Trước khi lên sâu khấu Triệu Tiêu đã đi làm tóc và mặc lễ phục vào, lúc
thay lễ phục, cô ở mãi trong phòng thay đồ thật lâu rồi mới dám ra
ngoài, không phải là vì vải quá mỏng, trái lại vải còn rất dày, tầng
tầng lớp lớp, chỉ là bộ lễ phục này phối với cái đầu mỳ ăn liền của cô
trông thật kỳ quái.
Triệu Tiêu tới nơi này đã được ba năm, mắt
thẩm mỹ ngày càng trở nên tiến bộ hơn, về cơ bản có thể giống với nơi
này, nhưng vẫn luôn có một chút chệch choạc, khi Triệu Tiêu soi gương,
cô hy vọng tạo hình hôm nay thuộc về sợ lệch lạc của mình.
Phụ nữ đều là những sinh vật đáng sợ, lúc Triệu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Cố
Nhất Minh nhìn mình, tâm tình liền có chút không ổn.
Tạo hình ngày hôm nay của cô đã thất bại rồi.
Mỹ nữ là cái gì, là cho dù có mặc trang phục xấu xí đi nữa, phối với một
kiểu tóc kỳ quái, cộng thêm lối trang điểm khó mà chấp nhận được cùng vẻ mặt ngu si thì người ta vẫn thấy cô ấy đẹp.
Cố Nhất Minh cố gắng kiềm nén ý nghĩ muốn giơ tay chạm vào quả
đầu mỳ ăn liền này của Triệu Tiêu, cậu lại nhớ tới buổi nói chuyện tối
hôm qua trong phòng ngủ, những học sinh nam đã tán gẫu về những nữ sinh, có người đã bàn về Triệu Tiêu rằng: “Cố Nhất Minh, cậu không biết là
Triệu Tiêu rất xinh đẹp sao?”
Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu, cố nén cười: “Cậu không thể tìm một thợ trang điểm và làm tóc đáng tin một chút sao?”
Triệu Tiêu liền phản bác lại: “Trước khi làm tóc và trang điểm tôi cũng đâu biết là người này lại không đáng tin như vậy chứ?”
Cố Nhất Minh nhìn qua chỗ khác rồi an ủi một câu: “Vậy thì cứ để như vậy
đi, dù sao cậu cũng chỉ lên hát, đây không phải là show trình diễn thời
trang.”
Tuy nói là nói như vậy thôi, cho dù không có thợ tạo mẫu
tóc đáng tin chuẩn bị cho cô thì ít ra họ vẫn chuẩn bị cho cô một bộ lễ
phục đáng tin mà nhỉ?
Lúc Triệu Tiêu mặc bộ lễ phục khoa trương
này đứng đằng sau sân khấu chuẩn bị lên biểu diễn, tay phải luôn quơ
quào ở phía sau lưng, một người bạn chung lớp làm công tác hậu cần liền
chạy tới hỏi: “Triệu Tiêu, cậu làm sao thế?”
“Hơi ngứa một chút.”
Bạn hậu cười cười vô cùng áy náy: “Lễ phục này là đi thuê, có lẽ người ta đã giặt không sạch rồi.”
Triệu Tiêu chỉ chỉ vào lễ phục của Cố Nhất Minh, trong lòng vô cùng bất bình: “Sao của cậu ta lại mới như vậy?”
Bạn hậu cần gãi đầu: “Lễ phục của bạn học Cố là do bạn ấy tự mang tới.”
Triệu Tiêu hết ý kiến.
Trước khi Triệu Tiêu ra biểu diễn tiết mục của mình, cô đứng trong hậu trường nhìn ra xa xa về phía trước, trước khi biểu diễn cô cũng đã nói trước
với Tống Cẩn, đoán chừng anh lại nghĩ là cô lừa gạt anh, khi nghe xong
lời của cô, Tống Cẩn ngửa tin nửa ngờ nói một câu: “Đừng làm trò cười
nữa là được.”
Cô đối với Tống Cẩn, một mặt luôn nghe theo lời của anh, mặt khác lại muốn phản kháng lại, một phần khác là muốn chứng
minh, sau đó phản kháng nhiều một chút thì chính là chứng minh rồi phải
không? Cô cũng không rõ nữa.
Đúng là Triệu Tiêu có một chất giọng rất tốt, chất giọng tốt là cái gì, chính là cho dù bạn có ngoại hình
khó coi đi nữa thì mọi người vẫn không chú ý đến nó mà chỉ quan tâm tới
giọng hát của bạn mà thôi.
