Đó, vóc dáng cô gái
kia thật nóng bỏng, chẳng trách văn phòng này nằm ở tầng hầm của
PUB mà vẫn buôn bán tốt như vậy, chỉ là cửa liền chen lấn một đống
người.
Kathi Nhã tay trái cầm Coca Cola ông chủ đưa tới, tay phải cầm bỏng, mùi thơm ngon, nhìn, còn bất chợt phát ra tiếng thán phục,
nhưng mà trong PUB âm nhạc quá lớn tiếng, cô ngạc nhiên, đỏ mặt nhịp tim hoàn toàn không có ai chú ý.
Người nào sẽ chú ý tới cô đây? Nơi
này mỗi người, bao gồm cô, ánh mắt chỉ biết đặt ở những cô gái khỏa thân ở trên bàn đang nhảy trên cột thép, cho dù bây giờ cô có ngáy to mà ngủ cũng không có người nghe.
Thật là quá bấy ngờ! Không nghĩ tới
thế giới bên ngoài Arab lại thú vị như vậy, ngay cả phụ nữ khỏa thân hết cũng có thể nhảy lên bàn để làm thức ăn.
Mặc dù nhịp tim như
trống, nhưng vì không muốn làm cho mình thành tên nhà quê, Kathi Nhã còn không chớp mắt nhìn chằm chằm những vũ công kia.
Thật là đẹp, khó trách có người chảy nước miếng, ngay cả cô cũng muốn chảy rồi. . . . . .
"Tiểu thư, một người?" Một người đàn ông tóc vàng đột nhiên ngồi vào bên cạnh cô, còn đưa một ly rượu cho cô."Đúng vậy." Kathi Nhã thuận miệng đáp
một câu, trong miệng còn nhai bỏng. Không biết là người nào phát minh
loại thức ăn này, thật rất thơm, ăn thật ngon!
"Không ngại tôi ngồi chỗ này chứ?"
Cô buồn bực nghiêng mặt sang nhìn hắn, "Anh không phải là đã ngồi rồi sao?"
"Kia mời cô uống ly rượu như thế nào?" Hắn đem ly rượu đẩy tới trước mặt cô, tránh cho ánh mắt của cô thủy chung khóa chặt trên người các cô gái
đang múa cột kia, nhắm mắt làm ngơ ý tốt của hắn.
"Anh tại sao
muốn mời tôi uống rượu?" Cô cúi đầu nhìn chất lỏng màu vàng trong ly,
nhìn nó có điểm giống như nước táo, cô tò mò cầm lên ngửi một chút, "Ừ,
thơm quá đi, đây là cái gì?"
"Đặc biệt pha Kê Vĩ Tửu, chưa uống qua sao? Cô có thể uống một chút." Hắn ta khích lệ. Cô thấy bộ dạng này như lừa gạt.
"Không được, tôi mà uống rượu sẽ say." Cô nói tới nói lui, nhưng tay vẫn nắm
ly rượu không để xuống. Cô nhớ phụ vương cảnh báo cô không thể uống
rượu..., nhưng ly rượu trước mắt trông rất hấp dẫn, làm sao cho tốt bây
giờ đây? Uống một hớp cũng không sao mà?
"Nếm thử một chút thôi, uống một chút sẽ không say đâu."
"Ta cũng nghĩ thế." Cô gật đầu, nhẹ nhàng nếm một hớp, "Thật ngọt, thơm quá, một chút mùi rượu còn không có, uống rất ngon."
Người đàn ông cười một tiếng, "Cô thích là tốt rồi, thế nào một mình cô lại tới chỗ như thế này? Bạn trai đâu?"
"Tôi không có bạn trai." Kathi Nhã không nhịn được uống một ngụm rượu nữa, vừa uống vừa tán thưởng gật đầu, "Thật là ngon."
"Cô thích xem cái này?" Cô không giống những người phụ nữ khác, thích lại
làm bộ không dám nhìn, che che giấu giấu, trên thực tế, ánh mắt của cô
cũng lớn hơn so với gnuoiwf khác, một bộ dáng như một bé con tò mò.
