“Giám đốc Tần.” Cừu Chính Khanh rất không khách khí, “Thời gian biểu trong kế hoạch của các cô cần sửa lại”.
“Được thôi.” Tần Vũ Phi gật đầu, “Chúng tôi sẽ điều chỉnh lại theo nhu cầu
vừa được điều chỉnh của phòng tiêu thụ, hoàn thành đúng hạn”.
Cả
phòng họp im ắng đến đáng sợ, nhu cầu nghiệp vụ của phòng tiêu thụ không thay đổi, nhưng ý của Cừu lão đại chính là đề ra nhiều phương án hơn,
thảo luận nhiều hơn, đột phá hơn, sáng tạo hơn, doanh số ít nhất phải
tăng. Cái khác không nói, chỉ riêng yêu cầu nâng cao doanh số này thôi,
mọi người dù có giả vờ cũng phải vờ bận rộn, không cần biết kết quả thế
nào, cũng có thể nói rằng tốt xấu gì chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Lúc nãy phát ngôn ai ai cũng tranh nhau sửa lại thời gian biểu của mình
cho sớm hơn nhằm bày tỏ sự nỗ lực của mình.
Kết quả, đại tiểu thư quả là đại tiểu thư, tuy thái độ thành khẩn, nhưng ý tứ trong câu nói
vừa rồi rất rõ ràng, yêu cầu bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tuyệt đối
không làm hơn.
Cừu Chính Khanh đương nhiên không dễ giải quyết
như vậy, anh nhìn Tần Vũ Phi, “Mời giám đốc Tần giao phương án của lễ ra mắt sản phẩm mới vào thứ hai tuần sau. Tiến độ của chương trình tặng
quà cũng đẩy lên sớm một chút, giám đốc Tần đến muộn, không nghe được kế hoạch mới của bên tiêu thụ, sau khi họp xong mời trao đổi thêm, tôi hy
vọng có thể nhìn thấy mỗi bước tiến triển đều thuận lợi an toàn”.
“Được.” Tần Vũ Phi thái độ rất tốt mà gật đầu, nhưng không hề xin lỗi về chuyện mình đến muộn. Hơn nữa cô vừa nhủ thầm trong lòng, hôm nay thứ sáu, thứ hai tuần sau phải giao tức là yêu cầu hai ngày cuối tuần này bộ phận
của cô phải làm thêm giờ. Lúc đầu định ngày mùng sáu, cô đã xem lịch
tính toán xong rồi, thứ hai là ngày mùng bốn, bộ phận họp bàn với nhau
xong bắt tay làm, ngày mùng năm tổng kết và thảo luận lại, ngày mùng sáu chỉnh sửa bản cuối cùng rồi giao ra, vừa đúng lúc. Bây giờ lại phải làm thêm giờ!
Cuộc họp kéo dài thêm nửa giờ, sau khi tất cả mọi
người cảm giác được loại áp lực nếu không nâng cao được doanh số thì sẽ
chết rất khó coi, cuối cùng cũng tan họp.
“Giám đốc Tần ở lại,
những người khác có thể đi.” Câu nói của Cừu Chính Khanh khiến rất nhiều người tặng cho Tần Vũ Phi một ánh mắt đồng cảm, cũng có người mang thái độ tiếc nuối khi có kịch hay mà không được xem ,lần lượt giải tán.
Tần Vũ Phi sau khi lưu lại công việc quan trọng cuối cùng thảo luận trong
cuộc họp thì đóng máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu
Chính Khanh đang nhìn chằm chằm cô, thấy cuối cùng cô cũng chuyển sự chú ý về mình, nghiêm mặt nói: “Giám đốc Tần đã đến muộn”.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Cừu phó tổng thay đổi thời gian họp đột xuất, tôi không biết, lần sau tôi sẽ chú ý”.
“Tôi có nhờ thư ký của cô thông báo cho cô.”
Tần Vũ Phi mở điện thoại lên xem: “Lúc gọi tôi đang lái xe, không nghe thấy”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, thời gian quẹt thẻ làm việc của công ty là chín giờ.”
“Đúng vậy.” Tần Vũ Phi hào phóng thừa nhận. “Cừu phó tổng cảm thấy tôi đã làm chậm trễ công việc nào thì cứ nói thẳng đi.” Tần Vũ Phi ghét nhất chính là cách nói chuyện cố ý vòng vo này, anh ta chẳng qua muốn nói cô đi
làm muộn thì thôi đi. Từ lúc cô vào công ty của bố làm, ngoài lúc mới
bắt đầu cô cố gắng ngày ngày đi làm thật sớm, không có việc gì cũng ráng ngồi lại theo mọi người về muộn, nhưng làm vậy cũng không nâng cao được chút hiệu suất nào, cũng không thay đổi được sự thật cô không có khiếu
làm người lãnh đạo, nên sau khi Tần Văn Dịch tiếp nhận sự thật, điều cô
đến phòng thị trường, cô liền làm việc theo cách riêng của mình.
