Triệu Tiêu khom người xoay lưng lại, bởi vì đã vận chuyển hai chuyến lớn nên tóc mái và tóc mai của cô rối tung cả lên, ướt sũng dính trên trán, cho nên bộ dáng của cô bây giờ có chút chật vật.
Lúc Triệu Tiêu
nhìn thấy Cố Nhất Minh, tâm tình của cô có chút phức tạp, khiến cô không biết phải ứng phó cục diện này như thế nào, rốt cuộc là nên chào hỏi
hay không lên tiếng đây?
Đã hơn nửa năm không gặp, đầu của Cố
Nhất Minh đã không còn bóng lưỡng như cô tưởng tượng nữa, mái tóc ngắn
vô cùng hợp với khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của cậu, ánh nắng giữa trưa
chiếu vào cảnh cửa bị phản xạ lại chiếu lên gương mặt đẹp trai đó, trông cậu giống như đang tỏa ra vầng hào quang.
Triệu Tiêu lqd chỉ cảm thấy có chút đau xót, sau đó cô nở một nụ cười nhẹ với Cố Nhất Minh, xem như là chào hỏi.
Lần trước ngẫu nhiên gặp nhau, Cố Nhất Minh không hề nhìn thấy cô, lần này
Triệu Tiêu cũng nghĩ như vậy, kết quả nó còn hỏng bét gấp nhiều lần dự
tính của cô, bởi vì khi cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô thì lập tức thu nụ cười rực rỡ lại, sau đó bày ra vẻ mặt không cảm xúc ôm lấy
cái valy lớn đi ngang qua cô.
Sau khi Cố Nhất Minh đi rồi, nụ
cười rực rỡ của Triệu Tiêu cũng cứng ngắc, khóe môi cô giật giật, không
chỉ đau xót không thôi mà hiện giờ cũng rất mỏi miệng rồi.
Vì sợ sau khi Cố Nhất Minh quay lên gặp nhau lại xấu hổ, lần đầu tiên Triệu Tiêu hạ quyết tâm quyết định đi xuống lầu thật chậm.
Kết quả Triệu Tiêu đã tính sai tốc độ đi xuống lầu của Cố Nhất Minh, bởi vì khi cô ôm chiếc valy lớn đi xuống lầu, cậu còn đang đứng phía dưới hành lang, hai tay đút túi, sau một lát, cậu quay đầu lại, nhìn thẳng vào
cô.
Triệu Tiêu bước từng bước chân khó nhọc đi về phía cửa, lúc
này cô đã học được cách trở nên thông minh nên không hề chào hỏi với Cố
Nhất Minh, lúc đi ngang qua cậu, cô cúi thấp đầu xuống.
Nhưng đối với Cố Nhất Minh đã có n lần không thèm để ý đến Triệu Tiêu, đột nhiên cậu lại mở miệng: “Triệu Tiêu.”
Không biết đã lâu Cố Nhất Minh không nói chuyện với cô hay là gọi thẳng tên
họ của cô, điều này khiến cho Triệu Tiêu có chút phản ứng không kịp, cô
sợ run một lúc rồi mới quay đầu lại, cả người nhìn vô cùng thất thần,
ngơ ngác đến nỗi không biết mình đã buông valy lớn xuống đất từ lúc nào.
Cố Nhất Minh dựa lưng vào tường, trong đôi mắt trong suốt có sóng gợn lăn
tăn, cậu vẫn đút hai tay vào túi quần như cũ, hất cằm lên: “Chuyển đồ
sao?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Chuyển đồ.”
Tầm mắt của Cố Nhất Minh dời từ mặt cô chuyển sang chiếc valy lớn, cậu cười khẽ, nhưng nụ
cười này có chút đáng đánh đòn: “Tống Cẩn không đến giúp à?”
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, sau đó mở miệng nói: “Hôm nay anh ấy bận nhiều việc.”
Cố Nhất Minh lại cười khẽ một tiếng, sau đó hơi há miệng, ngay tại lúc
Triệu Tiêu còn cho rằng cậu sẽ nói câu gì đó với mình thì cậu lại lạnh
lùng ném cho cô một câu: “Vậy thì cậu cứ tiếp tục chuyển đồ đi.” Nói
xong, cậu xoay người rời đi, khiến cho câu nói cô sắp nói ra bị kẹt lại
trong cổ họng.
