Buổi tối, Triệu Tiêu nằm mơ, trong giấc mơ cô nhìn thấy cung điện nguy nga
tráng lệ của Đại Kỳ, mái ngói cao cao màu đỏ hồng, cột trụ màu đỏ tươi
có khắc hình rồng màu vàng quấn xung quanh, đình thủy tạ được xây dựng
tinh xảo, còn có Ngự Hoa Viên, nơi có trăm hoa đua nở.
Trong giấc mơ này, mọi người đang tham dự buổi tiệc mừng sinh nhật Hoàng đế , cả hậu cung đều sáng rực rỡ bởi những chiếc đèn lồng đỏ được treo ở
trên cao, buổi tiệc được tổ chức trong Ngự Hoa Viên, các nhạc công đang
biểu diễn tài nghệ của mình còn các nhóm phi tần đang nhao nhao dâng lễ.
Triệu Tiêu đang quỳ gối dưới ngai rồng thật cao, không dám thở mạnh, tiểu
thái giam cầm lấy một tờ giấy thi màu đỏ, hắng giọng đọc: “Tiêu phi dâng lên một bài thi 27 điểm.”
Tống Cẩn đang ngồi trên ngai vàng liền nhíu mày: “Mang xuống đi.”
Đúng lúc này, “Dung phi nương nương giá lâm..”
Cố Ấu Dung mặc một bộ triều bào bằng gấm có thêu hình chim Phượng đang ung dung đi tới, nàng ta thi lễ với Tổng Cẩn rồi mỉm cười nói: “Nô tì cũng
dâng lên một bài thi để làm lễ vật mừng thọ, cầu nguyện cho Hoàng Thượng được vạn thọ vô cương, thánh thể an khang.”
Tống Cẩn đang ngồi trên long ngai liền híp mắt lại: “Bao nhiêu điểm?”
Cố Ấu Dung ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: “80 phẩy 9.”
Tống Cẩn vô cùng hài lòng, cười cười: “Thưởng cho một đôi ngọc như ý.”
Triệu Tiêu từ trong mơ giật mình tỉnh lại, trên trán sớm ướt đẫm mồ hôi.
Lúc Triệu Tiêu rời khỏi giường thì ngáp liên tục, khi cô đứng trước gương
đánh răng mới phát hiện ra là vành mắt của mình đen thui thùi lùi. Đánh
răng, rửa mặt, xức một chút kem dưỡng da hiệu Đại Bảo, matxa cho đến khi mặt hoàn toàn hấp thu rồi soi gương chớp chớp mắt, cô gái bên trong
gương thật sự vô cùng giống với Triệu Tiêu Nhi, mà bộ dáng của Tống Cẩn ở nơi này cũng giống hoàng đế như đúc vậy.
Triệu Tiêu uống xong
sữa buổi sáng, lúc ra cửa lại gặp ngay Tống Cẩn cũng đang bước ra cửa,
Triệu Tiêu liền hạ giọng gọi một câu: “Hoàng Thượng…”
Tống Cẩn hất hất khuôn mặt đẹp trai của anh lên, đem ba lô đen vác lên vai trái, đầu cũng không hề quay lại, đi thẳng.
“Hoàng…Tổng Cẩn…Đợi em với…” Triệu Tiêu vội vàng đuổi theo sau Tổng Cẩn, sau đó
nhắm mắt nhắm mũi đi theo anh đến chỗ trạm xe bus và cùng nhau lên chiếc xe mang số hiệu 602.
Tuyến xe bus đi ngang học viện này luôn
đông đúc chen chúc, sau khi Tống Cẩn lên xe là đã có 2 cô bé lách qua
chỗ anh để chào hỏi: “Xin chào Tổng Cẩn, thật khéo quá.”
Tổng Cẩn ngước mắt lên, vờ như không thấy.
Triệu Tiêu cũng di chuyển đến cạnh Tống Cẩn, cô cũng cúi đầu xem như không
thấy, lúc xe bus di chuyển làm tay vịn của cô hơi chao đảo nên xích lại
gần anh một chút, kết quả là Tống Cẩn nhìn cô với ánh mắt đầy ghét bỏ.
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên cười ngốc với anh: “Ha ha…ha ha…”
Tổng Cẩn: “…”
Xe bus dừng lại tại trường thực nghiệm sơ trung của thành phố S, từng học
sinh mang cặp sách lần lượt xuống xe. Triệu Tiêu nhắm mắt đi theo đuôi
Tống Cẩn, ngẫu nhiên trên đường sẽ có người chào hỏi anh, gặp người quen Tống Cẩn sẽ gật đầu nhẹ để chào lại.
