Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 47


trướctiếp

7 Replies231 Con đường sống

Khi Long Huyền cùng nữ tử Thường thị đi vào điện Phượng Nghi, thì phu thê Long Hành cũng vừa đến, thấy phu thế Long Huyền, các hoàng tử đều vội vàng tới chào Long Huyền.

“Nhị ca!” Long Hành là người cuối cùng đến chào Long Huyền,“Lão Tam chúc mừng Nhị ca!” Long Hành cười hì hì nhìn Long Huyền.

“Hai chúng ta nên cùng vui mới đúng.” Long Huyền thoáng nở nụ cười, đấm nhẹ lên ngực Long Hành.

“Đúng vậy!” Long Hành càng vui vẻ, nói:“Là cùng vui, cùng vui mới đúng.”

Ngón tay Long Huyền chọc chọc Long Hành, cùng nữ tử Thường thị tiến lên hành lễ thỉnh an Hưng Võ đế cùng La Tri Ý. Nữ tử Thường thị là con dâu mới, phải dập đầu kính lễ, nhưng chỉ trong chốc lát đã xong. Thỉnh an Đế hậu xong, phu thê hai người lại tới thỉnh an phu thê Thái Tử, lại là một đống lễ tiết rườm rà.

Hưng Võ đế nhìn hai đứa con trai, rồi lại nhìn hai cô dâu mới:“Lập gia đình rồi, phụ hoàng và mẫu hậu đều hy vọng các ngươi hạnh phúc, con đàn cháu đống, nhiều con mới nhiều phúc.”

Hai đôi phu thê quỳ trên mặt đất, nghe lời dạy bảo của Hưng Võ đế. Hưng Võ đế bình thường không thân cận với các hoàng tử, chỉ có lúc này, khi nói ra những lời mong đợi từ tâm can, ngài mới giống một phụ thân.

Các hoàng tử đều tò mò nhìn hai cô dâu mới, trong nội tâm đều âm thầm so cao thấp. Nữ tử La thị dung mạo hơn hẳn nữ tử Thường thị, nhưng luận trầm ổn thì nữ tử Thường thị lại hơn nữ tử La thị một chút, còn luận về thế lực chống lưng, La gia hơn Thường gia không ít, như vậy, Tam tẩu cao hơn Nhị tẩu một đầu. Mọi người nghĩ Long Huyền bây giờ không thể so với Long Hành, rồi lại cảm thấy cuộc sống của Tam Hoàng tẩu sẽ tốt hơn Nhị hoàng tẩu nhiều lắm.

“Các ngươi là chính thê.” Hưng Võ đế nói xong, La Tri ý mới dặn dò:“Sau này nếu huynh đệ chúng nó khinh mạn các ngưoi, cứ đến nói cho mẫu hậu biết, mẫu hậu sẽ giáo huấn chúng nó.”

“Mẫu hậu…” Long Hành nở nụ cười, nhìn La Tri ý nói:“Con cùng với Uyển nhi vừa thành thân, sao người đã về phe Uyển nhi rồi? Người bỏ con hay sao?”

“Câm miệng!” La Tri ý cười mắng Long Hành:“Đóng cửa lại rồi, ngươi gọi thê tử ngươi thế nào cũng chẳng ai quản ngươi đâu! Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không nói cũng chẳng ai bảo ngươi câm!”

La Uyển đỏ bừng mặt.

Mọi người trong điện đều bật cười.

Uyển nhi? Nữ tử Thường thị lén nhìn Tam đệ muội bên cạnh, thì ra nàng tên La Uyển. Bởi vì một tiếng Uyển nhi này, mà nữ tử Thường thị thấy hâm mộ La Uyển, Long Huyền cho đến bây giờ vẫn chưa gọi tên nàng, nữ tử Thường thị cũng không biết trượng phu của mình có biết tên mình hay không.

“Mẫu hậu.” Thái Tử ở một bên cười nói:“Nhi thần thấy Nhị đệ còn phải học Tam đệ mới đúng, giữa phu thê không cần nhiều quy củ, cứ như vậy không phải rất tốt hay sao.”

Long Huyền lúc này mới cười, nói với nữ tử Thường thị:“Thường thị, xem ra nàng chẳng những có mẫu hậu che chở, mà ngay cả đại ca cũng về phe nàng, như vậy ta càng không thể khi dễ nàng rồi.”

Long Huyền vui miệng nói đùa một câu, người trong điện đều phản ứng chậm nửa nhịp, thì ra người này cũng biết nói đùa.

Một tiếng “Thường thị”của Long Huyền khiến nữ tử Thường thị có chút mất mát, nhưng vẫn hé miệng cười, cúi đầu không nói, bộ dáng nhu thuận.

Hưng Võ đế hướng La Tri ý gật đầu một cái, hai người con dâu đều khiến ngài thoả mãn.

La Tri ý nói:“Các con dâu sẽ ở lại nói chuyện với mẫu hậu, còn các ngươi…” Nàng chỉ vào các hoàng tử,“Nên theo bệ hạ vào triều, ai phải tới Thượng thư phòng thì hãy tới Thượng thư phòng, đừng nghĩ có thể nghỉ ngơi một khắc.”

“Có rảnh thì nàng cũng xem xem có cô nương nào xứng với chúng nó hay không.” Hưng Võ đế chỉ vào mấy hoàng tử, nhìn La Tri ý nói:“Hôn sự của Duy nhi, nàng cũng mau chóng tìm người cho nó đi.”

“Nô tì tuân chỉ.” La Tri ý đứng dậy tiếp chỉ.

Long Huyền thấy Hưng Võ đế muốn lo cho cả hôn sự của La Duy, trong nội tâm không có chút mùi vị gì.

“Điện hạ.” Nữ tử Thường thị thấy Long Huyền định đi theo Hưng Võ đế, bỗng cảm thấy khẩn trương, gọi Long Huyền một tiếng.

“Nàng nói chuyện với mẫu hậu nói đi.” Long Huyền nói với nữ tử Thường thị:“Nhớ đừng làm mẫu hậu mất hứng.”

Nữ tử Thường thị chỉ có thể nhìn theo bóng Long Huyền cùng Hưng Võ đế rời đi, còn bản thân ở lại cùng hoàng hậu. Nhìn chung quanh đều là người xa lạ, các ma ma ngày hôm qua hầu hạ nàng cũng đang đợi bên ngoài, nữ tử Thường thị lại càng khẩn trương.

Long Huyền đi theo Hưng Võ đế ra khỏi điện Phượng Nghi, đã nhìn thấy La Duy chờ ở ngoài điện.

“Duy nhi đến rồi?” Hưng Võ đế không đợi La Duy hành lễ, liền hỏi La Duy:“Đợi đã lâu chưa?”