Câu nói mà Triệu Tiêu còn chưa kịp nói ra chính là: “À, vậy tôi tiếp tục đi chuyển đồ đây.”
Sau khi Triệu Tiêu đã chuyển hết những thứ đồ này nọ đến đại sảnh, cô bèn
gọi điện thoại cho Tống Cẩn, chỉ nói ngắn gọn là buổi chiều mình sẽ
chuyển đến ký túc xá của anh, sau đó Tống Cẩn lập tức mắng cô một trận:
“Sao không đợi anh về rồi chuyển luôn?”
Triệu Tiêu ủy khuất phản bác: “Không phải tối nay còn có buổi tụ tập sao, em lo không kịp thời gian..”
Tống Cẩn: “Cho dù hôm nay không được thì phải đợi đến ngày mai chứ.”
Tuy rằng lời nói của Tống Cẩn toàn là trách cứ, nhưng Triệu Tiêu lại cảm
thấy ngọt ngào như ăn mật, cô toét miệng cười: “Dù sao em cũng đang rảnh nên muốn tìm chút chuyện để làm.”
“Rảnh đến vậy à?” Đột nhiên
Tống Cẩn lqd đổi đề tài, “Vậy thì đừng có quên lời hứa của em hôm nay
với trẫm là cái gì.” Hiện tại, về cơ bản Tống Cẩn rất ít tự xưng là
trẫm, nhưng ngẫu nhiên anh cũng quen miệng nói ra hai ba lần.
“Em hứa với Người cái gì ấy nhỉ?” Triệu Tiêu hỏi, kết quả là rất nhanh,
trong điện thoại đã không còn âm thanh của Tống Cẩn nữa, mà là tiếng tút tút.
Triệu Tiêu nhìn di động, sau đó bỗng dưng nhớ lại, thì ra
Tống Cẩn đang nói về việc buổi tối cô sẽ giúp anh đấm lưng bóp chân,
trong lòng cô không khỏi “bụp” một tiếng, giống như là sắp phát bạo,
trước kia còn ở Đại Kỳ anh cũng chưa từng bảo cô làm như vậy, hơn nữa cô cũng chưa từng giúp anh đấm lưng kia mà?
Triệu Tiêu đút điện
thoại vào trung túi, cô ngẩng đầu lên thì thấy Cố Nhất Minh, bên cạnh
cậu còn có một nữ sinh đang đứng, có lẽ là đối tượng cậu giúp đỡ, cô
biết cô gái này, là người ở phòng bên cạnh trong ký túc xá, hơn nữa còn
là bạn học chung lớp với cô, mặc khác cô ta chính là người đã khởi xướng ra buổi tụ tập tối nay.
Đột nhiên Triệu Tiêu có chút không muốn
tham gia buổi tụ tập tối nay, kết quả là cô gái kia cố ý đi lên phía
trước rồi cười nhắc nhở cô: “Đừng quên buổi tụ tập tối nay đấy nhé.”
Cố Nhất Minh vẫn đút hai tay vào túi quần như trước, cậu đứng cách đó
không xa, sau đó nhíu mày mở miệng nói: “Huyên thuyên gì vậy, không phải còn phải đến đường Nam Trung một chuyến sao?”
“Không chờ em vài phút được à?” Cô gái quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cố Nhất Minh rồi kéo tay cậu cùng rời đi.
Triệu Tiêu nhìn bóng lưng của Cố Nhất Minh và vị bạn gái mới của cậu vài lần, cô im lặng một lát, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tống Cẩn:
“Tin tức mới nhất, buổi họp lớp tối nay do bạn gái của Cố Nhất Minh khởi xướng, có đi không?”
Không quá 2 phút, chỉ thị của Tống Cẩn đã
truyền đến: “Vì sao lại không đi? Em còn nợ tiền cậu ta sao? Không phải
lần trước đã trả nợ xong rồi sao, giờ lại mắc nợ tiếp sao?”
