Hồi Mộng Khuynh Tình
Cơn gió thoang thoảng mang theo hương hoa thơm ngát vỗ nhẹ lên mái tóc
mềm, một thân bạch y đứng giữa rừng đào hệt như tinh linh dạo chơi lạc
vào chốn phàm. Thiếu niên khẽ cười, đường nét tinh xảo nảy nở khuôn mặt
tuấn lãng khiến cho nam nhân lưu luyến, hận không thể ngay lập tức đem
hắn giấu đi, tốt nhất là chôn vào máu thịt của mình.
Biểu tình
nam nhân thoáng trở nên âm trầm, ý nghĩ ẩn hiện khiến cho đồng tử lộ ra
hung tàn thị huyết. Cố tình thiếu niên lại không biết đến, vui vẻ nheo
mắt nhìn người vừa tới.
"Ngươi đến rồi!"
"Ừm."
Thiếu niên hứng khởi bẻ một nhành đào, cũng không phát hiện có gì khác
thường. Dù sao y cũng ít nói, tục xưng là mặt than, vô duyên vô cớ mở
miệng không phải là tác phong của y. Thiếu niên cũng không vì y lạnh
nhạt mà e ngại, trái lại còn đem nhành đào đưa đến trước mặt y tựa như
hiến vật quý.
"Tặng cho ngươi. Nghe nói Vô Song Các là nơi rừng
núi hiểm trở, rất hiếm mọc loại đào hoa này. Di Nguyệt Cung của ta lại
khác, mẫu thân ta là người yêu thích hoa đào, nên cứ mỗi năm phụ thân
lại cho người trồng khắp các góc cung, đến nỗi Di Nguyệt Cung cũng muốn
trở thành Đào Hoa Cung rồi. Tuy không phải vật gì quý giá nhưng ngươi cứ cầm về đi, nhìn thấy nó biết đâu tâm tình sẽ cảm thấy khá hơn."
Thiếu niên luyên thuyên một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm trong sắc đào càng
thêm xinh đẹp. Tâm tình nam nhân nhộn nhạo, rất muốn thô bạo bắt lấy
cánh môi thiếu niên chà đạp một phen, nhưng hiện tại chưa phải là lúc.
Đáy mắt chợt lóe, nam nhân dừng một chút rồi đưa tay nắm lấy cành đào.
"Đa tạ."
Nhìn y nhận lấy nhành hoa mà tâm tình thiếu niên vui sướng tột cùng, nụ cười trên môi càng thêm chân thật khó bì. Ở Di Nguyệt Cung có một tục lệ, hễ mà vừa ý với người nào thì phải tự tay hái một nhành đào tặng cho người nọ, ngụ ý "Ta rất thích ngươi!", ngay cả những tên cứng miệng nhất cũng có thể thông qua cách này bày tỏ với đối phương, đối phương nếu vừa ý
ngươi cũng sẽ hái một nhành đào tặng lại.
Thiếu niên tự dưng
biết tặng hoa cho nam nhân có ý nghĩa gì, nhưng đương nhiên sẽ không nói cho y nghe. Thầm lặng mến mộ ngươi thôi, không cần ngươi biết, chỉ cần
ta biết là đủ.
"Ca ~!"
Âm thanh trong trẻo vô tình cắt đứt bầu không khí ám muội của hai người, thiếu niên quay lại, chỉ thấy đằng xa một tiểu cô nương thanh tú nhanh nhẹn chạy đến, còn sợ người khác
không thấy mà ra sức vẫy tay.
"Ca!"
"Nha đầu ngốc, chẳng phải lúc nãy muội ra ngoài cùng mẫu thân à, sao lại về sớm vậy?"
"Ca, xem muội mua cái gì cho huynh nè."
Thiếu nữ hưng phấn chụp lấy ống tay áo của thiếu niên, đang muốn nói gì đó
thì đột nhiên rùng mình rụt vào người thiếu niên, hoảng sợ đưa mắt nhìn
nam nhân phát ra khí lạnh như muốn lăng trì người. Thiếu niên cũng cảm
thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, giương mắt nhìn nam nhân trông
thấy y vẫn vậy, nhưng vì cớ gì hắn lại cảm giác nhiệt độ quanh thân nam
nhân lại hạ xuống thấp hơn?
"Ngoan, không có việc gì, là bằng hữu của ca."
