Buổi tối Triệu Tiêu
nằm trên chiếc giường nệm mềm mại, đắp chiếc chăn lông vịt ấm áp mềm
mại, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái và ấm áp, lúc cô chuẩn bị đi
vào giấc ngủ, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, là mẹ Triệu.
Mẹ Triệu cười không ngớt đi đến bên cạnh giường của Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, mẹ thật sự cảm ơn vì con đã trở về.”
Triệu Tiêu chui từ trong chăn ra, ôm lấy thắt lưng của mẹ Triệu làm nũng: “Mẹ…”
Mẹ Triệu xoa xoa tóc của cô, hơi ngập ngừng một chút: “Tống Cẩn không trở về sao?”
Triệu Tiêu im lặng.
Thật lâu sau, mẹ Triệu mới mở miệng, tuy đã cố che giấu nhưng từ trong giọng nói của bà có thể nghe thấy tràn ngập sự tiếc nuối: “Không sao, không
sao cả, tất cả chúng ta đều hiểu cho cậu ấy mà..”
Bà ngừng lại một lát rồi kéo chăn lại cho cô, sau đó vỗ vỗ vai cô: “Ngủ một chút đi,để mẹ đi nấu cái gì cho con ăn.”
“Được ạ, no problem!” Triệu Tiêu nói một tràng tiếng Anh vô cùng lưu loát,
sau đó nằm mạnh xuống giường, “Ai ui” một tiếng, cô đau đến chảy nước
mắt.
Triệu Tiêu lqd ôm lấy đầu gối mình, thật sự là rất đau đó.
Sau khi trở về từ Đại Kỳ, sau buổi tối chủ được nghỉ ngơi, hôm sau cô trở
về trường học một lần nữa, bởi vì Triệu Tiêu đã nghỉ cả tháng trời, vừa
mới đặt chân vào ký túc xá thì đã bị bạn cùng phòng vây quanh, mọi người ta một câu ngươi một câu truy vấn cô: “Thành thật khai báo đi, cả tháng nay cậu đi đâu vậy? Có phải là bỏ trốn cùng với Cố Nhất Minh của đại
học S không?”
Triệu Tiêu thật sự không biết nên nói như thế nào, đành phải nói: “Có công việc thật mà.”
Cố Nhất Minh đến dưới lầu ký túc xá tìm Triệu Tiêu vào lúc trời đã chuyển
từ hè sang thu, bây giờ đã bắt đầu lạnh, gió thu thổi qua cành cây làm
một chiếc lá rơi xuống vai của Cố Nhất Minh, cậu nhặt chiếc lá lên rồi
nhìn thờ ơ vuốt nó.
Hôm nay Cố Nhất Minh mặc một chiếc áo da dài
nhìn vô cùng đẹp trai, cộng thêm quả đầu bóng lưỡng, thân hình thon thả
cùng với cặp chân dài, cậu đứng dưới ký túc xá với dáng vẻ vô cùng suất
khí, làm các nhóm em gái cứ liên tục quay đầu lại nhìn chăm chú, Cố Nhất Minh hất cằm lên, lấy tay kéo áo khoác da lại, bày ra vẻ mặt khinh
khỉnh, chỉ có thể ngắm chứ không thể ăn.
Triệu Tiêu còn chưa có
bằng lái, bởi vì cả cô thi hai lần đều không đậu, lần thi đầu tiên thì
va vào cột chắn, lần thứ hai không va vào nữa nhưng lại vượt quá tốc độ, sau đó Triệu Tiêu cũng không tính thi lại lần ba nữa.
Cố Nhất
Minh đến tìm Triệu Tiêu vì muốn dạy cô học lái xe, nửa người trên cô mặc một chiếc áo lông màu đen pha trắng, cộng thêm chiếc quần váy xám và
một đôi giày đế mềm.
Lúc Triệu Tiêu đi xuống, mắt của Cố Nhất
Minh liền sáng rực lên, cậu nhìn bộ quần áo của cô vài lần: “Ái chà, sao lại mặc đồ tình nhân giống tôi thế?”
