Uông Trường Xích không hề muốn làm to chuyện, thậm chí sự việc còn chưa mở
đầu mà cậu đã muốn kết thúc. Mỗi ngày, Uông Trường Xích đến công trường
làm việc theo thời gian quy định, chỉ mong ước mỗi một điều là được cầm
bay xây tường, tốt nhất là đừng có bất kỳ một thay đổi gì, thậm chí mong ước là tòa nhà này không bao giò xây tới nóc. Chỉ cần tay phải còn cầm
được chiếc bay, tay trái còn cầm được viên gạch, lỗ mũi vẫn còn ngừi
thấy mùi xi măng thì Uông Trường Xích đã cảm thấy cuộc sống này đã đầy
dủ lắm rồi, đã có thể yên ổn mà qua ngày rồi. Nhưng Lưu Kiến Bìnhthi
thoảng lại vỗ vai Uông Trường Xích, chửi cậu rụt cổ giống như côn rùa,
như loài kiến, nói chung là giống như những loài động vật nhỏ bé không
có xương, không có lá gan... Mỗi lần chửi Uông Trường Xích thì không
biết bao nhiêu loài động vật được tuôn ra từ cái miệng của Lưu Kiến
Bình. Khi ăn cơm trưa ở công trường, lúc nào Uông Trường Xích cũng bê
hộp cơm trốn vào một góc vắng người, một mình ngồi nhai nhóp nhép như bò nhai rơm. Nhưng hình như Lưu Kiến Bìnhcó cài đặt máy định vị hay sao
ấy, cho dù Uông Trường Xích có trốn tận xó xỉnh nào, anh ta cũng tìm ra. Ngoài việc chửi ra, Lưu Kiến Bình còn làm ra vẻ tiếc nuối cho Uông
Trường Xích, nói cơ hội cũng giống như một cái đánh rắm, không thối được bao lâu. Uông Trường Xích hỏi:
- Thế liệu anh nắm được trong tay bao nhiêu phần thắng? Thắng được bao nhiêu?
- Chín mươi phần trăm! Ba mươi nghìn!
Uông Trường Xích lắc đầu không tin, đương nhiên là cậu có lý do để không
tin, bởi khi còn làm chung với nhau tại công trường dưới huyện, Lưu Kiến Bìnhvẫn chỉ là một gã công nhân lẽo đẽo theo sau lưng cậu kiếm cái bỏ
vô miệng, dựa vào cái gì mà bây giò anh ta lại thay đổi một cách đột
ngột như vậy? Lưu Kiến Bìnhlấy mấy trang giấy nhăn nhúm đưa cho Uông
Trường Xích, cậu mở ra. Đó là tờ giấy mà ai đó đã ủy thác cho Lưu Kiến
Bình đòi nợ thuê, trên đó có chữ ký và có dấu vân tay, thoạt nhìn thì
không thể nói đó là tờ giấy giả mạo. Xem qua một lát, Uông Trường Xích
trả tờ giấy lại cho Lưu KIến Bình, hỏi:
- Tại sao anh lại muốn làm chuyện này?
- Đều do hoàn cảnh bức bách thôi. Bây giờ, công trường xây dựng nào cũng
nợ tiền lương của công nhân, ngay cả tôi cũng bị các lão chủ nợ tiền
lương đến bốn năm lần, không có lấy một đồng để mua chiếc bánh bao nên
mới trực tiếp tìm đến các lão chủ, dùng nắm đấm với gậy gộc uy hiếp. Gan của mấy thằng chủ vốn rất bé, nó lại làm chuyện lừa đảo nên rất sợ bị
phanh phui nên chỉ cần túm lấy cà vạt của bọn chúng xách lên là ngay lập tức, tiền lương của công nhân sẽ được phát ngay trong ngày hôm đó. Ban
đầu, tôi cũng chỉ đi theo sau lưng người khác đề kiếm chút lợi thôi,
nhưng theo họ vài lần thì á gan của tôi cũng to lên. Tại sao lá gan lại
có thể to lên được nhỉ? Là vì tôi có máu liều. Giết người thì đền mạng,
nợ tiền thì trả tiền, hàng nghìn năm nay điều này đã trở thành quy tắc
bất di bất dịch mà ai ai cũng phải tuân thủ rồi, dựa vào cái gì mà lúc
này mình bị người ta nợ tiền mà mình phải sợ người nợ tiền mình?...
