Cực Man La sơn, thân núi quanh co nhìn như rất khó leo lên. Nhưng trên đỉnh núi lại như bình nguyên, bằng phẳng, rộng lớn.
Võ lâm minh chủ phủ toạ trên đỉnh núi, mái ngói ngọc lưu ly. Hai tượng sư
tử vô vùng hùng dũng gác ngay cửa, trừng rứng hai mắt không giận mà
uy.Dây leo cổ kính bám trên tường, ánh mặt trờ thản nhiên theo từng
phiến lá chiếu nghiêng, rơi trên mặt đất, tại thánh những bóng râm nho
nhỏ.Gió núi thổi phất phơ, nhánh cây lay động kêu xào xạt.
Đại
hội võ lâm được tổ chức ở khoảng đất rộng lớn bên ngoài phủ Võ lâm mình
chủ,cao đài chiến đấu đã được dựng lên giữa sân. Bao quanh đài chiến đấu là trướng bằng vải màu trắng theo gió phất phới, bên trên có đề bốn
chữ“Đại hội võ lâm”, nét mực đen chiếu xạ ánh mặt trời phát ra ánh sáng
trắng bạc.
Các bang phái tham gia Đại hội võ lâm đều đã sớm
tới,người thì khe khẽ nói nỏ, kẻ thì bắt chuyện kết giao bằng hữu với
người ngoại phái. Y phục của mỗi người theo gió bay bay, vô cùng huyên
náo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Võ lâm minh chủ phủ · thư phòng
Cửa sổ gỗ bị một cánh tay dài rắn chắc đẩy ra, ống tay áo màu lam đặt trên
bệ cửa sổ. Nam tử có ngũ quan thâm thúy, lập thể, khuôn mặt hơi gầy.Dưới mày kiếm được khảm một đôi mắt đen thâm thúy, giống như vực sâu không
đáy làm người ta vừa nhìn đã bị bủa vây trong đó. Nghe thấy bênngoài
truyền vào âm thanh huyên náo, hắn nhịn không được cau mày, mím môi,
nhưng cuối cùng không nói câu gì.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoàicửa sổ,
chỉ thấy ngoài sân là bồn hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời. Màu hồng, màu
đỏ, màu trắng dưới sắc lá xanh mơn mởn càng thêm loá mắt, xinh đẹp. Đầu
chóp mũi dường như có thể ngửi được hương hoa thơm ngát, híp hai mắt
lại, dùng mũi ngửi ngửi, trong mắt hiện lên một bóng dáng kiều diễm, hắn còn nhớ trên người nàng lúc nào cũng thơm ngát hương hoa.
Xa
cách 1 năm, không biết bây giờ nàng trổ mã thế nào? Trong 1 năm mặc dù
nghe được không ít tin của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không biết là thật
hay giả. Thở dài có chút buồn bã, cơn say rượu 1 năm trước đã làm hắn
thay đổi, cũng làm thay đổi vận mệnh của hắn. Nàng vốn là công chúa
Nguyệt Tàn hung hăng, cuối cùng lại trao thân cho hắn trong cơn say ấy.
Rất nhiều lúc, hắn thường hỏi mình có từng hối hận hay không? Hối hận
ư?Hắn cũng không rõ. Có lẽ là hối hận, nhưng hắn hiểu dù không với phát
sinh quan hệ với Ảnh nhi, hắn vẫn không có được tình yêu của cô.Nàng
không giống người thường, một khi đã làm là không hối hận, khi đó nàng
đã thẳng thắn cự tuyệt mình, tiếp tục chờ mong còn có tác dụng gì?Cùng
lắm là chờ đợi đằng đẵng mà thôi. Có lẽ tất cả chuyện này chính là vận
mệnh, không phải do hắn nói là được.
Cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa, phá vỡ tâm tư của Lăng Phong.
“Vào đi.”
Hắn quay người lại, nhìn cửa thờ ơ nói.
“Tham kiến minh chủ.”
Bước vào là một nam tử trung niên mặc trang phục đen, khuôn mặt không có gì
nổi trội, nhưng trên khuôn mặt kia lại được khảm một đôi mắt đen vô cùng lợi hại. Tóc hắn búi cao, dùng trâm bạc vắt qua, còn lại xoã tự nhiên ở phía sau. Thắt lưng khảm ngọc, một thanh địa đao giắt ở thắt lưng. Cước bộ trầm ổn, thanh âm đều đặn, đây chắc chắn là cao thủ.
“Đứng lên đi.”
Lăng Phong điểm nhẹ đầu, gật gật, giương mắt nhìn về phía thủ hạ đang quỳ, mở miệng thờ ơ hỏi:
“Các môn phái đều đã đến đông đủ rồi sao?”
“Hồi bẩm minh chủ, các môn phái đều đông đủ. Hiện tại đều chờ đợi minh chủ
đứng ra chủ trì đại hội võ lâm.” Hai tay của trung niên nam tử chắp
trước mặt, đáp.
“Tốt.” Lăng Phong gật đầu, “Chúng ta ra ngoài gặp họ thôi.”
Nói xong liền bước ra khỏi bàn. Y bào xanh nhạt giống như đại dương vô tận, như bầu trời ôn hoà, đồng thời lại đạm mạc cao quý. Giày đen được thêu
chỉ bạc ở mép giày theo mỗi bước đi của hắn, vô cùng trầm ổn.
Ngoài phòng gió thổi phe phất. Đến cửa, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu đợi nam tử trung niện ban nãy, chân mày nhướng nhướng phân phó.
“Đúng rồi, phái vài người thân thủ lợi hại về phía sau hậu viện bảo vệ phu nhân.”
1 năm trước nàng đanh đá nhưng bây giờ nàng rất hồn nhiên hòa đồng. Đã
gần đến ngày diễn ra Đại hội võ lâm, người đến người đi vô cũng phức
tạp, chẳng may có chuyện không hay xảy ra, thôi thì cứ bí mật bảo vệ
nàng vậy.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Trung niên nam tử nghe xong, chạy nhanh hướng bên kia phân phó người bảo vệ phu nhân.
Lăng Phong nhín bóng dáng hắn liếc mắt một cái, quay người hướng hội trường đi đến.
Gần đến hội trường, đôi mắt đen lơ đãng liếc qua rồi chợt ngẩn ra. Quần áo
Nguyệt Nha trường bào tung bay, mặt nạ che mặt bằng vàng, thật là
quenthuộc. Đến tột cùng là ai vậy? Nam tử kia ngẩng đầu, mắt nháy nháy.
Đôi đồng tử màu tím hiếm có kia đập vào mắt, cuối cùng cũng nhớ ra. Hắn
không phải là người đeo mặt nạ đêm đó uống rượu cùng mình, ngoài ra còn
có một nam tử khác sao? Hắn sao lại ở chỗ này?
Đêm đó, họ không
rõ những người kia đã đi lúc nào. Tuy rằng chỉ là một lần tụ hợp uống
rượu, nhưng đều là những kẻ khổ vì tình, dù không trao đổi nhiều vớinhau những cũng đủ để khắc cốt ghi tâm. Sau đó, hắn lại gặp lại nam tử kia,
mới biết hóa ra hắn là Đế Tôn tôn quý vô cùng của Băng Lãnh hoàng triều, không ngờ người tôn quý như hắn cũng sẽ khốn khổ vì tình.Nhưng nam tử
mắt trước mắt thì từ đó đến giờ chưa từng gặp lại. Hắn có một cảm giác
kỳ quái, rằng nam tử mắt này biết hắn, hơn nữa biết rất nhiều…