Trong trường học, Tống Cẩn
có biệt danh là “Kẻ kiêu ngạo”, cho nên đối với quan hệ với bạn học chỉ
đơn giản là xã giao, nhưng dĩ nhiên cũng có người không sợ chết- Trương
Nam chạy tới ôm lấy bả vai của Tống Cẩn: “Xin chào, sao cậu lại đi sớm
thế.”
Chống lại gương mặt sáng lạn của cậu là gương mặt lạnh lùng của Tống Cẩn, Trương Nam bèn bĩu môi thu vẻ tươi cười lại, sau đó quay
đầu chào hỏi với Triệu Tiêu: “Cái đuôi, cậu cũng thức dậy sớm quá nhỉ.”
Triệu Tiêu quay đầu đi, tuy cô không kiêu ngạo như Tống Cẩn, nhưng vẫn muốn
có được một chút tư thế, bèn ngẩng đầu lên đuổi kịp bước chân của anh.
Đi đến cửa lớp học, bên trong đã có tiếng đọc sách, Tống Cẩn đẩy cửa phòng họ đi vào, tốp năm tốp ba học sinh liền quay lại nhìn anh, sau đó vẻ
mặt kính sợ của họ đã biến mất và tiếp tục học bài.
Tống Cẩn đi
đến vị trí thứ hai từ bên trái đếm ngược lên, lôi ghế dựa ra, sau đó
miễn cưỡng phất tay áo ở phía sau lưng ra hiệu ngồi xuống.
Triệu Tiêu đi theo Tống Cảnh, ngồi xuống cạnh anh, vô cùng căng thẳng.
Đúng vậy, bọn họ ngồi cùng bàn, mà còn ngồi chung như vậy đã hơn hai năm nay rồi.
Mông Triệu Tiêu vừa tiếp xúc với băng ghế lạnh lẽo, người ngồi trước mặt cô
là Mộ Thanh đã quay đầu lại, ghé vào bàn Triệu Tiêu hỏi cô: “Tối hôm qua cậu có xem phim “Đại Thanh Nhược Hề” không, thật sự là khiến mình khóc
muốn chết, nữ chính cứ như vậy mà chết rồi.”
Có đôi khi Triệu Tiêu cảm
thấy nơi này thật sự rất tốt, ví dụ như khoai tây chiên ăn rất ngon,
nhưng tại sao ở đây lại có nhiều bộ phim nói về xuyên không như vậy?
“Mình có xem.” Cô cầm lấy quyển sách Tiếng Anh sơ trung lên, thờ ơ lật bừa một trang để trước mặt.
Một Thanh kích động nắm lấy tay cô: “Hoàng đế vô cùng thâm tình đúng không?”
Đúng lúc này, người ngồi phía trước Tống Cẩn là Trương Nam đã tạt một gáo
nước lạnh vào Mộ Thanh: “Sao trong não của con gái các cậu lại có vấn đề như thế nhỉ, Hoàng đế làm sao mà thâm tình được, đúng không, Tống Cẩn?”
Đối với câu hỏi của Trương Nam, Tống Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ.
Mỗi lần Trương Nam bị Tống Cẩn ghẻ lạnh, cậu ta lại đem trận tuyến đặt lên
người của Triệu Tiêu và bắt đầu phát biểu quan điểm của mình cho cô
nghe: “Tôi khuyên bọn con gái các cậu nên xem ít phim truyền hình lại
một chút đi, nó không đáng tin đâu, xem nhiều về sau khó mà lấy chồng
lắm.”
Một Thanh không phục liền trợn mắt nhìn Trương Nam.
“Không tin lời của tôi nói thì thôi, nói cho các cậu nghe, thật ra mỗi người
đàn ông đều khao khát mình có một hậu cung riếng, bên trong tốt nhất nên có tam cung lục viện, 5000 hay 6000 gì đó…” Nói đến đây, Trương Nam
không nhịn được mà hỏi tiếp Tống Cẩn: “Phải vậy không, Tống Cẩn?”
Triệu Tiêu yên lặng vùi đầu vào sách Tiếng Anh, quả thật anh ấy đã có nguyên một hậu cung thật sự rồi.
Nghĩ như vậy, Triệu Tiêu liếc mắt nhìn sang Tống Cẩn, muốn nghe anh nói một
chút và sẽ có vẻ mặt gì, nhưng đáng tiếc là vẻ mặt của Tống Cẩn vẫn
không thay đổi, anh ngẩng đầu lên, hai tay cầm lấy quyển sách ở trên bàn và nhẹ nhàng ném ra: “Cậu về chỗ được chưa?”
