"Nghe nói khi khách
vào lâu đài sẽ được tặng một bức họa, mà trong đó vẽ nội dung về tương
lai một ngày nào đó sẽ thành sự thật, chuyện này là thật sao?"
Mạc Nhi im lặng nâng khay các món điểm tâm điển hình của Viên đặt trên cái
bàn tròn, đến khi đặt xong hết mới ngẩng đầu nhìn Phạm Tích.
"Chúng tôi sẽ đưa cho khách một bức tranh, còn chuyện có thành sự thật hay không, tôi không biết."
"Cô là không biết, hay là không muốn nói?"
Cô cười ngọt ngào, "Chuyện này không có gì khác nhau, không phải sao?"
Phạm Tích lạnh lùng nhìn cô một hồi lâu, biết rõ sẽ không ép được chân tướng từ miệng cô, mới không tình nguyện nói: "Như vậy, tôi có may mắn xem
trước bức tranh vẽ tặng tôi không?"
"Rất xin lỗi, chúng tôi không có tiền lệ này."
"Vậy tôi có thể là người đầu tiên."
"Phạm tiên sinh, tôi rất. . . . . ."
"Đừng nói xin lỗi với tôi, chuyện này tôi rất kiên quyết." Anh đã đủ phiền!
Anh rất muốn biết tòa lâu đài mộng ảo thần bí này có thể dự báo trước
cho anh điều gì?
Anh không mê tín ! Tuyệt đối không! Nhưng mà khi có kẻ nào đó không nhiệt tình muốn giúp chung quy muốn theo tay để kiếm chút gì, bất kể những thứ đó là thứ mình muốn hay không muốn, đây chính là nguyên nhân anh lựa chọn đến lâu đài mộng ảo để tổ chức cuộc họp
nhóm bốn người này.
"Có rất nhiều thứ dã định trước , Phạm tiên
sinh, cho dù ngài bắt vẽ, nội dung vẽ trong đó cũng cho thấy là trong
lòng ngài rất để ý đến vấn đề đáp án kia."
Phạm Tích nheo mắt lại, đề phòng nhìn cô ta, "Có ý gì? Cô biết điều gì?"
Mạc Nhi nhìn anh, khẽ thở dài, "Anh sẽ lấy một công chúa, đây là sự định
đoạt của số mệnh, anh có làm gì cũng sẽ không trốn thoát."
Phạm
Tích bắt gọn cánh tay mềm mại của cô, vẻ mặt dịu dàng trong phút chốp
chuyển thành hung ác, "Là cô, chính cô là ngươi ở phía sau điều khiển
mọi chuyện kỳ quái ở đây phải không?"
Bị nắm có chút đau, cô không khỏi khẽ nhíu mi lại.
"Tại sao cô lại nói như vậy? Sao? Tại sao lại nói là số mệnh đã định? Tại
sao? Tôi sẽ không cưới cái cô công chúa vừa béo vừa đen ấy, tuyệt đối
không!"
Công chúa vừa béo vừa đen ư? Mạc Nhi sửng sốt, còn chưa
hoàn hồn, tay bị năm đau đột nhiên tự do lại, cùng lúc trước mắt cô xuất hiện một người đàn ông anh tuấn đĩnh đạc như thiên thần.
Là U Linh. . . . . .
"Anh là ai?" Phạm Tích nhấc cao mày, thân thủ của đối phương xuất quỷ nhập
thần làm cho anh có chút ngach nhiên thú vị, ngoài mặt lại rất bình
tĩnh.
"Lạc Lôi Phu." Nói tên xong, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Lôi
Phu quét về phía anh, "Lời của tôi không nói lần thứ hai, nếu anh dám
động vào một cọng lông của Mạc Nhi, tôi sẽ lấy của anh đôi tay đôi mắt
rồi tới đôi chân, nếu như hôm nay anh không nghe lời tôi nói, tôi sẽ bắt từng người trong nhà anh mạng đổi mạng."
Dứt lời, Lạc Lôi Phu đã kéo Mạc Nhi rời đi.
Lời cảnh cáo thật đáng sợ.
Mạc Nhi là nữ họa sĩ có thể biết trước mọi việc trong truyền thuyết ư?
Không, cô ta nói là cô ta chưa từng vẽ tranh.
