Sáng sớm hôm sau, Uông Trường Xích ghé qua chỗ lông kính để nhìn Đại Chí một lát, bón cháo cho Tiểu Văn ăn xong thì chuẩn bị đi mượn tiền. Trước khi đi, Uông Trường Xích nói với Tiểu Văn:
- Anh đi mượn tiền, có thể sẽ về muộn, đến lúc ăn trưa, hộ lý sẽ đem cháo đến cho em, anh đã nhờ rồi.
-
Tiểu Văn gật đầu. Uông Trường Xích rời khỏi bệnh viện nhưng không biết nên
đi về hướng nào vì cậu không biết là ai có thể cho mượn tiền. Đi loanh
quanh một lát, Uông Trường Xích quyết định đến chỗ Lưu Kiến Bình.
Vừa gặp mặt Uông Trường Xích, Lưu Kiến Bình đã đề cập ngay đến vụ kiện tụng, nói:
- Nếu chúng ta làm đơn tố cáo An Á Bình ở trung tâm giám định thì cậu đoán thử xem, lão ta sẽ biện hộ như thế nào?
-
Không đợi Uông Trường Xích trả lời, Lưu Kiến Bình đã nói tiếp:
- Nhất định lão ta sẽ nói trung tâm đưa nhầm mẫu giám định, thậm chí là có thể đùn đẩy trách nhiệm cho các trợ lý của lão. Nếu lão làm như thế thật
thì cậu chẳng nhận được gì hết, ngay cả một lời xin lỗi của lão, cậu
cũng chẳng nhận được đâu. Cho nên, kiện An Á Bình chẳng được tích sự gì
cả. Mục tiêu của cậu là được nhận bồi thường cho nên trọng tâm chú ý vẫn là Lâm Gia Bách. Kẻ có tiền mà đi kiện ai đó thì quan tòa dễ dàng đứng
về phía họ, kẻ không có tiền thì khó lòng đòi cho được sự công bằng…
-
Lưu Kiến Bình nói thao thao bất tuyệt, nói đến độ mặt mày co giật, nước bọt văng tung tóe vẩy cả lên mặt Uông Trường Xích. Cậu cứ nghe và có cảm
giác rằng, đó là câu chuyện của quá khứ rất xa vời, hình như không còn
liên quan gì đến cậu, hình như ai bàn luận về nó thì người ấy chính là
nhân vật ở trong đó. Nghe thêm một lát nữa, tiếng nói của Lưu Kiến Bình
hình như chỉ còn văng vẳng bên tai, rất nhỏ, rất xa, rất mơ hồ, dường
như đến tai Uông Trường Xích nó phải xuyên qua năm lần bảy lượt những
lớp kính dày, nhỏ dần đến độ không còn nghe thấy gì nữa. Hình như Uông
Trường Xích đã nhập vào cõi mộng. Lưu Kiến Bình thấy Uông Trường Xích
nhắm mắt thì cứ nghĩ là cậu đang chăm chú nghe nên giọng đột nhiên hùng
hồn trở lại, tiếp tục thao thao bất tuyệt. Đến khi một câu hỏi bật ra
khỏi miệng thì Lưu Kiến Bình mới cảm thấy nghi ngờ. Anh ta hỏi đi hỏi
lại hai ba lần mà Uông Trường Xích không hề có phản ứng gì, lúc ấy anh
ta mới lay lay đôi vai của Uông Trường Xích và hồn phách của cậu mới
quay trở lại. mở to đôi mắt, nói:
- Vừa rồi cậu nói trọng tâm là Lâm Gia Bách…
-
- Tôi đã vượt qua năm ngọn đồi rồi mà cậu vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ. – Giọng Lưu Kiến Bình đượm vẻ thất vọng. Uông Trường Xích ngáp một cú rõ dài,
nói:
-
- Muốn đánh Lâm Gia Bách thì trước tiên phải phủ
nhận cái kết quả giám định quái quỷ kia. Muốn phủ nhận kết quả ấy, nhất
thiết phải giám định lại. Muốn giám định lại tất nhiên là phải có tiền.
Có phải là anh đang nói về vấn đề đó không?
