Hạ Thanh bỗng nhiên bị tôi chọc tức, nhất thời không nói được gì, tôi
mỉm cười an ủi bà ấy: “Cô Hứa đừng giận, cũng có thể là con nghe nhầm,
dù sao thì cô xuất thân danh, gia, vọng, tộc, con gái cô được cô dạy dỗ, sao có thể có người không thích được chứ? Có lẽ Trịnh Dị đùa con cho
vui thôi.”
Bà ấy sững sờ trước lời nói của tôi, nét mặt thoáng có chút bất thường,
nhanh chóng hất nhẹ cằm, khí chất cao quý kia lại lộ ra, giọng nói lạnh
lùng: “Cô Châu tốt nhất nên tự hiểu, đừng trách tôi nói chuyện không dễ
nghe, trèo càng cao thì ngã càng đau.”
“Cảm ơn cô Hứa đã nhắc nhở.” Tôi khiêm tốn gật đầu: “Con cũng chân thành nói một câu, như nhau cả thôi.”
Sắc mặt Hạ Thanh đen lại, không nói gì nữa.
Lúc được Hứa Kính Đình đưa vé, lòng tôi vô cùng tò mò về người mẹ mới
nói được vài lời này, rất muốn tìm cơ hội tiếp xúc với bà ấy, thế là
chấp nhận không chút do dự, còn thấy rất vui vì có được một cơ hội gặp
mặt nữa chứ.
Ai ngờ rằng sau mấy lần gặp mặt, đúng là thất vọng não nề. Nhớ lại buổi
thu vàng xế chiều năm ấy, ngày khai giảng đại học, tôi kéo hành lý, đặt
chân lên vùng đất của thành phố H, lòng vô cùng phấn khích, giờ chỉ muốn bứt hết được sự phấn khích đó đi.
Lúc đó não tôi chắc chắn bị cửa kẹp rồi.
Tôi vừa hối hận vì đã ngồi cùng ba người này, vừa ngó qua hai hàng người để nhìn bóng lưng của Trịnh Dị, lời anh ta nói quả đúng không sai.
Cuộc thi đang chính thức diễn ra, mọi người đều im lặng xem thi đấu
nhưng dường như Trịnh Dị cảm nhận được ánh mắt của tôi, đột nhiên quay
đầu lại nhìn về phía này.
Tôi nhanh chóng cau mày nhìn anh ta cầu cứu, hi vọng anh ta có thể cảm nhận được thành ý và sự hối lỗi của tôi.
Anh ta liếc nhìn một nhà ba người ngồi cạnh rồi lại nhướn mày nhìn tôi,
tôi nhanh chóng chớp mắt nhìn anh ta một cách đáng thương. Anh ta lạnh
lùng quay đi.
Lòng tôi liền trở nên vô cùng chán nản.
Tôi vốn dĩ muốn nhắn tin nhưng lại thấy anh ta với tay gọi nhân viên
sang, thì thầm vài lời, người nhân viên đó liền đi về phía tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, không biết Trịnh Dị muốn làm gì.
Người nhân viên cúi người nói với tôi: “Cô Châu, anh Trịnh mời cô qua đó ngồi.”
Khu khán giả rất yên tĩnh, anh ta vừa nói xong, tôi thấy Hạ Thanh cử
động một chút, quay sang thì thấy bà ta đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt
vô cùng khó coi.
Tôi vui vẻ gật đầu với anh nhân viên, trước khi đứng dậy đổi chỗ, tôi
chu đáo quay sang hỏi bà mẹ đang ngây người của tôi: “Cô Hứa, hay là con qua hỏi Trịnh Dị xem anh ấy rốt cuộc có muốn kết hôn với con gái cô
không nhé?”
Tôi đi theo nhân viên lên hàng đầu tiên, thầm nghĩ miệng mồm mình cũng
cay độc ghê, thế nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt tức anh ách mà vẫn phải
kiềm nén của bà ta, tôi lại thấy sướng rơn!
Bên cạnh Trịnh Dị vừa có đúng một chỗ trống, lúc tôi ngồi xuống còn thấy hơi ngượng ngùng: “Tôi ngồi chỗ này được không? Lát nữa có ai đến
không?”
Trịnh Dị thoải mái ngồi dựa vào ghế, cũng không nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Người cần đến đã đến rồi.”
Tôi: “...”