"Không tệ, các cô ấy nhảy rất đẹp, vóc người cũng thật đẹp."
"Lần đầu tiên tới Hawai?"
"Đúng vậy, nơi này thật thú vị."
"Còn có nơi tốt hơn để chơi, có muốn đi xem không?"
"Thật? Nơi nào?" Nghe được có trò vui, Kathi Nhã thích thú lại dễ dàng bị hấp
dẫn. Tối nay, nếu không phải là Đào Lạc Ti giới thiệu cô tới nơi này
chơi, cô cũng không biết Hawai có một nơi mới mẻ như vậy, chẳng lẽ còn
có nơi tốt hơn để chơi?
"Tôi dẫn cô đi."
"Được, đi thôi."
Dù sao cô cũng thấy ổn, nên nhanh chóng đi nơi khác, liền đứng dậy, cô
cảm giác đầu có chút choáng váng, thân thể hơi lay động, ngã vào ngực
của người đàn ông kia.
"Thế nào? Không mới uống vài hớp lại say chứ?" Người đàn ông hảo tâm hỏi.
"Giống như có chút. . . . . ." Kathi Nhã lắc lắc cái đầu đang mơ màng của
mình, tựa hồ khá hơn chút rồi, cô đẩy hắn ra, cười với hắn, "Thật xin
lỗi, tôi nghĩ tôi nên về khách sạn thì tốt hơn, ngày mai đi, tôi tới nơi này tìm anh, anh lại dẫn tôi đi chơi nữa, được không?"
Người đàn ông gật đầu, khẽ mỉm cười, "Không thành vấn đề, cứ như vậy đi, tôi dẫn
cô ra cửa, chỗ đó thông thoáng hơn, có lẽ cô sẽ cảm thấy khá hơn chút."
Kathi Nhã nhìn hắn, vừa cười, "Anh thật là người biết quan tâm."
Hắn dẫn cô lên lầu, chỉ từ phòng dưới đất đi lên lầu mấy bậc thang cũng
khiến cho cô đi lảo đảo nghiêng ngã, căn bản phân không rõ thiên nam địa bắc.
"Trời ạ, tôi giống như say quá đi ." Ý thức của cô hết sức
thanh tĩnh, hết lần này tới lần khác đầu không khống chế được thân thể,
đây là chuyện gì xảy ra?
"Xem ra là vậy." Hắn cười một tiếng, đưa tay bắt tắc xi, "Cô không có bạn trai, vậy tối nay tôi liền hy sinh
mình vậy, nếu không cô sẽ rất khó chịu ."
"Tôi không có bạn trai, nhưng tôi có lão công đó. . . . . . Anh mới vừa nói gì? Tại sao tôi sẽ
khó chịu? Anh sợ tôi say không ai chiếu cố sao?"
"Cô có chồng rồi? !" Hắn kinh ngạc, tay vẫy tắc xi bỗng dưng thu trở lại.
Hắn cũng không muốn trêu chọc một có người phụ nữ đã có chồng, bất quá chơi một buổi tối, không cần bỏ ra giá cao như vậy, huống chi hắn cũng không biết lai lịch đối phương như thế nào, nếu là trêu chọc đến người không
nên trêu chọc vậy thì hại nhiều hơn lợi.
Nghĩ tới đây, hắn ta đẩy cô ra, Kathi Nhã đứng không vững, liền ngã ngồi ở trên sàn nhà cạnh cửa PUB. Đau quá, cô vuốt vuốt cái mông, đang muốn hỏi hắn chuyện gì xảy
ra, con ngươi vừa nhấc, không ngờ không thấy bóng dáng của đối phương
đâu.
Đêm tối, gió lạnh, đầu choáng váng.