-
Lưu Kiến Bình
đưa cho Uông Trường Xích một chai dầu gió Thanh Lương, cậu ta cầm lấy,
mở nắp, xoa dầu lên huyệt Thái dương và lỗ mũi. Dầu Thanh Lương vừa cay
vừa nồng khiến nước mắt Uông Trường Xích chảy ra dâm dấp khóe mắt, hắt
xì mấy cái liền và đầu óc cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lưu Kiến Bình thương vì Uông Trường Xích bất hạnh nhưng lại giận vì cậu không có ý chí đấu
tranh, nói:
- Chuyện quan trọng như vậy mà cậu lại không chịu suy nghĩ sao?
-
- Xin lỗi anh nói lại đi.
-
Lưu Kiến Bình đưa mắt nhìn trần nhà, định nói lại những điều trước đấy
nhưng nghĩ sao lại thôi, khoảng một vài phút sau mới lên tiếng:
- Vấn đề là ở chỗ, nếu hai người tự đi giám định thì e rằng tòa án lại không tin vào kết quả do hai người cung cấp.
-
- Thế thì đành phải yêu cầu họ giám định lại thôi.
-
- Cậu nghĩ là chúng ta có thể giám định AND hai lần ở một địa điểm sao? Cho
dù là giám định đến trăm lần thì kết quả cũng không thể thay đổi đâu.
-
- Có lẽ nào đó lại là một cái vòng mà chúng ta không thể phá được?
-
- Tôi không biết phải là cái vòng không nhưng tuyệt đối nó không thể là một
cây gậy thẳng băng. – Lưu Kiến Bình gõ ngón tay lên bàn. – Cậu bị thương ngay trên công trường của Lâm Gia Bách, đã có chứng nhận nằm viện,
chứng nhận thương tật. Với ba sự chứng nhận này đã đủ để buộc Lâm Gia
Bách phải bồi thường. Cho nên, kết luận là cậu đã mất khả năng sinh dục
từ trước rõ ràng là do Lâm Gia Bách ngụy tạo trên cơ sở có sự giúp đỡ
của Trương Xuân Yến.
-
- …Thì ra bọn chúng là cùng một giuộc với nhau.
-
- Trước khi tuyên bố giải tán phiên tòa, cậu không thấy Trương Xuân Yến đứng
lặng rất lâu sao? Bà ta đang do dự, cũng có thể là đang dò xét phản ứng
của những người có mặt trong phiên tòa. Kết quả thế nào thì cậu biết rồi đó, cả hội trường lặng phắc!
-
- Lá gan của bà ta cũng to đấy nhỉ?
-
- Lúc ấy tôi cũng chẳng phản ứng kịp, nếu không tôi đã nhảy lên mà phản đối bà ta rồi.
-
- Kiến Bình, anh nói thật đi, liệu chúng ta có thắng được vụ này không?
-
- Xét về lý luận thì chúng ta có thể thắng, nhưng thực tế thì chưa hẳn là như vậy. Cậu cứ nghĩ mà xem, ngay quả kết quả giám định mà chúng cũng có
thể đổi trắng thay đen thì còn chuyện gì mà chúng không giám làm nào?
-
Uông Trường Xích im lặng. Căn phòng yên ắng như trên thảo nguyên mênh mông,
chỉ có tiếng vòi nước trong phòng vệ sinh thỉnh thoảng lại kêu xè xè như thể có người thứ ba đang có mặt trong phòng. Lưu Kiến Bình lên tiếng
phá tan sự im lặng:
- Ngay từ khi bắt đầu tôi đã phản đối cậu về vụ kiện tụng này.
-
- Tôi nghĩ rằng mình sẽ không hề giống bố, không ngờ lại thế này…
-
Uông Trường Xích thở dài, ngửa cổ uống cạn chén trà, đứng dậy ra về. Lưu
Kiến Bình đi theo. Hai người đi song song trên vỉa hè, không ai lên
tiếng vì sợ tiếng nói sẽ phá vỡ không khí chung quanh, vả lại cũng không ai biết là sẽ bắt đầu như thế nào. Đi một lát, có lúc Uông Trường Xích
vượt lên trước một vài bước chân, có lúc thì Lưu Kiến Bình lại vượt lên
trước, không ai nói là cả hai sẽ phải đi về đâu, đi về hướng nào nhưng
trong thâm tâm, cả hai đều biết là mình sẽ đi đâu. Trong suốt thời gian
ấy, Uông Trường Xích từng có ý định rẽ ngang, thậm chí là quay lại,
nhưng ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu cậu lại xuất hiện hình dáng đáng
yêu của khối thịt non tơ vừa mới ra đời và gương mặt đầy nước mắt của
Tiểu Văn. Do vậy, cậu không thể dừng lại, không thể quay ngược, cho dù
chân cậu đã mềm nhũn cũng phải ráng làm ra vẻ cứng cáp.
