Bảo Giám
- Ông chủ Trì, ông xem đại ca của tôi bị thương nặng như vậy, có phải ông nên bồi thường một ít tiền không?
Anh em nhà họ Tôn lại không phải là đàn em của Hác lão đại, nhìn thấy
khuôn mặt căng thẳng của Hác lão đại, trong lòng cũng không thoải mái
gì. Lúc trước có ai nghĩ tới thằng nhócthằng nhóc này lại nuôi một con
chó hung dữ như vậy?
- Tôn lão nhị, là do ông không điều ra rõ tình hình, còn có mặt mũi đòn tiền của ông chủ à?
Lục Tử ở bên cạnh nghe vậy giận dữ nói, Lục Tử là người từng trải, bình
thường đi bắt trẻ con cũng không phải chưa từng gặp chó nhưng đây là lần đầu gặp chuyện như thế này. Chuyện này tuy rằng không thể trách được
anh em họ Tôn nhưng trong lòng Lục Tử vẫn khó chịu.
- Haiz, Lục Tử, cậu nói như vậy là không đúng rồi, tôi hỏi tiền ông chủ chứ không hỏi cậu.
Tôn lão nhị là kẻ xấu tính, hai anh em y là người địa phương, tuy là
không được người trên trấn thích nhưng anh em trong nhà cũng có hơn mười người, lên giọng một chút căn bản là cũng không sợ.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa…
Hác lão đại âm trầm dừng hai người đang tranh cãi, mở miệng nói:
- Tôn huynh đệ, trở về ta sẽ cho anh 500 tệ, coi như là để chữa trị cho Tôn đại ca.
Hành tẩu giang hồ, đương nhiên là phải dùng vũ lực để đàn áp nhưng cũng
cần có bằng hữu. Như năm đó “thần thương” Lý Thư Văn khắp nơi đều có kẻ
thù như cũng có không ít bằng hữu tốt.
Cho nên Hác lão đại cũng không dám trở mặt với anh em họ Tôn. Nếu không
đừng nói là mang đứa nhỏ này đi, sợ là ra khỏi trấn này cũng không ra
được.
- Thế còn được…
Tôn lão nhị vẻ mặt vui vẻ, nhưng khi nhìn đến bên chân bị Đại Hoàng cắn của y, nhịn không được đá một cước:
- Mẹ nó, đúng là đồ chó cắn người. Tối nay ông sẽ lột da, nấu mày lên, xem mày còn cắn người không?
- Ư ử…
Đại Hoàng nằm trên mặt đất cố gắng mở mắt nhưng lại nặng nề nhắm mắt lại.
Đại Hoàng rất dũng mãnh nhưng sau khi cắn Tôn lão đại và Lục Tử thì bị
Trương Quân Long tiêm một mũi ở trên lưng, bị tiêm thuốc mê đừng nói là
một con chó, ngay cả người cũng không thể chống đỡ được.
- Cả ngày bắt chim cuối cùng lại bị chim mổ vào mắt!
Lục Tử cũng hung hăng đá Đại Hoàng một cước. Nếu y biết trước là có chó
thì đã chuẩn bị bánh bao thịt, bên trong có thuốc diệt chuột, ăn vào là
chết ngay, làm sao để bị cắn một cái đau như vậy?
- Bớt miệng đi.
Hác lão đại lườm liếc Lục Tử một cái rồi nhìn về phía Tôn lão nhị nói:
- Còn một đứa lớn hơn một chút đâu? Khi nào thì nó về? Bốn giờ chiều là tàu chạy, giờ cũng khá muộn rồi đấy.
Chuyện có chút bất trắc nhưng Hác lão đại vẫn rất vừa lòng với anh em họ Tôn.
Đứa bé gái ở trên giường mặc dù hơi gầy gò nhưng nhìn khuôn mặt có thể
thấy, sau này lớn tuyệt đối sẽ trở thành một mỹ nhân. Cho nên vừa rồi
Hác lão đại chỉ cho Tần Gia uống thuốc mê chứ không cho Trương Quân Long đổ thuốc câm vào miệng cô bé.
- Ông chủ Trì, thằng nhóc đó gần đây hình như là đang thu đồng nát, giờ này sẽ trở về, tôi cũng không nói chính xác được.
Nghe Hác lão đại nói, Tôn lão nhị nhíu mày. Bình thường thì sao hắn có
thể để ý tới hai đứa trẻ thu đồng nát, nên đương nhiên cũng không biết
quy luật sinh hoạt của anh em Tần Phong.
