Lan Ảnh với Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp sẽ tỷ thí vào ngày hôm nay, ở tại bên trong bãi săn của Lam Man tộc!
“Hôm nay, công chúa Nguyệt Tàn quốc-Lan Ảnh sẽ cùng ta- công chúa Lam Man
Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp tỷ thí kỵ xạ! Nếu ai thắng thì có thể tiến đến Hiên
Viên! Thỉnh các vị đều đảm đương chức vụ trọng tài, như thế nào?!”, bên
trong bãi săn, xung quanh có vô số vương tôn quý tộc ngồi.
Mà
Hiên Viên Lãnh vẫn như trước, lẳng lặng ngồi trên ghế bên cạnh Lam Man
vương, con ngươi hơi nheo lại nhìn vào giữa sân, giống như hắn chỉ là
người qua đường bình thường, hoàn toàn không có chút áy náy mặc dù vì
hắn mà hai nữ tử kia lại giương cung bạt kiếm.
“Hảo! công chúa người hãy hung hăng giáo huấn công chúa địa lục kia đi!”.
“Đúng vậy, làm cho các nàng ở đại lục được mở mang kiến thức về tài kỵ xạ của người ở thảo nguyên chúng ta! “.
Xung quanh tiếng động ồn ào liên tiếp vang lên, mà Lam Ảnh lại cong khóe
miệng lên một cách tràn đầy khinh thường, nếu nàng là công chúa quốc gia khác sợ rằng sẽ thật sự bại dưới tay người thảo nguyên dã man này,
nhưng mà nàng lại là hoàng nữ tôn quý của Nguyệt Tàn quốc, từ nhỏ đã đi
học kỵ xạ,cùng nó lớn lên!
Hơn nữa Nguyệt Tàn của nàng vẫn lấy kỵ xạ mà nổi tiếng ở bốn quốc, trong quốc nữ tử người người ai cũng đều
rất có bản lĩnh về kỵ xạ, mà nàng-Lan Ảnh lại là thiên tài trong đó,vậy
thì tại sao lại phải sợ những người này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt si mê của Lan Ảnh lại nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, nguyên lai thân
phận của hắn tôn quý như thế, không chỉ là ma chủ Ma Vực, còn là Lãnh
chính vương của Hiên Viên quốc và Nam Cung Quốc,dưới một người trên vạn
người!
Đúng vậy, cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thể xứng đôi
với nàng-Lan Ảnh, sau lần này, khi về nước nàng sẽ bảo mẫu hoàng hạ chỉ
liên minh quốc tế với Hiên Viên! Ngày sau khi nàng đi lên ngôi vị hoàng
đế, cũng chỉ muốn một người nam tử duy ngã độc tôn kia!
Mà công
chúa Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp có một tư thế oai hùng hiên ngang, một thân da
lông màu lửa đỏ, tóc dài bị thổi tung, bên cạnh còn cắm một cây linh vũ
đỏ rực, một đôi mắt to sáng tràn đầy thâm tình nhìn Hiên Viên Lãnh, nam
tử như vậy, trên thảo nguyên của nàng không thể có, ngay từ lần đầu tiên gặp hắn,nàng đã xác định, hắn nhất định phải là của nàng-Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp!
Mà ở xa Hiên Viên Lãnh ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng
bố thí cho các nàng, con ngươi hơi nheo lại nhìn về phía vị trí của Hiên Viên quốc, khóe miệng khẽ cong lên một tia cười yếu ớt, nàng hẳn là đã
thấy nhàm chán đi? Không biết hiện tại nàng đang làm gì?. Mà một màn
cười yếu ớt này lại làm cho hai người Lan Ảnh và Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp như
si như say, lập tức không thể khống chế mình mà si mê.
“Tốt lắm,
hai vị công chúa đã chuẩn bị tốt? Hiên Viên chiến thần hãy nhìn lại
đây!”, Vừa dứt lời hai người giống như là gà bị cắt tiết,ánh mắt sáng
quắc nhìn đối phương,tràn đầy chiến ý!
“Hảo, như vậy tỷ thí
liền...”, nhưng mà ngay khi sứ giả Lam Man kia còn chưa nói xong, một
đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững tựa như một trận lôi
vang vọng ở bên trong bãi săn Lam Man. “Chậm đã”, không biết vì sao,
nghe thanh âm như thế, mỗi người đều có thể cảm nhận được một trận khí
thế cường đại đập vào mặt, hung hăng đè nén hô hấp của mỗi người.
