Người có thể tĩnh tâm chờ đợi, thông thường đều có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc Cảnh Triệt từ công ty bước ra, vừa lúc ánh tà dương vô cùng rực rỡ. Sợ
rằng bụng đói mà lại ngồi xe buýt hiển nhiên sẽ bị say xe, cho nên dù
thế nào thì kiếm chỗ cố định mà ngồi vẫn hơn. Trông thấy đèn xanh còn có 10 giây, nhanh chóng kéo lại khóa ba lô đã xiên vẹo, bước lên vạch qua
đường.
Pựt.
Trên vai Cảnh Triệt buông lỏng xuống, dây lưng ba lô bị đứt.
Ở trong thị trường bán sỉ vơ vét được một ba lô lớn màu nâu mất hết 30
tệ, đeo lên lưng những nửa năm, cuối cùng cũng tiêu tùng. Nhưng mà đứt
dây ngay lúc này quả là không đúng thời điểm chút nào, bởi vì miệng ba
lô không được kéo kín, cho nên mấy thứ máy linh tinh liền rơi rải rác
trên vạch qua đường.
Nhanh chóng ngồi xổm xuống vừa nhặt những
thứ rơi trên mặt đất để lại trong ba lô, vừa lướt qua xem số giây đèn
xanh đang giảm dần. Cố gắng không nghĩ đến chuyện mất mặt thế nào, kiểm
tra đồ đạc xong, ôm ba lô vào trong ngực rồi bước nhanh về phía trước,
rốt cuộc trong nháy mắt khi màu xanh đã bị thay thế bởi màu đỏ, cậu đã
vọt tới phía đường đối diện.
Một thời gian dài Cảnh Triệt ngồi
trước máy tính, bẩm sinh cũng không thường hay vận động, không thích đổ
chút mồ hôi nào, cậu thở hồng hộc, xem như đã vượt qua vạch qua đường
thành công.
Trở về nơi mình thuê, ăn chút gì đó, đổi ba lô khác,
ngay tức khắc lại chạy đến quán bar “Vân Luyến”. Mỗi đêm Cảnh Triệt đều ở “Vân Luyến” làm nhân viên phục vụ, buổi tối từ tám giờ đến lúc trời
rạng sáng.
Đến quán bar thay đồng phục xong, vừa mới đến tám giờ
đúng, quán bar lúc này khách hàng vẫn còn ít, rất im ắng. Cố Tự Do còn
chưa tới, cho nên trên sân khấu không có ai hát, chỉ mở CD lên, âm nhạc
nhẹ yên mà lưu chuyển.
Đứng cạnh quầy bar trò chuyện câu được câu mất với cậu bartender tên Tiểu Bao Tử, trong đầu ngầm suy nghĩ xem cái
cốt tiếp theo của bộ tiểu thuyết. Đúng thế, Cảnh Triệt cũng là tác giả
viết tiểu thuyết trinh thám nghiệp dư. Đang nghĩ đến mức nhập thần, cửa
quán bar mở ra, Đào Nhiễm tiến vào tựa như một làn gió, bổ nhào trên
người Cảnh Triệt liến thoắng liên hồi.
“Tiểu Triệt Triệt, cậu ngoan quá đi, tới sớm như vậy!”
“Ông chủ của tôi ạ, phiền anh chỉnh lại thành bộ dáng mà một ông chủ nên có
đi, đương có khách đấy.” Cảnh Triệt mặt không đổi sắc gạt đi bàn tay
đang vò lấy tóc mình xuống, “Tự Do ở đằng sau kìa.”
Đào Nhiễm
ngay lập tức buông tay đứng dậy hết nhìn trái nhìn phải một lượt. Cảnh
Triệt mỉm cười, đối phó với người này, chỉ cần nhắc đến tên của ai đó là được.
“Đừng nhìn nữa, mấy ngày nay cậu ấy phải viết luận văn,
chắc chắn là đến tối khuya.” Cảnh Triệt thản nhiên bỏ lại một câu như
vậy, bước về phía cửa chào đón khách.
Đào Nhiễm nhất thời tức giận mà bĩu môi, nhóc con này, cứ luôn dùng Tự Do để đùa giỡn mình.
Tiểu Bao Tử cười tủm tỉm cảm thông: “Ông chủ, hình như gần đây tâm trạng của anh Tự Do không được tốt cho lắm, tối hôm qua lúc anh đi cũng không
chào em một cái, rất bất thường.”
“Thật hả? Tự Do mất hứng? Gần
đây anh đâu có trêu chọc gì em ấy…” Đào Nhiễm lầm bầm lầu bầu, đi đến
phòng nghỉ trên tầng. Tiểu Bao Tử cười thầm, ông chủ à ông chủ, ai bảo
anh cái đồ hẹp hòi lâu như vậy làm chi. Tui sẽ không nói cho anh biết
nguyên nhân vì sao anh Tự Do không vui đâu, tự anh đi mà ngẫm một mình
nhá.