La Duy cung kính nói:“Tiểu thần vừa mới đến, để theo bệ hạ vào triều.”

“Vậy ngươi cứ chờ ở điện Trường Minh là được rồi.” Hưng Võ đế nhìn hôm nay khí sắc La Duy tốt hơn không ít, càng cao hứng, để La Duy đi theo phía sau mình:“Ngươi lại tới điện Phượng Nghi làm cái gì?”

“Tiểu thần ở bên ngoài chờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” La Duy thoáng nhìn các hoàng tử phía sau, rồi mới đáp lại Hưng Võ đế.

“Là trẫm suy nghĩ thiếu sót.” Hưng Võ đế lại khen La Duy:“Ngươi thật chu đáo.”

Hưng Võ đế một mực nói chuyện cùng La Duy, từ chuyện sức khỏe của La Duy đến chuyện trên triều đình, các hoàng tử theo phía sau đều không nói gì. Long Huyền nhìn hai cha con này, lại nhìn thần sắc La Duy, y hiển nhiên không biết Hưng Võ đế chính là phụ thân mình, nhìn sự sủng nịch Hưng Võ đế dành cho La Duy, người sáng suốt hẳn là sẽ nhận ra.

“Đến tột cùng ai mới là con của phụ hoàng?” Long Tường đi bên cạnh Long Huyền, nhìn Hưng Võ đế và La Duy trước mặt, nhỏ giọng nói với Long Huyền:“Đệ thấy thật kì quái.”

“Ngươi không nói chẳng ai bảo ngươi câm đâu!” Long Huyền nhỏ giọng mắng Long Tường một câu.

Long Tường trề môi, đột nhiên bước nhanh đến phía trước.

“Tường!” Long Huyền muốn giữ Long Tường lại nhưng không kịp.

“Phụ hoàng!” Long Tường đi tới sau lưng Hưng Võ đế:“Không phải là người đã quên mất một chuyện rồi chứ ạ?”

Hưng Võ đế hỏi:“Trẫm đã quên chuyện gì?”

Long Tường nói:“Nhị ca cùng Tam ca có phải là nên mang theo hai đại tẩu, đi vấn an hoàng tổ mẫu?”

La Duy thối lui sang một bên, chuyện hoàng thất y khó lòng tham gia. Chỉ là đối với Long Tường, La Duy nhíu mày, mấy chuyện thỉnh an này, là trách nhiệm của hoàng hậu, Long Tường nói như vậy, là đang ngầm bảo hoàng hậu thất lễ sao?

La Duy đứng bên cạnh, thấy khi Long Tường nhắc đến thái hậu, sắc mặt Hưng Võ đế lập tức trầm xuống, nhưng vẫn nói với Long Huyền cùng Long Hành:“Hoàng tổ mẫu của các ngươi đang bị bệnh, các ngươi hãy dập đầu thỉnh an bên ngoài Đông Phật cung, vậy là được rồi.”

Trong lúc Long Huyền cùng Long Hành nhận chỉ, Long Tường vẫn không chịu buông tha:“Vậy còn mẫu phi con thì sao? Nhị ca không cần tới đó ?”

“Phụ hoàng!” Long Huyền nhân lúc Hưng Võ đế còn chưa phát tác, vượt lên trước đỡ lời:“Mẫu phi của nhi thần hôm nay cũng bệnh, nhi thần cũng muốn đưa Thường thị tới dập đầu thỉnh an bên ngoài Nga Anh điện.”

“Sau khi hạ triều, gặp hoàng tổ mẫu của ngươi, rồi mới tới Nga Anh điện.” Thấy Long Huyền nói hợp tình hợp lý, Hưng Võ đế sắp sửa phát hỏa lại đè ép trở về, nhìn Long Tường nói:“Ngươi còn ở đây làm cái gì? Học xong ở Thượng thư phòng, ngươi hãy tới Trường Minh điện gặp trẫm.”

“Để làm gì ạ?” Long Tường hỏi.

Hưng Võ đế đi lên phía trước đi, không để ý đến Long Tường.

“Phụ hoàng muốn khảo bài ngươi đấy.” Long Ngọc đi qua bên cạnh Long Tường, hảo tâm nhắc nhở một câu.

Long Tường nhìn về phía Long Huyền cầu cứu, lại phát hiện ca ca không chớp mắt mà lướt qua mình, căn bản không quan tâm nữa.

Hưng Võ đế vẫn nói chuyện với La Duy, Long Huyền nhìn mấy người trước mặt, đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, Long Ngọc làm vua còn tốt hơn La Duy làm vua, mình hẳn là nên thu lại những ý niệm trong đầu, toàn lực bảo vệ Long Ngọc leo lên đế vị, như vậy có phải cũng là một con đường sống không?

232 Một năm trong triều

Một năm sau, hoàng triều Đại Chu vẫn là mạch nước ngầm mãnh liệt, nhưng bên ngoài lại tỏ ra vô cùng bình thản.

Địa vị La Duy trong triều từng bước lên cao, được Hưng Võ đế cho theo bên người, việc lớn việc nhỏ trong triều, y đều được tham dự. La Duy đối với chuyện nông canh thuỷ lợi không có hứng thú, Hưng Võ đế lại buộc y phải học, vì thế còn để La Duy vào Hộ bộ, Công bộ. Trong mắt mọi người, chỉ thấy Hưng Võ đế đang bồi dưỡng để La Duy tiếp nhận vị trí của phụ thân La Tri Thu, nhưng Long Huyền biết rõ, Hưng Võ đế đang dạy La Duy cách làm đế vương.

Một năm này Long Huyền không bồi dưỡng thế lực của mình, cũng không biết có phải vì Liễu thị đã diệt, phía sau Long Huyền không còn họ ngoại chống lưng hay không, mà Hưng Võ đế để Long Huyền lo liệu việc của các hoàng tử. Long Huyền nghiêm túc lo toan, khá hòa hợp với các quan viên, lo liệu mọi việc cũng khiến người khác vừa lòng. Cứ như vậy, Long Huyền không tranh đấu, bản thân đối với việc trong triều, nước lên thì thuyền lên. Long Huyền cũng có cơ hội cùng La Tri Thu làm vài công chuyện, sau khi chân chính cộng sự với La Tri Thu, Long Huyền mới phát hiện so với Liễu Song Sĩ, thì La Tri Thu quả thật là một người ít tâm tư, xã tắc giang sơn, lê dân phúc lợi, là thứ người này thấy quan trọng hơn hết thảy. Đối với một La Tri Thu một lòng vì dân nhân như vậy, Long Huyền không thể không kính trọng, công nhận La Tri Thu xứng danh hiền tướng, không phải hữu danh vô thực.

