Chí Tôn Thiên Hạ: Họa Thủy Thế Gian
Từng ngày từng ngày
trôi đi, thấm thoát đã 5 năm. Hiện nay, cô ấy đã sống một cuộc sống như
mong muốn của chính mình, nhưng vẫn phải đối mặt với những cuộc ám sát
của ông-ba của anh (Diệp Thần). Đã 5 năm rồi, tại sao ông ta lại không
chịu buông tha cho Vô Nguyệt chứ?!
Anh đứng bên cạnh cửa sổ của phòng bản thân ngắm nhìn ra bên ngoài. Những hồi ức có liên quan tới
'cô ấy' như một thước phim tua lại ngay trước mắt... Anh như một người
xem, chứng kiến tất cả ký ức liên quan tới cô. Anh chứng kiến sự kiên
cường và thông minh, sắc sảo không thua bất cứ ai của cô trong khoảng
thời gian tiếp nhận nhiều đợt huấn luyện gian khổ, tràn đầy hiểm nguy.
Anh đã chứng kiến một sự khát khao mãnh liệt khi cô dừng chân ở một nơi
thanh tĩnh, hòa mình vào thiên nhiên sau khi hoàn thành một nhiệm vụ
được giao...
Anh không ngờ, mọi thứ liên quan tới cô anh lại
nhớ rõ đến vậy, nó dường như đã in sâu vào trong anh...! Cái cảm giác
này là thứ gì? Tình yêu?
Diệp Thần lắc đầu phủ nhận. Không thể
nào, anh làm sao nảy sinh tình yêu với cô-người từng là thủ hạ của mình
cơ chứ! Nhưng, không biết bây giờ cô có nghĩ tới anh hay không?...
...
Tại một căn phòng khác
“Thưa ông chủ, 10 sát thủ cấp cao nhất của tổ chức đã lặng lẽ trên
đường tiến tới nơi ở của Vô Nguyệt.” Một người khuôn mặt bị che đậy báo
cáo.
“Được. Tốt lắm, tốt lắm! Hôm này sẽ là ngày tàn của cô ta. Cô
ta sẽ chẳng ngờ rằng, chính hành động của thằng con trai của ta đã vô ý
để lộ hành tung của bản thân mình.” Người đàn ông trung niên, à phải nói là ba của Diệp Thần cười đắc ý.
…
Ở một vùng ngoại ô hoang vắng, tiếng nổ lớn vang lên. Sau đó, ánh lửa bao trùm căn nhà khá to lớn…
…
“Thưa thiếu gia, tôi… Vô Nguyệt… cô ấy…” Một người đàn ông trên người có nhiều vết thương lắp bắp nói.
“Nói cho rõ, Vô Nguyệt bị làm sao?!” Giọng nói của Diệp Thần tức giận xen lẫn sự run rấy.
“Cô ấy…đã chết.”
“Số 11, ngươi nói là thật?!” Diệp Thần bất an hỏi.
“Là thật.”
Câu khẳng định này như một nhát dao đâm vào tim của anh ta. Đôi mắt của Diệp Thần không còn sự bình tĩnh như thường ngày mà thay vào đó là nỗi
đau buồn, và thống khổ xen lẫn một chút hối hận, hận ý...
“Tôi
và số 9, 10,… đã cố gắng hết sức để bảo vệ tính mạng của cô ấy. Nhưng…
10 sát thủ cấp cao nhất của tổ chức đó, ‘họ’ đã không tiếc ‘đồng vu quy
tận’ để giết chết Vô Nguyệt.”
Ha ha, thật buồn cười. Anh không ngờ, ba anh lại bỏ ra nhiều ‘tiền vốn’ như vậy. Sát thủ cấp cao nhất
của tổ chức được mấy cái? Mà ba anh lại không tiếc dùng họ để giết chết
cô ấy! Nhưng nơi ở của Vô Nguyệt?… Cũng không trách ông ta. Trách thì
phải trách anh, trách thì phải trách kẻ ngu ngốc như anh đây! Chả trách
ông ta biết nơi ở chính xác của cô ấy khi liên tục di chuyển… Anh đây
khác gì người gián tiếp hại chết cô ấy?! Anh thật ngu xuẩn, đúng anh
thật ngu xuẩn!...
Đôi mắt của Diệp Thần hiện rõ sự đau khổ tột cùng và tự trách… Anh như một con rối gỗ, vô hồn, không động đậy…
--- ------ -----(kết thúc hồi tưởng)--- ------ ---------
Tôi thật ngu ngốc phải không?! Khi cô ấy ra đi, tôi mới biết được, tình cảm tôi dành cho cô ấy là tình yêu. Nhưng rồi, đã quá trễ, đã quá muộn
màng… Không biết bao nhiêu đêm tôi mơ được gặp Nguyệt nhi, mà vẫn chợt
bừng tĩnh ở giây phút gần được nắm tay cô ấy. Phải chăng Nguyệt nhi đang trừng phạt cho sự 'gián tiếp giết chết cô ấy' của tôi?!
Cuộc
đời này không có hai chữ ‘nếu như’. Tôi biết, hiểu. Ông trời, ông đang
trêu chọc tôi phải hay không? Cho tôi biết cảm giác yêu như thế nào,
đồng thời trong khoảng khắc đó, tôi lại không biết đó là tình yêu?! Để
rồi, đã quá muộn, quá muộn… chỉ vì sự mụ mị của tôi!
Ai nói nam nhân không thể rơi nước mắt vì một người con gái?! Nước mắt tôi đã rơi
vì người con gái đó. Nếu khóc có thể trôi bớt đi sự đau khổ vì cô, tôi
sẽ khóc. Mà vì sao? Diệp Thần tôi càng khóc càng nhớ tới người con gái
ấy?!
Tại sao?!
…
Tôi lái chiếc BMW chạy ‘vù vù’ trên
đường cao tốc. Đến khúc cua, một chiếc xe khác đang lao vào chiếc xe của tôi. Tôi bỏ mặc. Và, không ngoài dự đoán, va chạm đã xảy ra, cửa kính
hai xe vỡ thành nhiều mảnh,… Tôi ngồi trong ghế lái bị kính văng vào
người tôi. Chiếc xe sẽ phát nổ… Tôi chấp nhận chết trong tai nạn này.
Bởi, sống mà không có linh hồn thì có lẽ, cái chết là 1 sự giải thoát.
Vô Nguyệt, anh sẽ đến tìm em! Nhanh thôi…!