“Vậy tôi đi đổi đây.” Nói
xong, cô định xoay người rời đi, Cố Nhất Minh đành giữ chặt cô lại: “Đổi cái gì, sao lại phải phiền phức như vậy chứ.”
Buổi chiều họ đi
luyện lái xe tại vùng ngoại ô, sau khi tập xong cũng đã là chạng vạng
tối, trên đường trở về từ vùng ngoài thành đến trường học, bầu trời vẫn
còn sáng mờ, bởi vì về đúng ngay giờ tan tầm nên trên đường chật như nêm cối, đành phải đứng yên bất động, chiếc xe phía trước vẫn không hề nhúc nhích một chút nào, Cố Nhất Minh bỏ tay khỏi tay lái rồi mở dàn nhạc
trên xe lên và chọn một bài, vô cùng thong dong tự đắc, cứ như hưởng thụ quá trình kẹt xe. Sau đó, dường như cậu nghĩ tới một chuyện, bèn
nghiêng đầu qua hỏi Triệu Tiêu: “Tiếng Anh cấp 4 sao rồi, không phải lần trước cậu thi rớt sao, lần này có định thi lại nữa không đấy?”
Triệu Tiêu đau khổ cúi đầu xuống: “Tôi đã đăng ký rồi.” Cô thi tiếng Anh cấp
bốn đã ba lần rồi mà vẫn chưa đậu được, đây là một trong những nỗi đau
trong lòng cô.
Cố Nhất Minh vươn cánh tay dài ra vỗ đầu Triệu
Tiêu xem như an ủi: “Thật ra thi không đậu thì không đậu thôi, chúng ta
cũng không sử dụng chứng chỉ này nhiều.” Rồi cậu ngừng lại một chút,
“Cơm tối nay muốn ăn cái gì?”
Triệu Tiêu cảm thán thở dài, thật
sự là không cần dùng nhiều sao, nhưng trường học đã hạ lệnh xuống, nếu
không có chứng chỉ tiếng Anh cấp 4 thì không thể tốt nghiệp được.
Cơm tối là Triệu Tiêu mời khách, địa điểm là quán ăn kiểu Vân Nam ở phía
sau miếu Thành Hoàng tại thành phố S, lúc ăn đồ nhắm chờ món chính lên,
Triệu Tiêu chạm chai nước ngọt có ga của mình vào lon Red Bull của Cố
Nhất Minh: “Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Khóe miệng của Cố Nhất Minh co giật: “Từ lúc trở về từ Đại Kỳ cậu ngày càng trở nên khách sáo đấy.”
“Có sao?” Triệu Tiêu toét miệng cười cười.
Cố Nhất Minh hơi nhíu mày nhìn Triệu Tiêu: “Cuối tuần này có bận rộn gì không?”
Triệu Tiêu lắc đầu.
Cố Nhất Minh: “Vậy thì cùng nhau đi xem phim nhé.”
Triệu Tiêu: “Xem phim gì thế?”
Cố Nhất Minh thì thầm: “Thật ra là một bộ phim điện ảnh thôi…”
Cố Nhất Minh mời Triệu Tiêu đi xem phim điện ảnh, mà lại là một bộ phim
kinh dị, “XXX Linh Hồn”, đây là phần thứ bảy của seri, nội dung là nữ
chính trước khi chết vốn là một diễn viên, hơn nữa cô diễn viên này lại
lựa chọn một cách chết vô cùng truyền thống: thắt cổ.
Thật ra
Triệu Tiêu chưa từng xem qua bộ phim kinh dị nào ở nơi này, chỉ có một
lần duy nhất cô biết tới nó là vào năm học lớp 11, lúc đi ngang qua rạp
chiếu phim, cô chỉ vào bức ảnh một cô gái có khóe mắt chảy ra máu tươi,
bèn hỏi Tống Cẩn: “Đây là phim gì thế?” Tống Cẩn lqd tức giận trả lời:
“Đảm bảo là em sẽ sợ cho xem, đừng hỏi thì hơn.”
