Ta bị ai đó lay động, đột nhiên mở mắt, gương mặt Tiêu Dật Hàn chau mày
đập vào mắt ta, tay hắn còn đang đặt trên vai ta, thấy ta mở mắt liền
hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
Ta chớp mắt, cảm thấy có một vệt nước lạnh lẽo ươn ướt trượt xuống má, rơi vào miệng.
Đột nhiên ta tỉnh ra, lập tức chùi nước mắt, thầm cảm thấy mất mặt, ta hất
tay Tiêu Dật Hàn ra rồi đứng dậy, tay Tiêu Dật Hàn dính chặt tay ta, hắn cũng đứng dậy, chăm chăm nhìn ta, dáng vẻ như vô cùng quan tâm.
Nhưng ta lại cảm thấy buồn cười, tội thứ ba của Tiêu Dật Hàn trong lòng ta
là, hắn là người bạc tình bạc nghĩa nhất mà ta từng gặp trong đời. Biểu
hiện không nên xuất hiện trên mặt hắn nhất chính là vẻ quan tâm này.
“Không sao.” Ta nói, “Giờ nào rồi?”
“Chắc là giờ Dần.”
“Ngươi nghỉ ngơi xong chưa?”
Ta hỏi hắn, song ánh mắt hắn lại càn rỡ quan sát mặt ta, không thèm đáp lại câu hỏi của ta, “Con mơ thấy ác mộng gì vậy?”
Đối phó với loại người như Tiêu Dật Hàn, ta đành phải dùng chiêu của hắn,
nói cứ như không hề nghe thấy lời hắn: “Nghỉ xong rồi thì chúng ta lên
đường ngay bây giờ đi.”
Ta đưa tay lên, không buồn để ý tới Tiêu
Dật Hàn nữa, ngự kiếm định đi, nào ngờ Tiêu Dật Hàn kéo tay ta lại, nắm
tay ta, “Tiểu đồ đệ, lúc không có ta, con ở núi Tiên Linh sống không tốt sao?”
Môi ta khẽ động, suýt chút nữa không đè nén được cảm xúc
trong lòng, cuối cùng ta cũng nhịn lại, lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi những
điều này có ích gì, ngươi chỉ cần biết, giải quyết xong chuyện lỗ thủng
phong ấn Nhân-Ma ta vẫn sẽ giết ngươi.”
Tiêu Dật Hàn nghe vậy thì im lặng.
Ta rút tay ra khỏi tay hắn, vừa muốn niệm quyết ngự kiếm, bỗng có một cơn
gió kỳ dị thổi tới. Ta ngây người, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn vào
Tiêu Dật Hàn, ta nhìn thấu được ý nghĩ trong mắt hắn.
Yêu khí.
“Soạt” một tiếng, một mũi tên xé không trung bay tới, ta nghiêng người tránh
đi, vốn tưởng hoàn toàn không có vấn đề gì, nào ngờ mũi tên nhọn cách ta không quá ba tấc lập tức nổ tung, phân thành vô số mũi kim cắm về phía
ta.
Ta sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc ngây người này, một luồng
sáng lam lóe lên trước mắt ta, là kết giới của Tiêu Dật Hàn mở ra trước
mặt ta, chặn hết tất cả những mũi kim kia bên ngoài.
Tiêu Dật Hàn kéo ta ra sau lưng hắn, đứng chắn trước mặt ta.
Sống lưng vẫn thẳng tắp, không hề khác biệt so với lúc hắn giúp ta chắn gió yêu của yêu nữ nhiều năm về trước.
Ta thất thần trong thoáng chốc, đến khi tỉnh lại lập tức nói: “Không cần
ngươi giúp, ta tự giải quyết được.” Ta muốn bước lên phía trước, nhưng
Tiêu Dật Hàn lại khống chế tay ta, bắt ta ở sau lưng hắn.
“Ta đâu có giúp con, nhằm vào ta mà.” Hắn nói, “Con ở yên đó đi.”
Hắn nói vậy nên ta cũng không tiện ra tay, nếu ta đứng phía trước che hắn lại thì giống như ta muốn giúp hắn vậy.
Sau đợt tên vừa rồi, trong rừng không còn động tĩnh nào, ta nhìn quanh,
Tiêu Dật Hàn lại không vội, thản nhiên chờ một lúc rồi cao giọng nói:
“Các ngươi không ra tay thì đến lượt ta nhé.”
Nói xong, trong tay hắn hiển hiện hào quang, ngưng tụ thành Hàn Sương trường kiếm, vạch một cái như rất tùy tiện, chỉ thấy mũi kiếm vẽ nên một đường cong như mảnh
trăng non trong bóng tối, quét về phía khu rừng đen kịt phía trước,
những nơi đi qua, ánh sáng lam dễ dàng chém gãy tất cả cây cối trong khu rừng rậm rạp, trong tiếng ầm ì còn xen lẫn tiếng kêu la thảm thiết của
những kẻ đánh lén.
