Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 58


trướctiếp

21 Replies286. Song long huyết nhiễm ngọc (ngọc hai con rồng nhiễm máu =.,=)

“Vương gia, vương gia?”

La Duy đang ngủ lại bị tiếng gọi bên tai đánh thức, nghe giọng, y biết người đứng bên cạnh giường là lão Vương thái giám, thật sự y chẳng muốn để tâm đến người này tí nào.

“Vương gia, tỉnh dậy nào, vương gia!” Lão Vương thái giám thấy La Duy khẽ động đậy nhưng không mở mắt, liền gọi tiếp.

La Duy thấy người này không định bỏ đi, đành mở mắt ra. Điều làm y không ngờ là, trong phòng hôm nay ngập tràn ánh sáng.

“Vương gia, hôm nay không thể chậm trễ được.” Lão Vương thái giám đưa tay đỡ La Duy đứng dậy.

La Duy lại ngồi dậy trước khi lão Vương thái giám đến đỡ, tầm mắt lướt qua thân thể lão Vương thái giám, y nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa lâu ngày không gặp.

“Còn không mau hầu hạ vương gia thay quần áo?” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy chấn kinh, chỉ thờ ơ, rồi ra lệnh cho bọn thái giám trong phòng.

La Duy quấn kín chăn, không cho lão Vương thái giám chạm vào mình, không biết Tư Mã Thanh Sa lại muốn làm gì đây, La Duy chẳng thể nào hiểu nổi Tư Mã Thanh Sa nghĩ gì.

Lão Vương thái giám thấy La Duy lui sát trong góc, dính chặt vào tường, khó xử quay đầu nhìn Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa đi tới, lệnh lão Vương thái giám lui xuống, rồi ngồi bên cạnh giường, vươn tay, không tốn nhiều sức đã kéo được cả người cả chăn La Duy vào lòng. Cánh tay dùng chút lực, để La Duy không thể động đậy trong vòng tay hắn.“Thật sự không chịu nói?” Tư Mã Thanh Sa ghé tai La Duy thì thầm: “Chỉ cần ngươi nghe lời, thì từ nay về sau trẫm sẽ không làm ngươi bị thương nữa.”

La Duy quay mặt sang một bên, muốn tránh khỏi hơi thở sát bên tai của Tư Mã Thanh Sa.

“Ngày mai là giao thừa.” Tư Mã Thanh Sa sao có thể để La Duy trốn tránh, ôm La Duy thấp giọng nói:“Vân Khởi, ngươi tới Bắc Yến cũng gần một năm rồi.”

Lão Vương thái giám ở một bên thấy khuôn mặt La Duy nhanh chóng mất đi huyết sắc, định nhắc nhở vạn tuế gia đừng dọa La Duy, nhưng khi miệng mở ra, lại nghĩ, bản thân mình là cái gì cơ chứ, sao có thể nói chuyện với hắn, nên lại nhanh chóng ngậm miệng.

“Hôm nay trẫm sẽ đưa ngươi tới yến tiệc trong cung.” Tư Mã Thanh Sa đưa tay chỉnh mái tóc rối tung của La Duy,“Ngươi là khách quý của trẫm, trẫm sẽ để người thiên hạ nhìn xem trẫm đối xử với ngươi tử tế như thế nào.”

La Duy lộ vẻ trào phúng, thế mà bấy lâu nay y không biết là trước giờ mình vẫn luôn được đối xử tử tế đấy.

“Nếu ngươi không nghe lời…” Tư Mã Thanh Sa lại uy hiếp La Duy:“Lát nữa trẫm sẽ phạt ngươi, lúc ấy ngươi đừng trách trẫm.”

La Duy nghe nói người khác rơi vào tay Tư Mã Thanh Sa chỉ có thể bị hắn đạp bẹp, y chỉ mong người này đừng dùng bạo lực đối với y thôi.

“Hầu hạ Cẩm vương thay quần áo đi.” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy bất động trong lòng hắn, biết người nọ đã chịu thuận theo, liền nói với bọn thái giám trong phòng.

Bọn thái giám tiến lên, giúp La Duy rửa mặt chải đầu thay quần áo. Tư Mã Thanh Sa không bỏ đi mà đứng ở một bên nhìn. La Duy như một con rối gỗ, để mặc mấy thái giám này hầu hạ. Nhìn tóc La Duy bị buộc lên, mặc vào cẩm phục áo lông cừu hoa quý, bên hông giắt ngọc bội, y thật xứng với miếng ngọc Linh Lung, tuy rằng khuôn mặt mang đầy thần sắc bệnh tật, vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng trong hoảng hốt, Tư Mã Thanh Sa lại thấy được bóng dáng của người từng cùng hắn bàn chuyện giang sơn, ngày ấy ánh mắt La Duy sáng rực giữa thiên quân vạn mã.

“Bệ hạ.” Bọn thái giám giúp La Duy mặc quần áo xong xuôi, thấy Tư Mã Thanh Sa nhìn chằm chằm vào Cẩm vương mà chẳng nói lời nào, bọn thái giám không biết vạn tuế gia có vừa lòng hay không, nhưng ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là lão Vương thái giám gọi Tư Mã Thanh Sa trước.

Tư Mã Thanh Sa đi tới trước mặt La Duy.

La Duy theo bản năng lui về phía sau.

Tư Mã Thanh Sa hỏi:“Vân Khởi, lời trẫm vừa nói ngươi đã quên rồi sao?”

La Duy bước về phía trước, đứng ở nơi ban này mình đang đứng.

Tư Mã Thanh Sa tháo ngọc bội bên hông La Duy xuống, ném vào cái khay của một thái giám bê bên cạnh:“Thứ này không xứng với ngươi.”

Thái giám kia siết chặt cái khay trong tay, ngọc Linh Lung này là Tiền công công cố ý giao cho bọn họ, đây là ngọc quý vô giá trong cung, nếu nó hỏng trong tay mình, thì cái mạng mình cũng đi tong mất.

Tư Mã Thanh Sa tháo ngọc bội bên hông mình xuống, miếng ngọc khắc hình hai con rồng, có một vệt đỏ thông từ đế cho đến đỉnh, hệt như vệt máu. Tư Mã Thanh Sa đeo ngọc này bên hông La Duy, nói:“Cái này mới xứng với ngươi, cứ cầm lấy nó đi.”

La Duy nghe thấy tiếng thái giám hít thở thật sâu, nhưng y chưa từng nhìn thấy miếng ngọc nào như thế này, nên tất nhiên không thể biết khi Tư Mã Thanh Sa mười sáu tuổi, Tư Mã Trường Thiên đã tặng ngọc này cho hắn, là bảo vật quý báu nhất của Tư Mã hoàng thị, song long huyết nhiễm ngọc, nó chưa từng rời khỏi người Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy từ trên xuống dưới, lúc này mới vừa lòng:“Thế này mới được chứ, Vân Khởi, đi dự tiệc cùng trẫm nào.”