Rạp chiếu phim
đông nghịt người nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng những cô gái nằm lên đùi của bạn trai mình, Triệu Tiêu ngồi xổm ở phía sau,
cả người đều đặt trong trạng thái im lặng, lúc hình ảnh đáng sợ hiện ra
trên màn ảnh, cô liền vùi đầu vào giữa hai đầu gối mình.
Cố Nhất Minh quay đầu sang nhìn cô: “Muốn hết sợ thì nắm tay tôi này.” Nói xong, cậu đưa bàn tay đến trước mặt Triệu Tiêu.
Sau đó Triệu Tiêu thật sự nắm lấy bàn tay của Cố Nhất Minh rồi cắn mạnh lên mu bàn tay của cậu.
Xem xong “XXX Linh Hồn”, một đoạn thời gian ngắn sau, Triệu Tiêu đều rơi
vào tình trạng mất hồn, cô im lặng đi sau Cố Nhất Minh đến trạm xe và
không rên rỉ một tiếng nào.
Cố Nhất Minh nghiêng đầu: “Nếu như buổi tối còn sợ thì gọi điện thoại qua cho tôi đi.”
Triệu Tiêu quay đầu lại nhìn Cố Nhất Minh bằng ánh mắt oán trách, sau đó cô
nhìn cảnh vật của tiểu khu một vòng, ở bên kia hàng rào có mấy cây đại
thụ bị gió thổi qua làm cành cây kêu xào xạc, gợi nên cảnh tượng đặc
biệt đáng sợ, bóng đêm ngày càng kéo dài hơn, Triệu Tiêu quay đầu đi,
bước chân ngày một nhanh hơn. Bản dịch chỉ được đăng tại diễn đàn
lê.quý.đôn.com, nếu như bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là
hàng coppy không xin phép.
“Meo…” Lúc cô đi đến dưới lầu của khu nhà, đột nhiên có một con mèo hoang nhảy qua.
Triệu Tiêu nhảy dựng lên, lấy tay ôm ngực và chạy thục mạng về phía nhà mình.
Rốt cuộc đã chạy đến gần nhà, Triệu Tiêu khom người hít sâu vào một hơi,
sau đó cô quay đầu lại nhìn, xác định là phía sau mình không có cái gì
đuổi theo.
Trên hành lang im ắng, ánh đèn màu vàng nhạt bao phủ
trên mặt đất, Triệu Tiêu bèn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cô nhìn thấy
cái bóng của mình, nó bị ngọn đèn làm cho dài ra, nhưng tại sao còn có
thêm một cái bóng nữa đây.
Triệu Tiêu xoay đầu qua bên phải, không có ai cả mà.
Má ơi! Tim của cô như bị treo ngược lên vậy, lúc đang muốn cong chân bỏ
chạy thì có một tiếng nói trầm ổn từ từ vang lên: “Có làm việc gì trái
với lương tâm à? Sao lại nhát gan thành thế này rồi?”
Đột nhiên
có tiếng nói vang lên khiến cho Triệu Tiêu phát hoảng, thiếu chút nữa là cô đã sợ hãi kêu ra thành tiếng, theo bản năng liền quay đầu qua bên
phải, nhưng vẫn không có ai cả.
“Bên trái.” Âm thanh nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo một chút bất đắc dĩ,
Triệu Tiêu đã sớm bị dọa sợ đến nỗi mắt đầy nước, lúc cô nhìn thấy Tống Cẩn
đang đứng ở bên trái hành lang, nước mắt không ngừng trào ra ngoài,
thoạt nhìn qua rất giống như dáng vẻ của một đôi tình nhân vui sướng khi gặp lại nhau sau khi cửu biệt.