Hai người đến công trường. Lưu Kiến Bình nói:
- Tôi đưa cậu lên trên ấy.
-
- Anh nhất định phải ở lại, chẳng may tôi không cẩn thận mà ngã xuống chết,
con tôi, Tiểu Văn và bố mẹ tôi, tôi ủy thác nhờ anh chăm sóc.
-
Lưu Kiến Bình cảm thấy có một điềm không may nào đó ẩn chứa trong lời nói
của Uông Trường Xích, nhưng chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Trong tiếng
thở phì phò, Uông Trường Xích leo lên giàn giáo, Lưu Kiến Bình đứng bên
dưới ngước mắt nhìn theo như tống tiễn. Mỗi lần Uông Trường Xích giơ tay lên để nắm lấy những thanh sắt của giàn giáo thì để lộ một dây thừng
buộc quanh bụng cậu ấy. Đó là sợi dây thừng mà Tiểu Văn đã chuẩn bị từ
trước cho Uông Trường Xích, hai đầu đều nối với hai chiếc móc sắt. Điều
đó có nghĩa là, trước khi đến gặp Lưu Kiến Bình, Uông Trường Xích đã có ý định nhảy lầu, nếu không thì tại sao lại chuẩn bị sợi dây thừng ấy? Lưu Kiến Bình còn phát hiện rằng, lúc rời khỏi phòng anh ta, Uông Trường
Xích còn lén lấy chai dầu Thanh Lương nhét vào túi quần. Nếu nói về sự
khác biệt thì có lẽ đây là khác biệt duy nhất của Uông Trường Xích so
với bố cậu ấy. Uông Hòe không hề chuẩn bị gì trước khi nhảy lầu, còn
Uông Trường Xích đã chuẩn bị sẵn về mặt tinh thần. Xét về chiều cao,
Uông Trường Xích cao hơn Lưu Kiến Bình nửa cái đầu, cho nên từ trước đến nay Lưu Kiến Bình luôn có cảm giác Uông Trường Xích to lớn, khỏe mạnh
hơn mình, lúc này nhìn cậu đang ở trên cao, anh ta đột nhiên có cảm giác Uông Trường Xích sao mà nhỏ bé, sao mà đáng thương, chẳng khác nào một
con nhện mang trên lưng một cục sắt đang leo lên cao nghịch hướng với
sức hút của quả đất. Độ cao và trọng lực đã làm cho chân và tay của Uông Trường Xích nhỏ như một ống nhựa, có thể đứt bất cứ lúc nào. Không phải cậu ấy trèo một mình mà là đang vác thêm trên vai một gia đình bốn nhân khẩu nữa! Lưu Kiến Bình chắp hai tay trước ngực, miệng lầm rầm khấn vái Quan Âm Bồ tát phù hộ đừng để cho Uông Trường Xích phải buông tay.