Quan hệ giữa Long Hành và La Duy trong một năm này càng thêm gần gũi, điều ấy khiến những ánh mắt ác độc trong triều nhìn không thấu nổi. La Duy và Long Ngọc chỉ là quan hệ lễ độ, không đủ thân mật, kém hẳn mối quan hệ với Long Hành. Điểm này khiến nhạc phụ thái tử Long Ngọc – Chu Trữ Văn, Chu Đại học sĩ vô cùng sốt ruột. Chính thê Long Hành là nữ tử La thị, thái tử phi của Long Ngọc lại là người Chu thị, tuy rằng đều là anh em vợ, nhưng Long Hành và La gia quan hệ gần gũi hơn. Ai cũng không thể cam đoan rằng La gia còn muốn vị trí hoàng hậu nữa hay không.

Chu Trữ Văn ở trong triều thế lực kém La gia, cũng không muốn cùng La gia đối mặt, chỉ có thể đem chủ ý đánh tới trên người La Duy, nghĩ rằng nếu La Duy làm con rể Chu gia, thì quan hệ giữa La Duy và Long Ngọc sẽ gần hơn một bước. Chút tâm tư kết thân này của Chu gia, thông qua miệng thái tử phi, rồi đến tai hoàng hậu La Tri Ý. Hưng Võ đế bảo La Tri Ý giúp La Duy tìm thê tử, La Tri Ý cũng quan tâm đến chung thân đại sự của tiểu chất nhi, nghe thái tử phi nói vậy, cố ý lệnh thất tiểu thư Chu gia vào cung, sau khi nàng vừa lòng, lại gọi Phó Hoa vào cung thương lượng. Phó Hoa vốn cũng đã nhìn trúng Chu thất tiểu thư, hiện tại thấy La Tri Ý cũng nhìn trúng, Phó Hoa đương nhiên gật đầu.

Phó Hoa hồi phủ, gọi ba nam nhân trong nhà cùng với Hứa Nguyệt Diệu vào một phòng, nói chuyện kết thân với Chu gia.

Hứa Nguyệt Diệu gật đầu nói tốt, Chu thất tiểu thư là mỹ nhân nổi tiếng thượng đô, rất xứng với La Duy.

La Tri Thu và La Tắc còn chưa mở miệng, La Duy đã lắc đầu nói không được.

Phó Hoa trước còn kiên nhẫn nói tốt cho Chu thất tiểu thư với La Duy, lời hay nói hết, nhưng La Duy vẫn lắc đầu, bà nổi nóng, hỏi La Duy có phải muốn một tiên nữ mới vừa lòng hay không?

La Duy mấy ngày này đều lo chuyện nông canh thuỷ lợi, trong lòng sớm phiền muộn, vừa nghe Chu gia lại muốn gả nữ nhi cho mình, trong lòng càng không bình tĩnh. Y không biết tại sao Phó Hoa lại không nhận ra tâm tư của Chu gia, ngữ khí nói chuyện với Phó Hoa cũng ngày càng ác liệt, y lười nói lý do, trực tiếp nói với Phó Hoa rằng y chướng mắt Chu gia thất tiểu thư.

Mẫu tử hai người lời qua tiếng lại, mắt thấy lại sắp ầm ĩ, La Tri Thu đành phải đứng lên làm hòa:“Việc này còn phải xem ý tứ bệ hạ, các ngươi ở nhà nói nhiều cũng vô dụng.”

La Tắc cũng khuyên nhủ, nên mẫu tử hai người mới mỗi người bớt một câu.

Phó Hoa lúc này vẫn không muốn buông tha La Duy, nhất định phải thuyết phục được y.

Cuối cùng La Duy đạp cửa mà đi, để lại Phó Hoa phát hỏa một mình trong phòng.

Mặc kệ La phủ ầm ĩ ra sao, chuyện hôn nhân vẫn đến tai Hưng Võ đế. Quyết định của Hưng Võ đế không khiến La Duy thất vọng, chỉ nói còn muốn xem xét lại, rồi cố ý giao cho hoàng hậu, phải tìm cho La Duy một nữ hài mà y thích.

Chu gia lần này kết thân bất thành, nhận không ít lời châm biếm. Tuy rằng Chu phủ không nói gì thêm, La phủ cũng nói là bát tự của La Duy và Chu thất tiểu thư không hợp, nhưng ai cũng đều nhìn ra giữa La gia và Chu gia tất có một trận tranh cãi, lại đoán ra một chút về tương lai của thái tử Long Ngọc. Nếu La gia phò trợ Long Hành, như vậy chuyện kế vị của Long Ngọc sẽ có biến.

Hữu tướng Khâu Triệt vì cửu hoàng tử, Lý hầu vì Thập hoàng tử, các hoàng tử còn lại, trừ Long Tường vẫn vô tri vô giác, ai cũng đã tính toán cho tương lai của mình. Long Huyền lạnh lùng nhìn hết thảy, hắn biết rõ, bọn họ dùng hết tâm cơ, cũng bất quá là vì người sẽ gả cho y mà thôi. Hưng Võ đế không phê chuẩn hôn sự của La Duy cùng Chu thất tiểu thư, nhưng Long Huyền biết, không phải gia thế Chu gia không xứng với La gia, cũng không phải vị Chu thất tiểu thư này không tốt, nguyên nhân duy nhất chính là La Duy không thích mà thôi. Đế hậu bất hòa là điều tối kỵ, Hưng Võ đế vì để La Duy kế vị, phô lộ cho tới hôm nay, không có khả năng không suy xét điều này.

Hôn sự của La Duy tạm thời không đề cập tới, Tạ Ngữ năm nay đoạt Trạng Nguyên, nhập chức Lại bộ, không lâu sau liền kết hôn vói thê tử xuất thân từ U Yến La gia, đem chính mình cùng La gia gắt gao buộc chặt.

Đảo mắt lại là Tết âm lịch, Tết năm nay thượng đô đổ mưa rào.

La Duy cùng Vệ Lam đứng ở trước cửa sổ thư phòng, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, La Duy đem công văn trong tay đưa cho Vệ Lam, buồn bã nói:“Trời mưa to như vậy, phương Nam đã mưa rào suốt một tháng rồi, nếu cứ như vậy, không biết có còn ai bình yên không.”

Vệ Lam mau chóng lật công văn, tất cả đều là công văn báo thiên tai từ các nha phủ ở phương Nam,“Không phải bệ hạ đã phái người sửa lại đê điều sao?” Vệ Lam hỏi La Duy, hắn luôn theo sát La Duy, cũng biết một số chuyện trong triều.

“Sửa một nửa thôi.” La Duy một năm bận rộn việc nông canh thuỷ lợi, căm thù lũ lụt phương Nam đến tận xương tuỷ,“Mưa năm nay cứ như trời nứt ra vậy, sao có thể tránh được? Chúng ta cũng không tới công trường đắp đê xem xét, ai biết đê kia sửa tốt không?”