Một nghìn tiền công của đối phương còn chưa đến tay lại còn thêm năm trăm lúc sau nữa, Tôn lão nhị nghĩ một lát, nói:
- Hay là như vậy đi, tôi lên trấn tìm thử xem sao, dù sao thì thằng nhóc đó cả ngày cũng chỉ hoạt động ở trong trấn.
- Được, làm vậy đi!
Hác lão đại gật đầu, nói:
- Thằng nhóc đó nhất định là biết cậu, cậu nói là em gái nó bị bệnh để nó về nhanh.
- Được. Thằng nhóc đó nhất định không thoát được đâu. Khi quay về tôi sẽ mua thuốc hạ sốt.
Tôn lão nhị nhìn đại ca một cái, cầm lấy chai rượu vừa mới đổ lên miệng
vết thương, uống một ngụm rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Trương Quân Long
cũng đi ra theo sau Tôn lão nhị, xem xét một hồi ở phía trước phòng.
Căn phòng này của anh em Tần Phong ở, chính diện quay về phía đường ray, phía sau là một khoảng đất trống, ngoài một rừng cây nhỏ ra thì tầm
nhìn rất trống trải, không dễ bị người khác tới gần mà không biết.
Khi Tôn lão nhị vừa ra khỏi phòng thì có tiếng còi từ xa truyền tới. Tàu chuẩn bị đi đến. Đây là tàu vận chuyển than, có hơn hai mươi toa, tốc
độ đi vô cùng chậm.
- Tôn huynh đệ, Quân Long, hai người mau vào đi!
Điều khiến cho Hác lão đại khẩn trương chính là khi chiếc tàu vừa qua
được tầm năm mươi mét thì bỗng nhiên ngừng lại, có người nhảy từ trên
đầu tàu xuống, dường như là đang kiểm tra cái gì đó.
- Tôn huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Hác lão đại hạ giọng. Tục ngữ nói có tật giật mình, làm chuyện xấu xa thì đương nhiên là sợ bị người khác phát hiện.
- Ông chủ Trì, không có gì, đây là tàu chở than tới nhà máy điện. Mỗi ngày vào giờ này tàu không đều quay về.
Tôn lão nhị không hề để ý, nhìn thoáng qua đầu tàu nói:
- Người kia xuống để thêm nước, có lẽ không lâu nữa sẽ đi.
Anh em họ Tôn vốn là nhân viên đường sắt nên đương nhiên rất quen thuộc
với công việc trên đường sắt. Tôn lão nhị cũng biết rằng, nếu không vì
cung cấp than cho nhà máy điện Thương Châu thì đoạn đường ray này đã bị
phá đi từ lâu rồi.
- Ừ, vậy thì tốt. Tôn huynh đệ, mau đi tìm thằng nhóc kia về đi.
Nghe Tôn lão nhị giải thích, Hác lão đại mới yên tâm, nhưng không biết
vì nguyên nhân gì mà y luôn cảm giác có điều không hay, nên muốn mau
chóng giải quyết thằng nhóc kia để mau chóng rời khỏi đây.
- Yên tâm đi, chỉ là một thằng nhóc thôi mà, có gì ghê gớm đâu?
Tôn lão nhị cười cười, miệng hừ một cái, lảo đảo đi ra ngoài cửa, trong
lòng vẫn suy nghĩ tối sẽ mua thêm chút rượu để ăn mừng với đại ca.
- Ái, mẹ kiếp, cái gì vậy?
Vừa đi ra khỏi phòng hơn hai mươi mét, Tôn lão nhị đột nhiên bị đánh vào chân, người lao về phía trước, ngã xuống đất. Khi y định quay đầu nhìn
lên thì cảm giác thắt lưng nặng trĩu, dường như là bị vật nặng gì đó đè
lên.
- Tôn lão nhị, không muốn chết thì đừng kêu!
Tần Phong ngồi đè lên trên người Tôn lão nhị, một tay ghì chặt vào cổ y, dù Tôn lão nhị có muốn nói cũng không thể phát ra tiếng.
- Nói cho tôi biết, các người tới nhà tôi làm gì? Em gái của tôi sao rồi?
Mấy tên du côn nổi tiếng ở thị trấn đương nhiên Tần Phong đều biết,
nhưng Tần Phong không biết những người này thực ra làm gì, cũng muốn
biết đáp án từ miệng của Tôn lão nhị.
- Ừ…
Tôn lão nhị ra sức gật đầu, y nghe ra giọng của Tần Phong nhưng không
biết là thằng nhócthằng nhóc này lại khỏe như vậy, bản thân ngay cả một
chút cũng không phản kháng được.
Nhưng Tôn lão nhị đã nghĩ ra cách, chỉ cần Tần Phong vừa buông tay ta
thì y sẽ lập tức kêu lên, thằng nhóc này không thể là đối thủ của nhiều
người như vậy.
