Nằm trên giường, suy nghĩ của ta bất giác bay xa, thật ra nói tới chuyện yêu đương, ta không hề thanh cao như mình nói.
Trăm năm trước, Thanh Hàn ngày một trưởng thành, gương mặt tuấn tú hơn những nam nhân bình thường trong tam giới, khiến trái tim cằn cỗi ngàn vạn
năm của ta khó tránh gợn sóng. một chuyện tình cờ năm đó khiến ta ý thức được sự khác biệt của Thanh Hàn.
Có lần, một tiểu Trư Yêu trong núi yêu Thanh Hàn…
Vốn dĩ tiểu Trư Yêu chỉ âm thầm ái mộ thôi, nhưng có hôm Thanh Hàn ra ngoài hai ngày không về, ta ở trong núi tìm một hồi cũng không tìm thấy hắn,
đang lo lắng, hắn lại cùng Trư Yêu kia quay về, lúc đó ta mới biết Thanh Hàn bị tiểu Trư Yêu kia bắt ra khỏi núi mấy ngày nay.
Vẻ mặt ta thản nhiên, “Con cũng lớn rồi, ra ngoài đi chơi sao không báo cho ta một tiếng.”
Thanh Hàn rất rõ tính ta, bởi vậy cho dù lúc đó ta nói rất nhẹ nhàng đơn
giản, song hắn vẫn nghe ra được ta không vui, lập tức căng thẳng nói:
“Con vốn tưởng chỉ một ngày là về rồi… Sư phụ…”
“Thần nữ đại
nhân.” Tiểu Trư Yêu bên cạnh xen vào, “Người đừng trách Thanh Hàn ca ca, là con lừa Thanh Hàn ca ca đi chơi, nói dối huynh ấy rằng gia gia bị
bệnh, huynh ấy mới cùng con ra ngoài…” Tiểu Trư Yêu cúi đầu, “Người muốn trách thì trách con đi.”
Lẽ nào nó tưởng giả vờ đáng thương thì ta không trách phạt sao?
Ta nhướng mày, lập tức đáp: “Được thôi, vậy ngươi nói thử phải nhận hình phạt thế nào?”
Tiểu Trư Yêu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ bản thân chỉ nói một câu khách sáo, vậy mà ta lại làm thật, “Con…”
Không khí nhất thời im lặng, tiểu Trư Yêu cắn môi vẻ mặt uất ức, ta khoanh tay đứng đó không hề dao động.
Lúc này Thanh Hàn lại nói: “Sư phụ… Là lỗi của con, tại con sơ suất, không cho người biết con muốn ra khỏi núi…”
Hay cho tên tiểu tử, học được cách thương hương tiếc ngọc nữa kia à! Lòng
ta đang bùng lên một ngọn lửa, lúc này tiểu Trư Yêu lại thêm dầu: “Thần
nữ đại nhân, là con,,, là con ái mộ Thanh Hàn ca ca, bởi vậy mới lừa
huynh ấy ra ngoài chơi mấy hôm, người đừng trách huynh ấy, người phạt
con đi, thật sự phạt con đi!”
Ta hệt như một sư phụ nghiêm túc
thâm trầm không thấu tình đạt lý, đứng trước mặt một đôi tình nhân nhỏ
nóng lòng vứt bỏ xiềng xích, theo đuổi tự do… Cơn giận bốc lên, ta bật
cười: “Phạt cái gì, không phạt, Thanh Hàn, giờ con lớn rồi, thích ra
ngoài hay không cũng không cần nói với ta, muốn đi với ai cũng được, ta
không lo tới nữa. Kể từ hôm nay coi như con đã xuất sư, muốn đi đâu thì
đi đi.”
Ta đương nhiên giận quá mới nói thế, có điều nói xong
cũng khiến ta giật thót, không hiểu cớ sao mình lại giận đến mức nặng
lời như vậy.
Còn Thanh Hàn nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức
trắng hơn tờ giấy. Ta nhìn càng thấy bực bội nên quay người đi vào
phòng. Thanh Hàn nào chịu thả ta đi, hắn muốn kéo ta, song lại cảm thấy
không hợp lễ, vậy là hắn lắc người đáp xuống trước mặt ta, chặn ta lại.
Ta liếc nó: “Sao, định ra tay với ta à?”
Hắn mím môi, quỳ sụp xuống đất một cách dứt khoát quả đoán, ta lui lại một bước, “Làm gì vậy, muốn hù chết ta sao?”
Hắn cúi đầu nói: “Thanh Hàn sai rồi, mong sư phụ trách phạt, đồ nhi nguyện gánh chịu mọi hình phạt của người.”
Tiểu Trư Yêu bên cạnh hiển nhiên cũng giật mình, nó do dự không biết có nên
tới cùng quỳ xuống cầu xin với Thanh Hàn không, ta liếc nhìn nó, cảm
thấy lòng càng bực bội, “Không dám phạt ngươi, có người giúp ngươi cầu
xin kìa.”
Thanh Hàn mím môi không nói, nhưng tiểu Trư Yêu lại bị
một sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài cửa, khiến nó hoảng hốt, cứ kêu vang
Thanh Hàn ca ca, mãi đến khi bị lực đạo kia đẩy ra ngoài xa, Thanh Hàn
cũng không đáp một tiếng.
Thanh Hàn lại nói: “Xin sư phụ trách phạt.”
Ta không buồn đếm xỉa tới mà quay về phòng, chỉ là ngồi chưa được nửa nén
nhang thì không thể ngồi được nữa, đến đứng ở cửa, nhìn Thanh Hàn vẫn
còn quỳ dưới đất cúi đầu ủ rũ, ta ho mấy tiếng: “Chưa quỳ đủ sao? Chiều
nay không định luyện công à?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đen láy tựa như được thắp sáng trong khoảnh khắc, “Sư phụ không đuổi con đi nữa sao?”
Bốn mắt giao nhau, ta nhìn thấy bóng mình trong mắt hắn. Vì một chuyện nhỏ
nhặt mà nổi giận, nói nặng lời như vậy khiến ta cảm thấy mình như một
đứa trẻ bướng bỉnh, ta lại thở dài: “Đứng dậy đi, đứng dậy đi.” Ta muốn
giải thích cho hành động quá khích của mình, “Tìm con trên núi hết hai
ngày, không từ mà biệt khiến ta nóng lòng thì vui lắm sao?”
Hắn im lặng, cúi đầu nói: “Sau này Thanh Hàn tuyệt đối không từ mà biệt nữa đâu.”
Ta gật đầu, xem như tha thứ cho hắn.
Từ ngày đó, ta không còn gặp tiểu Trư Yêu nữa. Về sau nghe yêu quái khác
trong núi kể lại, không biết Thanh Hàn nói gì với tiểu Trư Yêu khiến nó ở trong động phủ khóc hết ba ngày hai đêm, sau đó vác tay nải rời khỏi
núi Vụ Ái.