Uông Trường Xích đã nhìn thấy tòa nhà Thái An cao ngất ngưởng, thấy được
những vòm cây ở công viên Nhân Dân, thấy được sông Tây Giang và cầu Tây
Giang. Đây là lần đầu tiên Uông Trường Xích được nhìn thành phố từ trên
cao, sao mà giống với mạng điện radio, ngang dọc giao thoa với nhau, có
thấp có cao, có to có nhỏ. Một bộ phận nhỏ những nóc nhà là màu đỏ, còn
lại toàn là màu xám, có nhiều căn nhà trồng rất nhiều cỏ và cây trên sân thượng, có nhiều nhà lắp bình nước nóng hấp thu năng lượng mặt trời…Tầm nhìn của Uông Trường Xích vươn ra xa hơn, nhìn xuyên suốt quanh núi non trùng điệp, sông ngòi ngoằn ngoèo và hình như cậu đã nhìn thấy quê
hương mình, thấy bố mẹ mình đang cặm cụi trong ruộng mùa thu hoạch, nhìn thấy ngôi nhà mới xây trên nền đất cũ của mình. Cây phong ở đầu thôn
như hiện ra rõ ràng trước mắt, những mái đầu đen có trắn có của chú Hai, Trương Ngũ, Vương Đông, Lưu Bách Điều, Uông Đông…lần lượt lướt qua mắt
cậu ấy. Trưởng phòng Giáo dục huyện bị thiêu sống, Lâm Gia Bách bị ăn
đạn, Mạnh Tuần biến thành Thất Tiên nữ, gián điệp Trương Xuân Yến bị
bắt…Cả thành phố thoắt biến từ màu trắng sang màu lục, từ màu lục sang
màu đỏ, từ màu đỏ sang màu đen. Những gì Uông Trường Xích trông thấy lúc này cũng giống như những gì cậu chứng kiến lúc ôn thi quá căng thẳng và đói, do vậy đã lôi sợi dây thừng quấn quanh bụng ra móc hai đầu vào
thanh ngang giàn giáo, đưa tay rờ rẫm túi quần tìm chai dầu gió Thanh
Lương. Giàn giáo bằng sắt rất lạnh, gió cũng rất lạnh, chỉ có cơ thể của Đại Chí nằm trong lồng kính là ấm. Hình như mùi thơm da thịt Đại Chí
đang sát bên mũi Uông Trường Xích, đôi mắt chỉ lớn hơn hạt đậu đang nhắm trong giấc ngủ say sưa, trong giấc ngủ vẫn có một net cười trên đôi môi nhỏ xíu. Uông Trường Xích đột nhiên nhớ lại rằng, vẫn còn có một chuyện chưa kịp nói với Lưu Kiến Bình là, Tiểu Văn đã sinh con, cậu đã làm bố
và suốt đêm qua, cậu không hề chợp mắt được tí nào.
Bên dưới,
người càng lúc càng đông và bận rộn. Có người lăng xăng trải đệm, có
người ngước cổ nhìn lên. Người đông nên xe cộ không thể lưu thông trên
đường, tiếng còi xe inh ỏi chen lấn nhau vang lên. Uông Trường Xích cảm
thấy mình có lỗi với tất cả những người đang bận rộn ở bên dưới, có lỗi
đối với những người đang bị kẹt xe giữa lòng đường. Tôi không chỉ làm
ảnh hưởng đến công việc của các người mà còn là cho các người phải hoảng sợ, hiếu kỳ, bực bội và trong đó không ít người sẽ tăng huyết áp.
Nhưng…nếu không phải vì con trai tôi đang nằm trong lồng kính chờ sự cứu giúp, không phải ví sức khỏe của vợ tôi cần phải được hồi phục, không
phải vì Lâm Gia Bách không bồi thường thì có gan bằng trời tôi cũng
chẳng dám làm thế này. Có khi mọi việc đều do tôi chọn lựa nhưng cũng có khi mọi việc diễn ra là do người khác bức bách, xin các người hãy tha
thứ cho tôi…
Một viên cảnh sát đưa chiếc loa cầm tay lên và bắt
đầu nói, đại khái là cần phải tiếc sinh mạng bởi vì mỗi người chỉ được
sinh ra một lần, rằng hãy nghĩ đến người thân, rằng có gì khó khăn cảnh
sát sẽ sẵn sàng đứng ra dàn xếp giải quyết, rằng đã không sợ chết thì
việc gì phải sợ sống, rằng chết là quy luật đối với sinh mạng con người, chỉ có điều đến sớm hay đến muộn mà thôi, không việc gì mà phải gấp gáp đến như vậy…Những lý lẽ vô cùng thâm thúy ấy được chiếc loa phóng đại
lên giống như một đàn chim sẻ phóng vọt lên không trung, có con bay vào
tai Uông Trường Xích, có con bay thẳng lên lưng chừng trời rồi đuối sức
đâm đầu xuống, có con chưa kịp bay lên đến tai Uông Trường Xích đã rơi
bịch xuống đất. Mặc kệ những lời kêu gọi chí tình chí nghĩa ấy, Uông
Trường Xích hầu như không có phản ứng gì. Mấy tay phóng viên chen lên
trước đám đông, ống kính dạo khắp một lượt đám đông lố nhố dưới mặt đất
rồi hướng lên cao chụp toàn cảnh, viễn cảnh rồi cận cảnh, đặc tả. Trong
ống kính hiện rõ hình dáng Uông Trường Xích đang run rẩy, co quắp và một chiếc giày đã rơi đâu mất. Lúc này trông Uông Trường Xích chẳng khác
nào một con gà đang dưới móng vuốt của diều hâu, gương mặt lo lắng, hốt
hoảng. Lưu Kiến Bình rất muốn nói với những viên cảnh sát rằng, anh cần
phải gọi tên cậu ta, phải gào to nỗi oan uổng của cậu ta, có lẽ như thế
cậu ta mới không nhảy xuống. Nhưng Lưu Kiến Bình không dám nói bởi anh
ta biết rằng một khi đã nói ra những điều ấy, cảnh sát dễ dàng nhận ra
anh ta và Uông Trường Xích là đồng bọn thì kế hoạch đòi bồi thường của
cậu ấy sẽ nhanh chóng phá sản mà thôi.
