Việc cố tình biểu hiện ra vẻ sợ hãi của Âu Dương Vũ đã thành công lừa
gạt cô công chúa Dao Hoa ngu ngốc ấy. Thế nên bây giờ nàng thật sự nghĩ
rằng Âu Dương Vũ sẽ không thể đánh đàn được, cho nên gắt gao khích nàng, khiến nàng phải lọt vào bẫy mà có lẽ Dao Hoa nàng đã dày công dựng lên.
Cho nên Âu Dương Vũ nàng mới nói dung mạo của nàng tỉ lệ nghịch với chỉ số
IQ của nàng mà. Nếu như đã chơi vui như thế, nàng không tham gia vào
cuộc vui của bọn họ chẳng phải sẽ dễ khiến người khác mất hứng sao.
Đàn khúc tự sáng tác sao? Đối với người bình thường mà nói quả thật vô cùng khó khăn, nhưng Âu Dương Vũ nàng là ai, thật trùng hợp rằng ở thế giới
hiện đại, nàng có một niềm đam mê yêu thích vô cùng lớn với đàn cổ vì
mỗi lần chơi đàn luôn giúp nàng trở nên sáng suốt hơn cho nên nàng tìm
mọi cách để học nó, thật không ngờ bây giờ nó lại có ích trong tình
huống này như vậy.
“Nếu công chúa đã ra đề mục thì thần nữ nguyện ý thử một lần, nếu như đàn không hay, công chúa, xin đừng trách phạt.”
Âu Dương Vũ tỏ vẻ mặt khiêm tốn.
“Vịt con mạnh miệng.” Dao Hoa
công chúa hừ lạnh một tiếng. Nàng không tin rằng Âu Dương Vũ có thể xuất sắc đến như vậy, dù sao đánh đàn không phải giống như đọc sách làm văn, đánh đàn là phải trải qua quá trình khổ luyện. Người luyện đàn phải
luyện đủ bốn môn nghệ thuật: cầm, kỳ, thi, hoạ. Nếu Âu Dương Doanh đã
dám đảm bảo rằng Âu Dương Vũ sẽ không làm được thì nàng chắc chắn sẽ
không.
Hoài An vương mắt khẽ híp lại, hắn thật sự vô cùng ngạc
nhiên. Hắn không giống như Dao Hoa - là lần đầu tiên tiếp xúc với Âu
Dương Vũ, lần trước ở phủ Âu Dương hắn đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương Vũ
thông minh cơ trí, đem những chiêu trò khiêu khích đùa bỡn của Tôn Diệu
Dương rõ ràng hóa giải.
Nếu như Âu Dương Vũ đã dám đồng ý yêu cầu này thì nàng nhất định sẽ hoàn thành một cách hoàn hảo.
Âu Dương Vũ, rốt cuộc ngươi đang còn che dấu tài năng gì nữa trong người?
Đáy mắt Hoài An vương hiện lên một tia phức tạp, hắn nhẹ nhàng vung tay
lên, rất nhanh liền có cung nữ ôm đàn đi lên.Cây đàn này rõ ràng không
phải là đàn bình thường, mà là phượng hoàng cầm, là một trong tứ đại
danh cầm bậc nhất.
Lại không thể ngờ rằng Âu Dương Vũ lại khiến
cho Hoài An vương phải lấy Phượng Hoàng cầm ra đưa cho nàng, vài vị
thiên kim tiểu thư xung quanh sắc mặt đều trở nên khó coi, các nàng cho
rằng Âu Dương Vũ đã không thể đánh đàn được huống hồ bây giờ lại được
gảy lên cây đàn quý như vậy...quả đúng là một sự sỉ nhục lớn với Phượng
Hoàng cầm.
Âu Dương Vũ giương mắt, mắt đẹp một lần đảo qua những người ở đây, khi nhìn đến Dạ Trọng Hoa, thâm mâu có chút nhếch lên.