Tôi thậm chí còn thấy xấu hổ hơn, vốn dĩ còn thấy hôm nay anh ta vừa mỉa mai, vừa chế giễu tôi, giờ lại thấy anh ta đúng là một người đàn ông ấm áp, khẩu xà tâm phật, miệng tuy mắng tôi hàng trăm hàng nghìn lần nhưng ngay từ đầu vẫn luôn âm thầm giữ chỗ cho tôi, tuy là lúc nãy vào ngồi
anh ta không hề gọi tôi lên trên.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cứu tôi khỏi tình cảnh khó xử kia, điều này đã đủ khiến tôi vô cùng cảm động rồi.
Tôi kéo vạt áo vest của anh ta, nói: “Cảm ơn anh.”
Trịnh Dị nhìn vào bàn tay kéo áo anh ta của tôi, lại nhìn lên mặt tôi.
Tôi nhanh chóng cười lấy lòng: “Bắn timmm.”
“Đừng có lôi lôi kéo kéo, nghiêm túc xem thi đấu đi.”. Trịnh Dị lạnh mặt nói rồi quay qua, góc nghiêng trông vô cùng dịu dàng, khóe miệng nhẹ
nhàng nhếch lên.
Thành thật mà nói, thật ra tôi cũng không hiểu về cuộc thi cưỡi ngựa
lắm, hoặc nói đúng hơn là hoàn toàn không hiểu chút nào. Nếu không phải
thi thoảng Trịnh Dị quay sang nói nhỏ với tôi mấy câu, tôi thậm chí còn
không biết đường vượt chướng ngại vật của những con ngựa đó là như thế
nào.
Sau khi hiểu ra thì lại thấy khá thú vị, chẳng qua là xem ai là người
vượt qua vô vàn chướng ngại vật để về đích trước tiên. Tôi nhớ lại con
ngựa trắng mà mình đã đánh cược khi mới vào sân, trong lòng không kiềm
được mà có hơi kích động, đến lúc triệu gọi thần may mắn của tôi rồi.
Câu lạc bộ tổ chức cuộc thi này, chủ yếu là nhắm vào những người có
tiền, tất nhiên cũng có khán giả bình thường nhưng họ ở ngoài sân, còn
những người có vé mời đặc biệt như chúng tôi thì đều ở trong sân. Giá
mỗi tấm vé vào cửa đều siêu cao, một phần của khoản phí này được dùng
làm thu nhập của bên tổ chức, một phần được dùng làm phần thưởng, phần
còn lại dùng làm giải độc đắc.
Không quan trọng là bao nhiêu tiền mà quan trọng là tham dự.
Lúc mới vào sân tôi đang giận Trịnh Dị nên tiện tay chọn một con ngựa
trông thuận mắt, giờ thì lại thấy có hơi hối hận, lúc nãy đáng lẽ phải
nên chọn con cường tráng hơn một chút.
May mà con ngựa trắng kia cũng khá hăng hái, đấu được mấy vòng rồi, cũng rất có hi vọng giành quán quân.
Tôi phấn kích kéo Trịnh Dị, hỏi: “Anh quen con ngựa này không? Giỏi lắm phải không, trước đây chiến tích thế nào?”
Trịnh Dị nói: “Không quen, tuyển thủ này chắc là Hứa Kính Đình giới
thiệu..Cô bình tĩnh lại cho tôi, đừng có phấn kích quá lên, cứ kéo vạt
áo tôi hoài là sao vậy.”
Sau khi nghe thấy con ngựa đó thuộc phía Hứa Kính Đình, tôi liền thu tay về, do dự có không biết có nên cổ vũ cho nó hay không, thế nhưng cuộc
đua đã gần kết thúc, nó và một con ngựa màu nâu đỏ cùng bỏ xa những còn
ngựa khác, cùng lao về đích.
Nhưng tôi lại nghĩ, đã đến lúc chứng minh may mắn của mình rồi, nghĩ rồi liền quyết định từ bỏ hết tôn nghiêm, cổ vũ cho nó, sau đó mở to miệng, nhưng giọng còn chưa phát ra khỏi cổ họng thì một bàn tay to đã đập vào miệng tôi, bịt thật chặt không chút thương tiếc.
Tôi: “...”
Trịnh Dị che miệng tôi, vẻ mặt kiểu “Tôi biết ngay mà”: “Nếu cô dám hét lên thì không còn tí mặt mũi gì đâu.”
Tôi nhìn anh ta một cách khó hiểu.
Anh ta chỉ cầu có thể hét lên mà nói: “Cuộc thi đua ngựa nghiêm cấm kêu
hét om sòm, cô chỉ cần hét lên một tiếng thôi thì đừng trách người khác
sẽ mắng chết cô.”
