Chúng Ta Chung Sống Đi
Chúng ta đến tham quan quảng trường bắc của Đại Nhạn Tháp trước, sau đó
lại đi xem tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, suốt đường đi, ta và Lam
Dịch đều rất không tự nhiên, không nói chuyện nhiều như bình thường, trở về khách sạn, chúng ta vào nhà hàng của khách sạn tùy ý ăn một bữa, sau đó giải tán tự trở về nghỉ ngơi, ta ăn tùy tiện ăn vài cái, liền chuẩn
bị lên lầu, vừa ra khỏi cửa, đã bị Lý Minh Kiệt gọi lại.
“Tiểu Tần, sao ăn ít vậy.”
Xoay người, khóe miệng nhếch lên.
“Ô, sếp còn quan tâm thuộc cấp ăn không no sao.”
Lý Minh Kiệt không để ý ta đang trong tình trạng kì quái, ngược lại bật cười.
“Đi, tôi dẫn cậu đến phố người Hồi của Tây An đi dạo.”
Ta nghĩ dù sao thì cũng không việc gì, đi dạo cũng vui, phố người Hồi ở
Tây An ngay bên cạnh nhà thờ Hồi Giáo, có rất nhiều hàng ăn vặt, trong
đó nhiều nhất là quán thịt dê, theo Lý Minh Kiệt đi vào, Lý Mnh Kiệt gọi hai phần, ta bắt chước theo Lý Minh Kiệt, cắt thịt ra thành miếng nhỏ
ném vào trong nước canh.
“Vị thế nào.”
Lý Minh Kiệt cười cười nhìn ta ăn.
“Ăn rất ngon.”
Ăn xong thịt dê, lại cùng Lý Minh Kiệt đến quán bar, ca sĩ trong quán bar
đang ở trên sân khấu hát một bài tiếng Anh nào đó ta không biết tên, Lý
Minh Kiệt nói, hắn nghĩ ta là dạng người có thể sống cùng, Lý Minh Kiệt
nói, hắn muốn có một cuộc sống yên bình thanh thản, cho nên ở gay bar
cũng không phản ứng lại những người đến mời mọc, Lý Minh Kiệt nói, cậu
có đồng ý cho tôi một cơ hội không, hai ta cùng sống với nhau… Lúc từ
quán bar trở về, đã hơn mười giờ, Lý Minh Kiệt ở tầng 11, ta ở tầng 10,
lúc thang máy dừng ở tầng 10 ta vừa định đi ra, Lý Minh Kiệt lại kéo ta
lại.
Mơ màng theo Lý Minh Kiệt vào phòng, mơ màng bị Lý Minh Kiệt đè lên giường, nếu không phải điện thoại di động reo lên, có lẽ ta đã
mơ màng cùng Lý Minh Kiệt lên giường, điện thoại reo, Lý Minh Kiệt không muốn ta nghe, nhưng ta đẩy hắn ra nhận điện thoại.
“Tử Hi, cậu ở đâu, đã trễ như vậy, sao còn chưa về?”
Từ điện thoại truyền đến thanh âm dè dặt của Lam Dịch.
“Tớ về ngay.”
“Đêm nay đừng về.”
Lý Minh Kiệt vừa hôn lên vành tai của ta, vừa kề sát môi vào nói nhỏ.
“Tử Hi, tớ…”
“Tớ cúp máy trước, tớ về ngay.”
Cúp điện thoại, ta cố sức đẩy Lý Minh Kiệt ra, Lý Minh Kiệt cũng không nói gì, chỉ là nhìn ta cười.
“Sếp, đã khuya rồi, tôi về đây, ngủ ngon.”
Ta nhỏm dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa, liền thấy Lam Dịch đứng tựa vào tường nhìn ta, ta đóng cửa lại, sau đó đi thẳng về phía trước, Lam Dịch vẫn
đi theo sau ta.
Vừa vào phòng, đã bị Lam Dịch ôm lấy, ta đời này
chưa từng thử qua cái hôn nào thô bạo như thế, ta dụng hết toàn lực đẩy
Lam Dịch ra.
“Con mẹ nó cậu muốn ăn tớ luôn sao, cắn mạnh như thế.”
Lam Dịch không nói gì, vẫn trừng mắt nhìn ta.
“Tử Hi, hai ta cùng sống với nhau đi.”
Ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lam Dịch, hồi lâu, mới hiểu được là hắn có ý gì.
“Bạn thân, cậu đùa sao, cậu xem cậu như vậy là sống cùng nhau sao?”
“Không phải sao, cậu xem chúng ta ở cùng một chỗ hơn hai năm rồi không phải là sống cùng nhau sao?”
Ta thở dài.
“Lam Dịch, cái đó không giống.”
“Chỗ nào không giống.”
“Chỗ nào cũng không giống.”
“Tớ thấy cũng như nhau.”“Không giống…”
Đêm hôm đó, ta mất ngủ, ta nghĩ Lam Dịch có thể cũng không ngủ, ta nằm đưa
lưng về phía hắn, có thể nghe được thanh âm hắn lật qua lật lại, ta nghĩ ta cần hảo hảo ngẫm lại.