Hơn tám giờ, bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu nổi lên sấm chớp,
chỉ chốc lát sau mưa to như trút, Cảnh Triệt vừa lau mấy cái ly thủy
tinh vừa bắt đầu nghĩ cách để lát nữa về nhà.
Thuê xe về thì đắt
quá, ít nhấ cũng phải 60 tệ, xấp xỉ với tiền lương một buổi tối của mình rồi. Đột nhiên Đào Nhiễm từ trên tầng chạy xuống, hớn hở kêu Cảnh
Triệt: “Tiểu Triệt Triệt, giúp anh lấy bộ tách có họa tiết hình đám mây
không giống nhau kia ra đi.”
“Có ai tới sao?” Cảnh Triệt vừa gập eo xuống vừa tìm bộ tách, vừa hỏi.
“Người rất quan trọng!” Đào Nhiễm ra vẻ thần bí.
Cảnh Triệt lấy ra một bộ bốn cái tách bằng gỗ đào mà Đào Nhiễm chế tác ra từ trong ngăn tủ ra. Đây là tác phẩm đắc ý nhất của Đào Nhiễm, tuy rằng
hình dạng chẳng phải mới lạ gì, nhưng họa tiết trên tách lại đẹp đến mức khiến người ta ngắm hoa cả mắt.
Bốn cái tách có bốn loại màu
sắc, màu xanh lục nhạt, màu đỏ nước loang loang, màu vàng ngà nhàn nhạt, màu xanh lam nhẹ nhàng. Họa tiết hình đám mây trên mỗi tách không giống nhau, hình thái cũng khác nhau, nếu đặt ở dưới đèn chậm rãi xoay một
vòng tròn, màu sắc còn có thể biến ảo không ngừng.
Đào Nhiễm lấy tách màu xanh lam và màu vàng ra, bảo Cảnh Triệt đem hai cái còn lại cất kỹ.
“Ầy, cứ như là bảo bối ấy!” Tuy rằng Cảnh Triệt ngoài miệng cười bộ dạng
nâng niu từng li từng tí của Đào Nhiễm, nhưng vẫn rất cẩn thận đem hai
tách còn lại đóng lại trong hộp. Cậu biết bộ tách này là Đào Nhiễm chuẩn bị để dành cho người quan trọng. Số người có thể chiếm được phân lượng
trong lòng hắn rất ít.
Không biết người hôm nay tới đây đến tột cùng là ai.
Chín giờ, Cố Tự Do lưng đeo đàn ghi ta xuất hiện. Thoạt nhìn cậu ta trông
mệt mỏi muốn chết, cầm cốc nước từ quầy bar uống xong, chỉ nói mấy câu
đơn giản với Cảnh Triệt rồi ngay tức khắc lên sân khấu bắt đầu hát. Đào
Nhiễm còn chưa kịp nói một câu nào với cậu ta, mà ánh mắt của y cũng
chưa từng nhìn về phía Đào Nhiễm.
Trong lòng Đào Nhiễm buồn bực, nhưng lại lập tức bị người đang ướt đẫm xuất hiện nơi cửa quán bar làm dịu đi không ít.
“Tiểu Trạm Trạm!” Đào Nhiễm phi tới như làn gió, nhào lên người người nọ, nhưng ngay sau đó lại bật ra.
“Sao cậu không mang ô vậy hả? Ướt như chuột lột thế này! Mau đi lau người
đi!” Nhân viên phục vụ ở cửa ngay lập tức đưa khăn tới, người kia thuận
tay lau tóc một chút, ngẩng đầu, “Một, cậu kêu to tên tớ mắc ói như vậy
cẩn thận tớ cắt lưỡi cậu. Hai, mau làm đồ ăn cho tớ đi, đói bụng quá.”
“Tiểu Trạm Trạm, cậu đi Mỹ nửa năm, vừa thấy mặt đã muốn cắt luôn lưỡi người
ta rồi, rất không hiền lành tí nào hết!” Đào Nhiễm lôi người kia xuyên
qua quầy bar lên tầng.
Cảnh Triệt chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao cao cùng mái tóc ngắn ngủn của người kia, cánh tay rám nắng thoạt nhìn rất
rắn chắc có lực lộ ra bên ngoài tay áo sơ mi, lúc lướt qua mình còn có
thể cảm thấy được hương vị mạnh mẽ tráng kiện cùng mùi hương cơ thể nhàn nhạt. Lại nhìn lên sân khấu, bàn tay Cố Tự Do nắm microphone đang dùng
sức đến mức khớp xương màu trắng đều có thể nhìn rõ.