Cảnh sát đã lôi An Đô Lão từ phòng trực ban đến hiện trường, hỏi:
- Tại sao người này lại chọn công trường xây dựng của ông để lên kế hoạch tự
sát? Có phải là các ông không trả lương cho người ta?
-
Ban
đầu An Đô Lão gạt phăng những câu hỏi, nói rằng lão ta không biết người
đang ở trên cao kia là ai, sau đó thì không thể nói quanh nói co trước
những câu hỏi có tính nghiệp vụ cao của cảnh sát, đồng thời kèm với nỗi
sợ hãi, cuối cùng lão ta cũng khai ra việc Uông Trường Xích khởi kiện
đòi bồi thường, có điều lão ta vẫn gân cổ lên mà biện minh rằng, đó là
kiện cáo khống, hoàn toàn không hợp lý. Cảnh sát nói:
- Ông
nhất định phải tìm Lâm Gia Bách đến đây ngay, nếu không lỡ chẳng may có
người chết ở đây thì chúng tôi sẽ quy tội cho ông đấy.
-
An
Đô Lão gọi điện thoại khắp nơi nhưng không tìm thấy Lâm Gia Bách, lo sợ
đến độ mồ hôi túa ra đầy người. Cảnh sát cũng cố gắng liên hệ với Lâm
Gia Bách nhưng bất lực, đành phải phái người đến công ty tìm hắn ta. Văn phòng công ty đã nhận điện thoại của An Đô Lão từ trước nên tất cả
phòng làm việc đều đóng cửa im ỉm. Cảnh sát bó tay, chỉ biết kêu gọi
giải tán đám đông để điều hành xe cộ lưu thông.
Dòng xe bị tắc
trên đường đã bắt đầu lưu thông trở lại, người hiếu kỳ cũng đã dần dần
rời khỏi hiện trường. Mặt trời cũng đã thấp thoáng giữa các đám mây đang mỏng dần, cơ thể Uông Trường Xích cũng đã ấm dần lên. Không còn tiếng
loa gọi vang lên từ phía bên dưới nữa. Uông Trường Xích nhận ra rằng sự
tình đã nghiêng về hướng bất lợi cho mình và cậu đang suy nghĩ xem mình
có thể trụ vững ở trên này bao lâu nữa? Tay đã tê, chân đã mỏi, bụng đã
đói, những cơn choáng đầu hoa mắt ập đến càng lúc càng mạnh hơn…
41
- Trường Xích…
-
Trong mơ mơ hồ hồ, Uông Trường Xích nghe thấy những âm thanh thân thương ấm
áp quen thuộc. Nhưng mí mắt của cậu như đang treo thêm hàng nghìn cân,
không làm cách nào để có thể mở mắt ra được, hình như chúng đã bị ai đó
dùng kim khâu lại mất rồi…
- Trường Xích…
-
Vẫn là những tiếng kêu quen thuộc ấy, nhưng tại sao mí mắt lại không mở ra
được trong khi nước mắt lại có thể tuôn ra ngoài được nhỉ? Trời ơi! Hình như tôi đã ngủ say, nếu không buộc chặt thân thể vào giàn giáo thì e
rằng tôi đã trở thành một đống thịt bầy nhầy nằm dưới đất rồi.