Nhưng mà vốn đang nhìn về phương hướng Hiên Viên quốc-Hiên Viên Lãnh cũng
chấn động, thanh âm này….Sau đó không dám tin nhìn về nơi phát ra âm
thanh, chỉ thấy đám người tự động tách ra thành một đường, xuất hiện một nữ tử đi tới, quần áo ngân y tựa thiên tiên,khuôn mặt tựa như thiên sứ
mắt tròn xinh động nghiêng nước nghiêng thành
Mái tóc dài ở sau
người tùy ý khiêu vũ, nghịch ngợm giống như những linh tinh, một đôi
phượng mâu màu hổ phách trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững.
Mâu
quang thâm thúy của Hiên Viên Lãnh xẹt qua một tia mũi nhọn, Thân hình
ngay lập tức đứng lên, nháy mắt đi đến bên người U Tà, trong thanh âm từ tính hơi khàn khan cùng run run nói: “Ngươi... Ngươi làm sao có thể đến đây?”, nghe vậy phượng mâu Băng Nguyệt Nhi xẹt qua một tia nghiền ngẫm, thanh âm cũng không đổi vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, như trước thản
nhiên nói, “Ta nếu như không đến, chẳng phải là để cho người ta đoạt mất phu quân của ta?”.
Mà nghe nàng nói như thế Hiên Viên Lãnh có
chút ngốc lăng, sau đó con ngươi thâm thúy tràn đầy vẻ không thể tin
cùng mừng như điên, nàng...ý tứ của nàng là nàng yêu hắn sao?
Là
như thế này sao? Nhất thời quanh thân Hiên Viên Lãnh tràn đầy vui sướng, vốn đã chói mắt giờ phút này lại như thái dương rực rỡ, mà cô nhìn hắn
giờ phút này đang vui vẻ giống như trẻ con, không biết vì sao đáy lòng
lại có chút ấm áp, chỉ vì câu nói như vậy mà làm cho hắn cao hứng vậy
sao?
Mà nghe nói như thế Lan Ảnh và Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp lại là vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Tuyết Nhi,nguyên lai là một phế vật!
“Nếu Tuyết Nhi cô nương đã đến đây, vậy cũng làm cái trọng tài đi, dù sao
việc này cùng ngươi cũng là có quan hệ”, Lam Man vương cũng có chút
khinh thường nhìn cô.
Thử hỏi chiến thần vương phi này chính là
một chút nội lực cúng không có, hôm nay vừa nhìn thấy tuy là cùng lời
đồn đãi có chút bất đồng, nhìn khí thấy thấy rất oai hùng.
“Nha? Cùng ta có quan hệ? Xin hỏi Lam Man vương là cùng ta quan hệ gì?”.
“Ha ha, Băng Nhi cô nương sẽ không phải giả ngu, ngươi không phải chính là
nghe được ngoại giới đồn lên mới đến sao? Hiên Viên chiến thần là nhân
vật như thế nào, với Băng Nhi cô nương làm sao có thể xứng đôi? Ngươi
liền xem giữa bãi săn có công chúa Nguyệt Tàn quốc và công chúa trong
tộc của ta, người nào không phải là mỹ nhân xinh đẹp khả ái,nội lực
cường đại?”.
Nghe vậy phượng mâu cô khẽ nheo lại một cách nguy
hiểm, mà vui sướng quanh thân Hiên Viên Lãnh như nước biển rút lui, sau
đó dâng lên sát khí nồng đậm, cả người lãnh lệ giống như sứ giả đến từ
địa ngục, thanh âm lãnh liệt mang theo nội lực làm trong thâm tâm mọi
người đều chấn động,khí huyết cuồn cuộn,có người không chịu được liền
phun máu tươi.
“Ta-Hiên Viên Lãnh trong cuộc đời này chỉ thú một người là Băng Tuyết Nhi làm vợ! Lam Man ngươi ta diệt thì đã sao?!”.
Hai người Lan Ảnh và Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp chật vật ngã xuống đất, mà cô bị
Hiên Viên Lãnh ôm vào trong ngực, không cảm thấy chút không khỏe nào,
ngược lại từ đáy lòng nổi lên vô vàn cảm động, giống như có một cái gì
đó từ dưới đất chui lên,càng ngày càng lớn mạnh, mà bốn người Minh Mai ở phía sau cũng được Hiên Viên Lãnh dùng nội lực che chở, vì vậy cũng
không xảy ra chuyện gì.