Có lẽ cô đang lừa anh đây, có lẽ vậy, biết đâu mọi thứ chẳng qua chỉ là
một âm mưu buồn cười mà thôi, căn bản không có họa sĩ biết trước tương
lai, tất cả những chuyện xảy ra ở những người đó, chẳng qua chỉ là một
chút trùng hợp mà thôi.
FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046
"Em làm sao vậy? Em không biết làm như vậy sẽ đem đến cho em những nguy
hiểm lớn sao?" Lạc Lôi Phu tức giận nhìn Mạc Nhi, trong giọng nói không
nén được sự lo lắng cùng sốt ruột.
Cô luôn làm việc có chừng mực, anh mang cô đến trốn ở đây, cũng đồng ý cho cô sử dụng, cô dùng năng
lực đoán tương lai để cho Ái Ny Ti vẽ, một mặt là để cho cô có thể giải
phóng khả năng của mình, một mặt là bởi vì anh có thể chắc chắn những
người đó không tra ra được ai là người có năng lực dự đoán tương lai,
nhưng vậy mà cô lại ngay trước mặt Phạm Tích, nói ra những chuyện cô cảm nhận được trên người anh ta, để cho cô bỗng nhiên rơi vào nguy hiểm,
anh thật không có cách nào hiểu được.
"Em cho rằng anh ta là người khách rất quan trọng. . . . . ."
"Người quan trọng hơn nữa cũng kém xa sự an toàn của em."
"Lạc Lôi Phu. . . . . ."
"Bọn họ là chính khách, nếu như bọn họ biếtiém có khả năng này, bọn họ sẽ uy hiếp em nếu họ biết trước sang năm sẽ vận động bầu cử Tổng Thống, không chỉ bọn họ, nếu như mọi người biết em có khả năng này, tất cả những kẻ có mục đích sẽ tràn vào chỗ này để hỏi về tương lai, em gánh nổi sao?"
Cô thừa nhận cô không gánh nổi, cho nên mới phải cùng anh trốn ở chỗ này,
cô không hi vọng mình trở thành một thành viên của trung tâm nghiên cứu
dị nhân Trung Quốc, cả đời này làm con chuột bạch cho người ta nghiên
cứu.
Là Lạc Lôi Phu tìm được cô, che chở cô dưới vây cánh của
anh, mấy năm qua, cô quá an ổn, không có người nào quấy rầy cuộc sống
tuyệt vời của cô, nhưng mà. . . . . . Cuối cùng cô cũng làm liên lụy
anh, đây là hiện thực không tránh khỏi, bởi vì cô không có cách nào che
dấu mãi năng lực của mình, không sử dụng những khả năng này, năng lực
tích lũy trong người không hoạt động, cô sẽ mệt mỏi đến mức không thể hô hấp.
Nhưng mà một khi cô phóng thích những năng lực này, sớm muộn cũng sẽ có người tìm ra nơi này, tìm được cô.
"Nếu như việc em có thể giúp được, em bằng lòng thử nhìn một chút." Cô không có cách nào biết được điểm dừng năng lực của mình, chỉ có thể thử lại
một lần nữa.
Chỉ trừ một số người đặc biệt cô mới sử dụng khả năng
tâm linh của mình, phần lớn cũng không có vấn đề gì, khả năng của cô
cũng chỉ nhìn thấy một đoạn ngắn, chỉ có thể mơ hồ thấy được thoáng qua
một điểm gì đó, cũng vì vậy mà ngay cả cô cũng không thể xác định được,
mà mỗi lần đưa cho khách một bức họa, thì đồng nghĩa với năng lực đoán
trước tương lai là sự luyện tập , để cho lần sau năng lực của cô đạt đến hoàn thiện hơn.
Vừa rồi đối mặt với Phạm Tích, cũng vì hình ảnh quá rõ ràng, nên cô mới có thể buột miệng nói ra.
"Mạc Nhi!" Anh không muốn cô trở thành công cụ để cho người khác sử dụng để nhìn trước tương lai, một chút cũng không muốn.
"Nếu như đó là số mệnh của em, vậy em cũng chỉ có thể nhận." Nụ cười nhàn
nhạt hiện trên mặt Mạc Nhi , không lo không oán chỉ cầu an lòng.