- Trường Xích…
-
Một tiếng gọi vang lên là Uông Trường Xích như tỉnh táo thêm một tí, thêm
một tiếng nữa, cậu ấy tỉnh thêm tí nữa. Cái thân thể cứng đơ của cậu như băng tan, da thịt tê dại đã bắt đầu có cảm giác. Thật khó khăn, Uông
Trường Xích thử lắc lắc đầu, một vầng ánh sáng lấp lóa như thể có Quan
Âm Bồ Tát hoặc là một vầng mặt trời đang ở ngay trước mắt, khi cậu ấy
gắng hết sức hé đôi mí mắt nặng trĩu, vầng ánh sáng ấy tóe lên không
gian những đốm lửa sáng ngời. Dần dần, hào quang và lửa cũng tắt, Uông
Trường Xích nhận ra Uông Hòe đang ngồi vắt vẻo trên đầu chiếc thang cao
ngất ngưởng của một chiếc xe cứu hỏa. Uông Trường Xích nghĩ, Bồ Tát đã
sai bố đến cứu mình, nếu không tỉnh lại kịp thời thì chắc chắn là cái
chết sẽ đến thật sự. Và miệng cậu bật lên một tiếng gọi:
- Bố…
-
- Trường Xích, con đừng cử động…
-
- Bố…- Nước mắt Uông Trường Xích chảy tràn trên gối – Bố được làm ông nội rồi.
-
- Trai hay gái? – Uông Hòe dùng mu bàn tay quẹt ngang đuôi mắt đầy vết nhăn.
-
- Có con chim!
-
- Thế thì mẹ mày thắng rồi. Bà ấy nằm mơ thấy Tiểu Văn đẻ con, do vậy mà bố với mẹ mới lên thành phố sớm.
-
- Mẹ đâu?
-
- Đang trông coi hành lý ở dưới.
-
- Đại Chí rất giống mẹ, đặc biệt là khi cười.
-
- Nhà ở quê xây đã gần xong rồi, đang chờ con về ăn Tết.
-
- Tiểu Văn đẻ thuận lợi lắm.
-
- Nghe tin Tiểu Văn đã sinh con, toàn thôn đều đến chúc mừng. Túi của mẹ mày bữa nay nặng lắm.
-
- Bố, chúng con không thiếu tiền.
-
Hai người chỉ nói với nhau toàn chuyện vui, không đề cập đến chuyện buồn,
người này muốn an ủi động viên người kia và nơm nớp lo sợ người kia sẽ
buồn. Dần dần nước mắt của họ đã bị gió cuốn đi đâu mất, Uông Trường
Xích nhận ra rằng Uông Hòe vừa mới cắt tóc, mặc một bộ quần áo mới, râu
ria được cạo nhẵn thín. Uông Hòe nói:
- Trường Xích à, về thôi con…
-
- Bố yên tâm, con không nhảy thật đâu, con chỉ muốn dọa họ thôi.
-
- Ngoài việc nhận bất hạnh về mình, con không dọa được ai đâu. Bố là một cái gương mà con đã từng chứng kiến.
-
- Có lẽ nào mọi lý lẽ đều không đứng về phía chúng ta sao?
-
- Vất mẹ nó hết đi!
-
- Con không cam tâm.
-
- Cứ nghĩ đến Đại Chí là con sẽ cam tâm ngay, cũng giống như bố thường nghĩ
về con, thế thôi. Chân bố co rút lại thành bộ dạng thế này, tại sao bố
vẫn còn lưu luyến cuộc sống này, tất cả là vì con. Nếu không vì con, e
là bố đã chết hàng trăm lần rồi.
-
- Bố…
-
- Con cần phải dạy dỗ Đại Chí, phải thấy nó lớn lên, phải cho nó đi học, nó
phải ngẩng mặt lên với đời, phải cưới được một cô gái xinh đẹp, đẻ ra
một đàn con thông minh hơn người. Nếu không, con không có tư cách nhảy
từ trên này xuống.
-
- Có khó khăn đến mấy cũng không nên làm mất mặt con cái, không được để nó mang một gánh nặng suốt cả cuộc
đời. Nếu sau này nó biết được rằng, ngụm sữa đầu tiên tuồn vào dạ dày nó là do bố nó nhảy lầu mà kiếm được thì lúc nào biết được chuyện đó cũng
là lúc nó nôn ngụm sữa ấy ra ngoài.
-
- Con làm Đại Chí mất mặt rồi.
-
Thang cứu hỏa di động nhẹ nhàng đến trước mặt Uông Trường Xích, Uông Hòe nắm
chặt lấy tay con. Hai bàn tay run rẩy bắt lấy nhau giữa không trung dao
động, run rẩy mà chắc chắn, run rẩy mà ổn định, cuối cùng thì bất động.