“Phương Nam năm nào cũng có lũ lụt…” Vệ Lam nói:“Không có cách nào phòng tránh sao?”

La Duy cầm công văn trên tay Vệ Lam, một phen ném hết xuống đất,“Quan lại phương Nam đều đáng chết!”

Vệ Lam vội ngồi xổm xuống nhặt, khuyên giải La Duy:“Mấy chuyện thế này ngươi có sốt ruột cũng vô dụng, bây giờ phải nghĩ xem nên làm gì mới đúng.”

“Ta có thể có biện pháp gì?” La Duy nói:“Cũng chẳng phải ta làm trời đổ mưa.”

“Không phải ngươi làm trời đổ mưa.” La Tri Thu bước vào nói:“Nhưng dân chúng khó khăn, ngươi lại không nghĩ được gì sao?”

La Duy quay đầu nhìn phụ thân, lại chợt thấy Long Huyền đứng trước La Tri Thu,“Sao ngươi lại đến?” Y lập tức hỏi. Chuyện xảy ra đột nhiên, La Duy chỉ bật thốt lên mà hỏi, chưa kịp che giấu cảm xúc, ngữ khí này mười phần không tốt.

233 Sấm sét

“Duy nhi!” La Tri Thu gọi La Duy một tiếng,“Nhị điện hạ tới để bàn chuyện thiên tai với ngươi.”

La Duy lúc này mới hành lễ với Long Huyền:“Phương Nam đã yêu cầu triều đình giúp đỡ?”

La Tri Thu mời Long Huyền ngồi xuống, nói với La Duy:“Mấy ngày nay người của Hộ bộ đã tới xem xét, ngươi có biết lũ lụt phương Nam nghiêm trọng đến mức nào không?”

“Lam.” La Duy không phải người lấy dân làm gốc như La Tri Thu, nói với Vệ Lam phía sau:“Bảo Tiểu Tiểu chuẩn bị chút trà bánh mang lên đây đi.” Y không muốn Vệ Lam và Long Huyền ở cùng một chỗ.

Vệ Lam đi ra ngoài, hắn cũng biết ý La Duy, ra ngoài rồi không bước vào nữa.

Long Huyền nhìn thư phòng La Duy, những quyển sách xếp trên giá rất chỉnh tề, nhưng số lượng không nhiều, trên bàn để giấy và bút mực, một ít công văn, với thân phận hiện nay của La Duy mà nói, thư phòng này thật đơn sơ.

“Kỳ thật điện hạ nên tới chỗ phụ thân mới phải.” La Duy không muốn để Long Huyền ngồi ở chỗ mình, nói với La Tri Thu:“Đến thư phòng của hài nhi, không phải sẽ khiến điện hạ phải hạ mình sao?”

“Đó là ngươi vẽ?” Long Huyền dường như không nhận ra sự ghét bỏ trong lời La Duy, chỉ vào bức họa treo trên tường bên trái hỏi y.

“Phải.” La Duy nói. Tranh này vẽ hồ sen trong viện của y, nhất thời tiện tay vẽ ra, nhưng Vệ Lam lại coi như bảo bối, treo lên tường.

“Không ngờ ngươi cũng có thể vẽ.” Long Huyền nói, hắn thực sự không nghĩ La Duy biết vẽ.

“Không phải bàn chuyện thiên tai sao?” La Duy không muốn cùng Long Huyền nói việc này:“Điện hạ chuẩn bị bao nhiêu ngân lượng rồi?”

“Đây là sổ ghi chi tiết những thứ ta đã tính toán.” Long Huyền đặt hai quyển sổ lên bàn, nói với La Tri Thu và La Duy:“Các ngươi xem qua trước đi, xem có chỗ nào không ổn.”

Nhìn đến sổ sách, La Duy liền cảm thấy phiền toái, nhưng đang ở trong thư phòng của mình, y không có cách nào bỏ ra bên ngoài, chỉ có thể nâng tinh thần, xem từng trang từng trang một.

“Các ngươi xem trước đi.” La Tri Thu thấy La Duy nghiêm túc đọc sổ sách, nói chuyện với Long Huyền cũng không sặc mùi thuốc nổ nữa, mới đứng lên nói:“Bệ hạ gọi ta tiến cung một chuyến.”

“Phụ thân đi rồi, một mình con làm sao xem hết được chỗ này.” La Duy nói.

“Ta hiểu ý ngươi.” La Tri Thu nói:“Hôm nay hãy cùng điện hạ làm một cái tấu chương, đây là việc cứu mạng, không bỏ được.”

“Không thể gọi thêm nhiều người đến hỗ trợ ạ?” La Duy vẫn chưa từ bỏ ý định, một mình ngồi với Long Huyền, như thế nào y cũng không nguyện ý.

“Vân Khởi.” Long Huyền nói:“Ta nghĩ phụ hoàng ta không hy vọng để quá nhiều người biết, rằng ngân khố triều đình còn bao nhiêu ngân lượng.”

“Đây là sổ sách tính tiền hỗ trợ thiên tai.” La Duy nói:“Chứ không phải ngân khố Hộ bộ.”

“Nếu chúng ta tính số tiền hỗ trợ thiên tai vượt quá ngân khố thì sao?” Long Huyền nói.

“Điều này sao có thể sao?” La Duy không tin.

“Chúng ta không có bao nhiêu tiền…” Long Huyền nói thật với La Duy:“Khi ở Hộ bộ ngươi không chú ý sao?”

“Chú ý cái gì?” La Duy hỏi.

“Lũ lụt phương Nam kéo dài từ năm trước đến tận bây giờ.” Long Huyền nói:“Tây Bắc một năm đại hạn, năm trước chúng ta xuất binh Bắc Yến, rồi sửa đường sông, đại dịch Sở Châu vừa mới hoãn, Vân Châu lại báo phát dịch bệnh, tai họa lớn nhỏ trên toàn quốc hẳn là ngươi đều biết, một năm này chúng ta đã chi quá nhiều bạc rồi.”

La Tri Thu thấy La Duy bị Long Huyền nói át, liền chắp tay hành lễ với Long Huyền, lui ra ngoài.

La Duy nhìn phụ thân ra khỏi thư phòng, cũng không nói cái gì nữa, chuyên tâm xem sổ sách. Một năm nay trong triều không tranh đấu dữ dội, nguyên nhân chính là do tính cảnh Đại Chu, từ nam đến bắc, từ tây đến đông gặp không ít thiên tai, nếu ai muốn làm ầm ĩ trước mặt Hưng Võ đế, thì thật sự là không có mắt.