Lưu Kiến Bình càng nói càng hào hứng, làm như đã nắm được bí quyết, cầm
trong tay chìa khóa thành công khiến Uông Trường Xích không thể không
ngước mắt lên nhìn anh ta đầy ngưỡng mộ. Ngay đêm ấy, Uông Trường Xích
đã viết xong giấy ủy thác, ngày hôm sau đi cùng Lưu Kiến Bìnhđến bệnh
viện xin xác nhận hoàn toàn mất khả năng sinh hoạt tình dục. Sau khi cầm được trên tay hai tờ giấy ấy, Lưu Kiến Bình biến mất khỏi công trường,
trước khi đi còn nói với mọi người là đi làm ăn lớn ở xa. Uông Trường
Xích tiếp tục đi làm nhưng những viên gạch trong tay cậu có thể rơi
xuống bất kỳ lúc nào rồi vỡ tan dưới nền, tường cũng không thẳng nữa,
tốc độ cũng chậm hẳn so với trước, tâm trạng lúc nào cũng bồn chồn hoang mang, có cảm giác là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, mấy
ngày sau An Đô Lão đã gọi Uông Trường Xích đến văn phòng ban quản lý
công trình xây dựng. Mới gặp mặt, lão ta chửi Uông Trường Xích té tát,
nào là đồ trứng thối, nào là loại người được voi đòi tiên..., bị sa
thải. Hai chân Uông Trường Xích mềm nhũn, đầu gối muốn khuỵu xuống, sợ
đến độ té đái trong quần. An Đô Lão nhìn thấy tình cảnh ấy, có vẻ thông
cảm, hỏi:
- Cậu không đủ dũng cảm, vậy tại sao lại sinh sự lôi thôi?
- Vợ tôi sắp sinh rồi, không có tiền trả viện phí, lại phải chuẩn bị một ít tiền để cho con tôi ăn...
- Không phải là cậu đã được bồi thường hai mươi nghìn rồi sao?
- Đã đưa cho bố mẹ rồi.
- Như thế cũng không thể tác oai tác quái thêm nữa.
- Hai mươi nghìn có đủ để bồi thường chuyện tôi bị tai nạn lao động mà liệt dương không?
- Ai nói cậu bị liệt dương?
- Bác sĩ!
Vừa nói, Uông Trường Xích vừa lấy bản photo chứng nhận mất hoàn toàn khả
năng sinh dục đưa cho An Đô Lão. Lão ta liếc nhìn tờ giấy rồi gọi cô
nhân viên trực điện thoại ở đầu phòng kế bên tên là Vinh Vinh vào phòng, nói:
- Cô sờ thử con c. của nó xem. Tôi muốn kiểm tra xem nó bị liệt dương thật hay giả.
Vinh Vinh là đồng hương của An Đô Lão, cũng là người thân với lão ta từ dưới quê lên. Vừa nghe nói phải sờ mó cái ấy của Uông Trường Xích, gương mặt cô ta ngay lập tức đỏ rần. An Đô Lão quát lớn:
- Cô có sờ hay không?
Vinh Vinh lắc đầu.
- Cô không sờ thì ngay ngày mai, cô cút khỏi mắt tôi. Cả ngày ăn cơm ông
chủ, đến thời khắc quan trọng lại không giúp ông chủ kiểm tra hàng hóa,
cô còn muốn ăn cơm ở đây nữa không hả?