La Duy bị Tư Mã Thanh Sa lôi đi, trong lòng không tình nguyện, nhưng chẳng có cách nào. Y cũng không biết yến tiệc Tư Mã Thanh Sa nói ở đâu, nhưng đối với người bị nhốt hơn nửa năm lại một lần nữa được thấy cảnh vật bên ngoài, thì cũng nhịn không được mà tham lam nhìn bốn phía. Mùa đông ở Bắc quốc, là cả thế giới khoác chiếc áo tuyết trắng ngần, La Duy không thích tuyết, nhưng lúc này lại chẳng có tí cảm giác chán ghét nào.

“Có lạnh không?” Tư Mã Thanh Sa thấp giọng hỏi La Duy, tuy rằng không ôm La Duy vào lòng nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay y.

La Duy lắc đầu.

“Trẫm biết ngươi có thể nói.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Trẫm không tin ngươi có thể im lặng mãi như vậy.”

La Duy chỉ nhìn cảnh trí xung quanh, y có cái gì để nói với Tư Mã Thanh Sa cơ chứ?

“Sao tay lại lạnh như thế?” Tư Mã Thanh Sa nắm tay La Duy hồi lâu, phát hiện tay La Duy vẫn lạnh như băng vậy. Hắn bọc tay La Duy trong tay mình, chà xát liên tục, rồi nói với La Duy:“Thuốc bổ trong cung đều đưa đến cho ngươi dùng cả, sao lại không khỏe lên cơ chứ? Ngươi…” Tư Mã Thanh Sa vô tình vén tay áo bên phải của La Duy lên một chút, thấy vết sẹo bỏng ngày nào, hắn chợt lặng im.

Trên cánh tay phải La Duy đều là sẹo, y giãy ra khỏi tay Tư Mã Thanh Sa.

“Sẽ chữa khỏi mà.” Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy nói.

La Duy kỳ quái nhìn Tư Mã Thanh Sa, hình như lúc này tâm tình Tư Mã Thanh Sa rất tốt, vì đang là cuối năm sao? La Duy không biết, y cũng lười suy nghĩ.

Dừng bước, Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy ngẩn người nhìn cung điện trước mắt, mỉm cười, vươn tay ôm lấy La Duy.

“Đây là đâu?” Rốt cục La Duy cũng mở miệng hỏi.

“Trẫm biết ngươi có thể nói mà!” Tư Mã Thanh Sa cười nói.

La Duy không chịu vào trong với Tư Mã Thanh Sa, cung điện này rõ ràng khác với những cung điện khác, to lớn huy hoàng, trên mái cong đúc hình rồng bay bằng đồng đen, thân dát vàng, mặt hướng về phía mặt trời, cứ như ngay sau đó sẽ bay về phía bầu trời kia vậy. Hoàng cung Đại Chu không có hình rồng lớn nhường này.

“Nơi này là chính điện của hoàng thành Bắc Yến.” Tư Mã Thanh Sa kéo La Duy lên phía trước: “Ngươi muốn tự vào, hay là muốn trẫm phải lôi ngươi vào?”

……………….

Chương hôm nay lậm QT vê lù =.,=

287 Tiệc mừng năm mới ở hoàng cung Bắc Yến

“Kia là Cẩm vương Duy của Đại Chu đấy.”

“Đúng là y không?”

“Hồi ta tới thượng đô đã gặp y rồi, chính xác là vậy.”

……

ứ thần các nước đứng ngoài điện đều nhìn thấy một màn này, Cẩm vương Duy của Đại Chu dựa vào lòng Tư Mã Thanh Sa đế, hai người thấp giọng thì thầm, khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa đế đầy vẻ dịu dàng. Sứ thần có kẻ từng trải, mặt không đổi sắc, có kẻ tính tình bộp chộp, trên mặt đã hiện ra vẻ kinh nghi.

La Duy đi theo sau Tư Mã Thanh Sa vào trong đại điện, nghĩ mãi mà không rõ Tư Mã Thanh Sa định làm gì.

“Bệ hạ.” Sứ thần các nước đứng trên bậc thang thấy Tư Mã Thanh Sa đi tới, đều vội vàng hành lễ.

“Các vị đường xa đến đây, đã vất vả rồi.” Tư Mã Thanh Sa cười vang:“Tất cả hãy theo trẫm vào điện, hôm nay là tiệc mừng năm mới của Bắc Yến ta, các vị không say không được về. Vân Khởi…” Tư Mã Thanh Sa nói xong lại gọi La Duy đứng phía sau,“Hôm nay ngươi cũng phải vui vẻ mới được.”

Giữa vô vàn ánh mắt, La Duy miễn cưỡng cười với Tư Mã Thanh Sa.

“Đi nào.” Tư Mã Thanh Sa cầm tay La Duy.

Sứ thần Đại Chu đứng giữa đám sứ thần, nhìn thấy màn này, đầu đổ đầy mồ hôi.

Các triều thần trong điện Bắc Yến thấy vạn tuế gia nắm tay La Duy đi vào đại điện, không ít người tỏ ra giận dữ, nhưng thế lực của Tư Mã Thanh Sa hôm nay đã lớn, không ai dám nói linh tinh.

“Chúng thần bái kiến bệ hạ.” Chúng thần đồng loạt hành đại lễ trước Tư Mã Thanh Sa.

“Bình thân.” Tư Mã Thanh Sa một mực không buông tay La Duy, ép La Duy đi theo hắn không rời, mặc quần thần Bắc Yến nhìn ngó.

“Bệ hạ.” Hai người đi đến dưới bậc thềm ngọc, một quý phu nhân khom người trước Tư Mã Thanh Sa.

“Bình thân.” Tư Mã Thanh Sa đáp.

“Nô tì tạ ơn bệ hạ.” Phu nhân đứng đầu các cung nhân nói, ánh mắt bắn về phía La Duy.

“Đây là hoàng hậu của trẫm.” Tư Mã Thanh Sa giới thiệu với La Duy.

La Duy trong nháy mắt đỏ mặt, Tư Mã Thanh Sa giới thiệu hoàng hậu với y, khác nào coi y cũng là một thành viên của hậu cung?

“Vương gia.” Hoàng hậu lại cười gọi La Duy một tiếng.

La Duy cúi đầu, tình huống như vậy y chẳng biết ứng phó như thế nào.

La Duy vì tức giận mà mặt đỏ lên, mà Đế hậu Bắc Yến nhìn nhau cười, ctình cảnh này lọt vào mắt các sứ thần và quần thần Bắc Yến, lại biến thành La Duy đang thẹn thùng.

“Ngồi cả đi!” Tư Mã Thanh Sa lớn tiếng nói.

Hoàng hậu cùng các chư phi đi vào sau rèm che, La Duy lại bị Tư Mã Thanh Sa kéo đến ngồi bên trái hắn.