Ánh sáng lam tắt đi, toàn bộ cây cối trong
rừng đều gãy đổ, các yêu quái đánh lén không còn chỗ ẩn nấp, có kẻ ngã
xuống đất, có kẻ miễn cưỡng chống người gượng đứng tại chỗ.
Ta đứng sau lưng Tiêu Dật Hàn, ngây người nhìn hắn.
Chả trách bao nhiêu năm qua dù ta mời biết bao kẻ ám sát cũng không thể nào giết được Tiêu Dật Hàn, so với trước đây, tu vi hiện nay của hắn không
biết đã cao hơn bao nhiêu rồi.
Tiêu Dật Hàn đi về phía yêu quái
gần nhất, ta cũng bị ép đi cùng hắn, yêu quái nằm dưới đất không thể
động đậy, Tiêu Dật Hàn dùng mũi chân đá y phục hắn ra, nhìn thấy lệnh
bài trên eo hắn, nhướng mày nói: “Lại là các ngươi.”
Ta nhìn lệnh bài kia cũng sửng sốt: “Là các ngươi sao?” Ta buột miệng nói, “Chẳng phải nhiệm vụ kết thúc rồi sao?”
Tiêu Dật Hàn quay đầu nhìn ta: “Nhiệm vụ gì?”
“…”
Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật Hàn thoáng suy nghĩ, cảm thấy dù thế nào đi nữa ta cũng nên nói rõ cho hắn biết ý định của ta bấy lâu nay, cho hắn
biết những chuyện này cũng đâu có gì to tát lắm. Ta thản nhiên nói: “Ta
thuê tổ chức ám sát, trả tiền cho họ tới giết ngươi.”
“Ha!” Tiêu Dật Hàn không thể tin nổi bật cười, tiếp đó im lặng thật lâu, “Tiểu đồ đệ, đúng là con hận ta thấu xương.”
Rõ ràng câu nào cũng mang giọng điệu đùa cợt, lúc Tiêu Dật Hàn nói câu này lại quay đầu đi, không để ta nhìn thấy vẻ mặt hắn.
Đương nhiên, thật ra ta cũng không quan tâm lúc này hắn có vẻ mặt gì, ta đá
đá chân yêu quái dưới đất, nhíu mày hỏi: “Lúc ta treo thưởng chưa từng
nghe nói tổ chức của các ngươi thuê yêu quái làm việc, nói, tổ chức của
các ngươi rốt cuộc là thế nào?”
Ta là người tu tiên, tuy đã thuê
tổ chức ám sát song vẫn giữ gìn quy tắc của người tu tiên, tuyệt đối
không tìm yêu quái làm việc. Mà tổ chức ám sát kia cũng do một tiên môn
cầm đầu, chưa bao giờ nghe nói trong số họ còn có cả yêu quái.
Có điều ta vừa hỏi xong thì thấy yêu quái kia không biết cắn vật gì trong
miệng, nuốt xuống rồi ngoẹo đầu, thất khiếu chảy máu, tự vẫn chết đi.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, các yêu quái vừa rồi còn đứng hoặc nằm bên kia, lúc này đều đã uống thuốc độc tự vẫn.
Bảo mật nghiêm ngặt đến vật sao? Không hề giống một tổ chức ám sát bình thường chút nào.
Ta quay đầu nhìn, thấy Tiêu Dật Hàn cũng chau mày, hắn ngoảnh sang nhìn
ta: “E là chúng ta thật sự phải nhanh chóng tới núi Ngọc Tuyền thôi.”
Không chậm trễ nữa, ta và Tiêu Dật Hàn lập tức ngự kiếm lên đường, tốc độ của ta dù sao cũng kém hắn một chút, ta cố gắng đuổi theo hắn, cuối cùng
Tiêu Dật Hàn liếc nhìn rồi đưa tay kéo ta lên kiếm hắn.
Ta đẩy ra, hắn lại nghiêm túc nói: “Như vậy sẽ nhanh hơn.”
Phải. Đúng là hắn nhanh hơn ta một đoạn.
Ta lại thầm lẩm bẩm một vạn lần trong lòng rằng, lấy chúng sinh làm trọng, nhẫn nhịn tiếp xúc với hắn.
Cơ thể ta và hắn cứ dính vào nhau, im lặng lên đường, trên trời ngoài mây
ra thì không có gì cả, ta cảm thấy ngượng nghịu, nói với hắn: “Tổ chức
ám sát vừa rồi ta chỉ thuê họ một lần, lần đầu không thành công ta liền
hủy bỏ nhiệm vụ, tự mình xuống núi. Lần thứ hai này ta không biết tại
sao họ lại tới, ngươi hãy tự ngẫm lại hành vi của mình gần đây đi.”
“Ta biết tại sao chúng tới.” Tiêu Dật Hàn khẳng định đáp.