Phượng mâu màu hổ phách của cô nâng lên
nhìn thật sâu hắn, ở cổ đại, chiến tranh đại biểu cái gì nàng biết, mà
nam nhân trước mặt này, vì nàng, là vì nàng, cư nhiên lại thà rằng chinh chiến cũng không thỏa hiệp, nam tử như vậy, nàng-Băng Tuyết Nhi cho dù
tâm lãnh tình lãnh như thế nào đi nữa cũng không khỏi cảm động?
Mà sắc mặt Lam Man vương cũng là trắng bệch té ngã ở trên vương tọa của
mình, vị này chính là chiến thần Hiên Viên có nội lực sâu đến không
lường được? Chỉ một câu nói đã làm cho đa số cư dân ở đây phun máu
tươi?! Đây là loại nội lực kinh người thế nào a? thật sự là đáng sợ!
Giờ phút này Lam Man vương có chút hối hận vì đã chinh chiến Hiên Viên,
nhưng mà hối hận cũng đã không còn kịp rồi, Lan Ảnh cùng Tạp Tề Nhĩ Mạt
Lạp vốn đang bị thương cũng dùng ánh mắt hung hăng trừng Tuyết Nhi đang
đượcHiên Viên Lãnh ôm vào trong ngực.
Lập tức họ càng dùng ánh
mắt si mê nhìn hắn, nội lực sâu không lường được, hơn nữa lại là nam tử
có thân phận tôn quý vô cùng, ai có thể chống cự?!
Cô lôi kéo bàn tay to hoàn mỹ của Hiên Viên Lãnh, hướng về phía hắn nghịch ngợm trừng
mắt, vốn là thái độ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thay đổi,làm cho hắn
ngẩn người, sau đó lập tức cười khổ, xem ra chính mình bị cô nàng này
ghét rồi.
“Lam Man vương, bổn vương phi cũng không phải là người
không phân rõ phải trái, nếu đã có người thích vương gia nhà ta, bổn
vương phi cũng sẽ cấp cho các nàng một cơ hội, ta cùng với hai người các nàng sẽ cùng nhau tỷ thí kỵ xạ, như thế nào? “.
Nghe vậy nguyên
bản vốn đang bừng bừng lửa giận vì không cam lòng Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp lập tức mở miệng, “Đây là ngươi nói, không được đổi ý!”.
Mà con ngươi cô chợt lóe, “Tự nhiên sẽ không đổi ý, nhưng là nếu đã muốn so sánh, chúng ta sẽ đánh cuợc như thế nào đây?”.
Lam Ảnh tuy là đối Hiên Viên Lãnh tình cảm thập phần điên cuồng, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, lập tức có chút cảnh giác nhìn
thoáng qua Tuyết Nhi nói, “Cá cái gì?”.
“Các ngươi đừng khẩn
trương, cá nếu là ta thắng,thì công chúa Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp liền giao ra chi bảo trấn tộc Đình Lôi của Lam Man các ngươi và quy hàng Hiên Viên,
mà Lan Ảnh công chúa, ngươi liền đại diện thay cho Nguyệt Tàn quốc giao
ra trấn quốc chi bảo Linh Vũ Y, tiền đặt cược này được chứ?”, thanh âm
cô trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc không có chút cảm xúc, giống như
người vừa nói ra tiền cá cược kinh thiên động địa này không phải là từ
trong miệng nàng nói ra.
Chi bảo trấn tộc của Lam Man tộc là Đình Lôi, nó có bộ lông tuyết trắng, ngang mi tâm có một chút màu son, có
khả năng ngày đi vạn dặm, tính tình táo bạo, không người nào có thể làm
nó phục tùng, được xưng là Chi vương thảo nguyên-Đình Lôi!
Trấn quốc chi bảo Nguyệt Tàn quốc-Linh Lũ Y, đao thương bất nhập nước lửa bất xâm, chính là bảo y khó gặp!
Mà tất cả mọi người xung quanh đều là hút một ngụm lãnh khí, Lan Ảnh và
Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp sắc mặt lại trắng bệch, điều này làm sao có thể?!
“Này không công bằng! Chúng ta thua sẽ giao ra thứ trân quý như thế, vậy còn ngươi?!”, Lan Ảnh lạnh mặt cười hỏi, mà Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp cũng là một
vẻ mặt khinh thường, nàng có cái gì có thể so sánh được với Đình Lôi
cùng Linh Lũ Y sao?
Nghe vậy Băng Tuyết Nhi sờ sờ cằm, lời nói ra cũng đủ làm mọi người ở đây hoa mắt chóng mặt, thậm chí có người trực
tiếp ngã xuống đất mà sùi bọt mép: “Ta à, ta cũng không có gì đáng giá,
không bằng dùng Minh Bảo trai làm tiền cá cược đi”.