Vinh Vinh nhổ một bãi nước bọt, hình như muốn nhổ sự ngượng ngùng ra ngoài. Cô ta lục lọi lấy ra
một chiếc găng tay mới, định đeo vào thì An Đô Lão đã giật lấy, quát
lớn:
- Găng tay dày như thế này thì dù có sờ mó đến nửa ngày, nó cũng chẳng cứng lên đâu.
Vinh Vinh lại nhổ một bãi nước bọt nữa, lần này hình như cô ta muốn nôn sự
khiếp nhược của mình ra ngoài rồi đi đến bên cạnh Uông Trường Xích. So
với Vinh Vinh, Uông Trường Xích càng tỏ ra ngượng ngùng, xấu hổ hơn gáp
nhiều lần, hai tay bụm lấy đũng quần. An Đô Lão nói:
- Cậu sợ kiểm tra, chứng tỏ những gì cậu khai báo đều là giả.
- Bác sĩ kiểm tra rồi.
- Vất mẹ cái thằng bác sĩ của cậu đi. Bây giờ, chỉ cần một gói thuốc lá cũng
đã có thể đổi lấy một lời xác nhận rôi, ai tin được.
- Không tin thì ông kiểm tra đi!
Nói xong Uông Trường Xích dạng háng ra, Vinh Vinh đưa tay đến. Uông Trường Xích tránh bàn tay của cô ta, nói:
- Cô định sờ thật à? Tôi và cô đều là người nông thôn, lẽ nào lại không có chút thông cảm nào cho nhau cả sao?
- Ai quy định là người nông thôn phải thông cảm cho nhau? – An Đô Lão hét lớn.
Vinh Vinh đưa bàn tay run run mở lấy chiếc cúc quần, khi cái ấy vừa lộ ra
thì ngay lập tức bị Uông Trường Xích chụp lấy. Vinh Vinh dùng sức len
bàn tay vào giữa những ngón tay của cậu. Uông Trường Xích kêu lên đau
đớn như bị chọc tiết, sắp chết đến nơi và cậu có cảm giác là hình như
cái ấy đã bị co rút lại chỉ còn bằng một con chuột bạch. Con chuột bạch
ấy đang nóng hôi hổi, đang bị vật sang bên phải rồi sang bên trái, bị
kéo lên rồi bị nhấn xuống.. liên tục. Thực ra Uông Trường Xích đang
trông chờ nó cứng lên, nhưng cuối cùng, lực bất tòng tâm, nó vẫn mềm oặt như cũ. Cậu xấu hổ đến độ mặt cúi gằm xuống tận đầu gối, nói:
- An Đô Lão, nếu ngày mai tôi giết ông, tất cả đều là do ông bức tôi đấy nhé!
Vinh Vinh sờ mó đủ kiểu một hồi lâu rồi rút tay ra. An Đô Lão nhìn cô ta, cô ta lắc đầu rồi bước đến vòi nước rửa tay trong phòng, hốt một nắm xà
phòng bột giặt quần áo rồi bắt đầu vặn vẹo đôi bàn tay để cho bọt xà
phòng bung lên, che lấp đôi bàn tay, để dưới vòi nước xả sạch. Bọt xà
phòng đã trôi hết nhưng cô ta vẫn còn cảm thấy bẩn nên tiếp tục vốc một
nắm nữa, tiếp tục chà xát, có lẽ cô ta cho rằng không chà cho tróc hết
lớp da tay thì không hết thể nào bẩn. Uông Trường Xích cài nút quần,
thấy mình bị sỉ nhục quá sức chịu đựng, bèn đi đến phía sau An Đô Lão,
nhắm ngay cái má phải núng nính của lão ta, vung nắm đấm lên. Nhưng...
đâu đó trên không trung bỗng có một mệnh lệnh: Dừng tay! Kế đó là: Lùi
lại phía sau! Từ trước đến nay, Uông Trường Xích chưa hề đánh, cho đến
lúc lá gan của cậu cũng không đủ lớn để làm điều đó.