“Nhiều người nhìn như vậy…” Tư Mã Thanh Sa nhỏ giọng nói với La Duy:“Ngươi đừng làm mất phong thái Vương gia đấy.”

La Duy ngồi cứng đơ tại chỗ, Tư Mã Thanh Sa muốn cho người trong thiên hạ biết, rằng La Duy đã bị hắn nhét vào hậu cung sao? Ánh mắt mọi người nhìn về phía y sắc như đao kiếm, khiến La Duy như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Huyết ngọc…” Phía dưới có chúng thần Bắc Yến nhìn thấy ngọc bội bên hông La Duy, lập tức nói với người bên cạnh.

Không bao lâu, tất cả các thần tử trong điện đều biết La Duy giữ ngọc song long nhiễm huyết luôn theo bên mình vạn tuế gia từ nhỏ không rời.

“Bệ hạ.” Rốt cục có thần tử không kiềm chế được, đứng dậy bẩm Tư Mã Thanh Sa:“Cẩm Vương gia chỉ là con tin, sao có thể ngồi ghế trên?”

Nụ cười trên mặt Tư Mã Thanh Sa vụt tắt:“Đây là ý trẫm, ngươi thật to gan!”

“Bệ hạ!” Thần tử này trước nay là người dàm nói thẳng, lập tức càng lớn tiếng:“Cẩm Vương duy là kẻ thù của Bắc Yến, sao ngài có thể quên? Coi như bỏ qua việc dùng lễ nghi đối đãi với y đi! Nhưng người này xưa nay âm hiểm, ngài không thể thân cận với y!”

“Ta cũng không muốn tới.” La Duy mở miệng nói:“Là các ngươi……”

“Vân Khởi.” Tư Mã Thanh Sa ngắt lời La Duy:“Ngươi không nên tức giận, lão già này trước nay luôn không vui, ngươi không muốn gặp lão, trẫm cách chức hoặc giáng chức lão cũng được mà!”

“Bệ hạ!” Lão đại thần bị Tư Mã Thanh Sa mắng kêu to,“Ngài không thể để kẻ gian làm mờ mắt được!”

“Làm càn!” Tư Mã thanh nổi giận,“Người đâu, đuổi lão già này ra ngoài cho trẫm!”

“Bệ hạ!” Tư Mã Thanh Sa vừa dứt lời, lại có vài đại thần quỳ xuống, văn tử gián, võ tử chiến (quan văn dù chết cũng phải can gián, quan võ dù chết cũng phải chiến đấu), đây vốn là đạo làm thần tử trong triều đình Bắc Yến.

La Duy nghe lời mắng mỏ mà triều thần Bắc Yến dành cho y, lạnh lùng nhìn Tư Mã Thanh Sa “bảo vệ” mình, La Duy khẽ cười, nụ cười này hòa lẫn trong tiếng chửi bới tức giận ngập tràn đại điện, trong nháy mắt tất cả trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng cười của La Duy vag vọng khắp không gian.

“Vân Khởi.” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy vừa cười vừa ôm ngực, vội tới trước mặt La Duy,“Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à?”

La Duy thầm nghĩ, y phải làm nhục kẻ điên đang diễn trò này như thế nào đây?

“Nếu ngươi không vui, trẫm sẽ đuổi hết bọn họ ra ngoài.” Tư Mã Thanh Sa ân cần nói với La Duy:“Thân thể ngươi không tốt, không được nổi giận.”

La Duy quay đầu, thấy sự khinh miệt cùng hèn mọn hiện lên trong ánh mắt mọi người,“Ngươi coi ta là cái gì?” Y hỏi Tư Mã Thanh Sa.

“Trẫm sẽ bảo vệ ngươi.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Bệ hạ!” Bên dưới lại có đại thần phẫn nộ kêu lên.

“Đồ điên!” La Duy đứng lên.

“Vân Khởi!” Tư Mã Thanh Sa đưa tay làm như muốn đỡ La Duy.

La Duy gạt tay Tư Mã Thanh Sa, y chịu đựng hắn đủ rồi,“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Y trừng mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa.

“Đuổi tất cả ra ngoài!” Tư Mã Thanh Sa chỉ vào triều thần quỳ phía dưới, lớn tiếng ra lệnh.

“Không cần.” La Duy nói:“Kẻ nên vào đại lao là ta, bệ hạ hãy đối xử tử tế với thần tử của ngươi đi!”

“Vân Khởi, trẫm không ngờ mọi việc sẽ thành ra thế này.” Tư Mã Thanh Sa hôm nay lại rất nhường nhịn La Duy.

La Duy đi qua bàn, bước xuống thềm ngọc. Y không có hứng thú diễn trò với Tư Mã Thanh Sa, người nọ muốn để sứ thần các nước thấy rằng Tư Mã Thanh Sa lấy ơn báo oán, hậu đãi La Duy ? Người này thật đúng là vô liêm sỉ.

“Thành Vương thay trẫm chủ trì tiệc rượu.” Tư Mã Thanh Sa chỉ vào hoàng đệ thân cận Thành Vương – Tư Mã Nghĩa Thành, để hắn giúp mình làm chủ, còn mình đi theo sau La Duy ra khỏi đại điện, để lại một đám ngườihoặc trợn mắt há hốc mồm, hoặc thẹn quá hoá giận.

“Tấu nhạc.” Thành Vương đứng ở trong điện, xấu hổ vô cùng, nhưng chỉ có thể kiên trì nói:“Bắt đầu yến tiệc.”

Yến tiệc mừng năm mới của hoàng cung Bắc Yến lần này, trải qua trận náo loạn của Tư Mã Thanh Sa và La Duy, dù vẫn diễn ra như bình thường, nhưng tất cả mọi người đều chẳng cảm thấy mùi vị gì nữa. Chư thầnBắc Yến không ai không hận La Duy, sứ thần các nước đều nghĩ, La Duy và Bắc Yến có quốc thù gia hận, ai có thể ngờ rằng Tư Mã Thanh Sa đế lại tìm mọi cách nịnh nọt y, sợ y bất mãn như vậy chứ? La Duy này đã nắm được Tư Mã Thanh Sa đế trong tay ?

Tiệc rượu trôi qua một nửa, Tiền công công cúi đầu bước vào đại điện.

“Bệ hạ đang ở đâu?” Thành Vương lập tức hỏi.

“Bệ hạ đang tẩm cung ạ.” Tiền công công nói:“Lệnh cho nô tài đến giúp Vương gia, có chuyện gì nữa không ạ?”

“Cẩm vương Duy thì sao?” Phía sau bức rèm che, hoàng hậu đột nhiên hỏi.

Tiền công công không nói lời nào.

“Cẩm vương Duy hiện đang ở đâu?” Hoàng hậu lại hỏi.

“Cẩm vương gia…” Tiền công công bị buộc phải trả lời, đành nói:“Cẩm vương gia đang ở tẩm cung.”

Phía sau bức rèm che đã không còn tiếng động.

