Nhìn Về Phía Anh

Chương 3: Xem Mắt


trướctiếp

Tại một ngôi biệt thự rộng lớn.

Căn biệt thự được thiết kế với phong cách tối giản, làm toát lên vẻ nam tính thời thượng và đẳng cấp. Gam màu được sử dụng xuyên suốt căn biệt thự là trắng - đen, nhấn nhá bằng màu da cam nóng bỏng, quyến rũ.

Bên ngoài, khuôn viên biệt thự còn có một hồ bơi lớn cùng với khu vực thư giãn ngoài trời có tầm nhìn rộng trông ra cảnh quan hoa lệ của thành phố.

Một người đàn ông với vẻ ngoài đẹp mắt, bình yên nằm dưới ánh nắng nghỉ ngơi. Một bờ vai rộng lớn, cơ ngực vạm vỡ, vóc dáng to cao làm toát lên khí chất vốn có của người đàn ông. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng, giống như sinh ra là do tạo hóa khắc họa vậy. Đẹp đẽ đến nao lòng , một vẻ đẹp được pha trộn giữa cương và nhu, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng.

“ Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi? Con nghĩ mình nhỏ bé lắm sao?”, người phụ nữ bên nhăn nhó nói.

“ Mẹ à, con chỉ mới hai mươi bảy sáu tuổi thôi. Có cần thiết phải vậy không?”

“ Cái thằng ranh này, mày còn cãi mẹ à?”, người phụ nữ sang trọng nhìn con trai của mình cau có nói tiếp :” Mẹ không cần biết là ai, chỉ cần con mang cháu nội về đây cho mẹ là được rồi".

Hoắc Thiên Kình gật đầu đáp :” Được rồi, con mang về con dâu cho mẹ ngay “.

**************

Tọa lạc ở vị trí vô cùng đặc biệt. Nhà hàng Anvol nổi tiếng nhất là nơi thư giãn và nhìn ngắm thành phố hoa lệ.

Những chiếc ghế sang trọng, cầu kì đến từng chi tiết, những chiếc bàn với kiểu thiết kế lạ mắt và ánh sáng ấm áp bao trùm khắp các phòng.

Không chỉ có không gian tuyệt đẹp mà các món ăn, đồ uống ở đây cũng rất dễ khiến người ta “mê mẩn” bởi cả “hương, mỹ, vị”.

Tầng 19, một nơi tuyệt đẹp và vô cùng lãng mạn để ngắm nhìn thành phố .

Một cô gái xinh đẹp mà dịu dàng, ngồi yên lặng trên ghế. Cô mặc chiếc váy màu hồng xinh xắn, mái tóc dài ngang vai, gương mặt ngượng ngùng đến đỏ ửng.

“ Em gái xinh đẹp, em năm nay mấy tuổi?”, Hoắc Thiên Kình dịu dàng hỏi.

“ Em mười tám", giọng nói non nớt vang lên.

“ Ồ “, anh ngạc nhiên nhìn cô.

Từ trên cao nhìn xuống những mái nhà cao thấp lô nhô, những tòa nhà cao ngất ngưởng, đèn điện sáng trưng, dòng xe cộ bé xíu ngược xuôi .

Hoắc Thiên Kình tựa người vào ghế, đôi mắt quyến rũ như một con hồ ly ngàn năm đẹp đẽ nhìn hung cảnh bên dưới. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, giày đen được đánh bóng, tôn lên cẻ ngoài lịch lãm mà sang trọng. Chỉ cần anh yên tĩnh ngồi như vậy thôi cũng đủ làm xao xuyến bao nhiêu trái tim mới nở rồi.

Cô gái xinh xắn nhìn vẻ đẹp của Hoắc Thiên Tình mà trái tim không ngừng đập thình thịch.

Hoắc Thiên Kình mỉm cười phong tình nhìn cô, giọng nói ấm áp dễ nghe đi vào lòng người :” Cô bé, tôi đẹp mắt lắm phải không?”.

Cô gái ngượng ngùng ,cúi đầu nhìn cạnh bàn, mỉm cười e thẹn.

Hoắc Thiên Kình thở dài, thật không ngờ đối tượng xem mắt mà mẹ anh chọn lại là một bé gái mới lớn như vậy, thật hết nói nỗi bà ấy.

