộ Nam Tâm không được
nghe kể chuyện cổ tích trước khi ngủ, mấy tháng này coi như được nghe bù toàn bộ. Mỗi lúc trời tối cô đều chìm vào giấc ngủ dưới giọng đọc trầm
ấm của cô, gối lên lồng ngực của anh, vừa chớp mắt một cái trời đã
sáng.
Thời điểm đến tháng thứ 4, Lộ Nam Tâm bắt đầu xuất hiện
triệu chứng thai nghén. Mỗi ngày ăn cái gì liền ói ra cái đó, ăn quả táo hận không được phun cả sữa chua ra.
Cố Trầm Quang cực kỳ đau
lòng…. Mỗi ngày đều thay đổi phương pháp nấu canh cho cô uống, cuối cùng không còn cách nào, liền trực tiếp lái xe đến nhà họ Cố, mang dì Trịnh
tới, mỗi ngày theo khẩu vị của Lộ Nam Tâm chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Có một ngày 2:30 sáng, Lộ Nam Tâm đột nhiên tỉnh ngủ, giùng giằng từ trong ngực Cố Trầm Quang ngồi dậy.
Cố Trầm Quang lập tức tỉnh dậy: “Làm sao vậy? Lại muốn ói?”
Lộ Nam Tâm: "Không phải, muốn ăn dưa hấu."
Vì vậy Cố Trầm Quang giữa trời mùa đông, nửa đêm 2:30 sáng không hề có một câu oán hận lần lượt chạy khắp các cửa hàng trái cây tìm dưa hấu cho bà xã nhỏ.
Mua về, cô ăn gần một nửa, ói nửa tiếng.
Cố Trầm
Quang cũng theo bên cạnh nhìn Lộ Nam Tâm quỳ bên bồn cầu ói, nhìn mặt cô ói đến trắng bệch, đột nhiên đôi mắt đỏ ửng, ngồi chồm hổm xuống hung
hăng ôm lấy người con gái suy yếu vào trong ngực: “Liền một….. Chúng ta
chỉ sinh một đứa thôi.”
Tháng thứ 5 thì tình trạng thai nghén kết thúc, Lộ Nam Tâm bắt đầu giai đoạn thèm ăn.
Bắt đầu Cố Trầm Quang còn rất vui mừng, mỗi ngày khổ luyện tài nấu nướng,
biến đổi phương pháp thỏa mãn cái miệng thèm ăn của Lộ Nam Tâm. Thẳng
đến khi hai người đi làm kiểm tra, bác sĩ Vương thuận miệng nói ra một
câu: Tốt nhất là không nên ăn quá nhiều, nếu không thai nhi quá lớn sẽ
khó sinh.
Sau khi trở về, Lộ Nam Tâm liền rất đau khổ….. Cố Trầm Quang gắt gao canh giữ phần ăn mỗi ngày của cô, dựa theo thời gian sổ
tay mang thai nghiêm túc hoạch định mỗi ngày nên ăn gì, nhiều thêm một
chút cũng không được.
Lộ Nam Tâm bi thương, nằm trên sô pha khóc
lóc nỉ non: “Cố Trầm Quang, em cho anh biết, anh không cho em ăn, em
liền sẽ bị chứng uất ức trước khi sinh! Thật! Rất đáng sợ!"
Cố Trầm Quang: ". . . . . . . . ."
Hết cách rồi, Cố Trầm Quang ôm lấy bà xã nhỏ ngồi đến trên đùi, chỉ chỉ môi mình, mặt không đổi sắc nói: “Đây nè.”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . ."
Thấy cô bất động, quay mặt qua chỗ khác căm uất, Cố Trầm Quang bất đắc dĩ,
ngậm nửa quả quýt, sau đó lại chỉ chỉ: “Như vầy thì sao?”
Lộ Nam Tâm nhìn thấy quýt, ánh mắt sáng lên, lập tức nhào qua cắn người!
Tháng thứ 7, chân tay Lộ Nam Tâm bắt đầu sưng phù, mỗi ngày Cố Trầm Quang
liền đẩy công việc, dựa theo thời gian trong sổ tay mang thai xoa bóp
cho cô, lại non lại mềm, có đụng lại không thể ăn.
Đối với người
đàn ông phải cấm dục mấy tháng mà nói, quá là hành hạ. Vì vậy mỗi lần
xoa bóp cho Lộ Nam Tâm khoảng 1 tiếng, tay mỏi là không tránh khỏi, anh
liền kéo cô qua để cô “xoa bóp” giúp mình. Sau đó tay hai người cùng bị
mỏi.
Năm thứ hai tháng 5 Lộ Nam Tâm đi trước đến bệnh viện chờ sinh.
Ngày thứ năm, đang lúc nửa tỉnh nửa mê Cố Trầm Quang cảm thấy có người bắt
lấy cánh tay mình, chợt thức tỉnh, mở đèn liền nhìn thấy sắc mặt bà xã
nhỏ tái nhợt, cả mặt đổ đầy mồ hôi.
"Thật là đau. . . . . . mau, gọi bác sĩ. . . . . ."
Cố Trầm Quang lập tức phản ứng kịp, trước tiên nhanh chóng mà dịu dàng xoa mặt cô, giọng nói trấn định: “Bảo bối, đừng sợ.” Một giây kế tiếp liền
giống như viên đạn, ba bước thành một xông ra khỏi phòng gọi bác sĩ.