Triệu Tiêu suy ngẫm những lời này của Tống Cẩn, anh nói không sai, nhưng
mà…Nhưng vì lý do gì đây, cô nghĩ không ra lý do, cho nên phải thuận
theo ý của anh là tới tham dự ư?
Hôm nay Tống Cẩn trốn làm tan
tầm sớm, anh đậu xe trước cổng trường học viện truyền thông, sau đó gọi
điện thoại cho Triệu Tiêu, hấp dẫn không ít nhóm các em gái nữ sinh vừa
lớn mật lại vừa xinh đẹp. Bản dịch này chỉ được đăng tại. com nếu bạn
nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Thậm chí họ còn tiến lên bắt chuyện trước: “Em muốn tới trung tâm thành phố, xin hỏi có tiện đường không ạ? Nếu được thì em đi nhờ một đoạn nhé?”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn nữ sinh đang bắt chuyện, anh đóng cửa xe lại rồi đi
bộ vào trong trường, đến dưới lầu ký túc xá của Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu vẫn luôn ghé người vào ban công để chờ Tống Cẩn, cô nhìn thấy anh
đang từ phía xa đi tới khu ký túc xá nữ, lập tức xoay người chạy xuống,
mấy ngày hôm trước anh đã mua cho cô một đôi giày thể thao, mang vào vô
cùng thoải mái, đi rất nhanh và vững chãi.
Lúc Triệu Tiêu chạy
xuống, Tống Cẩn đang cúi đầu lấy điện thoại ra gọi, có lẽ là gọi cho cô, cô đi lên phía trước, vỗ vào cánh tay anh: “Tống Cẩn.”
Tống Cẩn
ngẩng đầu lên, sau đó anh tắt điện thoại rồi bỏ vào túi quần, nhìn Triệu Tiêu đang cười không ngớt, hỏi: “Những thứ đó đã đóng gói xong hết
chưa?”
Triệu Tiêu chỉ tay vào đống hành lý to tướng đang chất trong đại sảnh: “Ở đây này.”
Tống Cẩn: “Thật là nhiều quá đi.”
Triệu Tiêu: “…”Hoàng đế làm việc cũng thật gợi cảm, Tống Cẩn cuốn tay áo lên, đóng vai trợ
thủ đắc lực ôm lấy đống hành lý của Triệu Tiêu đi về phía trước, trong
lòng của cô ấm áp cực kỳ, một bên vừa nhanh chân đuổi kịp bước chân của
anh, một bên mở miệng: “Tống Cẩn, Người đợi em với.”
Tống Cẩn đi đằng trước quay đầu lại: “Nếu theo không kịp thì đứng dưới ký túc xá chờ anh.”
Làm gì có đạo lý bắt Hoàng đế phải chuyển đồ này nọ cơ chứ, Triệu Tiêu nhíu nhíu mày: “Sao có thể để Người chuyển đồ một mình được?”
Tống Cẩn cong khóe môi hừ một tiếng, sau đó anh bước chậm lại chờ Triệu Tiêu.
Tổng cộng có 3 cái vali và 1 cái túi lớn, hai người phải đi hết hai chuyến
mới khuân được nó vào trong cốp xe, trên đường lái xe về nhà, đột nhiên
Triệu Tiêu nhớ tới một chuyện, cô xoay người hỏi Tống Cẩn: “Hôm nay
Người về sớm thật đấy.”
Tống Cẩn quan sát tình huống trên đường
rồi quẹo phải, chờ khi xe tiến vào khu nhà mới trả lời câu hỏi của Triệu Tiêu: Không phải tan tầm sớm, mà là anh đã làm xong việc từ sớm.”
Triệu Tiêu: "…”
Cô im lặng một lát, “Hoàng Thượng, người đi thực tập không nên kiêu ngạo như vậy, nếu không sẽ bị ông chủ cho cuốn gói sớm.”
Tống Cẩn lqd lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Tiêu một cái, anh không để ý tới
cô, sau một lúc lại nói ra 1 câu không liên quan: “Tối nay nhớ ăn mặc
xinh đẹp một chút.”
Triệu Tiêu: “..Được.”
Thời tiết tháng 1 có chút lạnh, lúc Triệu Tiêu mặc vào chiếc quần tất màu đen, Tống Cẩn
lại có chút bất mãn: “Trẫm nói em phải ăn mặc xinh đẹp, nhưng không có
nghĩa là bảo em ăn mặc ít đi.”