Ban đêm, tại thành phố hoa lệ. Dòng người càng lúc càng đông đúc.

Người người ngược xuôi. Tiếng kèn xe vang lên từng hồi.

Diệp Tư La mệt mỏi, bước đi có chút chậm chạp. Cô tấp vào một quán ăn ven đường , nhanh chóng lắp đầy cái bụng đói của mình.

Thành phố này thật lớn, lớn đến mức cô cảm thấy mình giống như người vô hình vậy. Rốt cuộc, cô sẽ sống như thế nào đây. Diệp Tư La thở dài, suy nghĩ về con đường dài sau này.

Cô không có bằng cấp, không được ăn học như người khác. Ngày bé, cô luôn phải đi làm việc vụn vặt để kiếm tiền ăn mỗi bữa. Tối đến liền chạy đến nơi mà bọn trẻ cùng tuổi học thêm để học lén, nhờ vậy mà cô xem như cũng biết viết và đọc chữ như mọi người.

Mẹ cô làm nghề mà ai ai cũng cười chê và khinh bỉ, ban ngày thì bà ngủ đến đêm, mặt trời lặn liền đi. Sự cô đơn xem như cũng là người bạn đồng hành với cô từ ngày này qua năm nọ.

Diệp Tư La mỉm cười vô vị.

Ánh sáng u ám rọi xuống lòng được, in hẳn cả một bóng dáng lẻ loi của một thiếu nữ nhỏ bé.

Cô từ tốn bước đi trên vẻ hè. Hàng cây ven đường im lặng đung đưa theo gió như đang nhảy múa bài ca cây lá. Ánh trăng trên cao cũng thật cô độc, luôn luôn treo lơ lửng trên không, một mình một cõi nhìn xuống nhân gian.

****************

“ Cậu chủ , e là bà ấy sẽ rất giận"

“ Không sao, tôi sẽ dỗ ngọt bà ấy"

Hoắc Thiên Kình không nhanh không chậm bước đi.

“ Chú Tống, làm phiền nói với mẹ tôi. Hôm nay, tôi sẽ không về".

Tại khách sạn Trần Thị.

Hoắc Thiên Kình nằm dài trên chiếc giường rộng lớn. Đôi mi dài yên tĩnh nằm đó, có vẻ như anh ngủ rất say.

Ánh mặt trời lên cao.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Hoắc Thiên Kình rời giường bước đến mở cửa.

“ Chuyện gì vậy?”

“ Xin lỗi ,đã làm phiền quý khách. Tôi nhân viên dọn dẹp ở đây, tôi muốn hỏi anh có muốn dọn phòng không?”

Hoắc Thiên Kình mắt nhắm mắt mở gật đầu ,nói :” Vậy dọn đi “.

“ Vâng ạ"

Diệp Tư La cúi đầu , bắt tay vào dọn dẹp.

Hoắc Thiên Kinh vùi đầu vào gối ngủ tiếp.

Diệp Tư La nhẹ nhàng lau dọn xung quanh, vô tình lại dẫm phải vũng nước không cẩn thận liền ngã xuống “ a “.

Hoắc Thiên Kình giật mình ngồi dậy, liền trông thấy cô nhân viên lúc nãy dang nằm ngửa trên sàn nhà.

Có lẽ đầu bị va chạm mạnh , Diệp Tư La cảm thấy có chút ẩm ướt sau đầu.

Hoắc Thiên Kình bế hẳn cô lên chạy ra ngoài :” Có người bị thương, làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi".

*********

Vốn là hai đường thẳng song song, cuối cùng lại giao nhau tại một điểm.

Lần đầu gặp gỡ, lại khắc họa bóng hình đối phương như vậy.

Là tình yêu hay tình bạn. Người tình hay người dưng.

Ba điểm xuất phát nối lại thành một hình tam giác. Đến cuối cùng, sẽ có người thua cuộc, trái đất mạnh mẽ xoay vòng. Thời gian , vẫn chưa từng dừng lại nhưng tại mỗi thời điểm trôi qua nó lại nhẹ nhàng đánh móc quan trọng lên cuộc đời mỗi người. Để rồi, những dấu ấn đó từ từ khắc ghi vào trí óc của họ, có thể sâu đậm cũng có thể mờ nhạt.


trướctiếp