Ánh mắt Dạ Trọng Hoa trở nên nóng rực như ánh mặt trời của mùa hè, sáng rực đến chói mắt, không gì sánh kịp, hắn cứ như vậy nhìn nàng.
Từ
đầu đến cuối, hắn đều đứng về phía nàng, bên cạnh nàng, cho dù toàn bộ
người trong thiên hạ này chống đối nàng, ganh ghét nàng, hãm hại nàng,
xem nàng là kẻ thù thì hắn vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh nàng bảo vệ nàng, tuy rằng vẫn chưa thể nói ra nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng như muốn
nói hết với nàng hắn luôn thủy chung kiên định như vậy.Trong lòng Âu
Dương Vũ có chút rung động, nhưng trên mặt vẫn bình thản bình ổn, nàng
thấy gương mặt anh tuấn tràn đầy tin tưởng của Dạ Trọng Hoa.
Còn Dạ Trọng Hoa thì khẽ cong khóe môi lên cười.
Hai người tuy không có nói gì nhưng lại nhìn nhau, hiểu nhau một cách ăn ý đến vậy.
Sau khi đã rửa tay xong, Âu Dương Vũ lặng yên ngồi xuống, lẳng lặng ngồi
trước cây đàn cổ. Nàng ngồi thẳng lưng. Hai chân đặt vững trên sàn. Cánh tay và bàn tay dần thả lỏng.
Không bao lâu sau, thi khúc nổi
tiếng của Lâm Tâm Như trong bộ phim mà khi xưa nàng đã có xem qua “
Khuynh Thế Hoàng Phi “và nàng vô cùng yêu thích giai điệu cùng ca từ của nó vang lên
Nàng búng, gảy, và lướt các đầu ngón tay trên dây
tơ, tiếng đàn ngân nga vang lên.Tiếng đàn lượn lờ, thanh nhã vang lên.
Cứ như tri âm tri kỷ, khi thì Như Vân đạm phong khinh, khi thì như đau
đớn đến khóc như vũ bão, khi thì nhớ thương...
Nàng làm được..Nàng rõ ràng có thể đàn hát được...
Hay cho câu “ Bất chợt nhận ra, còn ai lưu lại chốn này. Ta cứ mãi mỏi mòn tìm kiếm“. Đôi mắt Dạ Trọng Hoa chợt tối đen như mực, thâm
mâu như yên tĩnh như đại hải, lại giống như hiện lên một chút phức tạp
khó hiểu
Hay cho câu “Dâng hiến thanh xuân để trọn đời bên
nhau. Ta chẳng hề hối hận. Dù qua bao trắc trở vẫn cứ đắm say. Yêu thật sâu nặng“. Dạ Trọng Hoa đáy mắt hiện lên một chút rung động
hoang mang.
Hay cho câu: “Ta mãi khắc cốt ghi tâm duyên tình
này” Dạ Trọng Hoa đem ánh mắt dán chặt trên người Âu Dương Vũ một chút
cũng không có ý định dời đi.
Con ngươi tối đen của hắn thâm tối
như mực, thâm thúy như núi cao, giờ phút này đây,trên khuôn mặt hắn hiện lên một chút ôn nhuận như ngọc tươi cười.
Đi khắp thiên hạ này, hắn cuối cùng cũng đã thật sự tìm được một người tâm linh tương thông với hắn.
Mái tóc đen nhánh của Dạ Trọng Hoa khẽ đung đưa trong gió, ở ánh mặt trời
thản nhiên tỏa ra ánh dương sáng chói phản chiếu lên tóc hắn, không biết tự khi nào, hắn từ trong ống tay áo lấy ra cây sáo ngọc mảnh khảnh màu
xanh phỉ thúy ra. Từ từ chậm rãi tiến về phía Âu Dương Vũ
Mày kiếm hắn khẽ nhếch lên, ngay sau đó hắn đặt đôi môi chính giữa cây sáo ngọc, hòa theo cùng với tiết tấu của Âu Dương Vũ .