Hôm nay là ngày
gì vậy? Bạn gái của chồng tìm tới cửa, thân là vợ như cô, một mình chạy
đến xem vũ nữ múa thoát y, như vậy cũng thôi đi, cô vui vẻ là được rồi,
hết lần này tới lần khác hiện tại không giải thích được bị một người xa
lạ bỏ bên lề đường, chân cô lại mềm nhũn không thể nào đứng nỗi. Nếu
gặp phải người xấu làm sao bây giờ? Tay trói gà không chặc cô có khả
năng bị người ta cưỡng gian rồi giết chết, vứt bỏ xác ở nơi hoang dã,
Arab từ đó mất đi một Tam công chúa anh minh vĩ đại lại xinh đẹp .
Thật đáng thương mà, đều do cô tham ăn uống nửa ly rượu, mới nửa chén mà
thôi, cô thế nào say đến lợi hại như vậy, chân mềm thânthể yếu ớt, còn
nóng hừng hực làm cô thật muốn cỡi quần áo ra quá đi.
Bức cung
Đào Lạc Ti lấy được đầu mối Phạm Tích đến cửa PUB thì nhìn thấy cô, anh
từ xa xa đến gần cô, cho đến khi đứng ở trước mặt cô, cô vẫn không phát
hiện anh.
Cô giống như tên ăn mày nhỏ một mình ngồi dưới đất, nếu không phải là anh phát hiện trên mặt cô khác thường chính là cả người
cô ửng hồng, anh thật sẽ cho là cô đang hành nghề cũ.
"Kathi." Anh gọi cô, nhưng cũng không muốn đưa tay kéo cô lên.
"Ơ?" Nghe được có người đang gọi mình, Kathi Nhã khẽ ngẩng đầu lên, nhìn
thấy anh, cô nở nụ cười, "Ông xã, anh tới đón em! Thật tốt, làm sao anh
biết em say đến không đi được? Anh nếu không đến, tối nay em phải ở đầu
đường xó chợ rồi."
Phạm Tích lạnh lùng mím môi, thật lâu không nói.
Anh rất tức, rất giận, hơn nữa tức hơi quá, cho nên một câu nói cũng không
muốn nói với cô. Nửa đêm hai giờ, vợ của anh say như chết nửa nằm nửa
ngồi ở ven đường, nếu như bị truyền thông vỗ tới, mặt mũi của anh phải
để ở đâu đây?
Còn có, cô tự nhận xấu xí đến không ai sẽ nghĩ muốn nhúng chàm cô sao? Lại đem áo khoác cởi ra, lộ ra bên trong mảnh đai
an toàn cho người xem xét. Còn mơ hồ nhìn ra được bộ ngực tuyết trắng mê người của cô.
Đáng chết! Anh thật muốn đem cô về khách sạn, hung hăng đánh vào mông của cô bảy mươi đại bản.
Nghĩ là làm, anh ngoặt thân, không chút nào thương hương tiếc ngọc đem cả
người cô giống như túi vải, khiêng cô bước nhanh đi trở về khách sạn.
Khách sạn ở cách đó không xa đèn xanh đèn đỏ bên cạnh, lại mười mấy bước là
có thể đi tới bãi biển, ban đêm gió thật lạnh, nhưng hai người cũng
không khỏi một thân mồ hôi.
"Em nóng quá, ông xã. . . . . ." Hơn nữa bụng đụng đến vai anh, khiến cô thật buồn nôn.
"Đáng đời cô!"
"Có thể giúp em cởi đồ hay không? Em thật nóng quá. . . . . ." Toàn thân cô mau chóng thiêu cháy. Còn cởi? Cởi nữa, cô liền khỏa thân trước mặt anh đó.
Phạm Tích tăng nhanh cước bộ, không nghĩ mới đi đến khách
sạn, cô gái trên đột nhiên nôn lên mình anh, lần đầu tiên gặp phải việc
thế này, anh bị dính cả lên chiếc áo sơ mi của Pháp, sau đó là cái quần
tây màu xám cùng nhãn hiệu.
Sắc mặt của anh trong nháy mắt trở nên xám xịt như màu của chiếc quần tây.