Uông Hòe nói:
- Trường Xích, bàn tay con đã ấm lên rồi, trước tiên là con co duỗi chân trái, sau đó là đến chân phải. Cứ thế, chân
còn tê không? Nếu con tê thì tiếp tục duỗi nhé, giống như bố làm đây
này…
-
Uông Hòe vừa nói vừa làm những động tác duỗi chân. Uông Trường Xích bắt chước làm theo, nói:
- Bố à, chân con không còn tê nữa, tay cũng không cóng nữa.
-
- Bây giờ thì con từ từ tháo dây thừng ra.
-
Uông Trường Xích tháo chiếc móc của dây thừng. Uông Hòe nói tiếp:
- Con nắm chắc cạnh ngang của thang, đúng rồi, cứ nắm chặt thế nhé.
-
- Có thể hơi dao động, nhưng bố đừng lo.
-
- Được rồi, trước tiên là con đặt chân phải lên nấc thang này, sau đó là rướn chân trái thật mạnh, đúng rồi! Một, hai, ba!
-
Cái thang dao động mạnh nhưng Uông Hòe đã kịp ôm cứng lấy Uông Trường Xích, nói:
- Con trai à, mày làm cho bố mày són phân ra quần rồi đây nè!
-
Uông Trường Xích ôm chặt lấy bố, ngửi thấy mùi phân thoang thoảng. Không cần phân định, Uông Trường Xích cũng biết đó là mùi vị đến từ quê nhà!
Chiếc thang từ từ hạ xuống, bầu trời chỉ còn lại vài tia nắng cuối cùng hắt lên giữa không trung.
Ba tiếng đồng hồ trước, Lưu Song Cúc đẩy chiếc xe lăn đưa Uông Hòe rời
khỏi bến xe và đi thẳng về đây. Họ bị đám đông ở dưới đất làm cho tò mò. Thoạt đầu, họ không hề biết người đang vắt vẻo trên giàn giáo cao tít
tắp kia lại là Uông Trường Xích, nhưng thoáng nghe những tiếng bàn tán
của mọi người, lại nghe thấy tiếng kêu gọi của cảnh sát, những dự cảm
chẳng lành vô tình được chứng thực. Uông Hòe ngước mặt lên cao gọi tên
Uông Trường Xích mấy lần, Lưu Song Cúc cũng gào theo chồng. Có điều,
Uông Trường Xích vừa mệt vừa choáng nên đã ôm chặt lấy thanh sắt giàn
giáo mà ngủ thiếp đi. Lưu Song Cúc nóng lòng đến độ chỉ biết chạy loanh
quanh, Uông Hòe thì chỉ biết ngồi nhìn chết lặng trên xe lăn. Cảnh sát
hỏi người đang trên kia có quan hệ gì với ông, Uông Hòe nói nó là con
trai tôi. Cảnh sát nói, làm sao ông lại đẻ được một đứa con không biết
sợ chết vậy? Uông Hòe nói, chắc chắn là nó bị bức bách nên phải làm, nếu không thì nó không bao giờ dám làm như thế. Cảnh sát đưa chiếc loa cầm
tay cho Uông Hòe, ông cầm lấy định hét vào trong đó nhưng không hiểu sao lại đặt xuống, nói:
- Tôi mà gọi tên nó thì e rằng nó sẽ rơi xuống thôi.
-
- Thế ông có cách gì không?
-
- Có thể đưa tôi lên đó không?
-
Viên cảnh sát nọ liền gọi điện cho đội cứu hỏa, yêu cầu cấp thiết phải điều
động một chiếc xe cứu hỏa có thang thật cao đến ngay hiện trường. Trong
lúc chờ đợi xe cứu hỏa đến, Uông Hòe lăn xe ra tiệm cắt mái tóc dài và
bù xù của mình, cạo râu, thay một bộ quần áo mới. Thang cứu hỏa đã đến
nhưng mọi người không biết làm thế nào để Uông Hòe có thể ngồi vững trên đó. Uông Hòe đề nghị buộc chắc chiếc xe lăn vào thang, sau đó buộc thật chắc ông ta vào xe. Khi mọi người đang loay hoay buộc thì Lưu Kiến Bình đã nhận ra Uông Hòe và Lưu Song Cúc, thì thầm bên tai Uông Hòe rằng,
chỉ cần ông ta lên trên ấy thì mọi kế hoạch của Uông Trường Xích coi như đi tong. Uông Hòe nói, kế hoạch phải tùy cơ may mà thay đổi, năm ấy tôi cũng chỉ muốn dọa mọi người thôi, kết quả lại như thế này. Nếu tôi
không lên ấy thì e rằng Uông Trường Xích cũng không thể cố gắng được bao lăm nữa đâu.