“Nương nương,!” Sau đó truyền đến tiếng kinh hô của các cung phi sau tấm rèm che.

“Mau truyền thái y!” Mọi người nghe thấy một cung phi kêu lên:“Hoàng hậu nương nương té xỉu!”

Vốn là một bữa tiệc mà cả khách và chủ đều hân hoan, rốt cục người ngã ngựa đổ.

“Dung mạo ngần kia, đi đến đâu cũng gây ra tai họa thôi!”

Sứ thần Đại Chu nghe được mấy lời bàn tán này, không giữ được chén rượu trong tay nữa, đánh rơi trên bàn.

Trong tẩm cung.

La Duy bị Tư Mã Thanh Sa ôm cứng ngắc:“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?! Không phải ngươi thật sự phát điên rồi chứ?!”

“Trẫm luôn nghĩ muốn giữ ngươi lại…” Tư Mã Thanh Sa mặc cho La Duy giãy dụa, hôn lên môi y, lẩm bẩm:“La Duy, ngươi là của một mình trẫm thôi!”

288 Huynh đệ

Nhìn thấy thành Ô Sương một lần nữa, tâm tình La Khải vô cùng phức tạp. Nếu như biết sau khi đến thành sẽ xảy ra nhiều như vậy chuyện, biết La Duy sẽ phải đi làm con tin, thì La Khải sẽ chẳng bao giờ chiếm lấy cái thành Ô Sương này.

“Thế Nghi.” Thường Lăng đưa người ra ngoài thành nghênh đón, cách thật xa đã gọi La Khải.

La Khải cười nói với Thường Lăng:“Ngươi ra khỏi thành tiếp đón? Không có việc gì làm à?”

“Ta có thể không tới đón ngươi sao?” Thường Lăng cười:“Cho dù hôm nay ta cưới lão bà, mà biết La Thế Nghi đến đây, thì ta cũng phải ra đón ngươi trước!”

“Cút sang một bên đi!” La Khải cười mắng:“Chẳng phải ngươi đã có vài tiểu thiếp rồi hay sao? Còn muốn cưới thêm lão bà? Phải biết đủ chứ!”

“Thế Nghi.” Thường Lăng đột nhiên lại nghiêm túc:“Đại tẩu đang mang thai, ta có thể có ý nghĩ này, nhưng ngươi thì không thể.”

“Cút đi!” La Khải cười ha hả.

“Vào thành nào, đại nguyên soái của ta!” Thường Lăng cưỡi ngựa đi cùng La Khải, cười nói tiến vào thành Ô Sương.

La Khải nhìn Thường Lăng trò chuyện vui vẻ bên cạnh, cố đè ép tâm trạng cứng ngắc không vui vào sâu trong lòng.

Cho dù thành Ô Sương đã thay đổi chủ nhân, nhưng trong ngoài thành đều không có biến hóa gì lớn.

“Bây giờ chẳng còn ai làm loạn nữa.” Thường Lăng chỉ vào mấy cửa hàng và đám đông trên đường, nói với La Khải:“Ngươi xem, tất cả đều sống rất bình yên.”

Những người đi trên đường nhìn thấy đoàn người ngựa của La Khải và Thường Lăng, đều vội vàng dạt sang hai bên.

La Khải thấy trên đường bây giờ có nhiều cửa hàng hơn khi hắn mới chiếm được thành, gật đầu một cái, hỏi Thường Lăng:“Thiên Thủy Nguyên sao rồi?”

“Ngừng lại hết rồi.” Thường Lăng nói:“Triều đình không chi bạc xuống, ta không thể nuôi nổi nhiều người làm công như vậy. Ngươi cũng biết đấy, sửa đường sông, sửa đê, đều là những việc tốn rất nhiều sức lực, ta cũng không muốn bắt những người kia nhịn đói làm việc.”

“Tội nô thì sao?” La Khải hỏi:“Ngươi cũng để bọn họ nghỉ làm?”

“Đến nơi này làm nô, ngươi cho rằng có mấy ai sống được lâu?” Thường Lăng nhỏ giọng nói:“Hầu như chết hết rồi.”

La Khải thở dài, mấy chuyện thế này nghe thật thảm, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào thay đổi được.“Chờ chiến sự ở Đông Nam chấm dứt, sẽ có người Di tới.” Hắn nói với Thường Lăng:“Đến lúc đó ngươi phải chú ý trông nom những người này.”

“Người Di đến đây?” Thường Lăng nhăn mặt:“Không sợ bọn họ trốn sang Bắc Yến chứ? Đám người ở thượng đô nghĩ cái gì không biết? Vẫn chê ta rảnh rỗi hay sao?”

“Ta thấy xây dựng đường sông này phải đánh đổi bằng mạng người.” La Khải nói:“Toàn bộ Đại Chu có bao nhiêu tội nô cho ngươi dùng đây?”

Thường Lăng buồn bực không lên tiếng hồi lâu, rồi mới chuyển chủ đề: “Chiến sự Đông Nam kết thúc chưa? Tiểu Duy… không phải… ý ta là Cẩm vương gia có thể về rồi chứ?”

“Không biết nữa.” La Khải nói:“Ngươi cũng ngóng trông nó trở về?”

“Sao ta có thể không ngóng trông nó trở về?” Thường Lăng trừng mắt:“Ở với Tư Mã Thanh Sa liệu có thể có kết quả tốt hay không? Ra bên ngoài, liệu có tốt hơn ở nhà? Tuy bây giờ ta phải gọi nó một tiếng Vương gia, nhưng ta vẫn coi Tiểu Duy là đệ đệ.”

“Đừng nói nữa.” La Khải khoát tay,“Là ta vô năng, trong nhà có hai người nắm binh quyền mà lại không bảo vệ được đứa nhỏ mày.”

“Xảy ra chuyện này, ngươi có cách gì được chứ?” Thường Lăng vội vàng khuyên La Khải:“ Bắc Yến truyền tin về, không thấy nói Tư Mã Thanh Sa bạc đãi Tiểu Duy, chờ chiến sự Đông Nam kết thúc, Tiểu Duy trở về, rồi hãy tính tiếp.”

“Mượn lời may mắn của ngươi…” La Khải miễn cưỡng cười, nói: “Chỉ hy vọng như thế.”

Hai người nói chuyện rôm rả, cứ thế đi tới phủ tướng quân ở thành Ô Sương.

“Không tồi chứ?” Sau khi xuống ngựa, Thường Lăng hỏi La Khải.

La Khải nhìn phủ tướng quân, tường cao sân rộng, ngói lợp mái nhà tầng tầng lớp lớp, nhìn qua không thể thấy điểm cuối cùng, trước cửa có hai bức tượng sư tử đá giương nanh múa vuốt, khí phái phi phàm,“Đây là soái phủ của Mạc Hoàn Tang trước kia?” La Khải hỏi Thường Lăng.

“Không phải.” Thường Lăng nói:“Soái phủ của Mạc Hoàn Tang không thể lớn bằng một nửa chỗ này.”