“Có vẻ như
đêm nay sẽ bùng nổ cho xem.” Cảnh Triệt cười đầy bất đắc dĩ, Cố Tự Do
một khi đã bùng nổ á, kể cả mình cũng đừng trông mong được thảnh thơi.
Đào Nhiễm à Đào Nhiễm, anh vậy mà còn chưa bộc lộ rõ tâm ý của mình, bạn học kiêm bạn cùng thuê nhà của Cố Tự Do là tôi đây cũng không nhịn nổi
nữa rồi không nhịn nổi nữa rồi!
Một lát sau, từ trên tầng truyền
đến một tiếng động rất lớn, tiếp đó đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của Đào Nhiễm: “Tiểu Trạm Trạm!” Cảnh Triệt không suy nghĩ nhiều, lập
tức chạy nhanh lên tầng.
Trên tầng là văn phòng kiêm chỗ nghỉ cá nhân của Đào Nhiễm. Lúc Cảnh Triệt chạy đến cửa liền kinh ngạc mà bịt miệng.
Toàn bộ thân thể của Đào Nhiễm đang dính ở phía trên cái người đang ướt đẫm
kia, mà người nọ vẫn đang nhắm mắt lại bất tỉnh không hay biết cái gì.
Mấu chốt là không biết người nọ đang ngủ hay là hôn mê, hay là cả hai,
mà là cả hai thân thể đang sát rạt nhau kia.
Cảnh Triệt hoàn toàn không rõ tình huống này là thế nào, theo bản năng lui từng bước về phía sau, kết quả là đụng vào một người. Thì ra Cố Tự Do nghe thấy tiếng
động trên tầng nên cũng đi theo mình lên đây.
Cố Tự Do nhìn hai
người đang ôm nhau trên mặt đất, trong mắt hiện lên ý mỉa mai. Sau đó
nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không nghĩ đến anh còn có thể dùng sức mạnh với người khác như vậy đấy!” rồi
xoay người xuống tầng.
Đào Nhiễm há mồm nhưng không biết nên nói
cái gì, giờ mới nhận ra tư thế của mình và người dưới thân quả là làm
người khác hiểu lầm to, vội vàng xoay mình đứng dậy. Cứ như vậy, toàn bộ thân thể của người dưới thân bại lộ trước mắt Cảnh Triệt.
Dáng
người thon dài rắn chắc, làn da trơn nhẵn rám nắng, thân thể nam tính
khỏe mạnh tuyệt đẹp đang ở trần, còn hấp dẫn hơn so với với người mẫu
nam trên tạp chí.
“Hai người đây là?” Cảnh Triệt lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Đào Nhiễm vẫn đang không biết phải làm sao.
“Đây là bạn thân của anh, đói quá đến mức hôn mê. Cậu mau lấy thức ăn cho
tên đó ăn đi.” Đào Nhiễm phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng bỏ lại một câu rồi chạy ra ngoài cửa.
Cảnh Triệt biết anh ta đang đi tìm Cố Tự
Do để giải thích. Hai người này, mau chóng giải thích cho rõ cũng tốt,
miễn cho mình ngày ngày đều phải đi theo Cố Tự Do mà hứng lửa giận.
Nhưng mà người đàn ông đang phô bày thân thể hoạt sắc sinh hương này nên tính làm thế nào bây giờ?
Cảnh Triệt ngẫm nghĩ lại, cậu tuy rằng cao 177 cm, nhưng bình thường lại không chăm rèn luyện, thân thể gầy
yếu không có mấy lực. Vị trên mặt đất này nhìn thế nào cũng ít nhất phải 185 cm, tuy không tính là quá mạnh mẽ tráng kiện gì cho cam, nhưng toàn cơ thể đều rắn chắc, mà đến giờ vẫn còn đang bất tỉnh.
Cảnh
Triệt ai oán than một tiếng, lúc này dưới tầng cũng đang giờ tiến hành
việc làm ăn, cũng không thể gọi ai đến hỗ trợ được. Vì thế cậu chầm chậm bước đến, cởi khăn tắm ở dưới thân người đang lõa thể kia mà run rẩy
luồn tay vào ôm lấy hắn, sau đó dùng hết sức lực toàn thân kéo hắn tới
trên sa lon, đương nhiên sau đó quá mệt đến mức phải thở hồng hộc liên
hồi.
Cảnh Triệt thoáng nghỉ ngơi một chút, xoa nhẹ cánh tay rồi
đứng lên, nhớ đến trước khi đi Đào Nhiễm có nói hắn đói đến mức hôn mê,
không khỏi cảm thấy buồn cười. Một người đàn ông to lớn như vậy, nhìn
qua cũng không phải loại nghèo kiết xác không mua nổi cơm ăn, vậy mà lại đói đến mức hôn mê. Nhưng mà nơi này của Đào Nhiễm bình thường cũng
không có ai ở lại, có lẽ cũng chỉ có mì ăn liền mà thôi.