Cái gì mà kêu không có gì đáng giá? Đây là chuyện cười khó coi cỡ nào? Kia là Minh
Bảo trai a! Nếu quốc gia nào được Minh Bảo trai ủng hộ, vậy thì cho dù
có chi tiêu thế nào cũng không hết được tiền tài a! Vậy thì binh lực
cùng lương thảo còn sợ không đủ sao?
Cái này nếu so sánh với Linh Lũ Y hay Đình Lôi đều đắt giá hơn nhiều! Sau khi mọi người hồi phục
tinh thần lại, cái gì? Người đứng sau màn của Minh Bảo trai nổi tiếng cư nhiên lại là phế vật nổi tiếng hậu thế? Tin tức này quả thật làm cho
mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Mà Lan Ảnh và Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp cũng choáng váng, sau đó Lan Ảnh cũng không dám
tin điên cuồng quát, “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng,
ngươi nói Minh Bảo trai là của ngươi thì nó chính là của ngươi sao?”.
U Tà biết hai người sẽ không tin, từ trong ống tay áo lấy ra một cái
nhẫn, cầm trong tay thưởng thức, đến khi mọi người nhìn rõ đó là một
chiếc nhẫn bằng ngọc màu đỏ thì tất cả đều cấm khẩu, nhẫn này chính là
vật tượng trưng cho người đứng sau màn của Minh Bảo trai mà!
Lập
tức tất cả mọi người đều tin, hóa ra phế vật này, chiến thần lãnh vương
phi thật sự là chủ tử của Minh Bảo trai đang thịnh hành tứ quốc kia!
Chính là phú khả địch quốc, giờ phút này mọi người đều biết trong mắt cô mấy bảo vật kia đều là bình thường!
Nhưng điều này làm cho Hiên
Viên Lãnh lại lạnh mặt, đem Tuyết Nhi gắt gao ôm vào trong ngực, con
ngươi sắc bén như chim ưng nhìn quét một vòng, tất cả mọi người đồng
loạt cúi đầu, bọn họ không thấy, bọn họ cái gì cũng chưa làm.
Cô
có chút buồn cười liếc mắt nhìn hắn một cái, “Hảo! Ta cá!”, Lan Ảnh cắn
răng một cái, hung hăng nói, mà Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp cũng đang xin chỉ thị Lam Man vương, sau đó thấy hắn gật gật đầu, Minh Bảo trai a, kia chính
là Minh Bảo trai!
Huống chi là tỷ thí kỵ xạ thuật, nữ tử ở lứa
tuổi đó thì căn bản không có địch thủ, cho dù phế vật không có nội lực
kia làm chủ tử của Minh Bảo trai thì như thế nào, đến cuối cùng còn
không phải đợi phu quân bồi thường?Ha ha ha!
Mà khi nhìn đến sắc
mặt hai người kia, Minh Mai và Minh Cúc liếc nhau, sau đó dùng ánh mắt
đồng tình nhìn về phía Lan Ảnh cùng Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp, thuật kỵ xạ của
tiểu thư các nàng đừng nói là nữ tử, cho dù là nam tử ở độ tuổi đó đều
là không có đối thủ, tùy tiện nói với các ngươi hai câu,các ngươi liền
nhận, ai, thật sự là rất choáng váng nha.
Mà Dạ và Ảnh cũng có
chút tò mò, vương phi là cung chủ Lục Bảo cung, nội lực bí hiểm, chẳng
lẽ thuật kỵ xạ cũng rất mạnh? Trời ơi, nếu thật sự là như thế, thật sự
vương phi là nữ tử hoàn mỹ nhất trong đại lục, cũng may chủ tử nhà mình
không ngại theo đuổi mỹ nhân, mới có thể ôm mỹ nhân về a!
“Được,
một khi đã như vậy, các vị tỷ thí với khoảng cách là …. Ba mươi thước!”
sắc mặt sứ giả Lam Man có chút trắng bệch, lắp bắp nói, sợ chọc giận
Hiên Viên Lãnh liền giết hắn.
Ba mươi thước?
Cô nhìn mười
mũi tên trong tay mình, lại nhìn bia ngắm cách đó ba mươi thước, cái này nếu so với kiếp trước thì thật đúng là tiểu oa nhi mà thôi, thân là Lục Y, lạc thú lớn nhất của nàng, chính là phi đao.
Đang lúc cô nhìn mũi tên trong tay, thì Lan Ảnh cùng Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp đã nắm chặt dây
cương, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm cô, a, xem ra lần tỷ thí
này hai người đúng là tự tin tràn đầy a, bất quá thật sự là đáng tiếc,
gặp phải cô!