Sáng hôm sau đi Hoa Sơn, sau đó chúng
ta lại ngồi máy bay quay về thành phố S, lúc trở về ta đổi chỗ với cô
gái ngồi hàng trên, ngồi xuống bên cạnh Lý Minh Kiệt, kỳ thực ta ngủ
không được, nhưng ta lại không muốn thức, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ
ngủ, rốt cuộc là cái gì không giống chứ, có lẽ chỗ không giống là, ta và Lý Minh Kiệt, tối đa là sống chung một nhà, sau đó nếu có thể thì tiếp
tục, không thể thì chấm dứt, giả như thật có thể tiếp tục, tình cảm sẽ
dần dần được bồi đắp, nhưng nếu đổi thành Lam Dịch, ta cũng không biết
sẽ thành cái dạng gì, kỳ thực ta vẫn thích Lam Dịch, không phải là thích của bạn bè, mà là tình cảm của một người nam nhân, nếu không thích, ai
lại nguyện ý mỗi ngày giống như cô vợ hiền giặt quần áo xào rau nấu cơm
cho hắn, nhưng ta biết rất rõ, ta và Lam Dịch, rốt cuộc vẫn hợp làm bạn
bè hơn là người yêu, bạn bè có thể cùng nhau cả đời, người yêu sớm muộn
gì cũng xa nhau.
Lúc xuống máy bay, Lý Minh Kiệt nói, Tiểu Tần,
chuyện hôm đó tôi hỏi cậu, cậu suy nghĩ cho tôi một câu trả lời thuyết
phục được không, ta gật đầu, vô luận kết quả là gì, đều sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.
Trở lại căn nhà thuê, Lam Dịch trước
sau vẫn lạnh mặt, rất giống như ta giật nợ mấy trăm vạn của hắn, ta muốn nói mấy câu, nhưng vẫn quyết định không nói, nói nhiều thành nói sai,
còn không bằng không nói không sai.
Ngày hôm sau đi làm như bình
thường, Lam Dịch tới trưa cũg không thấy lộ mặt, tới chiều, Tiểu Lưu
phòng hành chính gọi điện thoại cho ta, nói lúc Lam Dịch sửa máy, tay bị lưỡi dao bắn trúng bị thương, ta lúc đó sợ đến run rẩy, xin nghỉ chạy
đến bệnh viện, Lam Dịch đã khám xong.
“Cậu không sao chứ.”
“Không có việc gì, chích một mũi ngừa uốn ván, trở về uống chút thuốc hạ sốt, đúng giờ thay băng là được.”
Ta gật đầu, cầm hóa đơn đi tính tiền, Lam Dịch trước sau vẫn không nói
chuyện, ra khỏi bệnh viện, ta vào siêu thị bên cạnh, mua chút thức ăn,
lại mua chút Long Cốt về nấu thuốc.
Lúc ta từ nhà bếp đi ra, Lam Dịch đã nằm ngủ trên ghế salon, ta tiện tay tắt TV.
“Lam Dịch, dậy ăn cơm đi.”
Lúc ăn cơm bình thường chưa bao giờ nặng nề như thế, áp lực dồn cho ta ăn
cũng không ngon nữa, ta để đũa xuống nhìn Lam Dịch chọc chọc cơm trong
chén.
“Lam Dịch, cậu rốt cuộc muốn thế nào thì nói đi.”
“Tớ thì có thể thế nào.”
“Đừng kì quái như vậy nữa được không.”
“Tần Tử Hi, nếu tớ nói tớ thích cậu cậu có tin tớ không.”
“Không tin.”
Ta là thật không tin, đã nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thích, bây giờ đột nhiên nói thích ai tin.
“Tần Tử Hi, có thể tớ đã sớm thích cậu rồi, nhưng chính tớ lại không biết,
ban đầu tớ nghĩ cậu nói Lý Minh Kiệt là người có thể sống cùng là nói
đùa, cho nên cũng không để ý, sau đó tớ lại phát hiện là thật, tớ cảm
thấy rất khó chịu, nghĩ đến cảnh cậu và hắn ta trên giường tớ lại nổi
giận… Cậu xem đi, cậu chọn sống cùng với tớ, hay sống cùng với tên đó,
sau này hai ta sẽ không làm bạn bè nữa.”
Ngươi từng thấy qua câu hỏi chọn đáp án nào như vậy chưa, ta là lần đầu thấy, nhưng ta chọn cái thứ nhất…
“Cậu nói xem trong lòng tớ cậu quan trọng hay anh ta quan trọng.”
Lam Dịch rốt cuộc cũng cười.
“Đương nhiên tớ.”
Ta cam phận thở dài, có lẽ là có chút kỳ vọng, được rồi, để ta kỳ vọng một lần xem kết quả thế nào.
Lam Dịch rất an phận thủ thường, từ lúc sống cùng nhau rồi Lam Dịch không
đến quán bar, thỉnh thoảng ta đề nghị đi bar, hắn luôn luôn cự tuyệt,
ngày nào tan sở về hắn cũng giúp ta rửa rau nấu cơm, cuối tuần cũng sẽ
giúp dọn dẹp nhà cửa, đây là những chuyện mà trước khi chính thức xác
lập quan hệ không hề xảy ra.
Tối hôm đó, ta và Lam Dịch ăn xong
cơm tối, đứng trên sân thượng hút thuốc, giữa tháng 9, đã có chút khí
thu, buổi tối gió thu nhẹ nhàng thổi, cảm giác rất thoải mái.
“Tử Hi, kỳ thực, cậu đã thích tớ lâu rồi đúng không.”
Nam nhân đang hút thuốc đột nhiên quay đầu, vẻ mặt tươi cười đầy gian trá, ta sửng sốt trước, sau đó là cười.
“Tớ còn đang nghĩ không biết khi nào thì cậu phát hiện.”
Lam Dịch đột nhiên kéo ta qua, ôm lấy.
“Cùng nhau nỗ lực kiếm tiền nha, sớm mua một căn nhà.”
“Ừ.”
The end