Hơi trấn an thiếu nữ trong lòng, thiếu niên mỉm cười làm dịu đi bầu không khí.
"Độc Cô huynh, đây là nghĩa muội của ta - Diệp La Đan, ngươi cứ gọi nàng
tiểu nha đầu là được. Nha đầu ngốc, đây là bằng hữu tốt của huynh - Độc
Cô Tuyệt, nhanh đến chào hỏi huynh ấy một tiếng."
Diệp La Đan
nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt người nọ không hề vì Viêm ca ca giải
thích mà dịu đi tí nào, trái lại còn hệt như muốn ăn tươi nuốt sống
nàng. Âm thầm kiểm điểm bản thân khi nào đã chọc qua người này, vốn bản
tính nhát gan cùng sợ người lạ khiến nàng ít cùng người khác thân cận,
nên thật lòng chẳng hiểu vì sao người nọ lại nhìn nàng bằng ánh mắt thù
địch như vậy.
Viêm ca ca nhanh che cho muội với, muội không muốn bị ánh mắt của nam nhân kia bắn thành than tổ ong đâu!
Cố tình tâm điểm chú ý của Tuyết Lạc Viêm lại không nằm trên người nàng,
vẫn còn đang vui vẻ cùng người kia trao đổi ý tứ. Diệp La Đan đau khổ
thầm than, đúng là trọng sắc khinh muội.
"Ch... Chào!"
Cắn răng nửa ngày mới nói được một chữ, Diệp La Đan bày tỏ. Có thể trước
ánh mắt như lăng trì của người nọ mà mở miệng được, nàng cũng không phải dạng vừa đâu.Trông thấy nha đầu ngốc có vẻ thật sự khó xử nên Tuyết Lạc Viêm cũng không làm khó nữa, chỉ cười cười cùng Độc Cô Tuyệt tỏ ý xin
lỗi rồi lướt qua nha đầu ngốc đang hoang mang trong lòng.
"Thật
có lỗi, tiểu muội đường đột quấy rầy nhã hứng của Độc Cô ngươi rồi. Ta
mang nàng về trước, ngươi nếu như cần gì cứ cho người đến báo ta, ta ở
Hi Thần viện chờ ngươi."
Đôi mắt hoa đào ẩn chứa như tình mỉm
cười, chân thành xinh đẹp như thế khiến cho Độc Cô Tuyệt nói không nên
lời chối từ, chỉ đành lạnh nhạt gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, cho dù
trong lòng không vui y cũng không ngốc đến mức đem bực tức trút lên
người hắn.
Đôi mắt Tuyết Lạc Viêm lóe lóe, cũng không nói thêm gì chỉ cười rồi mang Diệp La Đan rời đi.
Liếc nhìn bóng dáng hai người trông vô cùng hòa hợp tương xứng, nữ nhân kia
còn lôi kéo không biết nói gì bên tai khiến cho Tuyết Lạc Viêm không thể nhịn được cười phá lên, động tác thân mật đó... Thật khiến y nảy sinh
cảm giác muốn giết người!
Không được đối với người khác mỉm cười, không được cùng người khác chèo kéo thân cận. Thiên hạ này ngươi chỉ
cần nhìn ta, cũng chỉ có thể đối với riêng ta mỉm cười. Nếu như một ngày mọi thứ khác đi, đôi mắt kia không chỉ còn ta nữa, vậy thì tâm ngươi
cũng nên để ở lại, tất cả mọi thứ của ngươi ta sẽ đem chôn cùng. Là
ngươi trêu chọc ta trước thì tự mình nhận lấy hậu quả, Độc Cô Tuyệt ta
tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
Liếc nhìn nhành đào trên
tay, hồng sắc căng mịn không vì bị hái xuống mà héo rũ. Độc Cô Tuyệt
không nói một lời bỏ cánh hoa vào trong miệng nhai nuốt, dư vị đắng chát xen kẽ chút ngọt ngào lại ngoài ý muốn khiến cho tâm tình u ám bỗng
lặng xuống....
....Kí ức ùa về trong tâm trí, biểu tình Độc Cô Tuyệt có chút phức tạp đánh giá người trước mặt.