"Phạm tiên sinh, có cần chúng tôi phục vụ ngài và phu nhân việc gì không?" Nhân viên khách sạn vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Không cần." Phạm tích móc ra một trăm đô la đưa cho hắn, "Chỉ cần đóng chặt miệng của cậu là được, hiểu không?"
Ánh mắt của người nhân viên sáng lên, cười, "Vâng, vâng, không thành vấn đề, tôi hiểu ý của ngài, Phạm tiên sinh."
Phạm tích không nói tiếng tiếp tục hướng phòng mình, vừa vào phòng, anh liền đem Kathi từ trên lưng vứt xuống đến ghế sa lon ngoài đại sảnh, tức
giận trừng mắt nhìn cô.
"Thật xin lỗi, ông xã. . . . . ." Kathi
Nhã một thân dơ bẩn, hôi thối, nhưng đối với khuôn mặt ngọt ngào cùng nụ cười mê người của cô, những thứ dơ bẩn trên người cô cũng không đáng kể gì, "Là lỗi của tôi, tôi giúp anh rửa sạch sẻ, tôi giúp anh tắm, tay
của tôi cũng rất khóe léo đó, có thể giúp anh đấm lưng, chà lưng, nhất
định có thể làm cho anh thoải mái, sạch sẻ."
Cô ta đang nói cái gì vậy? Phạm Tích nhìn chằm chằm cô.
Kathi Nhã bò xuống chỗ ghế sa lon bò xuống, rồi lại leo đến trước mặt anh,
đứng thẳng người quỳ trước mặt anh, động tay thay anh cỡi thắt lưng ra.
"Cô làm gì thế?" Bộ dáng của cô bây giờ giống như kỹ nữ đói khát đến sắp không thể được.
"Giúp anh cỡi quần, anh tắm không cỡi quần áo sao?" Cô vừa nói tay cũng không có ngừng lại, chẳng qua là cảnh vật trước mắt giống như lơ lửng, làm cô cỡi cái thắt lưng cỡi nửa ngày cũng cũng không mở được, không khỏi làm
cô nhíu mày " Anh dán keo thắt lưng vào người à? Tại sao lại cởi không
được vậy."
Tay nhỏ bé ở bên hông anh sờ rồi lại sờ, hết lần này
tới lần khác sờ không đúng vị trí, cứ hướng gần cái kia mà tìm kiếm, làm gương mặt Phạm Tích căng thẳng, dục hỏa dâng cao.
Tiểu ma nữ này! Cô cố ý trêu chọc anh phải không? Cô cho là chơi như vậy rất vui vẻ lắm sao? Không, thoạt nhìn không giống.
Còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, thừa dịp anh thất thần, Kathi Nhã đột
nhiên dồn lực đánh ngã anhh trên mặt đất, sau đó nhanh chóng bò lên ngồi trên hông anh.
"Như vậy tốt hơn nhiều, thắt lăng của anh sẽ
không lắc lư nữa, tôi sẽ nhanh cởi nó ra được ." Cô cười đến vui vẻ, tay nhỏ bé sờ rồi sờ, còn là sờ nhứng vị trí nhạy cảm.
Vẻ mặt Phạm
Tích rét rung, bực mình lật người cô đè phía dưới, "Cô náo đủ chưa?Còn
náo nữa, tôi cũng không bảo đảm được cô sẽ không thất thân đâu đó."
Bị anh đè ép, cơ thể Kathi Nhã nóng như lửa đốt: lửa lại lớn hơn rồi, cơ
thể hình như thoải mái hơn, hình như cô đã tìm ra cách giảm nhiệt rồi.
"Tích, anh có thể ôm chặt tôi hay không, tôi muốn anh ôm tôi. . . . . ." Giọng nói cô mềm nhũn, mắt mềm mại đáng yêu quyến rũ anh, tay lại theo bản
năng vuốt ve ngực của mình.
"Kathi, cô. . . . . ."