Vào làm muộn một chút, tùy tình hình mà tan làm. Cô căn cứ theo nhu cầu mà
làm, lúc nhiều việc thì làm nhiều một chút, không quá gấp thì cứ từ từ,
chỉ cần hoàn thành đúng hạn, không ngáng chân các bộ phận khác là được.
Tuy cô không phải tinh anh gì trong công việc, nhưng việc nên làm cô vẫn làm, quan hệ khách hàng cũng lo liệu đâu vào đấy, hoạt động sự kiện của công ty lần nào cũng hoàn thành tốt đẹp, cô cảm thấy rất tốt rồi, còn
muốn sao nữa?
Cừu Chính Khanh khẽ nheo mắt, rất không vừa lòng
thái độ của Tần Vũ phi. Nhưng công việc của Tần Vũ Phi anh ta cũng không bắt được lỗi nào lớn, biết dỗ dành người, biết chọn quà, có thẩm mỹ lại có kiến thức, về phía quan hệ khách hàng quả thật cô duy trì rất tốt.
Nhưng nói đi phải nói lại, cùng một việc nếu đổi người khác làm chưa
chắc có được hiệu quả như cô làm, đó là vì cô là thiên kim của Tần Văn
Dịch, chỉ điểm này thôi cũng khiến rất nhiều người phải nể mặt rồi, cho
nên cô làm việc chỉ cố gắng phân nửa, cũng chỉ tới mức đó. Cừu Chính
Khanh cảm thấy cô chẳng qua chỉ ỷ vào thân phận mà được ăn may, lười
biếng tự cao đủ kiểu.
“Giám đốc Tần.” Cừu Chính Khanh nói: “Cũng
một bản nhạc, lưu loát đàn cho xong và chuyên tâm biểu diễn một cách
hoàn mỹ là hai chuyện khác nhau. Theo tôi thấy, giám đốc Tần chỉ cần đàn cho xong, nếu là người khác thì thôi, nhưng thân phận của giám đốc Tần
không giống, cần phải làm gương cho toàn công ty, cho nên việc giám đốc
Tần nên làm, là chuyên tâm biểu diễn thật hoàn mỹ. Nếu không, mọi người
sẽ có sao học vậy, tác phong làm việc của công ty này lỏng lẻo, làm sao
quản lý?”.
“Tôi cảm thấy tác phong công ty vẫn tích cực tiến bộ,
làm gì có chuyện lỏng lẻo? Cừu phó tổng không cần tự xem thường mình,
huống hồ bố tôi vẫn còn đây, anh không quản được, vẫn còn rất nhiều chú
bác quản. Anh nói chuyện vòng vo quá, mệt lắm. Tôi không cần quẹt thẻ,
thời gian làm việc linh hoạt là do bố tôi cho phép, không chỉ có tôi,
mấy người cấp dưới của tôi cũng thế, nếu có hoạt động xã giao thì đến
muộn về sớm chút ít cũng được, quan trọng nhất là làm xong hết việc.
Toàn công ty tôi không quản nổi, nhưng vài người trong bộ phận thì vẫn
quản được. Bộ phận của tôi có việc nào không theo kịp người khác, có ai
làm sai, Cừu phó tổng cứ việc nói thẳng, tôi lập tức xử lí. Nhưng đừng
dựa theo thái độ có vừa mắt hay không mà nói chuyện một cách chủ quan
như vậy.”
“Giám đốc Tần đã nói đúng vẫn đề rồi, thái độ của cô đúng là rất có vấn đề.”
Tần Vũ Phi không thèm để ý đến anh ta, đứng lên mang theo máy tính chuẩn bị ra khỏi phòng họp. Vừa nãy trong cuộc họp điều chỉnh thời gian, công
việc bên cô phải gấp rút mới được, cô không muốn kéo theo cả bộ phận
phải làm thêm giờ, không muốn phí công cho việc chẳng ra gì này.
“Tôi có nói là cô đi được rồi sao?” Cừu Chính Khanh lạnh lùng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tần Vũ Phi cười cười: “Cừu phó tổng không hài lòng với thái độ của tôi, vậy Cừu phó tổng tự mình điều chỉnh khắc phục một lát đi. Tôi phải trở về
làm việc rồi”.
“Tần Vũ Phi, giờ cô ỷ vào gia thế của mình mà giở
trò ngang ngược đúng không? Không cần biết bố cô là ai, công việc là
công việc, hy vọng cô làm cho rõ.” Cừu Chính Khanh thật sự bị cô chọc
giận rồi.