Mắt phượng mày ngài, ôn nhu tuấn nhã lại không thiếu khí khái nam nhi. Bất
đồng với khuôn mặt yêu nghiệt của Tuyết Lạc Viêm, nhưng khí chất đó, nụ
cười đó, trong một thoáng khiến cho y thậm chí nảy sinh ảo tưởng đã trở
về rừng đào của Di Nguyệt cung năm đó.
Không biết nghĩ đến gì mà
thần sắc của Độc Cô Tuyệt ngày một tối tăm, Bạch Lãng Vân cũng không tốt hơn gì, nhưng hắn không ngu ngốc đến độ luống cuống trước mặt người nọ. Độc Cô Tuyệt không ngốc, y là một người đa nghi, tuy chuyện mượn xác
hoàn hồn có hơi vô lý, nhưng người khác không tin không có nghĩa là y
cũng vậy. Nếu như đã quyết kiếp này tuyệt không dây dưa y, vậy dù có
chết hắn cũng cắn răng không nói nửa lời.
Bạch Lãng Vân nheo mắt cười tủm tỉm, giơ ra cánh tay bị Độc Cô Tuyệt nắm lấy lên trước mặt.
"Vị công tử này, ta và ngươi không quen biết, tùy tiện nắm tay làm cho
người khác hiểu nhầm thì không tốt. Xin hỏi, có thể buông tay ta ra được chứ?"
Độc Cô Tuyệt nhíu mày, lực đạo trên tay theo bản năng siết chặt. Không biết vì lí do gì y lại cảm nhận được, người nọ mặc dù đang
cười nhưng lại khó phát giác run rẩy cùng chống cự. Vì sao? Độc Cô Tuyệt y tự nhận tuy bản tính của y xác thực lạnh nhạt, đối với người khác
cũng chưa từng nhẫn nhịn hay nhân từ. Nhưng đó chỉ là những người đã gặp qua và biết y thôi, còn người này, y xác định dù chỉ là lướt qua cũng
chưa từng gặp người nọ. Nhưng còn người nọ, vì sao lại... phản cảm với y như vậy?
Bạch Lãng Vân thấy y không đáp trái lại còn giữ chặt
tay hắn, không khỏi rũ mi ra sức rút tay về mà không được. Giữa lúc
không khí đang gay gắt đối chọi, âm thanh có chút trong trẻo vô cùng hợp thòi vang lên.
"Công tử, ngài đang làm gì ở đó thế?"
Đào
Phi Ngôn nhăn nhó. Y thì bận tối mặt tối mày ngày đêm dốc hết tinh lực
ra sức xử lý sổ sách, đã vậy còn bị tên mặt quan tài kia kè kè cặp cặp,
muốn rút ra một chút thời gian đi kể khổ với công tử cũng không được.
Khó khăn lắm mới vượt bao cay đắng trốn ra để đi tìm công tử, ai dè lại
bắt gặp công tử đang mắt đi mày lại với nam nhân nhà ai trên đường.
(Bạch Lãng Vân đang mắt đi mày lại: "...")
Hai mắt Bạch Lãng Vân lóe sáng, nhìn Đào Phi Ngôn đang lầm bầm u oán vô cùng ôn nhu kêu lên một tiếng.
"Phi phi!"
Ầm ầm! Đào Phi Ngôn bị sét đánh ra tro, khó mà tin được vừa rồi là công tử vừa kêu tên mình. Đáng thương Đào Phi Ngôn không hay biết bị đem ra làm bia đỡ đạn, Bạch Lãng Vân cũng đã giật lại tay mình đi đến chỗ y.
"Phi Phi, ngươi đến đây thật tốt. Đi, ta mang ngươi đến tửu lâu ăn ngon."
Không thèm quăng nửa cái liếc mắt cho người đang sững sờ phía sau, Bạch Lãng
Vân đưa tay kéo eo Đào Phi Ngôn thân mật kề sát, một đường ôn nhu vô
cùng chăm sóc đối với đứa nhỏ hồn đang treo ngược cành cây. Nếu như Đào
Phi Ngôn chú ý một chút, nhất định sẽ nhận ra mặc dù đang cười nhưng
trong mắt của Bạch Lãng Vân lại không hề chứa đựng ý cười.
Sắc
mặt Độc Cô Tuyệt tăm tối nhìn bóng dáng hai người phía trước, tâm tình
bạo ngược gần như không thể kiềm nén mà muốn phát ra. Mà cách đó không
xa, đáy mắt Tiêu Dật cũng trở nên âm trầm.