“Vậy đây là đâu?” La Khải không nghĩ ngày xưa mình đã nhìn thấy chỗ này ở thành Ô Sương.

“Là đất của Mạc gia.” Thường Lăng và La Khải bước vào phủ tướng quân, vừa đi vừa nói chuyện:“Hiện tại người Mạc tộc đã chết hết, ta tịch thu tòa nhà này.”

“Ngươi không sợ phong thuỷ nhà này khắc ngươi à?” La Khải hỏi:“Nhà của kẻ tuyệt hậu ngươi cũng dám ở?”

“Đã mời hòa thượng đến niệm kinh rồi.” Thường Lăng cười hì hì nói:“Ta không đủ tư cách mời quốc sư Phất Y, nhưng hòa thượng của ông ta thì ta mời được. Với lại, chỗ này chỉ có một mình ta ở, có cái gì đáng sợ?”

Vợ con Thường Lăng đều ở Vân Quan, hắn ở đây một mình, không cần quá quan tâm phong thuỷ âm trạch gì hết, cho nên La Khải mới cười nói:“Ngươi cam tâm tình nguyện là được, chủ mảnh đất đúng là có tiền, tòa nhà này lớn hơn cả La phủ ở thượng đô, một mình ngươi ở thật lãng phí.”

“Bá phụ là người thanh liêm…” Thường Lăng nói:“Chứ nếu muốn toan tính, thì ở tòa nhà rộng cỡ nào chả được?”

“Đừng nói nhảm!” La Khải thấy Thường Lăng chẳng biết giữ mồm giữ miệng, vội vàng lên tiếng.

“Coi như ta chưa nói gì.” Thường Lăng mở miệng, biết mình lỡ lời:“Ta cũng không ở đây một mình, nếu là các tướng quân có chút thân phận thì ta đều có thể cho bọn họ vào ở cùng.”

La Khải và Thường Lăng cùng vào đến sân nhỏ trước sảnh chính phủ tướng quân, mới vào đến nơi đã thấy quan quân Ô Sương đứng đầy cả viện.

“Đại soái!” Các tướng quân, giáo úy trông thấy La Khải đều vội vàng hành lễ.

Những người này đều được phái tới từ Vân Quan, không ai mà La Khải không biết, La Khải lập tức hàn huyên với những bộ hạ cũ này.

“Chúng ta ngồi vào kia đi.” Thường Lăng kéo La Khải vào sảnh chính:“Nói gì thì nói, rượu và thức ăn đều chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trong sảnh chính, tiệc rượu đã sớm dọn lên. Chén rượu lớn, nhũng tảng thịt bự, không nhiều rau lắm, nhưng cũng đủ mười phần.

“Ngồi đi, mọi người ngồi đi!” Thường Lăng để La Khải ngồi ở chỗ chủ nhà, rồi mời các tướng quân ngồi vào vị trí.

“Uống ít rượu thôi.” La Khải nhìn xem những bình rượu trên bàn:“Lát nữa các ngươi không phải thủ thành sao? Uống say hết thì làm thế nào?”

Thường Lăng cười ha hả, nói với các bộ hạ:“Nhìn xem, La soái coi thường chúng ta kìa!”

Các tướng quân đều cười ha ha.

“Thế Nghi à, ngươi tự lo cho mình thì hơn!” Thường Lăng chỉ vào La Khải, mỉm cười nói:“Chúng ta nhiều người như vậy, lại không uống thắng được ngươi à?”

La Khải uống một hớp rượu, Thường Lăng bây giờ không khác gì trong quá khứ, nếu La Duy không nói người này đã sang phe nhị hoàng tử Long Huyền, thì La Khải nghĩ mình cũng chẳng thể nhìn ra Thường Lăng đã ngấm ngầm phản bội.

“Món này thế nào?” Thường Lăng hỏi La Khải.

La Khải gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nói:“Bình thường.”

“Ta thấy ngươi mới nên biết thế nào là đủ ấy.” Thường Lăng nghe La Khải trả lời vậy, liền nói:“Đầu bếp này ta vất vả gọi từ chỗ quan phủ tới, ngươi có đại tẩu nấu cho ăn, còn ta thì chẳng có ai chăm sóc.”

“Ngươi muốn cho đệ muội tới?” La Khải hỏi.

“Nàng sẽ không nấu cơm.” Thường Lăng nói:“Nàng đến đây ta còn phải hầu hạ nàng, ngươi đừng gây phiền toái cho ta, để nàng ở Vân Quan thôi.” Rồi lại nhỏ giọng nói với La Khải:“Ở đây không phải không có nữ nhân, không có ai trông chừng ta là hay nhất.”

Ngụm rượu trong miệng La Khải phun ra, ngón tay chỉ Thường Lăng:“Sao ngươi lại nói mấy lời không đứng đắn này?!”

“Là huynh đệ thì ta mới nói thật với ngươi thôi.” Thường Lăng uống rượu,“Ngươi muốn ta giữ mình, chi bằng giết ta đi!”

Nếu quả thật còn có thể là huynh đệ thì tốt rồi, La Khải uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

“Cơm nước xong ta và ngươi tới xem quân thủ thành.” Thường Lăng nói.

La Khải trả lời:“Buổi tối ta muốn tới Thiên Thủy Nguyên.”

“Xem con đê dài kia?”

“Ừ, đã đến đây thì phải xem một chút.”

“Vậy được, ta đi cùng ngươi.”

“Ngươi thủ thành đi, phải đảm nhiệm chức vụ của mình chứ.”

“Vậy cũng được.” Thường Lăng không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý,“Chỉ có người làm công ở đó, không ai có thể làm ngươi bị thương cả, ngươi cứ đi đi.”

289 Gặp ở Thiên Thủy

Hoàng hôn, La Khải mang theo một đội hầu cận ra thành Ô Sương.

Thường Lăng đứng trên thành lâu, đờ đẫn nhìn bóng dáng La Khải giục ngựa đi xa.

“Tướng quân, ngài không đành lòng à?”

Thường Lăng quay đầu, Phúc Vận đứng phía sau hắn.

“Ngài nên cứng rắn hơn.” Giờ phút này, Phúc Vận không còn là kẻ thấp hèn trước mặt Long Huyền nữa, mà đầy vẻ âm trầm, nói với Thường Lăng:“Chuyện đã làm rồi, có hối hận cũng vô ích.”

Thường Lăng quay đầu nhìn về phía bắc, giữa trời chiều, bóng dáng kia đã không còn trông thấy.

“Tướng quân cũng mau chuẩn bị đi.” Phúc Vận nhìn dáng vẻ Thường Lăng, may mà chủ tử mình có dự kiến trước, Thường Lăng này có chỗ nào giống người tòng quân cơ chứ? Chậc chậc, còn chẳng làm việc lanh lẹ bằng hoạn quan như gã.