- Cứu mạng…
Thấy Tôn lão nhị thành thật, Tần Phong khẽ buông lỏng cánh tay, nhưng không ngờ vừa mới buông ta thì Tôn lão nhị đã kêu lên.
- Mẹ nó, chết tiệt!
Tiếng hô này khiến cho Tần Phong có chút không biết phải làm sao, nhưng
đúng lúc này, chiếc tàu kia bỗng nhiên lại kéo còi, át đi tiếng kêu cứu
của Tôn lão nhị.
Mà Tôn lão nhị sẽ không có cơ hội để kêu tiếng thứ hai nữa, bởi vì y
bỗng thấy lạnh thấu tim, người chợt trở nên mơ hồ. Vào thời khắc cuối
cùng của cuộc đời, chỉ cảm thấy có mùi cỏ xanh ở chóp mũi.
- Mình… mình đã giết người?
Khi Tần Phong dùng đầu thương đâm vào phía sau tim Tôn lão nhị, lại rút
ra, sau khi rút ra khiến cho máu tươi bắn ra tung tóe. Tần Phong mặt đầy máu, ngơ ngác ngồi ở trên người Tôn lão nhị, trong đầu trỗng rỗng.
Tuy rằng đã từng vố số lần nghĩ là phải giết chết những người xấu đã làm hại cha mẹ mình nhưng dù sao Tần Phong cũng chỉ là một đứa trẻ. Chuyện
hung tàn nhất Tần Phong từng làm cũng chỉ là đánh chảy máu mũi của thằng nhóc đã bắt nạt em gái mình, làm sao đã trải qua chuyện như thế này?
- Muốn ăn hiếp người của chúng ta, đều phải chết!
Một giọt máu chảy xuống miệng Tần Phong, mùi vị tanh hôi của nó khiến
cho Tần Phong bừng tỉnh, ánh mắt hoang mang bỗng trở nên kiên định, hơn
nữa còn có chút điên cuồng.
Từ sau khi cha mẹ bị mất tích khó hiểu, Tần Gia trở thành người thân duy nhất của Tần Phong, người khác có thể làm khinh thường hắn nhưng tuyệt
đối không được làm tổn thương Tần Gia, mấy lần đánh nhau ở trên trấn
cũng đều là vì em gái bị ức hiếp.
Mùi máu từ trong phòng khiến cho Tần Phong tự ý thức rằng em gái đã bị
thương. Điều này khiến cho sự sợ hãi ở trong lòng Tần Phong biến thành
sự phẫn nộ, trong đó còn có một tia hưng phấn sau khi vừa giết người.
Con người sau khi bị kích thích, thường chia thành hai loại biểu hiện,
một là trầm mặc sợ hãi, không còn sức lực, một loại lại là tinh thần vô
cùng phấn chấn và kích động, chắc chắn… Tần Phong thuộc loại người thứ
hai.
Đưa tay lau mặt xong, Tần Phong đứng dậy, tay phải nắm chặt đầu thương
chưa dính chút máu nào kia, chậm rãi nhưng kiên định đi về phía “nhà”
mình.
Sau khi giết Tôn lão nhị, Tần Phong phát hiện ra, giết người dường như
cũng không phải là chuyện quá khó, đầu thương vô cùng sắc bén ở trong
tay cũng đem lại tự tin cho cậu. Tần Phong cũng không ẩn nấp nữa.
- Tôn huynh đệ, sao còn chưa đi?
Sau khi Tần Phong đi tới trước căn phòng không đóng cửa, chắn ánh sáng
mặt trời giữa trưa chiếu vào trong phòng. Hác lão đại thấy ở cửa có
người, theo bản năng liền cho rằng là Tôn lão nhị.
- Không đúng, mày là ai?
Nhưng Hác lão đại nhanh chóng phát hiện ra mình đã nhầm. Người đứng ở
cửa kia tuy rằng cũng cao tới trên dưới 1m7 nhưng dáng người lại vô cùng gầy gò. Vì lưng Tần Phong quay về phía ánh mặt trời nên lúc này người
trong phòng đều không thể thấy rõ mặt cậu.
- Mẹ kiếp, sao lại nhiều người như vậy?
Tuy rằng sau khi cha mẹ mất tích, Tần Phong đã lăn lộn trong xã hội năm
năm nhưng rất ít khi mắng người. Nhưng hôm nay lại lại liên tục mắng
chửi, mặt cũng đã biến sắc.
Vì Tần Phong phát hiện, trong phòng không chỉ có Tôn lão nhị và người
vừa đi ra như mình nghĩ, mà có tới bốn người đàn ông hung tợn đang nhìn
mình chằm chằm.