Cảnh Triệt thật sự không ngờ phòng triển lãm ảnh của Chu Diệc Trạm lại lớn như thế.
Trên dưới tổng cộng có ba tầng, bao gồm thư họa, tác phẩm nhiếp ảnh, đồ gốm
sứ, đồ thủy tinh, và rất nhiều những món linh tinh khác mà Chu Diệc Trạm thu nhặt được trong lúc đi du lịch khắp các quốc gia, Cảnh Triệt tò mò
đi tới đi lui ngó nghiêng, Chu Diệc Trạm tò tò đi sau đuôi cậu.
“Chiếc giày thủy tinh này đẹp quá…”
“Em thích bức tranh sơn dầu này này…”
“Í, Chu Diệc Trạm bộ đồ gốm này là do tên Đào Nhiễm kia làm thật hả? Đúng là xem thường hắn rồi…”
Nghe những lời tán thưởng mà Cảnh Triệt thỉnh thoảng thốt lên, lúc này Chu
Diệc Trạm rất muốn ôm chặt cậu vào lòng, tên nhóc hoạt bát này, tâm tư
vô cùng nhạy bén, biết mình đang rối rắm không yên trong lòng, nên cứ
liên tục tìm đề tài phân tán lực chú ý của mình.
Cảnh Triệt nhìn
qua thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra lại rất tinh tế. Cậu nhóc của
anh… Chu Diệc Trạm đang suy nghĩ thì bị tiếng kêu của Cảnh Triệt đánh
gãy.
“Chu Diệc Trạm anh mau tới đây…” Giọng nói của Cảnh Triệt vọng xuống từ tầng ba.
“Sao thế?” Trong lòng Chu Diệc Trạm căng thẳng, chạy nhanh lên tầng.
Đó là một bộ tác phẩm nhiếp ảnh, chủ đề là “Vân đồ” (Ảnh mây).
Có những áng mây trắng mùa hè kết thành từng cụm từng cụm hệt như kẹo
bông, có những tầng mây dày xám ngoét vô cùng nặng nề của mùa đông, có
cái đứng bên dưới chụp lên từng sợi từng sợi mây mỏng manh phủ kín vòm
trời, có cái chụp tầng mây miên man không có điểm cuối từ trên phi cơ,
có biển mây khí thế hùng dũng tựa sóng vỗ, có những áng mây mỏng manh
trong veo như lụa trắng…
Cả một tầng này đều lấy “Mây” làm đối
tượng để quay chụp tạo thành tác phẩm, trong đó đa số là tác phẩm cá
nhân của Chu Diệc Trạm. Mấy năm nay, sở thích nghiệp dư của hắn là nhiếp ảnh, mà thứ hắn thích chụp nhất, lại là mây.
“Thảo nào nơi này có tên là “Vân đồ”… Những áng mây đó thật đẹp…”, Cảnh Triệt thì thào tự nói, “Em thích nhất, là bức này.”
Nhìn theo hướng ngón tay Cảnh Triệt, Chu Diệc Trạm bắt gặp được tấm ảnh có ý nghĩa quan trọng nhất đối với mình.
Thật ra đó là một bức rất đỗi bình thường, lúc đó nằm trên đất chụp được,
một nửa vòm trời bị đám mây tích mưa trắng xoá trùm kín, bởi vì góc độ
nhìn từ dưới lên, cho nên cảm giác đập vào mắt trước tiên chính là dường như áng mây kia muốn ôm lấy mình vậy.
Chu Diệc Trạm nhớ rõ bức
ảnh này được chụp sau khi Trương Tử rời đi không lâu, mặc dù bề ngoài
mình tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lại đè nén ở trong lòng. Một buổi chiều
nọ đang nằm trên bãi cỏ, đột nhiên liền phát hiện áng mây này ở khoảng
không phía trên. Những áng mây trắng muốt, lấp lánh, mang theo cảm giác
chân thành và thánh khiết kia cứ yên lặng lơ lững trên không dõi theo
mình như thế, trong nháy mắt ấy Chu Diệc Trạm đột nhiên cảm thấy mình
thật nhỏ bé, thời gian đằng đẵng, vũ trụ rộng lớn.
Đối với mình mà nói, tương lai vẫn còn dài, có lẽ, mình sẽ quên được người kia thôi.
“Chu Diệc Trạm, anh nói xem trên thế giới này thì mây ở đâu là đẹp nhất?”