Tôi: “...”
Giờ tôi mới chú ý đến, ở đây nhiều người thế này nhưng ai cũng chỉ thì
thầm trò chuyện với nhau, quả thực không có ai gào hét cổ vũ hết...Tôi
thấy mặt mình ngày càng nóng, có lẽ là do đang bị Trịnh Dị bịt miệng.
Trịnh Dị thấy tôi đã có vẻ hiểu chuyện mới buông tay xuống để tôi thở,
giọng điệu cười nhạo nói: “Mặt đỏ hết cả lên rồi, xem ra là biết mất mặt rồi.”
“Tôi, tôi mất mặt gì chứ? Rõ ràng còn chưa hét lên tiếng nào.” Tôi ưỡn
thẳng lưng ngụy biện, thua gì thì thua chứ không được thua khí thế.
Trịnh Dị “Ồ” lên một tiếng, mở lòng bàn tay cho tôi xem: “Cũng không biết nhờ ai nên mới không hét lên.”
Một dấu son môi đỏ rực in trong lòng bàn tay to rộng của anh ta.
Tôi nhớ lại cảm giác ấm áp lúc bàn tay khô ráp của anh ta áp vào miệng mình, khuôn mặt liền trở nên nóng hơn.
Thế nhưng tôi không mang theo khăn giấy, nhìn dấu son môi in trên tay
Trịnh Dị lại thấy vô cùng xấu hổ, ngó ngang ngó dọc, nhìn thấy chiếc
khăn mùi soa trong túi trước ngực áo anh ta, nhân lúc không bị chú ý
liền rút nó ra, lau lau vội tay anh ta, sau đó nhanh chóng nhét về chỗ
cũ.
Trịnh Dị: “...”
Cuộc đua đã kết thúc từ lúc anh ta bịt miệng tôi, may mắn của tôi chắc
tiêu hết vào 6 tỉ tệ kia rồi, tuyển thủ thắng cuộc là con ngựa nâu đỏ
kia.
Sau cuộc đua còn một bữa tiệc cocktail.
Dung Tranh đi tới gọi Trịnh Dị đi cưỡi ngựa: “Lâu rồi chưa cưỡi, con
ngựa của tôi không biết có được nuôi tốt không nữa, đi, ra đằng sau xem
thử đi...ớ, sao bữa nay ăn mặc luộm thuộm vậy, khăn mùi soa vo đại một
cục thế kia?”
Tôi đang ở cạnh đó nói chuyện với Tạ Nhân Nhân, nghe thấy thế liền chột dạ liếc nhìn Trịnh Dị.
Đúng lúc Trịnh Dị cũng nhìn qua tôi, anh ta vẫn thản nhiên nói: “Mới bước chân ra cửa gặp con mèo, bị túm một vố.”
Tôi: “...”
Trong sân huấn luyện có rất nhiều người đang cưỡi ngựa đi dạo, mà trong
số mấy người cùng chúng tôi đến đây, ngoài tôi ra thì đều có ngựa riêng
của mình, hơn nữa đều biết cưỡi.
Tôi đứng một bên đón ánh nắng chiều, nhìn họ với khuôn mặt ghen tị.
Trịnh Hạo chầm chậm cưỡi ngựa qua trước mặt tôi nói: “Ây U Ây U, cô không có ngựa để cưỡi à? Có muốn cưỡi con của tôi không?”
Tôi đang định mở miệng cảm ơn thì Trịnh Dị cưỡi ngựa lướt vụt qua trước mắt tôi, cát bụi bay tung mù, vào hết miệng tôi.
Tôi: “...” Cho hỏi như vậy chửi được chưa?
Tôi đứng một bên nhìn bọn họ cưỡi ngựa, trông ai nấy cũng cool ngầu,
lòng tôi có chút ngứa ngáy, nhớ lại tiêu chuẩn nhập hội mà Hứa Nặc nói,
tuy hơi đắt nhưng có Trịnh Dị giới thiệu, chắc không thành vấn đề gì.
Đang suy nghĩ về việc lát nữa có nên nhờ Trịnh Dị giúp tôi làm hội viên
rồi mua một con ngựa ngoại không thì Hứa Kính Đình và Hứa Nặc cưỡi ngựa
tới.
Bọn họ đều thay trang bị cưỡi ngựa, một người duyên dáng yêu kiều, một
người tao nhã lịch sự, cười cười nói nói, trông toát lên vẻ quý tộc mà
trên TV hay diễn.