"Tôi nóng quá, nóng quá, nóng đến toàn thân thật khó chịu, cầu xin anh ôm tôi một cái, tôi rất muốn anh ôm tôi."
Mặt của cô càng lúc càng đỏ, ánh mắt kiều mỵ kia, âm thanh mềm yếu kia,
lại còn đang ở dưới thân anh không ngừng giãy dụa, đột nhiên làm anh ý
thức được một chuyện.
"Cô có phải đã uống cái gì trong quán rượu rồi hay không?"
"Coca Cola a, ông chủ đưa, còn có bỏng."
"Còn gì nữa không?" Kathi Nhã trầm ngâm, gật đầu, "Còn có rượu nữa, tôi mới
uống nửa ly mà đã say thành bộ dáng này, rượu kia thật là lợi hại, đúng
rồi, có người mời tôi uống rượu anh ta vốn còn muốn dẫn tôi đi chơi,
nhưng đầu của tôi bị choáng, anh ta có thể là tức giận, nên ném tôi bên
ven đường."
Vừa nói, cô vừa cười, rồi lại đột nhiên nhốt chặt cổ
của anh hôn anh, sau cái hôn này, cô cũng không buông tay, cả người dính vào anh, giống như bạch tuột.
"Cái tên ngu ngốc này!" Cô nhất
định là đã bị hạ dược, khó trách mặt của cô lại đỏ đến kỳ quái như vậy,
anh nên sớm nhìn ra được.
Anh kéo tay cô ra, tay cô lại quấn lên, anh đẩy ra thân thể cô ra, thân thể cô lại dính sát vào. Dây dưa không dứt. . . . . .
"Ôm tôi đi, van cầu anh đấy, Tích." Thân thể dán lên anh, cô cũng không chịu nổi ham muốn trong cơ thể.
Cô muốn anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô. . . . . .
Không biết tại sao, nhưng là chỉ cần anh làm như vậy, cô sẽ cảm thấy thoải mái.
"Kathi. . . . . ." Vốn cô còn nói anh là ông xã, nhưng bây giờ đổi thành Tích, xem ra, cô đã chịu đến điểm giới hạn.
Phạm Tích nhìn khoảng khắc hấp dẫn (sexy) mềm mại đáng yêu này không dứt,
trong mắt cô đau khổ cầu khẩn đã làm tan trái tim lạnh băng cứng rắn cuả anh, bộ dáng khó chịu và ham muốn của cô cũng lay động dục hỏa của
anh."Cô sẽ phải hối hận."
"Tôi sẽ không, tôi chỉ muốn ôm anh mà thôi."
"Cô tốt nhất nên nhớ lời nói bây giờ của mình, cũng nhớ lời của tôi nói;
tôi ôm cô, không phải là bởi vì yêu cô, mà bởi vì muốn cứu cô."
"Biết rồi, anh thật dài dòng!" Cô đã không còn kiên nhẫn nữa đưa tay đến cúc áo sơ mi của anh.
"Đừng xé, sẽ bị cô kéo hư mất!" Anh đè cái tay không an phận của cô lại, tự
mình mình bỏ đi cái áo sơ mi cùng cái quần bẩn thiểu vì bị cô nôn lên.
Hiện tại, chỉ có anh mới có thể cứu cô, muốn tìm Ngưu Lang cũng nước xa không cứu được lửa gần.
Huống chi, trên danh nghĩa cô là vợ của Phạm Tích anh, anh không thể nào để
cho bất kỳ người đàn ông nào làm loại chuyện đó với cô.
Nghĩ đến
thân thể trần truồng của cô ôm một người đàn ông khác yêu kiều thở
khẽ cảnh tượng này liền làm anh không cách nào nhịn được .
Nghĩ tới, anh nghiêng thân xuống hôn cô, hai tay vuốt ve lên thân thể nóng như lửa của cô.
Kathi Nhã nhiệt liệt đáp lại anh, thân thể nhỏ nhắn trúc trắc giãy dụa lại vạn phần mê người. . . . . .