Thường Lăng xoay người bước xuống thành lâu, hắn không muốn nhìn thấy thái giám này một chút nào nữa.

Phúc Vận cười vài tiếng, chắc là thấy gã chướng mắt đây, con người ấy à, luôn luôn lừa mình dối người thôi.

“Công công.” Một đại hán mặc đồ đen đi tới phía sau Phúc Vận.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Phúc Vận cũng bước xuống thành lâu,“Càng xong việc sớm, chúng ta càng có thể sớm về báo cáo kết quả.”

Khi La Khải mang theo người tới con đê dài ở Thiên Thủy Nguyên, trời đã tối hẳn.

Viên nha tướng trông coi đê nghe thủ hạ báo La Khải đến, vội vàng ra nghênh đón.

La Khải không xuống ngựa, ngồi im nhận lễ của viên nha tướng này, rồi lệnh cho một hầu cận:“Những người làm công đã nghỉ rồi, bổn soái sẽ đi xem xét chỗ này một mình, các ngươi chờ ta trong doanh, đừng làm phiền mọi người.”

Nha tướng vội hỏi:“Mạt tướng sẽ đi cùng đại soái.”

“Không cần.” La Khải nói:“Ngươi cứ ở lại trong doanh, bổn soái cũng không đi xa, một lát nữa sẽ trở lại.”

Đám hầu cận cũng không yên tâm để La Khải đi một mình, đều nói muốn đi cùng La Khải.

“Cứ ở trong doanh chờ ta.” La Khải khoát tay chặn lại:“Nhiều người quá cũng không tốt.”

Mọi người không hiểu, đi thăm đê thì liên quan gì đến nhiều người hay ít người? Nhưng lời La Khải nói nào có ai dám không nghe, chỉ đành nhìn La Khải một mình một ngựa đi về phía con đê dài.

“Nơi này đến đêm không an toàn…” La Khải đi rồi, viên nha tướng mới nói với các hầu cận của La Khải:“Các vị nên lặng lẽ đi theo đi, ta sợ một mình đại soái đi sẽ xảy ra chuyện không hay.”

“Sao lúc nãy ngươi không nói?” Gia tướng của đám hầu cận bất mãn.

Nha tướng nói:“Nếu vừa rồi ta nói, đại soái cũng không cho phép đâu.”

“Chúng ta đi!” Gia tướng dẫn người đuổi theo La Khải. Nếu buổi tối ở đây không an toàn, vậy thì có chết cũng không thể để La Khải đi một mình được.

Xa xa nghe tiếng nước chảy, La Khải thúc dây cương, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ thấy ánh trăng soi trên mặt nước. La Khải xuống ngựa, đi lên con đê dài. Đoạn sông này còn chưa đắp đê, cũng chưa có người làm công nào làm đến chỗ này, hết thảy vẫn là dáng vẻ khi người Bắc Yến xây dựng. La Khải nhìn quanh bốn phía, nếu cho La Duy chọn một chỗ không người để gặp mặt hắn, thì đệ đệ hắn ắt sẽ chọn chỗ này, cho dù trốn đi được một lúc cũng chẳng có ai phát hiện.

“Đại ca?” Ngay khi La Khải tìm quanh bốn phía, đã nghe tiếng nói khe khẽ phía sau.

La Khải lập tức xoay người, đã thấy một thiếu niên đứng phía sau hắn không xa, mặc quần áo mùa đông dày cộm, nhìn vóc người thì đúng là La Duy,“Tiểu Duy?” La Khải đi về phía thiếu niên này.

“Đại ca! Đệ là Tiểu Duy đây!” Thiếu niên bỏ mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.

Dưới ánh trăng, La Khải chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ,“Ngươi ở đây một mình?” La Khải vừa hỏi vừa lại gần thiếu niên.

“Một mình ạ.” Thiếu niên cúi đầu, trong giọng nói mang theo vẻ uể oải:“Đệ chờ đại ca lâu lắm rồi.”

“Đi từ Vân Quan tới đây cần nhiều thời gian mà.” La Khải đi tới trước mặt thiếu niên:“Không phải đại ca đã đến rồi hay sao?”

Thiếu niên nhào vào lòng La Khải:“Nhưng đệ không có chỗ nào để đi cả!”

“Trước hết cứ đi cùng đại ca đến cửa khẩu đã.” La Khải ôm thiếu niên nói:“Có đại ca ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”

“Cha sẽ không chịu nhận đệ.”

“Có ca nhận ngươi rồi, không sợ, ngươi chẳng lớn lên chút nào cả, đúng là trẻ con mà!” La Khải vỗ nhẹ lưng thiếu niên, đau lòng nói:“Lại gầy hơn rồi, trở về cũng hay, chúng ta không phải chịu đựng nữa.”

“Ca.”

“Sao vậy?”

La Khải muốn La Duy ngẩng đầu để hắn nhìn kỹ hơn, nhưng lại nghe thấy tiếng động phía sau. Nhận ra sự chẳng lành, La Khải ôm La Duy nghiêng người, không ngờ La Duy lại giữ chặt hắn không buông. Chỉ chậm trễ một chút, La Khải đã muộn một bước nghiêng người, liền thấy sau lưng đau đớn.

Lúc này, bả vai thiếu niên khẽ run run.

La Khải đẩy mạnh người trong lòng ra, bụng hắn đã bị lưỡi dao sắc bén trong tay thiếu niên rạch một vết thương dài,“Ngươi không phải Tiểu Duy!” La Khải giận dữ hỏi:“Ngươi là ai?!”

Người thiếu niên ngẩng đầu lên, đầy vẻ hoảng sợ, con dao trong tay bị chính y ném xuống đất.

La Khải lúc này mới phát hiện thiếu niên chỉ có bảy tám phần giống La Duy,“Ngươi……” La Khải chưa kịp nói, phía sau lại có ám tiễn bắn tới, hắn xoay người, vung phối kiếm trong tay, chém rơi tất cả.

“La Thế Nghi?” Trong bóng đêm, mười mấy người mặc áo đen che mặt chạy tới, vây quanh La Khải.

La Khải đưa tay ra phía sau, bẻ gãy mũi tên cắm trên lưng mình, soi dưới ánh trăng, máu vẫn đỏ tươi, chứng minh mũi tên không có độc.“Các ngươi là ai?” La Khải trầm giọng hỏi.

“Là người muốn mạng ngươi!” Người cầm đầu nói một câu, rồi vung đao vọt tới chỗ La Khải.

Mười mấy kẻ mặc đồ đen cũng xông lên, như muốn băm thây La Khải ra thành vạn đoạn.

La Khải không sợ đám người này, chỉ kinh hãi là có người giả mạo bút tích La Duy lừa hắn đến đây, chẳng phải ba bức thư kia của hắn đều đến được tay La Duy sao? Nếu La Duy không đọc được, sao lại biết chuyện mình đặt tên cho con là “Quy”? Chẳng lẽ ngay từ đầu huynh đệ bọn họ đã bị người ta cho vào bẫy? Nhận ra điều này, La Khải biết mình không thể chết ở đây được, không thì La Duy sẽ phải ngậm đắng nuốt cay.