Trương Nam liếc cậu một cái rồi phẫn nộ quay đầu lên.
Cách ngày thi còn 30 ngày, Triệu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn câu khẩu hiệu nhắc
nhở treo trên bảng đen, mỗi lần nhìn dòng chữ đỏ thắm kia thì trong lòng cô lại thêm một lần run sợ- “Sẵn sàng nghênh chiến với cuộc thi, nối
giáo chờ trời sáng thì sẽ toàn thắng.”
Tổng Cẩn từng giải thích
cho cô rằng: “Đây là một phương thức để lựa chọn nhân tài ở chỗ này,
không khác nhiều với cách của chúng ta ở nơi đó cho lắm.”
Triệu Tiêu đau đầu nhìn bảng chữ cái trên sách Tiếng Anh, làm sao có thể cũng gần như vậy được chứ, khác nhiều lắm.
Cô bắt đầu tụng những dòng tiếng Anh mà mình ghi chép:
Unit 1
-used to do sth: đã từng làm việc gì
-be used to doing sth: là thói quen hay làm gì
Đột nhiên có tiếng cười nhẹ truyền vào bên tai trái, Triệu Tiêu quay đầu
lại thì thấy Tống Cẩn đang cúi đầu đọc sách, vẻ mặt đứng đắn như cũ, bộ
dáng vô cùng chăm chú giống như lúc phê duyệt tấu chương.
Người
người đều sợ Tống Cẩn, Triệu Tiêu lại càng sợ hơn, cô sợ một ngày nào đó nếu đột nhiên phải trở về, giả sử nếu mình đắc tội với anh ở nơi này
thì sau khi trở về anh nhất định sẽ tính sổ với cô mất.
Cho nên,
mặc kệ là quán tính hay gì đó, sau khi đã suy xét kỹ càng các thứ, Triệu Tiêu dùng thái độ vô cùng kính cẩn và cẩn thận để đối đãi với Tổng Cẩn, việc anh đối xử tốt với cô, đó là “Hoàng ân rộng lượng”, nếu như Tống
Cẩn không vừa ý với cô thì tốt nhất là trước tiên cô nên nói một tiếng:
“Hoàng Thượng, nô tỳ biết sai rồi.”
Nếu không làm thế thì một
ngày nào đó quay về, cô chờ bị xử lý đi, lòng dạ Tống Cẩn vô cùng hẹp
hòi, cô cũng không phải chưa từng thấy qua đâu.
Thời gian ở
trường luôn trôi qua rất chậm cho nên Triệu Tiêu rất dễ bị thẫn thờ,
tiết 1, tiết 2 vẫn còn tốt một chút nhưng đợi đến tiết 3, tiết 4 thì cô
vừa đói lại vừa mệt, cả người gần như nằm úp sấp trên bàn.
Triệu
Tiêu nghiêng đầu nhìn Tống Cẩn, lưng anh vẫn thẳng tắp như cũ, dường như gặp phải cái gì khó hiểu, mặt hơi nhăn lại rồi lấy bút ra ghi chép.
Bởi vì dù có nói gì thì Tống Cẩn vẫn là Hoàng đế đương triều đã nhiều năm
như vậy, cho nên anh đã luyện được dáng ngồi của bậc đế vương, thêm một
điều nữa là thân thể này cũng sắp cao khoảng 1m8, đã dẫn đến một việc
nghiêm trọng, đó là những bạn học ngồi ở đằng sau anh phải nghiêng đầu
qua mới thấy được bảng đen.
Có một lần, một bạn học xui xẻo đã có ý kiến đề cập đến vấn đề này, kết quả là bị một ánh mắt của Tống Cẩn
làm cho ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Người ngồi bên cạnh là Triệu
Tiêu cũng rất muốn mở miệng nói 1 câu rằng: “Hoàng Thượng à, chúng ta
không thể ngang ngược như thế được đâu, đây là địa bàn của bọn họ mà.”
Triệu Tiêu vô cùng thích đồ ăn vặt ở nơi này, khoai tây chiên, trà sữa, kem
cây, còn có nước ngọt có ga chua chua ngọt ngọt nữa, tuy nhiên mỗi lần
uống nó xong cô đều bị nấc cụt, nhưng sau đó thì đúng như 3 chữ mà TV đã nói: “Lạnh buốt giá, lạnh thấu tim!”, vô cùng sung sướng!
Giữa trưa, Triệu Tiêu và Tống Cẩn đều ăn cơm ở trong căn tin trường, trước khi ăn cơm cô lại sẽ uống một chai nước ngọt có ga.