Triệu Tiêu đứng trước tủ quần áo đang mở: “Nhưng cái này mặc vào rất đẹp mà.”
Tống Cẩn: “Hai cái chân giống hệt hai cây sào trúc màu đen, đẹp ở chỗ nào?”
Triệu Tiêu suy nghĩ một lát, sau đó vào trong phòng thay một chiếc quần tất
màu xanh: “Như vầy sẽ không giống sào trúc màu đen nữa rồi.”
Tống Cẩn nhìn chiếc quần tất màu xanh của Triệu Tiêu, anh xoa xoa trán: “Em mua mấy thứ linh tinh này ở đâu thế?”
Triệu Tiêu khoe nơi tâm đắc của mình với Tống Cẩn: “Mua trên Taobao đấy, chính là hàng của Tam Quy Điểm..”
Tống Cẩn ngắt lời Triệu Tiêu, nói ra đề nghị của mình: “Mặc chiếc áo màu
quất chín lần trước anh mua cho em kèm thêm chiếc quần đơn giản là
được.”
“Vâng..” Triệu Tiêu không tình nguyện xoay người lại đi vào phòng thay quần áo.
Mặc dù cái tên Phúc Lâm Môn này có hơi trần tục, nhưng đây là nhà hàng cao
cấp nhất thành phố S, bên trong không chỉ có đồ trang trí giả cổ mà cả
tên đồ ăn cũng lấy từ món ăn cung đình cổ đại, ví dụ như “Phượng Hoàng
Giang Cánh”, “Phù Dung Đại Hà”, “Đậu Hoàng Ngự Thiện”…
Hơn nữa tại Phúc Lâm Môn còn có một đoàn hát, có thể vừa thưởng thức món ăn ngon vừa nghe hát, quả là vô cùng phong cách.
Cho dù là ở Đại Kỳ hay là ở thời hiện đại thì chuyện học đòi làm sang vẫn
là sự thật phũ phàng, cho nên khi ăn cơm ở đây cũng tưởng như mình được
ăn hoa vàng bạc.
Triệu Tiêu đã từng nghe người ta nói về Phúc Lâm Môn, bởi vì có thể được ăn cơm ở đây là chuyện vô cùng tự hào, vậy nên
nếu có người XXX nào đó được đến đây ăn cơm thì khẳng định người đó sẽ
kể cho không dưới 100 người biết chuyện này.
Tống Cẩn cũng đã
từng dẫn Triệu Tiêu đến Phúc Lâm Môn một lần, nhưng khi ăn xong rồi cả
hai người đều lắc đầu như trống bỏi, sau đó chạy về nhà hàng tự phục vụ ở đối diện để ăn bít tết.
Lần thứ hai bước vào cửa lớn của Phúc
Lâm Môn, trong lòng Triệu Tiêu cảm thấy không yên tâm, Tống Cẩn bèn kéo
tay cô, lúc anh cảm nhận thấy sự ẩm ướt trong lòng bàn tay thì hơi nhíu
mày: “Em tới đây để ăn cơm hay đi thi vậy?”
“Đi thi?” Triệu Tiêu ngẩng đầu lên và cười với Tống Cẩn: “Người hình dung hay thật đấy.”
Triệu Tiêu bị mọi người bao vây, bởi vì người đứng bên cạnh cô là Tống Cẩn,
bình thường các bạn học đều không chủ động nói với cô quá hai câu lại
chủ động bắt chuyện, trong đó các nữ sinh chiếm đa số.
Triệu Tiêu có một người bạn trai siêu lý tưởng, trừ những người ở chung ký túc xá
mới gặp một lần ra, những người khác trên cơ bản chỉ là nghe nói mà
thôi, hôm nay mới có cơ hội nhìn thấy, quả nhiên là người thật còn tốt
hơn so với lời đồn, có điều anh ta lại là người mặt than.
Triệu
Tiêu gặp lại những người bạn trong ký túc xá, bàn ở Phúc Lâm Môn là bàn
bát tiên, cho nên bốn người ngồi một bàn, Triệu Tiêu và những người bạn
vừa vặn hợp thành một bàn, ngoài ra, có hai người dẫn theo người thân,
cho nên 6 người cùng ngồi chung một bàn.