“Đại soái!”

“Đại công tử!”

……

Xa xa truyền đến tiếng gọi của đám hầu cận.

La Khải thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức cảm thấy cánh tay run run không thể nâng lên được.

“Nhanh lên!” Cầm đầu đám thích khách hô to một tiếng.

La Khải ngã trên mặt đất, lăn hai vòng mới tránh khỏi lưỡi đao chém về phía mình.

Thủ lĩnh thích khách có chút sốt ruột, La Khải bị thương rồi mà bọn chúng vẫn không giải quyết được người này, nếu cứ như vậy mãi, thì gã biết ăn nói thế nào với chủ nhân đây.

Tay La Khải không còn cầm được kiếm nữa, cánh tay dường như đã không còn là của bản thân, muốn cử động cũng không cử động được. Nhất định là trúng độc, La Khải thầm nghĩ, không phải tên có độc, vết thương trên bụng cũng không có dấu hiệu trúng độc, chẳng lẽ mình đã trúng độc từ trước đó rồi?

“Hắn phát độc!” Có thích khách nhìn thấy kiếm trong tay La Khải rơi xuống đất, lập tức lớn tiếng nói.

Bọn chúng đã sớm biết rằng ta trúng độc? La Khải chật vật tránh từng đường đao kiếm của thích khách, cả ngày hôm nay mình đã để ai có cơ hội hạ độc đây? Bữa tiệc kia, Thường Lăng? La Khải nghĩ tới Thường Lăng, một trận hít thở không thông khiến trước mắt La Khải tối sầm.

“Ngay cả kẻ sống dở chết dở các ngươi cũng không giết được?!” Thủ lĩnh thích khách rống lên.

Cách đó không xa cũng truyền đến tiếng chém giết, đám gia tướng, hầu cận bị tám thích khách khác chặn lại ở một nơi cách La Khải không xa.

La Khải đá thích khách trước mặt ngã lăn ra, hắn chỉ biết là mình không thể chết bây giờ được.

“Đại công tử!” Một gia tướng ở gần La Khải nhất trơ mắt nhìn La Khải lọt vào giữa sông Thiên Thủy.

“Đi!” Thủ lĩnh thích khách thấy La Khải rơi vào trong nước, liền kéo thiếu niên đang ôm đầu lạnh run lên, rồi nói với các thủ hạ.

“Tam công tử?!” Gia tướng vừa thấy thiếu niên này, liền kinh ngạc kêu lên.

“Người Bắc Yến đánh tới!” Doanh trại truyền đến tiếng kêu giết, tiếng chiến mã rú lên.

Mấy gia tướng nghe thấy, quay đầu nhìn quanh, doanh trại xa xa đó lửa bốc ngút trời, đến khi bọn họ quay đầu lại, đám thích khách và “La Duy” đã không thấy đâu nữa.

290. Người thân từ mặt

Tuyết dần tan rã dưới ánh nắng đầu xuân, ai cũng nói ở Bắc quốc tiết xuân rét đậm, nhưng cây cối vẫn đâm chồi, muôn hoa vẫn nở.

La Duy ngồi trên lầu các, hôm nay không có gió, Sở thái y liền bảo y ra ngoài sưởi chút ánh nắng mặt trời. Lầu các này ở hậu viện tẩm cung của Tư Mã Thanh Sa, từ khi làm loạn với Tư Mã Thanh Sa trong bữa tiệc mừng năm mới, La Duy liền bị Tư Mã Thanh Sa ép ở trong này. Nữ tử hậu cung Bắc Yến luôn mơ tưởng được giữ lại đây, cùng đế vương làm bạn sớm chiều, ân sủng bậc này, ai mà không thích? La Duy lại thầm muốn về điện Ngưng Lộ đi, ít ra ở đó y còn có thể gặp mặt mẹ con Hồ thị, chứ bị giam lỏng ở nơi này, dù Hồ đại nương có khả năng phi thường cũng không thể nào vào được.

Một năm rồi, La Duy nhìn những cung điện dưới thành lâu, lo lắng nghĩ, vì sao vẫn chưa có ai tới đón y trở về? Là Tư Mã Thanh Sa không cho phép? Người này thật sự muốn đánh với y một trận nữa sao? Hay là Đại Chu lại xảy ra biến cố?

Cửa bị người dùng sức đẩy mạnh, phát ra một tiếng “ầm”.

La Duy cả kinh, vội vã quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy đã không thể tin vào mắt mình, lấy tay dụi dụi mắt, lại nhìn thật kỹ, lúc này mới khẳng định mình không nhận sai người.“Nhị ca?!” La Duy vừa mừng vừa sợ đứng dậy, Nhị ca La Tắc đang đứng trước mặt y.

La Tắc nhìn La Duy, nắm tay siết chặt, khuôn mặt lạnh lùng. Lầu các này, quả nhiên đúng như bên ngoài đồn đại, xây bằng vàng ròng, lát đá ngọc thạch, xa xỉ đến cực hạn. Tiểu đệ La Duy của hắn an vị tại nơi cao nhất này, nhàn nhã ngắm mặt trời, không ai dám làm phiền nhiễu, bên người là lò sưởi đốt hương thơm, chạm khắc hoa văn bằng ngà voi, bày trà và hoa quả tươi, hắn nhìn thấy hết thảy, tất cả đều cho hắn biết La Duy sống rất tốt ở Bắc Yến.

La Duy cuống quít đi tới trước mặt La Tắc, thậm chí không kịp nhìn vẻ mặt hắn, liền mở miệng nói:“Nhị ca, sao huynh lại đến đây? Là tới đưa đệ……”

“Tiểu Duy.” La Tắc cúi đầu nhìn La Duy túm lấy ống tay áo mình, chặn lời La Duy:“Ngươi ở trong này có khỏe không?”

“Tốt lắm ạ.” La Duy nói:“Mọi người đánh trận ở Đông Nam xong rồi?”

“Ta thấy ngươi rất sung sướng.” La Tắc nói.

“Cái gì… cái gì?” La Duy lúc này mới nhận ra giọng điệu La Tắc khác lạ, y ngẩng đầu nhìn La Tắc, mới phát hiện vẻ giận dữ trên mặt hắn,“Nhị ca, huynh làm sao vậy?”

“Tiểu Duy, đại ca không còn nữa.” La Tắc nhấn mạnh từng chữ.

“Cái gì?” La Duy mờ mịt.

“Không còn, chính là chết.” La Tắc nói.

Bàn tay La Duy cứng đờ.

“Thai nhi trong bụng đại tẩu cũng không giữ được.” La Tắc muốn hất tay La Duy khỏi ống tay áo mình, nhưng lại không thể, nên hắn gỡ từng ngón tay La Duy ra khỏi người mình,“Tiểu Duy…” Hắn hỏi La Duy:“Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?”