Uông Hòe đã được buộc chặt vào đầu thang. Lưu Song Cúc lấy ra một xấp tiền, nói:
- Ông cầm lấy xấp tiền này để nói với nó là ông chủ đã bồi thường cho nó.
-
- Không cần, nó làm điều này không phải vì tiền.
-
Viên cảnh sát chen vào:
- Cậu ta làm việc này rõ ràng chỉ với mục đích là đòi tiền bồi thường.
-
- Nếu vì tiền thì tôi có thể thuyết phục nó, tôi cần phải nói cho nó biết
rằng trên đời này vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn tiền.
-
Một nhân viên cứu hỏa đề nghị được lên cùng với Uông Hòe nhưng ông không chịu, nói:
- Tôi biết tính khí con mình. Nó không chịu được nỗi nhục đâu.
-
Chiếc thang đưa Uông Hòe lên cao, đến sát bên Uông Trường Xích.
Khi chiếc thang hạ xuống đến mặt đất, viên cảnh sát đã từng gọi loa cầm tay được dịp giáo huấn Uông Trường Xích một hồi:
- Cậu có biết là lần này đã huy động biết bao nhiêu công sức và tiền của nhà
nước hay không? Cậu làm cản trở giao thông, làm kinh động dân thành phố, làm lãng phí tiền thuế của dân, nếu không vì bố cậu quá đáng thương,
tôi đã có thể truy tố cậu về tội làm rối loạn trật tự nơi công cộng.
-
Trước những lời giáo huấn ấy, mặt Uông Trường Xích đỏ tía lên, cúi gằm đầu
không nói năng gì giống như một đứa bé hư bị người lớn quở trách vậy.
Uông Hòe chỉ luôn mồm nói lời xin lỗi.
- Không phải là tôi
không thông cảm. – Viên cảnh sát nói. – Có điều, người bị động chạm một
tí là đòi nhảy lầu như cậu thì bây giờ quá nhiều, liệu cậu dọa được ai?
-
Uông Trường Xích nghĩ, nếu có một tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất thì tôi đã không đến nỗi phải đến nước này không? Nhất định là không! Nhưng lúc
này, trước mặt viên cảnh sát đã hết sức để cứu mạng mình, cậu không hề
phản kháng, chỉ cúi gằm đầu mà nghe, chờ cho đến khi viên cảnh sát nói
đã mệt, những gì cần nói cũng đã nói hết, cậu mới đẩy Uông Hòe ra khỏi
công trường.
Trên đường đi Lưu Song Cúc không ngừng chì chiết:
- Mày đúng là đồ ngốc, sao lại ngốc giống hệt bố mày thế. Đúng là lợn nào
sinh ra giống nấy, cha nào đẻ ra con nấy. Mày có đầy đủ lục phủ ngũ
tạng, có chữ có nghĩa trong đầu mà mày không biết rằng tiền vẫn có thể
kiếm được nhưng tính mạng thì chết là hết. Cho dù có làm ăn mày đi nữa
thì cũng không nên đem tính mạng ra làm trò đùa. Mày có biết là khi mang mày trong bụng, mẹ đã khổ thế nào không? Ngay cả mật xanh mật vàng mẹ
cũng đã nôn ra hết, suốt ngày suốt tháng lo lắng sợ hãi vì mày ra đời mà thiếu tay thiếu chân. Mày cho rằng tính mạng của mày chỉ là của mày
riêng mày thôi sao? Đó cũng là tính mạng của mẹ, mày hiểu không? May mà
mẹ có linh cảm, may mà mẹ đã có một giấc mơ, nếu không thì bữa nay mẹ
với bố mày đã không còn cơ hội để trông thấy mày nữa. Cứ cho là mạng mày to đấy con ạ. Nếu bố mẹ không gặp mày, mày chịu đựng không được nữa mà
buông tay thì bố mẹ không còn có con nữa, Đại Chí sẽ không còn có bố
nữa. Mày phải cảm ơn trời phật vì chuyện này…
-
- Nếu mẹ và bố không gặp nhau, không có con còn hơn!
-
Uông Trường Xích làu bàu cắt ngang lời chì chiết của Lưu Song Cúc.