Bước chân Tần Vũ Phi dừng lại, quay người lại, lạnh
nhạt nói: “Cừu phó tổng, anh có thành kiến với tôi. Công việc là công
việc, tôi rất rõ. Còn tôi, quả thật là con gái của ông chủ Vĩnh Khải,
anh cũng nên làm cho rõ”. Cô vốn không có ý định thể hiện chí khí của
mình, dứt lời liền quay đầu bỏ đi, chẳng cần phải xem sắc mặt của anh ta hay cho anh ta xem sắc mặt của mình.
Cừu Chính Khanh nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, nhìn cho đến khi không thấy được nữa.
Giờ cơm trưa Tần Vũ Phi bị Tần Văn Dịch triệu kiến, hai cha con đến nhà
hàng gần công ty cùng ăn bữa cơm, ông hỏi có phải hôm nay cô xảy ra xung đột với Cừu Chình Khanh hay không.
“Cũng không tính là xung đột, chẳng qua tư tưởng không hợp nhau thôi.” Tai mắt của phụ thân đại nhân
nhiều, Tần Vũ Phi cũng không mấy bất ngờ.
Tần Văn Dịch bật cười, “Con cũng có tư tưởng?”. Trong mắt ông, con gái là đứa lười biếng ham chơi, không có tâm làm việc.
“Đương nhiên là có.” Tần Vũ Phi nhướng mày nhìn bố mình, “Bố yên tâm đi, không có gì. Con có chừng mực, rất nể mặt anh ta. Anh ta chức cao quyền
trọng, ý chí mạnh mẽ, sẽ không thể bị một giám đốc quan hệ công chúng
nho nhỏ của phòng thị trường chọc tức được đâu”.
Tần Văn Dịch mỉm cười nhìn con gái. Tần Vũ Phi cũng cười, “Bố, con và anh ta thật sự
không có tình cảm, tư tưởng bất đồng chính là bất đồng, không phải tranh cãi cho vui đâu. Con định tìm một người để yêu, bố, trên tay bố không
phải có danh sách vài người vừa ý sao, nói con nghe xem, con chọn trong
số đó ra một người hẹn hò qua lại xem sao”.
“Nghe chẳng có chút
thành ý nào.” Tần Văn Dịch lắc đầu, “Tuổi con cũng không còn nhỏ, cũng
nên nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự rồi”.
Hai người đang nói, một giọng cười sang sảng chen vào: “Hai cha con đang nói chuyện đại sự gì đấy?”.
Tần Văn Dịch và Tần Vũ Phi quay qua nhìn, phó tổng quản lí phòng sản phẩm
Hứa Văn Chính và Cừu Chính Khanh đang đứng bên cạnh, Hứa Văn Chính đang
cười với họ, không biết hai người này đã nghe được bao nhiêu. Tần Văn
Dịch cười nói thật trùng hợp, sau đó chào hỏi và mời họ cùng ăn.
Sắc mặt Cừu Chính Khanh có vẻ là lạ, khách sáo nhận lời ngồi vào bàn theo
Hứa Văn Chính. Hứa Văn Chính là lão thần của Vĩnh Khải, còn lớn hơn vài
tuổi so với Tần Văn Dịch, năm đó cùng Tần Văn Dịch lập nghiệp, tạo nên
giang sơn Vĩnh Khải bây giờ, cũng rất thân thiết với Tần Vũ Phi, cho nên không hề khách sáo chút nào, cười nói với Tần Vũ Phi: “Con gái lớn rồi, nên lấy chồng thôi”.
Tần Vũ Phi cũng cười, kéo tay Hứa Văn Chính giả bộ thờ dài: “Nhưng đàn ông tốt đều già hết rồi, không phải chú thì
là bác”. Kiểu tâng bốc vòng vo thế này làm cho Hứa Văn Chính bật cười ha hả. Ông nắm bắt thời cơ giúp tác hợp: “Chính Khanh của chúng ta cũng
tốt lắm này”.
Hứa Chính Văn rất xem trọng Cừu Chính Khanh, ba năm trước chính ông đã giới thiệu cậu thanh niên này với Tần Văn Dịch, để
ông kéo Cừu Chính Khanh về từ chỗ công ty đối thủ. Sau khi Cừu Chính
Khanh đến quả không phụ kỳ vọng, thành tích vượt trội, Hứa Văn Chính rất trung thành với Tần Văn Dịch, ông biết Tần Văn Dịch lo lắng gia nghiệp
sau này không có người tiếp quản, để Cừu Chính Khanh qua lại với Tần Vũ
Phi cũng là do ông đề nghị với Tần Văn Dịch.
