Huyễn Phong hé môi, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, tựa như hoa lê
tháng ba thuần khiết, tóc đen như mực theo gió bay bay, đôi mắt đen lay
láy không nhiễm chút tạp chất như ánh mắt trẻ con, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác bị nhìn thấu mặt tối nhất trong tâm hồn.
“Khó trách.”
“Thầy tế là cái gì?”
“Thầy tế cũng giống như Thần quan của các người.”
“Cô nương nói không sai.”
“Thì ra là thế.” T
“Này, tiểu tử, ngươi nếu là thầy tế thì sao lại bị ném xuống vách núi vậy?
Hơn nữa người còn đầy máu, hình như là bị người đuổi giết?”
“Bọn họ muốn lợi dụng pháp lực của ta để đưa họ đến tương lai thay đổi vận mệnh.”
“Ngươi có thể giúp người ta xuyên không?”
“Cái gì là xuyên không?”
Đôi mắt của Minh Mai nghe Lãnh Loan Loan nói xong liền lập tức ảm đạm, cụp mắt cố gắng che giấu sự kinh hoảng. Cô biết tiểu thư không phải là
người thuộc về nơi này, nàng hỏi như vậy chẳng lẽ là muốn trở lại thế
giới của mình sao? Bàn tay phút chốc nắm chặt, con ngươi gắt gao nhìn
chằm chằm tt. Không thể dùng từ ngữ thông thường để diễn tả tâm trạng
bất an hiện giờ của cô, tt thật sự sẽ rời đi sao?
Gương mặt tinh
thuần của Huyễn Phong khi nghe đến lời nói của cô có chút biến chuyển,
đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, không nói một câu. Môi mỏng khẽ mím, tựa
hồ như suy tư về điều gì. Trong đôi mắt đó như phủ một tầng sa mỏng, làm người ta không đoán được tâm trạng hiện giờ của hắn. Thì ra hắn cũng
không phải là một người hoàn toàn tinh khiết như nước.
“Ngươi biết xuyên không?”
“Phải.”
.“Ngươi thật sự có thể giúp người ta xuyên không sao?”
“Có thể, nhưng phải có cơ hội.”
“Nếu ta nói ta không phải người ở nơi này, ngươi tin không?”
Huyễn Phong hơi bất ngờ, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt
đen thăm thẳm nheo lại nhìn nàng, tựa hồ đang cân nhắc thật giả trong
lời nói của nàng. Nửa khắc sau, hắn mở mắt nhìn nàng, có vẻ phức tạp.
“Không nghĩ đến ngươi không phải là người ở đây.”
“Vị cô nương này đúng là không phải người ở đây.,,,,,,,,,: “Tuy rằng ta
không biết vì sao vị cô nương này lại ở đây, nhưng hết thảy đều do vận
mệnh an bài.”
“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi thật sự có thể đưa người khác xuyên không sao?”
Minh Mai thấy cô không buông tha đáp án, vẫn tiếp tục truy hỏi, hai tay liền nắm chặt, một đôi mắt tím sâu kín nhìn tt không chớp mắt. tt thật sự
muốn rời đi sao? cô không thể nào diễn tả được cảm giác bây giờ của
mình. Nhưng nếu nàng cùng cha nàng rời khỏi thời không này, làm sao cô
có thể tìm thấy nàng đây?
“Có thể.” “Chẳng lẽ ngươi muốn trở về sao?”
“Sư phụ, ngươi có thể truyền tin ra ngoài cho ta được không, nói cho cha ta đến đây một chuyến.”