Lúc mới bước lên sân khấu Triệu Tiêu
hơi hồi hộp một chút, lúc còn ở hậu cung của Đại Kỳ, bởi vì nhóm phi tần ở hậu cung luôn tranh sủng với nhau, mỗi lần tới ngày hội là bọn họ lại tranh nhau biểu diễn cho Tống Cẩn xem, ca hát, khiêu vũ, đánh đàn đủ
các thể loại.
Có một lần Triệu Tiêu cũng muốn hát một bài cho
Tống Cẩn nghe, cô hát vào dịp Tết Nguyên Tiêu, nhưng chỉ mới hát được
một nửa thì người của cung Cảnh Nguyệt tới, báo rằng Cố Ấu Dung sắp
sinh, sau đó Tống Cẩn vội vàng rời khỏi ngai vàng và chạy về phía cung
Cảnh Nguyệt của Cố Ấu Dung.
Cố Ấu Dung sinh hạ một vị công chúa,
thiên tử vui cùng vui mừng, ngày hôm sau gặp lại ở cung điện của thái
hậu, Tống Cẩn đã mở miệng hỏi: “Tiêu Nhi, sinh nhật của nàng là vào đúng Tết Nguyên Tiêu phải không?” Rồi anh cúi xuống: “Tiểu công chúa của
trẫm có cùng ngày sinh nhật với nàng đấy.”
“Đây là vinh hạnh của nô tì.”
Đúng thực là vinh hạnh, Lục Quán đã nói rằng: “Như vậy cũng tốt, có lẽ là
mỗi lần hoàng thượng tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa thì sẽ nhớ tới nương nương rồi.”
Từ khi đến nơi này, Triệu Tiêu cảm thấy rằng
sau việc lạ đất lạ cái thì cái thứ hai chính là suy nghĩ về hôn nhân và
tình yêu của cô có phần dị dạng.
Nếu như Tống Cẩn là một miếng
thịt béo thì trước kia cô chỉ cần uống canh là được, nhưng bây giờ cô
cũng không rõ lắm trong lòng mình đang muốn cái gì nữa, nhưng có một
điểm vô cùng rõ ràng, cô không phải là Triệu Tiêu Nhi của ngày xưa,
người chỉ cần uống canh là đã thỏa mãn.
Khi Cố Nhất Minh nắm tay
cô để cùng cúi người cảm ơn, Triệu Tiêu vẫn luôn quan sát ở dưới hội
trường, toàn bộ hội trường đều tối đen, cô chỉ cần liếc mắt là đã nhìn
thấy Tống Cẩn rồi, anh đang ngồi ngay ngắn ở hàng ghế chính giữa, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ có mình anh đang nghiêm mặt nhìn cô.
Triệu Tiêu nhịn không nổi, sau khi đổi lễ phục và buổi tiệc đón học sinh mới
kết thúc, lúc đã chen được qua dòng người để đến bên cạnh Tống Cẩn, cô
liền nắm lấy tay anh.
Khi cô ngẩng đầu lên cười với anh, một
gương mặt chi chít mụn thịt to bằng hạt đậu đang nhìn lại khuôn mặt tươi cười của cô: “Bạn học, bạn tìm mình à?”
Triệu Tiêu vội vàng buông cái tay nhầm lẫn này ra rồi kiễng chân nhìn nhưng Tống Cẩn đã đi xa rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Tiêu đem theo hai phần bánh bao hấp đứng dưới ký túc xá
nam sinh đợi Tống Cẩn, nhưng lại không đợi được anh, ngược lại lại gặp
Cố Nhất Minh, cậu ta đi đến bên cạnh cô, nhìn hai phần bữa sáng trong
tay cô, chậc chậc hai tiếng rồi xoay người rời đi.
“Cậu là bạn
gái của Tống Cẩn à, cậu ta đã đi tới căn tin rồi.” Lại đợi thêm một lát
nữa, một người qua đường có lòng hảo tâm đã nhắc cho cô biết.
Triệu Tiêu cầm hai phần bánh bao hấp tới căn tin tìm
Tống Cẩn, rốt cuộc đã gặp được anh đang ngồi ở bàn thứ hai từ dưới đếm
lên ở phía bên trái.
Tống Cẩn nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, mở miệng hỏi: “Ăn rồi à?”
Triệu Tiêu ngồi xuống và để bánh bao xuống trước mặt Tống Cẩn: “Hôm nay em đã cố ý đi thật xa để mua về cho Người, còn đợi một lúc lâu, cuối cùng
Người lại đi ăn trước rồi.”
“Là sao?” Tổng Cẩn nhìn bánh bao hấp, môi hơi mím lại rồi bình thản mở miệng: “Nghe giọng điệu của ái phi
hình như giống như đang giận trẫm thì phải?”