Cừu Chính Khanh nghe lời Hứa Văn Chính nói liền nhướng mắt lên, không nói gì. Tần Vũ phi
nhìn cũng không nhìn anh ta, bình thản cười nói: “Ây da, cháu vừa nói
với bố là tư tưởng của cháu với Cừu phó tổng không hợp nhau, thật sự
không thể thành đôi được. Cháu vẫn là nên tìm một người ít sâu sắc, có
thể cùng cháu ăn uống vui chơi cho qua cuộc sống hời hợt này thích hợp
hơn”.
Hứa Văn Chính tiếp lời: “Lại trêu chọc chú Hứa của con rồi. Nhưng con gái sống thảnh thơi không cực khổ như thế cũng hay, nhưng
phải tìm một người giỏi giang đáng tin cậy, vậy bố mẹ cháu mới yên tâm
được”.
“Dạ vâng.” Tần Vũ Phi cười tinh nghịch, gắp thức ăn cho
Hứa Văn Chính, hỏi thăm cháu trai ông, lại nói đến khi tròn một tuổi thì tổ chức một buổi tiệc cho vui, việc này cứ giao cho cô, quà cô cũng đã
chọn xong rồi, nên tổ chức hoạt động gì cho đứa bé cô cũng đã nghĩ xong
vài phương án, muốn hẹn con trai con dâu của Hứa Văn Chính ra để uống
trà và chơi đùa cùng đứa nhỏ. Cô nói một hồi đã chuyển chủ đề sang
chuyện khác, lại có thể lấy lòng Hứa Văn Chính, trong bữa cơm, Hứa Văn
Chính lại bắt đầu ca bài ca cũ rằng đáng tiếc bản thân không có hai đứa
con trai, nếu không nhất định sẽ giành lấy Tần Vũ Phi về làm con dâu.
Tần Vũ Phi nũng nịu: “Chú Hứa chẳng có thành ý gì cả, một đứa con trai đã
đủ dùng rồi, lại không thấy chú lo lắng gì. Giờ cháu nội cũng đã sinh ra rồi mới bảo tiếc, chú dỗ ngọt cháu thì có”.
Hứa Văn Chính bật
cười ha hả, Tần Văn Dịch cốc đầu con gái một cái, Tần Vũ Phi cũng nhân
đó mà làm nũng, hai người già cũng không còn cách nào với cô. Cừu Chính
Khanh nhìn Tần Vũ Phi vài lần, lặng lẽ ăn cơm.
Sau đó một tuần, Tần Vũ phi bắt đầu hẹn hò.
Đối tượng là Triệu Hồng Huy, cậu ấm của nhà cung ứng nguyên liệu cho Vĩnh
Khải, Minh Duyệt, hiện đang làm việc ở Minh Duyệt. Do có quan hệ qua lại trong công việc, anh ta và Tần Vũ Phi đã quen biết từ lâu, nhưng việc
theo đuổi cô chỉ mới bắt đầu từ hai tháng nay. Hôm đó Tần Vũ Phi đến
tham dự một hoạt động của công xưởng, chạm mặt với Triệu Hồng Huy, anh
ta lại mở lời hẹn Tần Vũ Phi lần nữa. Lần này cô nhận lời, hai người
cùng nhau ăn một bữa cơm lãng mạn trong nhà hàng cao cấp vào cuối tuần.
Thứ hai, một bó hoa hồng đỏ lớn rực rỡ kiều diễm được gửi đến phòng làm
việc của Tần Vũ Phi, trên đó có một tấm thiệp: Chín mươi chín đóa hồng,
thay cho tấm lòng anh. Tần Vũ Phi nhìn bó hoa, trả lời anh ta bằng một
tin nhắn: Cảm ơn, em rất thích.
Tin nhắn vừa gửi đi, Triệu Hồng Huy liền gọi điện tới. “Thích là tốt rồi, vậy anh có thêm lòng tin để hẹn gặp em tối nay.”
Tần Vũ Phi bật cười: “Tối nay không rảnh, thứ năm đi”.
Triệu Hồng Huy đồng ý ngay. Hai người tán gẫu thêm vài câu, sau đó gác máy.
Tần Vũ Phi ném điện thoại qua một bên, không có chút biểu cảm vui vẻ, cô
ngẩn người nhìn chằm chằm bó hoa. Chợt mím môi nhướng mày, dáng vẻ không hề quan tâm. Vừa quay đầu, thấy Cừu Chính Khanh đang cầm ly nước đứng
trước cửa phòng nhìn cô, thấy cô nhìn qua, anh ta không nói gì, cầm ly
nước đi về phía phòng trà nước.
Hứ. Tần Vũ Phi lại càng không
quan tâm. Cô bảo thư ký tìm một bình hoa thật đẹp tới để cắm hoa, bày
trên bàn trà trong phòng làm việc của mình.