Cảnh Triệt ngơ ngẩn nhìn bức ảnh chụp lớn treo trên tường, không chú ý
người nào đó đang ôm lấy eo mình ở phía sau lưng.
Chu Diệc Trạm
cúi đầu gác cằm trên vai Cảnh Triệt, thấp giọng trả lời: “Anh cũng không biết, em có muốn cùng anh đi tìm xem thử không?
“Hứa rồi nha,
nếu có cơ hội, chúng ta đi khắp thế giới để tìm áng mây đẹp nhất đi…”
Cảnh Triệt nghĩ xong lập tức cảm thấy vui vẻ, quay đầu liền mặt đối mặt
với Chu Diệc Trạm, ngẩn người nhìn khuôn mặt của Chu Diệc Trạm đang dần
dần phóng to trước mắt, ngay sau đó môi đã bị ngậm lấy.
Cảnh Triệt, hứa rồi nhé, em phải cùng anh đi tìm đám mây đẹp nhất.
Lam Thiên đeo kính râm quay trở về kí túc xá mà công ty đã phân, hai thành
viên khác trong nhóm đã ngủ từ lâu. Thực ra điều kiện trong kí túc xá
không tồi, nhưng lúc này Lam Thiên lại thấy trống rỗng.
Bây giờ
anh đã có được cuộc sống mình mong muốn mà tiến lên từng bước, vì vậy
anh muốn tìm về những thứ ấm áp đã từng thuộc về mình.
Không bật
đèn, xuyên qua phòng khách về phòng ngủ của mình, Lam Thiên đứng ở trước cửa sổ nhìn màn đêm dày đặc ngoài kia, khẽ gọi tên Chu Diệc Trạm.
Người yêu của em, em muốn anh tiếp tục yêu em.
Nháy mắt đã tới tháng bảy, Cảnh Triệt gần đây tất bật ôn tập chuẩn bị thi
cử, không có gặp Chu Diệc Trạm, Cố Tự Do cũng tạm thời dọn về ở, nếu còn ở lại chỗ của Đào Nhiễm nữa thì chắc hắn sẽ lưu ban mất.
Cảnh
Triệt cầm theo hai cái bánh bao vọt vào phòng tự học chiếm chỗ, vừa mới
ngồi xuống mở sách ra, đã nhận được tin nhắn gửi tập thể từ lớp trưởng
Triệu Gia Đồng.
“Chín giờ đúng lên phòng học số ba lẻ tám ở tầng
ba họp khẩn cấp, mong mọi người tới đúng giờ.” Nhìn di động, đã tám giờ
rưỡi rồi, khoảng cách giữa phòng tự học và phòng học đó rất xa, Cảnh
Triệt chỉ có thể tức giận đứng lên nhường chỗ ngồi mà mình vất vả chiếm
được cho một bạn học nam đang cười tươi roi rói.
Chạy đến phòng
học vừa đúng chín giờ, bên trong đã có lác đác mười mấy bạn cùng lớp
ngồi, Cảnh Triệt chào hỏi mấy người mình quen, chọn vị trí gần sát cửa
sổ mà ngồi xuống.
“Cảnh Triệt, cậu có biết hôm nay họp lớp khẩn
cấp là vì chuyện gì không?” Thì ra là bạn cùng phòng Dương Nghĩa của
Cảnh Triệt quay đầu lại hạ giọng hỏi.
“Không biết nữa, chắc là về cuộc thi đó, nếu có thể tiết lộ nội dung cuộc thi cho tụi mình thì quá tốt!” Cảnh Triệt cười.
“Cậu với Triệu Gia Đồng có quan hệ tốt vậy mà tên đó không nói cho cậu hả?” Dương Nghĩa tiếp tục hỏi.
“Hai người các cậu bây giờ còn kiểu nằm tầng trên tầng dưới đó thôi, có quan hệ tốt cũng không đến lượt tớ.” Cảnh Triệt tiếp tục cười, trong lòng đã hơi khó chịu.
“Yên lặng chút nào, hôm nay có chuyện quan trọng.
Mọi người chờ thêm một lát, giáo viên chủ nhiệm sắp đến rồi.” Giọng nói
của Triệu Gia Đồng vang lên, Cảnh Triệt vẫn không ngẩng đầu, chỉ ngẩn
người nhìn chằm chằm vào di động.