Cô không chút để ý tới ánh mắt hai người, xoay người sải bước lên lưng ngựa mà Hiên Viên Lãnh vì nàng đưa đến, phong thái
trác tuyệt, một thân ngân y, đồng tử màu hổ phách sâu không lường được,
khí chất lại cao quý không thể chạm tới.
Nhìn Băng Tuyết Nhi như vậy, con người Lan Ảnh xẹt qua một tia ngoan lệ, này nữ tử... Thật đúng là một đối thủ lớn!
Ba người ở trong tầm mắt của mọi người, chậm rãi bắt đầu tỷ thí kỵ xạ!
Nhìn hai người kia đã sớm bắt đầu kỵ xạ, côà vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn mũi
tên trong tay, phi đao cũng ném tên hẳn là không khác biệt lắm đi? Nếu
mọi người ở đây biết suy nghĩ trong lòng nàng, liệu có thể trực tiếp ngã xuống không dậy nổi hay không?
Mặc trang phục màu đỏ của Lam Man tộc,công chúa Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp vẻ mặt kiêu ngạo, từng mũi tên trong
tay bay về phía hồng tâm, ngựa dừng lại ở nơi cách hồng tâm ba mươi
thước, mười tên có tám tên bắn trúng hồng tâm, mọi người xung quanh lien tục hoan hô, khoảng cách ba mươi thước mà nói, đối với nữ tử đúng là có chút khó khăn, vậy mà có thể bắn được tám mũi tên trúng hồng tâm, cũng
không hổ danh là công chúa nổi tiếng nhất thảo nguyên!
Chỉ thấy
Lam Ảnh cũng nhìn Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp cùng với U Tà đang ngồi trên lưng
ngựa vẫn không nhúc nhích, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng, chỉ là
tám tên mà thôi, vậy mà lại ngạc nhiên, thật sự là coi thường ta mà!
Còn có phế vật kia, vẫn ngồi không nhúc nhích thật sự là quá dọa người,
nàng ta không phải là không biết cưỡi ngựa đi, nghĩ đến đây, sự trào
phúng trong đáy mắt Lan Ảnh càng phát ra rõ ràng.
Hừ, thật sự là hai nữ nhân ngu xuẩn!
Lan Ảnh cưỡi ngựa đứng ở chỗ cách bia ngắm ba mươi thước, trên mặt không có chút khẩn trương, tùy tay cầm lấy cung tên, đem mũi tên lắp vào cung,
ánh mắt sáng quắc nhìn hồng tâm, ba mũi tên một phát, sưu sưu sưu, trúng hồng tâm!
Toàn trường ồ lên, thuật kỵ xạ bậc này, quả thực là
kinh người, nghe xung quanh liên tiếp là những tiếng hút khí lạnh, trên
mặt Lan Ảnh hiện ra thần sắc kiêu ngạo, đây mới là nàng- thiên hạ nhị đệ mỹ nhân, mọi người chú ý!
Sau đó lại hăng hái, mười mũi tên tất
cả đều trúng hồng tâm, âm thanh tán thường chung quanh vang lên không
ngừng, mà sắc mặt Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp lại xanh mét, bàn tay gắt gao nắm
chặt, chết tiệt! Công chúa đại lục làm sao lại có thuật kỵ xạ bậc này!
Đây quả thực là đánh lên mặt nàng hai cái mà, sau này thì nàng làm sao
còn chỗ đứng trên thảo nguyên này nữa?!
Mà Minh Mai và Minh Cúc
lại là vẻ mặt khinh thường, chỉ là mười mũi tên mà thôi, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Băng Tuyết Nhi đang nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa,
tiểu thư của các nàng mới là lợi hại nhất!
Lan Ảnh cưỡi ngựa đi
đến trước mặt cô, vẻ mặt khinh thường nói, “Tới phiên ngươi, chậm rì rì, không phải là không dám so với ta chứ? Bằng không ngươi nhận thua luôn
đi, nhưng là đã thua thì đừng có khóc sướt mướt, phế vật!”.
Nghe
nói vậy cô ngẩng đầu nhìn Lan Ảnh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng
nói “Chỉ là mười mũi tên mà thôi, quả thật là phế vật”, lời nói đàng
hoàng mà không ngạo mạn, giọng điệu cuồng ngạo mà không mang hèn mọn,
làm cho mọi người xung quanh thân đều cấm khẩu, không dám nhiều lời một
câu.