Dưới ánh đèn lấp lánh, đôi mắt
đẹp của Tống Cản đều tràn ngập ý cười, đột nhiên anh nắm tay kéo Triệu
Tiêu vào trong lòng mình: “Sao lại kích động thành thế này, nhưng mà nằm ngoài dự đoán của trẫm rồi.”
Bởi vì đầu của Triệu Tiêu đang dán
chặt trong ngực của Tống Cẩn cho nên cô loáng thoáng ngửi thấy một mùi
trầm hương nhàn nhạt, là mùi đàn hương trên giường ngủ chuyên dụng của
Hoàng đế ở Đại Kỳ.
Lúc trước là ai nói cô không tắm hả, Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn,
mái tóc dài đã được anh cắt thành kiểu đầu húi cua vô cùng đẹp trai, cả
người mặc một chiếc quần jean màu xanh cùng áo màu xám, đây đều là quần
áo thời Tống Cẩn mua từ trung học nên có chút cũ.
Tống Cẩn
tựa lưng vào tường, bóng dáng cao ngất, chỉ là khuôn mặt anh tuấn của
anh có vẻ hơi xấu hổ, bèn khẽ ho nhẹ một tiếng: “Sao trễ như vậy mới về
hả? Đi đâu về mà lén lén lút lút thế?”
Có một loại người luôn
thích quản chuyện đông tây, hoặc đây là căn bệnh khi đã trở thành Hoàng
đế lâu năm chẳng hạn, Triệu Tiêu lqd cảm thấy mình bây giờ không cần
phải ăn nói khép nép với Tống Cẩn nữa, nhưng cô vẫn trả lời một cách lễ
phép: “Vừa mới đi xem phim về ạ.”
Triệu Tiêu vừa dứt lời, Tống
Cẩn lập tức hừ lạnh một tiếng: “Tiếng Anh cấp 4 còn chưa qua mà đã có
tâm tình đi xem phim rồi sao?”
Triệu Tiêu quay cái đầu đau nhức nhìn về phía Tống Cẩn, anh làm sao biết được là cô chưa thi đậu tiếng Anh cấp 4 nhỉ.
Triệu Tiêu vừa bước vào nhà, vừa mở cửa ra, bên trong phòng khách là ánh đèn
sáng ngời, ba Triệu mẹ Triệu đang trò chuyện rất vui vẻ với ba Tống và
mẹ Tống, cả bốn người ngồi vây thành một vòng tròn, vừa nói chuyện vừa
cười.
Mẹ Triệu nhìn thấy Triệu Tiêu đã trở về, liền kích động mở miệng: “Tiêu Tiêu, con có gặp Tống Cẩn chưa, thằng bé đã trở về rồi!”
Triệu Tiêu gật đầu: “Con thấy rồi, chúng con vừa mới gặp nhau xong.” Sau đó
cô đi về phòng mình, lúc đi chỗ bàn học, quyển từ điển cấp 4 cô đặt
trước máy tính đã bị mở ra, lẳng lặng nằm trên mặt bàn.
Thì ra là Tống Cẩn đã vào phòng cô, cho nên anh mới biết là cô chưa thi đậu cấp 4.
Triệu Tiêu nắm chặt tay lại thành quyền, dựa vào cái gì mà một người chưa tốt nghiệp trung học, ngay cả bằng tốt nghiệp còn không có lại đi chỉ trích một người không có bằng cấp 4 chứ? Dựa vào cái gì hả?!
Nơi này
là một quốc gia coi trọng bằng cấp, Triệu Tiêu cũng được xem là người
một nửa ở đây, cho nên chỉ cần nhớ tới chuyện Tống Cẩn chỉ có bằng tốt
nghiệp sơ trung là cô lại có cảm giác ưu việt, nhưng cô vẫn e ngại
chuyện anh đã từng là Hoàng đế nên cô cũng không dám thể hiện sự ưu việt của mình ra ngoài.
Thứ hai, Triệu Tiêu phải trở về trường để đi học, Tống Cẩn đứng ở trước cửa nhà họ Tống nhìn cô: “Phải đi học rồi sao?”