Tiếng đàn du dương êm tai, dư âm lượn lờ.
Tiếng tiêu trầm ổn, khí khái.
Hai người người đàn kẻ thổi tiêu kết hợp với nhau tạo ra một bản thần khúc giai nhân vô cùng tuyệt mỹ, rung động thế nhân.
Không biết khi nào, tiếng đàn cùng tiếng tiêu chậm rãi dừng lại.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh của tiếng lá rụng.
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa nhìn nhau, cười, trong phút chốc trong mắt
họ bây giờ chỉ có đối phương,cảm giác như thời gian đang ngừng trôi
Giờ phút này, khoảng cách trái tim của bọn họ rất gần, rất gần, đến mức
nhìn nhau là thấy nhau trong nội tâm sâu kín của lòng mình.
Những người ở đây đều khó có thể tránh khỏi chính bản thân mình đều đắm chìm
bản nhạc khúc vừa rồi, rất khó để có thể tự kiềm chế được.
Dường như rất lâu sau, người đầu tiên phục hồi tinh thần, kích động vỗ lên một tràng pháo tay rõ to.
Rồi tiếp đó người thứ hai, người thứ ba... Cuối cùng,tiếng vỗ tay vang lên
ngập tràn cả yến hội, âm thanh như muốn nổ tung cả đất trời rất lâu
không dứt!
Nhiệt tình, kích động, hưng phấn...quả thực mọi người ở đây bây giờ hận không thể nào tìm ra cho mình nổi lấy một tính từ để có thể miêu tả được khúc ca vừa rồi, quả thực không thể diễn tả bằng bất
kỳ một ngôn từ tầm thường nào được.
Hoài An vương ngồi trên ghế
hồi lâu vẫn không có bất kì hành động gì, cả người giống như pho tượng
điêu khắc, ngồi bất động thật lâu. Hắn thật sự không ngờ rằng,Âu Dương
Vũ lần này lại có thể cho hắn một sự rung động lớn đến như vậy!
Giờ phút này nàng không thể nghi ngờ gì nữa, tỏa sáng,....vô cùng chói mắt, tựa hồ toàn thân đều mang hàng trăm viên kim cương lấp lánh dưới ánh
mặt trời chói lọi, không một luồng hắc ám nào có thể dập tắt đi ánh sáng rực rỡ ấy.
Một người phụ nữ giỏi giang lại bị coi là ngu ngốc
sao? Người phụ nữ như vậy...mà chính bản thân mình dứt khoát vứt bỏ,
buông tay, vũ nhục, bức nàng ấy tìm con đường chết sao?
Hắn lẳng lặng nhìn bộ dáng tâm đầu ý hợp của hai người kia đang đứng giữa sân, trên mặt ngập tràn sự hối hận và đau đớn..
Nếu như thời gian có thể quay lại, nếu như có thể... Hoài An vương bóp chặt chén rượu trong tay, chén rượu bất giác lại tan vỡ dưới bàn tay thon
dài của hắn, từng giọt máu đỏ thẫm lặng lẽ theo kẽ tay chảy xuống giống
như trái tim của hắn bây giờ vậy.
P/s: Thực sự bản gốc không phải là khúc này...mà là một bài hát thực sự Ta không rõ lắm về tác giả hay
xuất xứ....Để đảm bảo mạch truyện trở nên dễ dàng đến “trym” người
đọc..Ta đã tìm một bản đại loại cũng nói lên đúng tâm tình của Âu Dương
Vũ cùng Dạ Trọng Hoa cho nên Ta chọn bài này...Có gì thì mong chị em góp ý.
- Còn nữa..ngoài bài này ra,..Ta muốn pr cho một bài hát nữa
Ta vô cùng yêu thích...à..không phải một mà là hai...cùng một ca sĩ..đó
là bài Nặc Ngôn Lão và bài Vong Xuyên...của Winky Thi...Ta cực kỳ
thích.. chị em cùng thưởng thức ạ....