Rời khỏi
công trường, Uông Trường Xích có cảm giác giữa hai đùi hầu như trống
không, trống như gió thổi qua đồng cỏ mệnh mông. Cậu đi hết một con phố, lại tiếp một con phố nữa, cảm giác giữa hai chân mình là một khoảng
trống mệnh mông bám riết, dường như ai đó đã dùng dao cắt mất cái ấy,
cái còn lại là khoảng trống giữa hai đùi vĩnh viễn không bao giò thu hẹp lại. Với nõi ám ảnh ddassng sợ đó, đôi chân Uông Trường Xích không biết vô tình hay cố ý đã dừng trước chỗ trọ của Lưu KIến Bình. Cậu gõ cửa,
Lưu Kiến Bình đang ở trong nhà. Anh ta mời Uông Trường Xích vào nhà. Đó
là một gian nhà có hai phòng, tổng cộng rộng khoảng ba mươi mét, có nhà
vệ sinh, có nhà bếp. Phòng khách có một giá sách, trên đó có khoảng mười mấy cuốn sách, đều là sách pháp luật. Trên bàn trà có một bình hoa, tuy là hoa nhựa nhưng không hề vương một hạt bụi, rrefm cửa hai tầng, một
tầng vải và một tầng bằng voan. Trong phòng ngủ, chăn gối được xếp gọn
gàng, hai bên đầu giường đều có những kệ sách nhỏ, tren đó cũng toàn là
sách pháp luật. Đến lúc này, Uông Trường Xích mới phát hiện khoảng cách
giữa mình với Lưu Kiến Bình đã trở nên xa vời. Anh ta không còn là một
người thợ nề làm thuê đơn thuần nữa mà dã thăng cấp thành một gã đòi nợ
thuê chuyên nghiệp. Việc anh ta thường xuyên xuất hiện ở các công trường xây dựng không phải để làm thuê mà là đi thám thính xem trong đám công
nhân ấy có ai cần phải đòi nợ hay không.
- Cậu không cần phải bày tỏ sự thèm muốn như thế, tôi đã phải trả giá đắt thế nào để có được cuộc sống này đấy. – Vừa nói Lưu Kiến Bình vừa vén áo để lộ những vết
sẹo chằng chịt trên bụng, trên lưng – Dao chém, dao đâm, gậy đập xương
gãy đi, tất tần tật đều có.
Uông Trường Xích cũng vén vạt áo lên chỉ vào vết sẹo do dao đâm, rồi đập đập lên chỗ đũng quần, nói:
- Vẫn còn có thể thêm hai chân bị gãy của bố tôi nữa.
- Chỉ cần cởi quần áo ra, chúng ta hoàn toàn giống nhau – Lưu Kiến Bình nói.
Từ những vết thương trên cơ thể có phần giống nhau, từ những lời nói có vẻ chân tình của Lưu Kiến Bình nên lòng tin của Uông Trường Xích đối với
anh ta được củng cố thêm một tí, những cuốn sách pháp luật của Lưu Kiến
Bình lại khơi gợi ở Uông Trường Xích một chút sùng bái.cậu thử cầm lên
một cuốn và lật những trang sách một cách vô thức, không có con chữ nào
trong sách lọt vào mắt cậu. Thật ra lúc này, đừng nói là con chữ trong
sách mà ngay cả vbinhf hoa đặt trên bàn trà kia, thậm chí ngay cả thân
xác cao lớn của Lưu Kiến Bình kia cũng không thẻ che lấp được những cảm
giác ô nhục cứ choán lấy đầu óc Uông Trường Xích. Lưu Kiến Bình lên
tiếng:
- Ông chủ của cậu lẩn trốn như một con cá chạch, hai
lần bị chặn đường lão đều chạy thoát. Muốn lấy được tiền từ trong tay
lão e rằng còn khó hơn cả nhổ lông từ chim đang bay.
- Khó như thế nào đi chăng nữa anh cũng phải giúp tôi, dù sao thì tôi cũng không còn đường lùi nữa rồi.