Ngay lúc La Duy và Long Huyền đang cùng xem sổ sách trong thư phòng, thì La Tri Thu đã trên đường vào cung, khi mà thượng đô phố lớn ngõ nhỏ vẫn vui vẻ, con đê dài vạn dặm ở phương Nam bị hồng thủy đánh từ hai phía, vỡ đê. Một chỗ vỡ, khắp nơi sẽ vỡ, mọi người mắt thấy con đê lớn vỡ vụn trước mắt, không kịp hoảng sợ, thì đã bị hồng thủy nhấn chìm.

Tám tỉnh, sáu mươi chín châu ở phương Nam nháy mắt biến thành biển lớn, hồng thủy tựa như quái thú, cắn nuốt hết thảy, bao gồm vô số sinh mệnh.

Mọi người ở thượng đô vẫn chưa hề hay biết chuyện này. Khi La Tri Thu bước vào Trường Minh điện của Hưng Võ đế, Hưng Võ đế đang tức giận vì một chuyện khác,“Ngươi hãy xem cấp báo từ Hương Châu phía Đông Nam đi!” Hưng Võ đế thấy La Tri Thu tiến vào, liền nói.

La Tri Thu vội nhận cấp báo từ tay Triệu Phúc, chỉ mới liếc nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ chữ viết trên đó, đã cơ hồ đứng không nổi, tin cấp báo này là dùng máu người viết thành.

“Vi Trịnh ở Hương Châu…” Hưng Võ đế khàn khàn nói:“Đây là huyết thư hắn viết cho trẫm trước khi chết.”

Vi Trịnh là trượng phu của Ninh Quốc công chúa, muội muội cùng mẹ với Hưng Võ đế, cũng là trưởng quan hành chính tối cao của Hương Châu. La Tri Thu nghe Hưng Võ đế nói Vi phò mã đã mất, càng kinh hãi, vội đọc bức huyết thư này nhanh như gió.“Người Di làm phản?” Xem xong huyết thư, La Tri Thu cũng chột dạ, ông nhìn phía Hưng Võ đế, cơ hồ hoài nghi bản thân vẫn còn đang trong mộng. người Di ở Hương Châu phía Đông Nam là tộc người đông nhất, luôn luôn an phận, có một bộ phận lớn sống quanh ngọn núi phía Đông Nam, sao đột nhiên lại khởi binh tạo phản? Vi Trịnh đã chết, vậy chẳng phải Hương Châu kia đã xong rồi hay sao?

“Trẫm tự nhận mình đối đãi với tộc người này không tệ.” Bức huyết thư của Vi Trịnh viết rất vội vàng, rất ngắn, không nói rõ vì sao người Di làm phản, Hưng Võ đế cũng không biết tình hình cụ thể.

La Tri Thu cũng chỉ bối rối một lát, sau khi tỉnh táo lại, ông liền nói với Hưng Võ đế:“Người Di ở các châu phía Đông Nam đều có phân bố, bọn họ tạo phản ở Hương Châu, phía Đông Nam không thể thái bình. Bệ hạ, nguyên nhân người Di tạo phản, quan viên Đông Nam ắt sẽ báo lại. Việc này cấp bách, nên điều binh về Đông Nam, Đại Chu năm nay nhiều tai ương, trăm ngàn lần không thể để chúng tạo phản!”

“Ngươi cũng nói người Di phân bố khắp Đông Nam, cho nên không thể dùng binh lính Đông Nam.” Hưng Võ đế nói:“Điều binh từ bên ngoài đi.”

“Nếu không điều binh từ Đông Nam, thần chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.” La Tri Thu nói:“Vạn nhất Đông Nam náo loạn, triều đình dù có phái bao nhiêu binh lính đến, cũng làm sao dẹp loạn được đây?”

Quân thần hai người gặp tình huống tiến thoái lưỡng nan, điều binh ngay tại đó, hay điều binh từ tỉnh ngoài, cái gì cũng đều có hại, sai một ly đi một dặm.

“Hay là gọi Triệu tướng quân đến bàn xem.” La Tri Thu đề nghị, quân sự không phải sở trường của ông, chuyện điều binh bình định, La Tri Thu ngầm cân nhắc lợi hại nhiều lần, cũng mãi không quyết định được.

“Điều binh từ ngoài đi.” Hưng Võ đế lại độc đoán, ngài nói với La Tri Thu:“Không thể để người Di ở Đông Nam gắn kết với nhau, khắp nơi phong hỏa, vẫn tốt hơn là mất hết Đông Nam Đại Chu.”

Bầu trời thượng đô ầm vang tiếng sấm.

Cửa sổ thư phòng La Duy đều bị tiếng sấm làm rung bần bật.

Long Huyền ngẩng đầu nhìn La Duy, chỉ thấy La Duy vẫn vùi đầu vào quyển sách, không hề bị tiếng sấm bên ngoài làm phân tâm.“Trước đây ngươi rất sợ tiếng sấm…” Long Huyền hỏi La Duy:“Hiện tại không sợ sao?”

La Duy không nhìn Long Huyền, nói:“Con người đều sẽ thay đổi, trước đây sợ, hiện tại có thể không sợ nữa.”

“Tựa như trước kia thích, hiện tại không còn thích nữa?”

Cây bút trên tay La Duy ngừng lại, rốt cục y cũng ngẩng đầu nhìn Long Huyền, ngây ngốc nói:“Điện hạ nói không sai, đã không quan tâm, thì sẽ không quan trọng là sợ hãi hay là thích.”

234 Tặng cả giang sơn

Khi con người ta gặp may mắn, thì chỉ cần ngồi trong nhà, chuyện vui cũng sẽ rơi xuống đầu. Khi gặp vận xui, thì nuốt nước bọt cũng bị sặc. Triều đình Đại Chu năm mới này, cứ một người nối tiếp một người truyền tin xấu, khi truyền đến tai tất cả mọi người, thì ai cũng chỉ nhắc đi nhắc lại một từ “vận mệnh quốc gia”, mọi người đều không có bất cứ hy vọng nào, nói vận mệnh quốc gia Đại Chu năm nay, xem ra là hỏng thật rồi.

Quân thần Đại Chu chẳng ai có tâm trạng nào nữa, phương Nam lũ lụt nhìn rồi đến Đông Nam chiến loạn, đều là chuyện khó giải quyết, đấy là còn chưa bàn đến tình hình hạn hán ở Tây Bắc, rồi dịch bệnh bùng phát ở hướng bắc Vân Châu.

Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu thở dài:“Trẫm còn chuẩn bị năm nay nhận Duy nhi, xem ra năm nay không phải là năm tốt rồi.”

“Bệ hạ định nhận La Duy?” La Tri Thu vốn đã sứt đầu mẻ trán, nghe Hưng Võ đế nói câu này, tâm lực càng thêm tiều tụy.