Hứa Kính Đình vẫn còn nhớ lời ông ấy từng nói: “Cô Châu có muốn thử không, cô có thể cưỡi ngựa cái của Nặc Nặc, nó hiền lắm.”
Hứa Nặc rõ ràng là không muốn, vừa định mở miệng nói thì đã bị ánh nhìn
vừa dịu dàng nhưng đầy uy nghiêm của Hứa Kính Đình quét trúng, chỉ đành
lẩm bẩm: “Con mới cưỡi được có một lúc.”
Tôi nhanh chóng nói: “Không cần đâu ạ, con cũng không biết cưỡi ngựa, thôi thì không chuốc nhục vào thân nữa.”
“Không sao đâu.” Hứa Kính Đình cười nói: “Bình thường nó cũng không
thích cưỡi đâu, tính trẻ con này không biết giống ai nữa...Nặc Nặc, nghe lời nào.”
Hứa Nặc đang định mở miệng thì Hạ Thanh ở cách đó không xa gọi cô ta: “Nặc Nặc, qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Cô ta xuống ngựa, Hứa Kính Đình ra dấu bảo tôi đi thay đồ. Thật ra tôi
cũng không muốn đi, đặc biệt là lúc nãy mới đấu khẩu với Hạ Thanh xong,
cảm giác nên tránh xa gia đình này một chút vẫn hơn, thế nhưng Hứa Kính
Đình cứ khăng khăng nói là ông ấy đồng ý với tôi rồi thì phải nói được
làm được.
Tôi chỉ đành đến phòng nghỉ để thay đồ.
Lúc tôi bước ra thì Hứa Kính Đình đã cưỡi ngựa được một vòng quanh sân
rồi, Hạ Thanh và Hứa Nặc ngồi một bên, nghỉ ngơi dưới bóng cây.
So với Trịnh Dị, Hứa Kính Đình kiên nhẫn hơn không biết bao nhiêu lần,
ông ấy xuống ngựa, đỡ khuỷu tay của tôi, dạy tôi cách bước lên bàn đạp,
rồi chống tay lên yên ngựa, nhấc chân vòng qua để ngồi lên ngựa. Lúc tôi chống tay lên yên ngựa thì thấy bị trượt tay một lúc, nhưng may mà có
ông ấy đỡ nên miễn cưỡng bò lên được, sau khi ngồi thẳng dậy thì không
kiềm được mà cảm thấy có chút phấn khích, không cần phải ngẩng đầu đón
bụi ở sau đít thiên hạ nữa rồi.
Sau đó Hứa Kính Đình dạy tôi cách điều khiển dây cương, cách cho ngựa tiến lên phía trước. Tôi thử một vài lần là học được.
Hứa Kính Đình đi bên cạnh tôi, không ngừng khen ngợi tôi, nói tôi học
nhanh hơn Hứa Nặc nhiều, còn nói tôi kiểm soát ngựa rất tốt, bảo tôi có
thể thử dùng lực vào hai chân để cho ngựa chạy bước ngắn.
Tôi ngồi trên lưng ngựa, tuy hai chân bị chà vào thân ngựa có hơi đau,
hơn nữa cứ có cảm giác ngồi không được vững, thế nhưng lòng lại tưởng
tượng cảnh ngựa của mình có thể cho Trịnh Dị hít bụi.
Hứa Kính Đình tăng tốc, vượt qua tôi một chút, tôi cưỡi rất vui vẻ, cũng có hơi dùng lực kẹp bụng ngựa.
Ngựa liền nhanh chóng tăng tốc, thế nhưng tôi lại cảm thấy không được ổn lắm.
Yên ngựa tôi ngồi bắt đầu lắc lư, lúc ngựa rung lên thì yên ngựa cũng
bật lên theo, hơn nữa yên ngựa ngày càng nghiêng về bên trái, khi ngựa
chạy ngày một nhanh thì tôi cảm thấy mình như khắp rơi khỏi ngựa.
Thế nhưng tôi còn chưa kịp hét lên thì Hứa Kính Đình ở phía trước đã
vượt qua một khúc gỗ rất thấp, ông ấy nói ông ấy sẽ dạy tôi cách vượt
qua chướng ngại vật.
Thế là con ngựa này của tôi cũng giơ cao chân, nhảy về phía trước, cả
người tôi bị lệch sang bên trái con ngựa, có lẽ là dây cương trong tay
kéo làm đau con ngựa nên nó rít lên, bắt đầu quẹo sang bên mà tôi dùng
lực, một chân của tôi mắc vào trong bàn đạp, đau đến nỗi cuối cùng cũng
phải thét lên.