Triệu Tiêu nhìn trái liếc phải, chắc chắn là xung quanh không có ai, liền thở dài: “Hoàng Thượng, tai vách mạch rừng đấy.”
Tống Cẩn hừ hừ hai tiếng, cầm lấy bánh bao trên bàn rồi rời đi.
Có người đã dùng hình ảnh “Ngày dài toàn đêm tối” để hình dung về cuộc
sống ở cao trung, Triệu Tiêu vốn cho rằng kết quả học tập ở cấp ba đã
chính là cực hạn của cô rồi, ai ngờ sự cực hạn này vẫn còn phải tiếp
tục.
Tiết một, giáo viên vật lý nói: “Tiềm năng của não người là
vô cùng vĩ đại, người bình thường chỉ sử dụng từ 3 đến 9%, các em phải
động não nhiều vào, tranh thủ mỗi ngày để khám phá tiềm năng của não
mình.”
Triệu Tiêu hỏi Cố Nhất Minh, người ngồi cùng bàn với mình: “Cậu đã khai thác não được nhiều chưa?”
Cố Nhất Minh quay qua: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết nữa.”
Triệu Tiêu nghiêm túc suy nghĩ: “Cậu lợi hại như vậy, nên chắc được khoảng 7% đấy.”
Kết quả là Cố Nhất Minh liền nhìn cô bằng gương mặt tràn đầy bất mãn: “Chắc của cậu chưa tới 3% đâu nhỉ…”
Vẻ mặt Triệu Tiêu vẫn không thay đổi, cười cười: “Không sao cả, có khai phá là được rồi.”
Đúng thật là cô không sao cả, bởi vì đối thủ của cô là những người phụ nữ
trong hậu cung Đại Kỳ, Triệu Tiêu nâng cằm lên suy nghĩ một chút, não
của những người phụ nữ này cũng được khai phá ít nhiều, nói đến trí
thông minh của Cố Ấu Dung thì không biết đã được 0.1% chưa nhỉ.
Mới đầu, Triệu Tiêu không quen cảm giác không có Tống Cẩn đi học chung,
cũng không có Mộ Thanh sẽ tán gẫu với cô về phim truyền hình cung đấu,
cho nên sẽ vô cùng ủ rũ, nhưng cuối cùng cũng đã từ từ thích ứng được,
cô từ một ngọn cỏ ủ rũ đã trở nên hồi sinh bừng bừng.
Nghỉ giữa
tiết, hai nữ sinh ngồi phía trước sẽ tán gẫu chuyện bát quái: “Cậu có
biết diễn đàn BBS của trường chúng ta không, trên đó đang tổ chức cuộc
bình chọn ai là hoa hậu giảng đường đấy.” Nói đến đây, một trong hai nữ
sinh liền quay đầu lại nói với Triệu Tiêu: “Cậu cũng có tên trên đó
đấy.”
Triệu Tiêu đỏ mặt: “Là sao?”
Nữ sinh kia gật gật đầu: “Nhưng chỉ có 1 phiếu mà thôi.”
Triệu Tiêu cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, Cố Nhất Minh không kiềm được nữa mà nở nụ cười, cậu huých
huých vào khuỷu tay của Triệu Tiêu: “Một phiếu đó là do tôi bầu, chẳng
phải cậu nên mời tôi ăn 1 bữa cơm hay sao?”
Triệu Tiêu không thèm để ý tới Cố Nhất Minh nữa.
Hai cô nữ sinh kia lại bắt đầu thảo luận chuyện bỏ phiếu cho hoa hậu giảng đường.
“Người được hạng nhất là ai vậy?”
“Đương nhiên là Tần Tử Lâm rồi, đó chính là hoa hậu giảng đường của trường sơ trung bọn mình.”
Triệu Tiêu cũng không đem chuyện bầu hoa hậu giảng đường trên diễn đàn BBS để trong lòng, dù sao cũng chỉ là một phiếu, mặc kệ là có để ý hay không
thì 1 phiếu kia vẫn luôn ở đó, không tăng cũng không giảm.
Triệu
Tiêu cũng không mời Cố Nhất Minh ăn cơm, nhưng vẫn mua cho cậu ta một lọ nước có ga, nhưng đúng thật là may mắn, khi mua nước cho Cố Nhất Minh
thì lại trúng thưởng, được tặng thêm một chai nữa.
Triệu Tiêu cầm chai “Được tặng thêm” này chạy về phía quầy đồ ăn vặt, hoàn toàn không
để ý tới tiếng gọi đầy bất mãn của Cố Nhất Minh ở phía sau: “Không thể
chờ tôi uống xong rồi đi đổi tiếp hay sao?”