- Trừ phi nhảy lầu, nếu không lão ta sẽ không xuất hiện đâu.
- Bố tôi năm ấy cũng từng dùng qua chiêu này để nói chuyện với Trưởng phòng
Giáo dục, kết quả là tự mình mang họa vào thân, trở thành tàn phế, còn
kết quả tốt ở đâu thì không hề thấy.
- Đây là thành phố lớn,
nếu vận khí chũng ta hên thì sẽ có nhà báo chú ý. Đừng nghĩ mấy lão chủ
lúc nào cũng vác cái mặt lên trời có nghĩa là không sợ trời không sợ
đất, các lão ấy mà gặp phải những người rành lý lẽ là ngay lập tức sẽ
nhũn ra giống như đống phân gặp trời mưa thôi.
Uông Trường Xích lắc đầu, nói:
- Nghĩ cách khác đi, dùng cách này nếu không cẩn thận mà rơi từ trên lầu xuống thì cả gia đình tôi tan nát thôi. Trên tôi thì có ông bà già, dưới tôi
thì có đứa nhỏ chưa sinh, làm thế e là quá mạo hiểm. Không phải anh đang đọc sách pháp luật sao? Tại sao không dùng những cách thức có ghi trong luật pháp?
Uông Trường Xích đưa cuốn sách đang cầm trong tay lên. Lưu Kiến Bình cười lạnh, nói:
- Cậu nghĩ là tôi đọc hiểu được những cuốn sách ấy à? Chẳng qua là vác về từ
hiệu sách để cổ vũ cho lá gan của mình thôi. Những kẻ xuất thân như tôi
với cậu chỉ có thể dùng cách thức lưu manh để đối phó với lưu manh thôi, nói đơn giản là lấy độc trị độc, còn như muốn đi theo con đường của
pháp luật thì không có cửa để cậu chui ra chui vào đâu.
- Chắc chắn sẽ có chỗ có thể nghe những lời phải trái chứ?
- Có, nhưng trước tiên cậu phải nộp tiền bảo đảm, nộp đủ tiền thì mới có ai
đó vì cậu mà ghé mắt nhìn qua. Cho dù họ có thắng kiện đi chăng nữa thì
vỉn vẹn mấy chục nghìn đồng tiền bồi thường vẫn không đủ cho những
khoản chi phí này nọ, đến lúc ấy, cái mà cậu nhận được cũng chỉ là một
tờ giấy chứng nhận cậu đúng, thế thôi. Bỏ bao nhiêu công sức để nhận một lời nhận xét cộng với một cái con dấu, cậu xem nó có giống với nhận
bằng khen mà không kèm theo một đồng tiền thưởng nào thì liệu tấm bằng
khen ấy có ý nghĩa gì không?
Uông Trường Xích nín lặng, đặt cuốn sách xuống, hỏi:
- Còn có cách khác nữa không?
- Còn, nhưng cậu có dám làm không?
- Nếu dám thì sao?
- Bắt cóc!
Uông Trường Xích lại im lặng. Rất lâu sau mới lên tiếng:
- Cần phải có một khẩu súng ngán sao?
- Có súng, cậu cũng không dám làm đâu. Cậu có biết lão chủ của cậu là ai không?
Uông Trường Xích lắc đầu.
- Là Lâm Gia Bách!
- Sao lại là hắn! Lúc ở huyện hắn đã từng nợ tôi một lần.
- Có biết Hoàng Quỳ là do ai hại không?
- Có lẽ nào lại là hắn?
- Cũng bởi có sự can thiệp của bố hắn nên cảnh sát mới không thể gông cổ hắn lại.
- Tại sao hắn lại hại Hoàng Quỳ?
- Có thể là Hoàng Quỳ đã biết quá nhiều.
- Tôi hiểu rồi!
Giọng Uông Trường Xích đột nhiên cao một cách bất bình thường khiến Lưu Kiến Bình cũng phải giật mình.