“Nó là nhi tử của trẫm…” Hưng Võ đế nói với La Tri Thu đang tỏ ra bất mãn:“Duy nhi tài hoa xuất chúng, các huynh đệ so ra đều kém nó, trẫm vì sao không nhận? Hay là La gia định chiếm giữ nó?!”

La Tri Thu vội quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế,“Bệ hạ!” Ông nói với Hưng Võ đế:“Thần xin bệ hạ hãy cân nhắc chuyện La Duy.”

“Cân nhắc cái gì?” Hưng Võ đế nói:“Năm nay mùa màng không tốt, đợi đến năm sau, Đại Chu ta mưa thuận gió hoà, trẫm sẽ nhận Duy nhi, như vậy sẽ không làm Duy nhi ủy khuất chứ?”

“Bệ hạ.” La Tri Thu nói:“Ngài ưu ái La Duy, điều này thần biết, nhưng bệ hạ, thái tử không có gì sai, ngài không thể vì La Duy, mà bỏ quên thái tử được!”

Hưng Võ đế tưởng rằng chút tâm tư này mình đã che giấu rất kỹ, hiện tại lại bị La Tri Thu trắng trợn nói ra, nhất thời không nhịn được, cả giận nói với La Tri Thu:“Ngươi có ý gì? Trẫm nhận La Duy, thì liên quan gì đến thái tử?!”

“Bệ hạ!” La Tri Thu dập đầu trước Hưng Võ đế:“Thần có một lời vẫn luôn muốn nói, hôm nay buộc phải nói ra. La Duy có tài trị thế, nhưng nó không có lòng ham muốn, càng không có lòng vì dân, thần sợ nó sẽ phụ kỳ vọng của bệ hạ!”

“La Tri Thu!” Hưng Võ đế hất bay chiếc bút lông đỏ chót, “Duy nhi là do ngươi một tay nuôi lớn, nó vẫn luôn vì La gia mà lo lắng hết lòng, toàn tâm toàn ý vì La gia! Ngươi cho rằng trẫm không nhìn ra nó đang đối nghịch với Long Huyền sao? Chẳng lẽ không phải vì tương lai của La gia? Thân thể nó biến thành cái dạng như hiện giờ, cũng là bởi vì La gia! Thế nhưng ngươi lại nói về nó như vậy? Chẳng lẽ ngươi một tay nuôi lớn La Duy, nhưng trong lòng ngươi, nó là người chỉ để ý đến bản thân, không để ý người khác, là kẻ ích kỷ ngoan độc hay sao?!”

La Tri Thu bị Hưng Võ đế mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được,“Thần đối với La Duy không hề có ý này.” Ông nói với Hưng Võ đế:“Chỉ là, giang sơn này nặng bao nhiêu? Thần nuôi La Duy từ khi còn trong tã lót cho đến ngày hôm nay, thần tất nhiên hiểu tính tình của nó, La Duy không thể gánh vác giang sơn này, thưa bệ hạ!”

Hưng Võ đế tức giận đến nỗi nhắm nghiền mắt,“La Tri Thu, ngươi nói như vậy, không sợ La Duy sau khi nghe được, sẽ đau lòng sao? Trẫm hiện tại thấy thật không đáng, mấy năm nay nó vì La gia làm nhiều chuyện như vậy, thì ra là nó tự mình đa tình.”

“Thần chỉ mong Duy nhi có thể bình an một đời, nếu cả đời này thực sự nó còn có kiếp nạn gì khó thoát, thần nguyện thay nó…” La Tri Thu nói:“Nếu lời này của thần có nửa điểm giả dối, thì thần và U Yến La gia sẽ không được chết tử tế!”

La Tri Thu thề bằng cả tính mạng, bằng cả U Yến La gia, không thể không khiến Hưng Võ đế động lòng, nhưng Hưng Võ đế phản ứng rất nhanh, quát:“Ngươi đang nói trẫm sẽ hại Duy nhi?! La Tri Thu, ngươi thật to gan!”

“Bệ hạ!”

“Trẫm đem giang sơn gấm vóc này tặng cho Duy nhi……”

“Bệ hạ!” La Tri Thu không để Hưng Võ đế nói hết lời, ông quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp:“Thái tử có gì sai? Hắn là trưởng tử, vốn có danh hiền lương, bệ hạ đối với La Duy như vậy, là muốn đem thái tử điện hạ đặt ở chỗ nào? Tề gia mới có thể trị quốc, từ xưa đến nay, lớn nhỏ có thứ tự, trưởng thứ khác nhau, hoàng gia cũng không thể làm khác quy luật!”

“Bệ hạ.” Ngay khi Hưng Võ đế muốn biện giải với La Tri Thu, thì Triệu Phúc canh giữ ngoài cửa lớn tiếng nói:“Cẩm Y hầu gia, La Tam công tử đến.”

Trong điện, hai người đều im lặng.

Triệu Phúc xoa xoa cái gáy đổ mồ hôi lạnh, thân thế La Duy, Hưng Võ đế có thể giấu tất cả mọi người, nhưng Triệu Phúc là đại tổng quản Trường Minh điện, một bước không rời ngài, Hưng Võ đế dù có muốn giấu, cũng không giấu được. Triệu Phúc xa xa thấy La Duy bước qua cổng vòm, đi về phía đại điện, vội thông báo một tiếng, để quân thần hai người trong điện không làm ồn nữa.

La Duy đến dưới bậc thang trước điện, y không biết La Tri Thu giờ phút này đang ở trong điện, liền nói với Triệu Phúc trên bậc thang:“Triệu tổng quản, thay ta thông báo một tiếng đi.”

Triệu Phúc chạy tới bậc thang, cúi người trước La Duy:“Bệ hạ luôn để công tử vào mà.”

“Vậy được!” La Duy nói:“Đa tạ Triệu tổng quản thay ta thông bẩm.”

Triệu Phúc vội đáp:“Đây là trách nhiệm của nô tài.”

La Duy nhìn Triệu Phúc cười cười, bước lên thềm vào điện.

Triệu Phúc ở phía sau La Duy, thở ra một hơi. Hưng Võ đế đối với La Duy có bao nhiêu sủng, gã biết hết chứ, hiện tại ngay cả giang sơn gấm vóc này cũng đặt vào tay La Duy, Triệu Phúc đối với La Duy chỉ có thể càng thêm dụng tâm hầu hạ.

“Nơi này sao chỉ có mình Triệu tổng quản?” La Duy nhìn Trường Minh điện, trừ Triệu Phúc, ngay cả thị vệ cũng đều không có, không khỏi tò mò hỏi Triệu Phúc:“Nơi này không cần người hầu hạ?”

“Công tử.” Triệu Phúc nhỏ giọng nói với La Duy:“Bệ hạ đang ở trong điện cùng La Tướng gia bàn chuyện quan trọng, không thể bị người bên ngoài nghe được, cho nên nơi này chỉ có một mình nô tài canh giữ.”