Bàn tay La Duy trống trơn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

La Tắc thấy La Duy như thế, đột nhiên nổi giận, gào lên với La Duy:“Ngươi hại chết đại ca, hại cả Thiên Thủy Nguyên trở thành núi xương biển lửa, ngươi vừa lòng rồi chứ? Tư Mã Thanh Sa đối với ngươi tốt đến mức nào hả? Ngay cả việc mình là người Chu ngươi cũng quên rồi hay sao?!”

“Đệ làm hại?” La Duy như đang trong mộng, hoàn toàn không hiểu La Tắc nói gì.

“Không phải ngươi viết thư lừa đại ca đi Thiên Thủy đón ngươi sao! Nếu không sao đại ca lại chết chứ?! Trọng bụng đại tẩu là con trai đấy! Sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến thế này?! Vì bản thân ngươi, mà hại cả đại ca đại tẩu?!”

La Duy nghĩ, đại ca chết rồi?

“Không ngờ ngươi lại đưa quân Bắc Yến đến Thiên Thủy Nguyên! Thành Ô Sương là do ngươi chiếm về, ngươi coi tính mạng ngươi là cái gì hả?! Hối hận, cho nên giúp Bắc Yến đoạt thành về?! La Vân Khởi, cứ cho là ngươi theo Tư Mã Thanh Sa, cứ cho là ngươi muốn làm phản, nhưng đó là đại ca mà! Sao ngươi có thể hại đại ca cơ chứ?!” La Tắc rít lên.

“Sao đại ca lại chết?!” La Duy lúc này mới như tỉnh mộng, túm lấy vạt áo La Tắc, cơ hồ cũng rít lên:“Sao đại ca lại chết?! Thư nào?! Đệ không hiểu huynh nói gì cả! Huynh đùa đệ sao, trò đùa này quá trơn rồi!”

La Tắc thấy La Duy như vậy, trong nháy mắt chần chừ, chẳng lẽ bọn họ nghi oan cho y? Tại đê Thiên Thủy, dưới thành Ô Sương, nhiều người nhìn thấy La Duy như vậy, bức thư gửi đến soái phủ Vân Quan không có khả năng là giả! Nghĩ đến đây, La Tắc đẩy mạnh La Duy ra.

La Duy ngã trên mặt đất, lúc này y bắt đầu không thở nổi.

La Tắc ném một mảnh gấm vàng trước mặt La Duy:“Đây là chiếu thư mà bệ hạ – phụ hoàng ngươi – viết cho ngươi, trước khi ta đến đây, hẳn là đã chiếu cáo thiên hạ. Ta thấy Tư Mã Thanh Sa sợ ngươi thương tâm, nên nhất định sẽ không để ngươi biết việc này, xem đi, Cẩm vương gia.”

La Duy ngẩng đầu nhìn La Tắc.

“Đừng nhìn ta!” La Tắc nói:“Nhìn chiếu thư phụ hoàng ngươi viết cho ngươi ấy!”

La Duy đọc chiếu thư, chiếu thư này dùng mực đỏ viết thành, mỗi một chữ như một giọt máu, khiến La Duy mãi không nhìn rõ được.

Gian nịnh thành tính, không lo đền nợ nước, ghi hận trong lòng, vô phụ vô quân, uổng phí làm người,… Đọc từng từ từng câu giết chết tâm, La Duy thấy một câu bối tổ vong tông, bốn chữ này, khiến La Duy rốt cuộc không cầm nổi mảnh gấm nữa, khẽ buông tay, mảnh gấm mỏng từ trong tay trượt xuống.

“Ngươi tự giải quyết đi!” La Tắc nói xong câu đó, xoay người định đi.

“Nhị ca!” La Duy thấy La Tắc muốn đi, lập tức bổ nhào vào người La Tắc, ôm lấy hai chân hắn,“Đệ chưa từng viết bức thư nào cả! Huynh nói cho đệ biết đi, đại ca làm sao rồi?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Ngươi chưa từng viết thư cho đại ca?” La Tắc hỏi.

“Không có, thật sự đệ chưa viết bức thư nào mà!”

“Đại tẩu cũng nói ngươi từng viết một bức thư, chẳng lẽ đại tẩu lại nói dối?”

“Đệ ở trong cung này, sao có thể chứ!” La Duy đột nhiên nhớ tới Hồ đại nương giúp y gửi một bức thư đi, lập tức cứng họng.

“Sao lại không nói gì?” La Tắc hỏi:“Trong quân nhiều người nhìn thấy ngươi như vậy, đại ca gặp thích khách ngay trước mắt ngươi, ngươi cũng không biết ư? Sao còn phải hỏi ta?!”

“Điều đó là không thể!” La Duy kêu lên,“Đệ chưa từng rời khỏi hoàng cung này một bước, sao có thể tới Thiên Thủy Nguyên được?!”

“Ai có thể chứng minh?”

“Người ở đây đều có thể chứng minh!”

“Ở đây?” La Tắc cười trào phúng,“Người ở đây, đương nhiên ngươi nói sao là vậy, ai dám nói không với ngươi đây? Tân sủng của Tư Mã Thanh Sa đế!”

La Duy điên cuồng lắc đầu,“Nhất định là có người hại đệ!” Y phải giải thích với La Tắc,“Đệ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Đại Chu, cũng chưa từng hại đại ca. Đúng là đệ đã viết một bức thư cho đại ca nhưng……”

“Đủ rồi!” La Tắc độc ác đá La Duy ngã xuống đất,“Tất cả mọi người nghi oan cho ngươi rồi! Ngươi là người tốt! Ngươi cho rằng ta không phải người nhìn xa trông rộng, nên sẽ không nhận ra sao?!”

La Duy muốn đi, nhưng lại không đi nổi.

“Tiểu Duy…” La Tắc rơi nước mắt,“Ta không dám tưởng tượng ngươi lại làm hại đại ca, không thể tưởng tượng được ngươi bởi vì hận mà phản quốc, ta nghĩ ngươi đã hiểu chuyện hơn, không còn là kẻ không biết điều, là một đứa trẻ gây rắc rối khắp nơi như trước kia nữa. Không ngờ ngươi chẳng thay đổi một chút nào, ngươi vẫn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi! Ngươi đã không còn là con dân Đại Chu, ta cũng không còn là Nhị ca của ngươi nữa, ngươi đừng nói láo trước mặt ta!” La Tắc xoay người bước đi thật nhanh.

“Nhị ca!” La Duy ngã nhoài trên mặt đất, nhưng mãi không thể đứng dậy nổi.

“Đại ca đã chết!” La Tắc quay đầu nói với La Duy:“Hy vọng ngươi có thể ở lại Bắc Yến hưởng vinh hoa phú quý! Ngay từ giây phút đại ca chết đi, ta đã không còn huynh đệ nữa rồi!” Đăng bởi: admin


trướctiếp