Ta quay đầu nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì khi rời khỏi tiên môn?”
Hắn im lặng không đáp, trong lúc ta tưởng rằng hắn vốn sẽ không đáp, hắn lại nói: “Ta muốn đi ma giới tìm người thân của ta.”
Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, ta chưa bao giờ biết Tiêu Dật
Hàn còn có một người thân, các sư tổ cũng chưa bao giờ nhắc với ta. Đúng rồi, về chuyện của Tiêu Dật Hàn, các tiền bối trong tiên môn đều cố ý
im lặng không nói.
“Người thân của ngươi là ai, vì sao lại ở ma giới?”
Tiêu Dật Hàn thoáng im lặng, hiển nhiên không muốn đáp vấn đề này, lãng
tránh sang chuyện khác, “Tổ chức sát thủ con thuê này có quan hệ chặt
chẽ với ma giới. Trăm năm trước tuy đã lập phong ấn hai giới Nhân-Ma,
nhưng ma giới vẫn còn dư nghiệt tồn tại trên thế gian, chúng che giấu
thân phận, chờ thời cơ hành động, vẫn luôn tìm kiếm sơ hở để mở phong ấn quay lại nhân thế.”
“Người của tổ chức con mời là một số kẻ tu
đạo bỏ trốn, chúng tới giết ta không thành, ta bắt được một số kẻ tham
sống, sau khi tra hỏi mới biết tổ chức này vẫn luôn làm việc cho dư
nghiệt của Ma Tộc. Chúng vẫn luôn tìm kiếm điểm yếu của phong ấn hai
giới, ta tìm được manh mối chỗ chúng, nắm được thời gian và địa điểm gần điểm yếu nhất trên phong ấn xuất hiện, mở ra thông đạo hai giới trước
chúng một bước. Tuy phong ấn hai giới chỉ thủng một lỗ, nhưng sức mạnh
to lớn, nhất thời ta không khống chế được nên mới khiến ma khí tràn ra.” Tiêu Dật Hàn lắc đầu nhìn ta, “Đồ đệ giỏi, cũng may con tới kịp thời.”
Nói vậy ta đã vô tình giúp hắn một việc, để hắn tìm được lỗ thủng phong ấn sao…
“Có lẽ chúng phát giác được ma khí lan tỏa nên đợi đến tối nay thì tìm tới.”
Ta cúi đầu nhìn bàn tay ta và Tiêu Dật Hàn đang nắm chặt: “Sau khi đặt lỗ
thủng xuống đáy đầm Ngọc Tuyền, ngươi định thế nào? Đi thẳng tới ma giới sao?”
Tiêu Dật Hàn không đáp.
Suốt đoạn đường tiếp theo, ta và hắn đều không nói, mỗi người một suy nghĩ.
Tiêu Dật Hàn ngự kiếm đi rất nhanh, đến nửa đêm đã tới bên đầm Ngọc Tuyền, nhanh hơn dự liệu của ta nửa ngày.
Bàn tay dính chặt của ta và hắn cùng đặt vào đầm nước, Tiêu Dật Hàn nhắm
mắt niệm chú, ta chỉ cảm thấy lực hút trong lòng bàn tay mình và Tiêu
Dật Hàn dần nhỏ đi, khí đen chầm chậm thấm vào trong nước, không tản ra
mà giống như là ngưng tụ lại, dần dần tụ thành một hình tròn dưới đáy
đầm. Vẫn là lỗ thủng đen sì ta nhìn thấy hôm trước, song không có ma khí trào ra, đầm nước vẫn trong vắt.
Quả nhiên y như Tiêu Dật Hàn nói, nước đầm Ngọc Tuyền này áp chế được ma khí.
Tay ta và Tiêu Dật Hàn cuối cùng cũng thôi dính chặt, hắn rút tay ra, lòng bàn tay ta liền bị nước đầm lạnh thấu xương xâm nhập.
Hắn nhìn ta cười nói: “Được rồi, tiểu đồ đệ, con có thể đi rồi.”
Ta không nói một lời, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Giết ngươi xong tự nhiên ta sẽ đi.” Ta nói, “Ở núi Tiên Linh bao nhiêu năm chưa hề nghe thấy ngươi có
người thân, chẳng qua ngươi chỉ muốn nói dối gạt ta mà thôi. Lỗ thủng
phong ấn ở đây, ta sẽ không để bất kì ai đi qua lỗ thủng này.”
Ai biết mục đích thật sự Tiêu Dật Hàn tới ma giới là gì. Người này làm
việc gì cũng đều ngang ngược tùy tiện, ta không thể yên tâm.
Tiêu Dật Hàn nghe thấy lời ta lại cười như vui vẻ hơn, hắn bước tới phía
trước một bước, kề ngực lên mũi kiếm của ta: “Tiểu đồ đệ, ta nói con sẽ
không giết ta, con có tin không?”