“Có phải ta đã quấy rầy bọn họ không?” La Duy hỏi.

“Công tử đến cũng là vì quốc sự…” Triệu Phúc nịnh bợ La Duy:“Vì quốc sự, thì không phải quấy rầy.”

“Triệu tổng quản hiện tại cũng sẽ dỗ cho ta vui vẻ?” La Duy nhìn Triệu Phúc, ánh mắt thân thiết, nhưng lại mang theo nghi ngờ.

“Công tử, mời!” Triệu Phúc cúi đầu, mời La Duy vào điện. La Duy vừa bước vào điện, Triệu Phúc sau lưng đã đóng cửa điện lại. Triệu Phúc canh giữ ở trước điện, nghĩ đến La Duy, lại nghĩ đến Long Ngọc, Triệu Phúc đột nhiên thấy thực không đáng cho Long Ngọc, người luôn được quỳ gối hầu hạ, làm hết phận sự, cơ hồ không phạm sai lầm, nhưng so với một nhi tử nuôi dưỡng bên ngoài, thái tử điện hạ nên làm gì đây? La Duy không khoan hậu bằng Long Ngọc, không nên hầu hạ.

La Duy đi vào trong điện, đã cảm thấy không khí trong điện khác lạ, sau khi hành lễ với Hưng Võ đế, liền lo lắng nhìn về phía phụ thân mình. Hiện tại xảy ra nhiều chuyện, phụ thân đã làm gì không tốt, khiến Hoàng đế nổi giận sao?

Hưng Võ đế thấy La Duy đối với La Tri Thu như vậy, trong lòng tức giận, chỉ cảm thấy La Duy vẫn có điểm ương ngạnh,“Duy nhi.” Hưng Võ đế mở miệng hỏi La Duy nói:“Ngươi tới gặp trẫm có chuyện gì?”

La Duy đặt tấu chương trên tay lên ngự án của Hưng Võ đế:“Đây là danh sách ngân lượng vật tư cứu trợ phương Nam, xin bệ hạ xem qua.”

Hưng Võ đế lật xem danh sách, liền hỏi La Duy:“Phương Nam có báo thêm gì về tình hình lũ lụt không?”

La Duy nói:“Có ạ.”

“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe.”

La Duy đứng đó, đem tình hình về thiên tai ở phương Nam mà Hộ bộ vừa mới được cấp báo, từng câu từng chữ kể cho Hưng Võ đế nghe.

Chờ La Duy nói xong, Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu:“Duy nhi liệu có gánh vác được không?”

Hộ bộ được cấp báo, La Tri Thu cũng biết, nhưng còn chưa kịp xem,“Thần chưa xem cùng.” Ông nói với Hưng Võ đế.

“Vậy ngươi từ đâu mà nhìn ra, rằng Duy nhi không có lòng vì dân?” Hưng Võ đế vẫn hỏi La Tri Thu:“Ngươi bận rộn, Duy nhi sẽ không có việc gì làm, chỉ ngồi ở Hộ bộ chờ cấp báo sao?”

La Duy ở một bên nghe đến ngây ngẩn cả người, lòng vì dân? Y là thần tử, thành thật làm việc cho thật tốt, nghĩa là có lòng vì dân sao?

235 Gặp lại Tôn Ly

Trong cảnh thiên tai hoành hành, mặc kệ Hưng Võ đế có tính toán bao nhiêu vì La Duy, thì ngài cũng chỉ có thể gác lại những toan tính ấy sang một bên, trước mắt phải ứng phó những tai họa này đã.

Đảo mắt lại là nửa năm, lũ lụt phương nam rút dần, nhưng lại lập tức bùng phát dịch bệnh đúng như Hưng Võ đế lo lắng. Khi quan viên địa phương dâng tấu chương lên Hưng Võ đế, nói về thảm trạng của phương nam hiện giờ, dưới vòm trời thôn trang vốn dày đặc ngàn sao, hiện tại không còn bao nhiêu người, dân chúng trôi giạt khấp nơi, phần đông thi thể không người vùi lấp, phơi thây hoang dã, người chết đói đầu đường, rồi bán vợ, bán con lấy lương thực, khắp nơi đều là lưu dân, vốn là đại địa sông núi mịt mùng, hiện nay nghiễm nhiên trở thành địa ngục.

Hưng Võ đế vận dụng tất cả ngân lượng trong kho, chỉ mong phương nam chống đỡ được tai nạn lần này. Tây Bắc đại hạn, đồng ruộng hoang tàn, phương nam còn không còn cả đồng ruộng, nhìn các nơi dâng tấu cầu lương khẩn cấp, Hưng Võ đế chỉ có thể phái đại thần sang nước khác mua lương thực.

Long Huyền phụng chỉ Hưng Võ đế, đến Vân Châu thị sát tình hình bệnh dịch. Vân Châu gần Vân Quan, từ Vân Quan về kinh nhất định phải đi qua đây, Hưng Võ đế chỉ sợ dịch bệnh Vân Châu truyền đến Vân Quan, phương bắc Đại Chu dựa vào sự bảo hộ của Vân Quan thiết kỵ, đại quân này trăm ngàn lần không thể xảy ra sơ xuất.

Long Huyền đi đến nửa đường, lại nghe được tin xấu, Thượng Võ Vệ đại tướng quân Hà Tín Chi phụng mệnh đi Đông Nam dẹp phản loạn thất bại, lạc trong chiến loạn, trúng tên độc của người Di, chết ở ngọn núi phía Đông Nam. Long Huyền cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng hắn mang hoàng mệnh, chỉ có thể tiếp tục đi về phía Vân Châu. Khi Vân Châu ở ngay trước mắt, Long Huyền đã nghe được hai tin tức, Đô Úy đại tướng quân, Định Võ hầu La Tắc được Hưng Võ đế hoả tốc phái tới Đông Nam, nhận xác Hà Tín Chi, tổng lĩnh việc bình định Đông Nam. Còn có một tin tức, là lưu dân phương Nam bạo động. Long Huyền một đêm mất ngủ, Đại Chu đột nhiên chẳng còn chỗ thái bình, làm sao Long Huyền còn có thể ngủ được đây?

Chờ khi Long Huyền mang theo mấy thái y của thái y viện vào Vân Châu, trong không khí đã ngập tràn mùi cỏ ngải cháy.

“Hạ quan đã hết cách với dịch bệnh này.” Viên quan Vân Châu tới đón Long Huyền nói:“Nghe nói cỏ ngải có thể tiêu độc, hạ quan cũng chỉ có thể thử một phen.”

“Có ích gì không?” Long Huyền hỏi.

Viên quan nói:“Bây giờ chưa thể thấy tác dụng, nhưng dân chúng hiện nay chỉ cần nghe có cách chữa bệnh, liền tin hết.”