Tống Cẩn theo quán tính
định đi tới vị trí của người chủ trì, anh ngừng bước chân lại, sau đó đi ngược trở về và ngồi xuống ở vị trí bên phải, Triệu Tiêu ngồi xuống
cạnh Tống Cẩn, sau đó cô nghe thấy có một bạn học nữ mở miệng hỏi anh:
“Nghe Tiêu Tiêu nói anh đang thực tập tại công ty RI, xin hỏi muốn vào
trong đó cần có điều kiện gì?”
Tống Cẩn nhập một ngụm trà hoa Triệu Tiêu rót cho mình: “Nơi đó không tuyển nữ.”
Những lời này của Tống Cẩn chính là lời dẫn đầu, mọi người bắt đầu thảo luận
về giới tính trong công việc, xã hội này không có đãi ngộ công bằng giữa nam và nữ, Triệu Tiêu cũng muốn lên tiếng, nhưng cô ngại Tống Cẩn đang ở đây nên không tham gia thảo luận, ngay đúng lúc mọi người đang thảo
luận khí thế ngút trời thì đằng sau vang lên một tiếng cười khẽ: “Mọi
người đang nói chuyện gì thế?”
Lúc Cố Nhất Minh dẫn theo người
bạn học của Triệu Tiêu đi kính rượu, cô lại nhớ tới việc mẹ Triệu đã
từng dẫn cô đi đến hôn lễ của một người chú, chú rể cũng dẫn theo cô dâu đi kính rượu từng bàn giống như Cố Nhất Minh bây giờ.
Cho nên khi nhìn thấy Cố Nhất Minh tươi cười giơ ly rượu mừng lên, Triệu Tiêu cũng mở miệng nói 1 tiếng: “Chúc mừng.”
Thấy Triệu Tiêu nói lời chúc mừng, những người bạn ký túc xá với cô hơi sửng sốt một chút, sau đó trừ Tống Cẩn ra, tất cả mọi người bắt đầu tranh
nhau nói chúc mừng với Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh mỉm cười nhận
lấy toàn bộ lời chúc mừng từ bàn của Triệu Tiêu, sau đó, cậu chậm rãi mở miệng: “Các cậu hiểu sai rồi, hôm nay không phải là tiệc mừng mà chỉ là một buổi họp mặt bình thường thôi, tôi cũng chỉ là người đi theo, người tổ chức là Dương Dương kìa.” Dương Dương chính là bạn gái đứng bên cạnh Cố Nhất Minh, đêm nay cô ấy mặc một bộ trang phục giản dị, chân mang
tất chân màu da cùng bốt cao cổ, tuy rằng trong phòng rất ấm và cô ấy
cũng mang bốt, nhưng xem ra có chút lạnh.
Chung quanh đều yên
tĩnh, sau đó có một người bạn chung ký túc xá có quan hệ bình thường với Triệu Tiêu cười nâng ly lên: “Không phải chúng tôi đang chúc mừng cô ấy tìm được người bạn trai tốt sao?”
Cố Nhất Minh cười cười không nói gì, rồi cậu nói: “Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.” Nói xong, cậu ôm Dương Dương rời đi.
Ngày tốt nghiệp tới gần, những buổi họp mặt này diễn ra liên tục không hề
ngừng nghỉ, trong đó nơi khiến người ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính
là Phúc Lâm Môn này, cũng có không ít nguyên nhân, không chỉ vì bên
trong có đồ ăn cực kỳ tinh xảo, mà yếu tố ở phía sau là ở đây đã xảy ra
một câu chuyện vừa giả tạo lại vừa khoa trương, cho dù sau này đã tốt
nghiệp, nhưng lúc những người bạn cũ bàn luận về câu chuyện khoa trương
và giả tạo này cũng cảm thấy rất hấp dẫn.
Đồng thời cũng bởi vì
vài năm sau, Cố Nhất Minh đã trở thành báu vật trong giới thương trường, cho nên chuyện bát quái trên người cậu lại càng có giá trị thảo luận.