Quay đầu lại nhìn người nọ trên ghế sa lon, khuôn mặt mỹ nam không ai có thể phủ nhận hé ra, nhất là đôi môi đang mím lại chặt chẽ, lại có thể mềm mại
mọng nước cùng sáng bóng, còn được bao phủ bởi màu đỏ như táo chín, làm
người ta không kìm được muốn cắn một hơi.
“Điên rồi điên rồi!
Mình quả thật là điên rồi, chẳng lẽ vì mỗi ngày đều tiếp xúc với GAY,
khiến tính hướng của mình cũng thay đổi, bắt đầu cảm thấy hứng thú với
người cùng giới? Không phải chứ…” Trong lòng Cảnh Triệt lớn tiếng kêu
khổ. Sau đó dùng một chiếc chăn lông thấm ướt giúp hắn lau mặt, lông mi
người nọ giật giật, chậm rãi mở mắt.
Cảnh Triệt vừa thấy hắn
tỉnh, đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng. Dưới làn mi dày của người nọ
là một đôi mắt tối đen thâm trầm, ánh mắt trực tiếp bắn về phía Cảnh
Triệt, nhìn đến mức Cảnh Triệt chỉ thiếu điều quỳ xuống la lên “Tôi
thua, tôi cái gì cũng thua rồi”.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, tựa như
nhớ đến chuyện đã xảy ra trước khi ngất xỉu, nhìn sang Cảnh Triệt, sau
đó thản nhiên nói một câu: “Phiền cậu cho tôi ăn chút thức ăn gì đó.”
Trong lòng Cảnh Triệt thở phài một hơi. Nghe giọng nói của hắn coi như là ôn
hòa, nhanh chóng đến phòng bếp. Mở tủ lạnh, quả thật chỉ có mì ăn liền,
may mắn còn có mấy quả cà chua, lại vơ vét ra được một chút rau xem như
còn tươi, vì thế mười phần tự tin bắt đầu tự mình làm món sở trường — Mì ăn liền cà chua.
Rửa rau sau đó xắt ra, ngâm cà chua vào nước,
Cảnh Triệt thuần thục bận bịu trong phòng bếp, không biết người nọ từ
lúc nào đã vào bếp dựa lên khung cửa lẳng lặng nhìn cậu.
“Muốn bỏ thêm trứng gà không?” Cảnh Triệt quay đầu lại hỏi.
“Không cần, tôi không thích ăn trứng.” Giọng nói có chút khàn, nhưng vẫn rất
êm tai. Cảnh Triệt không nhịn được mà cảm thán ở trong lòng, bạn bè của
Đào Nhiễm quả thật là người sau càng mị hoặc hơn người trước, khó trách
Tự Do lại nổi giận như vậy.
“OK, có thể ăn rồi.” Cảnh Triệt tắt
lửa, đổ mì ra bát, bưng lên đặt ở trên bàn cơm. Người nọ ngồi im lặng,
ngẩng đầu nhìn Cảnh Triệt một cái, ánh đèn chiếu lên mặt hắn mang theo
đường nét hoàn mĩ.
Cảnh Triệt không biết mình có nên rời đi hay
không, vì thế yên lặng đứng nhìn hắn tuy tao nhã nhưng dùng tốc độ nhanh chóng giải quyết xong bát mì.
“Muốn thêm nữa không?” Cảnh Triệt hỏi.
“Không cần, cảm ơn cậu. Hương vị rất tuyệt.” Người nọ đứng lên, Cảnh Triệt
nhìn thấy hắn mỉm cười, nhưng mà nụ cười mỉm kia quá ngắn, tựa như bản
thân đã nhìn nhầm.
“Vậy anh… nghỉ ngơi trước đi. Tôi đi xuống
chào hỏi khách khứa.” Cảnh Triệt vội vàng đi ra ngoài, giống như bản
thân nếu còn không rời đi thì sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Khí thế của người này quá cường đại, mình không phải người cùng đẳng cấp mà chống
đỡ được. E rằng đến cả một nhân tài như Tự Do cũng chỉ có thể kiềm nén
mà không trở nên hoảng loạn trước mặt hắn mà thôi. Cảnh Triệt cảm thấy
lúc bị ánh mắt hắn đảo qua, đã muốn nhấc tay đầu hàng rồi.
Người
đàn ông trong phòng nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cậu trai biến mất nơi
cánh cửa, trên mặt nở nụ cười nhẹ. Cảm giác này, đã lâu rồi chưa có.
Người mà mình vẫn luôn chờ đợi, rốt cuộc đã xuất hiện rồi sao?