Long Huyền nói với các thái y:“Các ngươi tới y quán ở đây xem xét đi, xem đến tột cùng là bệnh gì, có thể chữa trị hay không.”

Các thái y lĩnh mệnh.

Viên quan địa phương dẫn các thái y đi xem xét tình hình dịch bệnh, trước khi đi có ý tốt nhắc nhở Long Huyền, tốt nhất đừng ra ngoài.

“Ta biết rồi, các ngươi mau đi đi!” Long Huyền nói với viên quan này:“Không cần quản ta.”

“Điện hạ!” Phúc Vận thấy các thái y và viên quan kia đều lui ra cả, mới nói với Long Huyền:“Khi nô tài vừa vào, đã thấy bên ngoài tường vây có vài người nằm, không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.”

“Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.” Long Huyền nói.

“Điện hạ muốn ra ngoài?” Phúc Vận vội ngăn cản Long Huyền:“Bên ngoài đều là người bệnh, điện hạ đừng nên ra ngoài.”

“Nếu ngươi sợ, thì không cần ra đâu.” Long Huyền biết Phúc Vận đang sợ cái gì, cũng không nói thêm nữa, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Phúc Vận nói:“Ngươi chờ ở trong phòng là được rồi.”

Phúc Vận nào dám không đi theo Long Huyền, đuổi theo Long Huyền nói:“Nô tài đi theo điện hạ, nơi nào cũng dám đi.”

“Không cần miễn cưỡng.” Long Huyền ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bọn thị vệ canh giữ bên ngoài.

“Không miễn cưỡng…” Phúc Vận nói:“Đây là bổn phận của nô tài.”

Bọn thị vệ cũng đi theo phía sau Long Huyền, bọn họ chẳng ai muốn đi cả, nhưng chủ tử muốn đi, bọn họ cũng chỉ có thể cùng kiên trì.

Vân Châu là nơi tập kết hàng hóa của các thương nhân phương bắc Đại Chu, thương khách từ nam chí bắc không hề gián đoạn, cho nên Vân Châu cũng là thủ phủ của phương bắc Đại Chu. Long Huyền hôm nay đi dọc đường Vân Châu, chỉ thấy một mảnh tiêu điều. Rất ít cửa hàng mở cửa, cửa sổ cũng đóng chặt, người đi lại trên đường vẫn có, nhưng đều vội vội vàng vàng.

“Điện hạ.” Phúc Vận chỉ vào một nhà ven phố cửa có ghi chữ “Vô”, để Long Huyền nhìn theo.

Long Huyền cũng không hiểu đây là ý gì, chặn một người qua đường lại hỏi:“Vị đại ca này, sao trên cửa kia lại viết chữ “Vô”?”

Người này giải thích cho Long Huyền nhanh như gió:“Nhà này tuyệt hậu, đều bệnh chết hết.”

Long Huyền còn muốn hỏi lại, người này đã chạy thật xa.

“Điện hạ!” Thị vệ ở phía sau gọi Long Huyền.

Long Huyền quay đầu, nhìn theo ngón tay thị vệ, Long Huyền nhìn thấy một phần ba số hộ gia đình đều viết một chữ “Vô” trên cửa.

“Ông trời ơi…” Phúc Vận cả kinh nói:“Tất cả đều tuyệt hậu sao?”

“Đi thôi.” Long Huyền sắc mặt âm trầm, đây là thiên tai, hắn cũng không phải thần y diệu thủ, chẳng có cách nào cả.

Phúc Vận và đám người đi theo Long Huyền, càng đi càng kinh hãi, cảm giác người Vân Châu sẽ cứ như vậy mà chết hết.

Lời của viên quan Vân Châu, Long Huyền không tin hoàn toàn, hắn muốn tìm dân chúng địa phương hỏi lại xem sao, nhưng hắn đi mãi, trừ người bị chặn lại ban nãy, thì dù bất cứ ai cũng không thèm dừng lại nói chuyện với hắn. Đi qua ba con phố, từ thành đông tới thành tây, cuối cùng Long Huyền cũng thấy một tửu lâu (quán rượu) mở cửa, hắn không nghĩ nhiều, liền lập tức bước vào.

Tiểu nhị tửu lâu thấy có khách đến, cũng không có bao nhiêu ân cần, chậm rãi đi tới, nhìn đám Long Huyền nói:“Khách quan, nơi này của chúng ta không có nhiều đồ ăn, chỉ có mì.”

“Điện hạ.” Phúc Vận nhỏ giọng hỏi Long Huyền:“Ngài muốn ăn mì ở đây?”

Long Huyền nhìn quanh, hai mươi mấy cái bàn trong quán, chỉ hai bàn là có khách ngồi.

“Khách quan.” Tiểu nhị thấy Long Huyền không đáp lời, liền nói:“Nếu ngài sợ nơi này không sạch sẽ, thì cũng có thể mua đồ về tự nấu.”

“Không cần.” Long Huyền nói với tiểu nhị:“Chúng ta đi ngay đây. Phúc Vận, thưởng cho hắn.” Ra lệnh cho Phúc Vận xong, Long Huyền liền đi tới một cái bàn.

Tiểu nhị được thưởng, liền mặc kệ Long Huyền làm cái gì, trở về quầy ngồi.

Bàn kia có bốn khách, thấy Long Huyền đi tới, đều đứng dậy định đi.

“Chờ một chút.” Long Huyền đè vai một người trong đám:“Ta nghĩ chúng ta có chuyện cần nói.”

Ba nam tử kia liền muốn ra tay.

Bọn thị vệ phía sau Long Huyền thấy tình huống khác lạ, cũng định tiến lên.

“Tất cả đừng hoảng hốt.” Long Huyền nói với mọi người.

Bọn thị vệ nghe Long Huyền ra ý chỉ, lui lại phía sau vài bước.

“Nơi này là Đại Chu.” Long Huyền nói với bốn nam tử:“Các ngươi định động tay động chân ở đây sao? Các ngươi tới thành Vân Châu làm gì?”

“Ngồi xuống!” Nam tử bị Long Huyền đè bả vai nói với đồng bọn.

“Chúng ta tới bên kia nói chuyện đi.” Long Huyền chỉ vào một bàn ở dãy cách xa chỗ này, bỏ tay ra khỏi bả vai nam tử.

Nam tử này không giãy dụa, cùng Long Huyền đến bàn kia.

“Ta đã từng gặp ngươi ở bên cạnh Tư Mã Thanh Sa.” Long Huyền cùng nam tử ngồi xuống, nhỏ giọng nói:“Xin hỏi Tôn tướng quân đại danh là gì?”

“Tôn Ly.” Nam tử đáp. Đăng bởi: admin


trướctiếp