Trước khi đổi nước
ngọt, khuôn mặt của ông chủ quầy vẫn luôn tươi cười niềm nở ra vẻ hoan
nghênh quý khách, nhưng lúc đổi nước gọt, ông ta lại bày ra một bộ mặt
thối, bảo rằng đợi thêm vài phút nữa đi, ông ta cầm nắp chai soi dưới
ánh nắng mặt trời thật lâu rồi mới lấy một chai nước từ trên quầy xuống
đưa cho cô.
Triệu Tiêu cầm lấy chai nước rồi xoay người lại thì phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc, Tống Cẩn đang ôm một chồng sách vở từ trên lầu đi xuống, cô liền vui vẻ chạy đến
trước mặt anh: “Tống Cẩn!”
Tống Cẩn dừng bước, xoay người lại,
nhìn chai nước ngọt trong tay cô, theo quán tính mở miệng: “Hôm nay có
nghe hiểu hết bài giảng không?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Có hiểu một chút.”
Tổng Cẩn cười khẽ, đúng lúc này, ở đằng sau liền truyền đến một giọng nữ: “Hi, Tống Cẩn.”
Triệu Tiêu quay đầu lại theo bản năng, sau đó cả khuôn mặt cứng đờ lại, miệng cô mở to, nhìn khuôn mặt diễm lệ trước mặt mình, não trong đầu nhanh
chóng xoắn hết cả lại: “Cố Ấu….”
Nhưng còn chưa nói được hết câu thì Triệu Tiêu đã bị Tống Cẩn xách đến chỗ phía sau cầu thang.
Triệu Tiêu nhìn Cố Ấu Dung ở đằng xa với vẻ mặt đờ đẫn, trong đầu chỉ có một
dấu chấm hỏi lớn: Cố Ấu Dung cũng bị xuyên đến đây sao?
“Không phải là cô ấy.” Giọng nói của Tống Cẩn truyền đến bên tai cô, đã kéo hồn Triệu Tiêu trở về.
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
Tống Cẩn lặp lại một lần nữa: “Không phải là cô ấy.”
Triệu Tiêu: “Nhưng rõ ràng bộ dáng giống nhau như đúc thế kia mà.”
Tống Cẩn liền nở một nụ cười bình thản: “Đã thử thăm dò qua, cô ấy không phải là Cố Ấu Dung.”
Nếu như Tống Cẩn đã nói là không phải, vậy thì chính là không phải rồi, Triệu Tiêu mới chớp mắt hai cái: “À….”
Tống Cẩn: “Mau về lớp đi.”
Triệu Tiêu: “Người bảo trọng.”
Tống Cản liền “Xùy” một tiếng rồi xoay người đi khỏi, lúc anh đi được vài
bước thì xoay mặt lại nói: “Còn không chịu về lớp học đi.”
Cố Ấu
Dung tiến cung trễ hơn Triệu Tiêu mấy tháng, lúc đó Tống Cẩn vãn còn
thích cảm giác mới mẻ của Triệu Tiêu, tuy nhiên cô vẫn chưa có tên trong danh sách thị tẩm, lúc đó Tống Cẩn vẫn sẽ thường tới cung của cô ngồi
một lát, khi ấy Triệu Tiêu mới từ Lương Châu tới, tính tính vẫn còn rất
xốc nổi, cho nên không biết sợ Tống Cẩn là gì, thích làm việc tùy tiện,
kết quả là ấn tượng của cô trong mắt Tống Cẩn chính là một người vô cùng kiêu căng.
Sau đó Cố Ấu Dung tiến cung, Cố Ấu Dung lớn hơn Triệu Tiêu một tuổi, nhưng lúc nào cũng gọi cô là “Tỷ tỷ”, Triệu Tiêu nghe
như vậy liền đối xử với Cố Ấu Dung như “muội muội” của mình.
Ở
hậu cung Đại Kỳ có một câu nói rằng, địa vị chính là do chị em giẫm đạp
lên nhau mà có, cho nên người ta khó mà hình dung việc một vị sủng phi
và một người vẫn còn chưa lên được chứ nương nương trở thành chị em, nên lời bàn tán cũng ngày một nhiều hơn.
Có một lần vào ngày rằm,
Triệu Tiêu đến hồ để xem rùa, cách một cái đình, cô nghe thấy một vị
nương nương nào đó nói chuyện với Cố Ấu Dung: “Ta thành thật khuyên muội không nên gần gũi quá với người ở Tây Hòa Cung đó, tính tình muội thiện lương, lại tiến cung chưa lâu, cho nên vẫn chưa biết là trong cung này
có rất nhiều người thuộc loại biết người biết mặt mà không biết lòng.”