Nói ra thì năng lực thích ứng của Tống Cẩn mạnh hơn cô, ví dụ như đối diện
với Toán Lý Hóa mạnh như hổ dữ, nhưng vẫn còn những cái khác- Triệu Tiêu bưng hai chiếc lồng chứa toàn thức ăn ngon chạy đến chỗ cửa sổ nơi Tống Cẩn đang đợi cô, để đồ ăn xuống rồi lại chạy đến góc khử trùng để lấy
thức ăn.
Việc này là do An công công hoặc Tiểu Thuận Tử và Tiểu
Dịch Tử, ngoài ra còn có sủng phi Cố Ấu Dung làm, hiện tại bây giờ đều
đẩy lên đầu cô rồi.
Lúc Triệu Tiêu đưa đồ ăn cho Tống Cẩn, cô
nhỏ giọng mở miệng: “Hoàng Thượng, về sau lúc em đi lấy đồ ăn thì anh có thể đi lấy đồ ăn được rồi.”
Tống Cẩn ngước mắt nhìn cô một cái rồi buông đũa xuống.
Triệu Tiêu lo lắng nhìn anh, thiếu chút nữa là bật khóc: “Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ nói đùa thôi mà…”
Sau khi buổi học kết thúc là xong ư? Không, sau bữa chiều còn có 3 tiết tự học buổi tối đang chờ bạn đấy.
Cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Triệu Tiêu mới có cảm giác là
mình đã được giải phóng, nhưng cũng chỉ là giải phóng được một ngày,
ngày mai vẫn phải tiếp tục.
Ngồi trên xe bus về nhà, tuy đã quen
với việc ngựa xe như nước và nhà cao tầng ở thành phố S này, nhưng mỗi
lần như vậy Triệu Tiêu đều dùng ánh mắt ngước ra bên ngoài.
Phía
bên ngoài cao ốc treo hình ảnh của một cô gái thật đẹp, Triệu Tiêu thầm
so sánh cô ta và sủng phi Cố Ấu Dung, thật là khó phân thắng bại mà.
“Mỗi ngày đều nhỉn thấy, không chán sao?” Đột nhiên Tống Cẩn hỏi một câu, cô quay đầu lại nhìn anh, nhưng vẻ mặt Tống Cẩn vẫn giống như là mọi
chuyện không liên quan tới mình.
Triệu Tiêu liền giải thích: “Nô tì chỉ cảm thấy sao mà đẹp quá….”
Tống Cẩn hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
So với cô, Tống Cẩn đối với những chuyện hay vật kỳ lạ ở nơi này đều bày
tỏ thái độ không quan tâm tới, về sau Triệu Tiêu đã đoán ra rằng: Ở Đại
Kỳ, Tống Cẩn luôn được người ta khen ngợi là một vị Hoàng đế tốt, càng được khen ngợi thì càng nghĩ rằng mình
đang thống trị một đất nước có thiên hạ thái bình, kết quả là lúc đến
nơi này mới nhìn thấy những kiến thức và cảnh dân cư an lạc chân chính,
đối với người cao ngạo như anh mà nói thì khó tránh khỏi thất vọng, cô
nghĩ rằng anh đang cảm thấy như thế.
Xe bus đến trạm dừng, không
cần Tống Cẩn phải nhắc nhở, Triệu Tiêu nhanh chóng cầm lấy cặp sách và
đứng lên, lúc đứng lên thì gặp cảnh hành khách đang chen chúc, Tống Cẩn
liền dặn cô một câu: “Nhiều người như vậy, cẩn thận một chút.”
Trong nháy mắt đó, dường như có một dòng nước ấm chảy qua tim của Triệu Tiêu, đem một phần trái tim của cô biến thành con thỏ nhảy loạn, có chút ấm
áp, cũng đang reo hò.
Lúc còn ở hậu cung của Đại Kỳ, có một lần
đi dạo qua Ngự Hoa Viên, Triệu Tiêu vô tình nghe thấy Cố Ấu Dung nói một câu cùng với những người chị em gái của nàng ta: “Hoàng Thượng thật sự
là một người vô cùng dịu dàng.”
Triệu Tiêu mở to đôi mắt đen láy
nhìn Tống Cẩn, câu “cẩn thận một chút” anh vừa mới nói ra kia, chẳng lẽ lại chính là sự dịu dàng của Hoàng Thượng sao? Ở trong hậu cung của Đại Kỳ năm năm, cô chưa từng được cảm thụ bộ dáng “dịu dàng” này của anh.