Cậu biết chắc chắn bây giờ
Triệu Gia Đồng đang nhìn cậu. Nhưng cậu thật sự rất lười ứng phó với cậu ta, chỉ muốn lớp mau xong nhanh một chút để về ôn tập, tuy học kỳ này
trốn học không nhiều, nhưng mấy cái khái niệm tính chất gì gì đó trong
môn học rất nhiều, mà Cảnh Triệt cũng không muốn lưu ban.
Cảnh
Triệt và Triệu Gia Đồng từ năm nhất đã chung phòng ngủ, thành tích của
Triệu Gia Đồng tốt, năng lực lãnh đạo mạnh, bề ngoài cao lớn đẹp trai,
vừa nhập học đã thành mục tiêu của các nữ sinh, mấy hoa khoa khôi của hệ từng người từng người tiếp cận cậu ta, nhưng hết lần này đến lần khác
cậu ta lại không tỏ vẻ hay có hành động gì, mỗi ngày đều đi theo quy tắc cuộc sống đã đặt ra, đi học, xử lý mấy chuyện linh tinh của bạn học, mở họp lớp, tổ chức hoạt động tập thể, ngủ chung phòng đã một học kỳ rồi,
nhưng Cảnh Triệt chưa thấy cậu ta đi ra ngoài chơi riêng với nữ sinh nào cả.
Một ngày sau khi bắt đầu học kỳ hai của năm nhất, Cảnh Triệt bị cảm, cả ngày ủ rũ ỉu xìu, tới đêm thì bắt đầu sốt cao, mãi cho đến
nửa đêm khi Dương Nghĩa thức dậy đi vệ sinh, mới phát hiện Cảnh Triệt
đang mê sảng, vội vã đáng thức mấy người khác đưa Cảnh Triệt đến phòng y tế của trường. Tuy rằng hôm sau Cảnh Triệt đã hạ sốt, nhưng vẫn ngủ ở
trong phòng không đi học, buổi trưa lúc đã ngủ đến mức mê man, bỗng
nhiên nghe thấy tiếng tra ổ khoá, cửa phòng ngủ mở ra. Cảnh Triệt còn
đang nghĩ xem là tên nào bùng học trở lại đây, chợt nghe thấy bước chân
cố ý nhẹ nhàng đi về phía giường mình. Cảnh Triệt muốn mở mắt nhìn,
nhưng mí mắt nặng nề không nâng lên nổi, trong lòng nổi lên cảm giác khó chịu khi nhận ra cơ thể không thể động đậy được.
Lúc đó có một
bàn tay áp lên trán mình, trong lòng Cảnh Triệt còn đang nghĩ xem là ai
về nhìn xem cậu có còn phát sốt hay không, bàn tay kia đã trượt từ trên
trán xuống mặt, tiếp đó lại nhẹ nhàng lướt nhẹ qua bờ môi cậu. Trong
lòng Cảnh Triệt nổ tung giống như muốn kêu thành tiếng, nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời quả thật không động đậy nổi, cũng may bàn tay kia chỉ dừng ở trên môi cậu hai giây là rời đi. Sau đó Cảnh Triệt nghe thấy tiếng thở
dốc hồng hộc, người kia dường như đã cho ra quyết định gì đó, xoay người bước ra ngoài.
Buổi tối nằm trên giường, nghe Dương Nghĩa kể
chuyện đi học buổi chiều với mấy người khác, Cảnh Triệt đoán ra được
người buổi chiều kia là Triệu Gia Đồng, bởi vì dựa theo nội dung trò
chuyện của đám người Dương Nghĩa nên Cảnh Triệt biết được, lớp buổi
chiều của chủ nhiệm ngoại trừ Cảnh Triệt có bệnh xin phép nghỉ, Triệu
Gia Đồng nói Hội học sinh có việc phải ra ngoài xử lý, thì cả lớp không
ai vắng tiết. Hơn nữa người có chìa khóa mở cửa phòng ngủ, cũng chỉ có
thể là người cùng phòng với mình.
Trong lòng Cảnh Triệt cảm thấy
rối rắm vô cùng, vừa thấy may mắn vì Triệu Gia Đồng dừng tay đúng lúc
không làm ra chuyện gì khiến mình khó chịu, vừa thấy kinh ngạc thì ra
hoàng tử bạch mã Triệu Gia Đồng trong mắt của đám nữ sinh, hoá ra lại
thích nam sinh.