Triệu Tiêu xách theo một cái túi xách kiểu Tây, nói với Tống Cẩn: “Mặc dù học đại học rất rảnh, thường không có nhiều môn, nhưng mỗi ngày đều phải có mặt để điểm danh.”
Tống Cẩn hai tay ôm ngực, “À” một tiếng rồi
nhếch miệng cười nhìn Triệu Tiêu: “Có thể thấy cuộc sống học đại học của em cũng không tệ lắm nhỉ.”
Triệu Tiêu chỉ vào cái túi xách trên tay: “Cuộc sống học đại học chính là muôn màu muôn vẻ.”
“Thật sao?” Tống Cẩn cười như không cười.
“Đúng vậy.”
Ở dưới lầu của khu nhà có một tiệm bánh bao, là tiệm của một bà lão, ngày đầu tiên Tống Cẩn và Triệu Tiêu đến sống ở đây thì tiệm bánh bao này đã tồn tại rồi, Triệu Tiêu mua hai cái bánh bao lớn, sau đó lấy ra mấy
đồng xu lẻ trả tiền, đúng lúc này, bà chủ tiệm đột nhiên kêu to: “Tống
Cẩn, cháu đi du học về rồi sao?”
Triệu Tiêu quay đầu lại, Tống
Cẩn đã đi tới trước mặt của bà chủ: “Bác Hà, cho cháu sáu cái bánh bao,
ba cái không nhân, ba cái có nhân.”
Rõ ràng là bác Hà đối với Tống Cẩn rất nhiệt tình: “Càng lớn càng đẹp trai đó nha, đi nước ngoài có vui không?”
“Tốt lắm ạ…” Tống Cẩn bình thản nhận lấy bánh bao bác Hà đưa cho, sau đó lấy một tờ hai mươi đồng ra đưa cho bà.
Bác Hà xoay người lại mở ngăn kéo ra để lấy tiền, vừa tìm tiền vừa nói:
“Nếu cháu không trở lại thì cô dâu nhỏ của cháu sẽ bị cướp đi mất thôi.” Nói xong, bà đưa lại tiền lẻ cho Tống Cẩn và cười cười với Triệu Tiêu,
“Tống Cẩn đã về rồi, hai đứa các cháu cũng nên kết hôn sớm đi chứ.”
Tống Cẩn mím môi cười cười với cô, không nói gì.
Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Cẩn, sau đó cô quay đầu rời đi không
thèm nhìn lại nữa, bây giờ cô đã là sinh viên đại học rồi, còn Tống Cẩn
là học sinh trung học, cự ly không phải là ngắn đâu. Bây giờ mới có bằng sơ trung, hơn nữa, nếu như vật hiếm có mới là quý thì, đúng là cực quý.
Ngồi trên xe bus, Triệu Tiêu vẫn không rõ vì sao Tống Cẩn lại trở về đây
nhỉ? Cô nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ lại càng cảm thấy phiền, sao tự dưng trong lòng lại cảm thấy áp lực rồi?
Cô nhìn đồng hồ, giờ lên lớp chỉ còn lại mười phút nữa để chạy vào, Triệu Tiêu xuống xe xong liền chạy như bay vào lớp học.
Tiết thứ nhất của Triệu Tiêu là “Khái niệm về phát thanh”, giáo viên là một
người đã 60 tuổi, Triệu Tiêu nằm sấp trên bàn mơ mơ màng màng nhìn chữ
trên bảng đen.
Ngay đúng lúc cô đang đặt bút viết như bay thì di
động để trong túi xách rung lên, Triệu Tiêu lén lấy di động ra xem, thì
ra là tin nhắn của Tống Cẩn- người “Vừa mới về nước” gửi tới.
Nội dung tin nhắn tuy ngắn nhưng vẫn vô cùng hàm súc: Buổi chiều sau khi tan học cùng trẫm đi mua mấy bộ quần áo để tắm rửa.