Sau khi Âu Dương Vũ tỉnh lại vừa định đứng dậy thì cảm thấy trên vai đau nhức, không khỏi khẽ rên lên tiếng.
“Cô nương vẫn nên nằm yên đó để tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương.” Một
giọng nói ôn nhuận dễ nghe truyền vào tai Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ giơ
mắt lên nhìn thì nhận ra người ngồi trước mặt mình là một vị nam tử, vì
hắn ngồi nghiêng một bên nên nàng không thể thấy rõ được khuôn mặt thật
sự của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy rõ mái tóc đen bóng như tơ lụa đen dài. Hắn từ từ quay đầu, dung nhan phong thần đập ngay vào mắt nàng, vị này
chính là người mà nàng đã uy hiếp lúc trèo lên xe ngựa!
Hắn mặc
một thân y phục lụa gấm quý giá, đầu đội kim quan chói loại, mặt trước
được đính viên bảo ngọc thượng đẳng, hẳn thân phận của vị này không tầm
thường.
“Đa tạ công tử đã cứu giúp.” Âu Dương Vũ nửa nằm nửa
ngồi, nhẹ nhàng thều thào, nàng khẽ cúi đầu về phía hắn, hắn đã ra tay
cứu nàng một mạng coi như tạm thời bản thân nàng đã được an toàn. Nghĩ
như vậy, toàn thân Âu Dương Vũ cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
“Không cần cảm tạ, là chính cô nương uy hiếp tại hạ cứu giúp, là cô nương đã
tự cứu chính mình.” Nam tử trước mặt hình như bị tật ở chân, thân ngồi
xe lăn, trên hai đầu gối hắn được đặt một chiếc thảm nhỏ dày màu đen,
hắn buông cuốn kinh tự trong tay, rót một cốc nước.
Âu Dương Vũ khóe môi không khỏi run rẩy lên tiếng: “À, vậy cảm ơn ngươi đã vì sự uy hiếp của ta mà cứu ta.”
Dung Tùy Vân tuy có chút bất ngờ trước lời cảm ơn của nàng nhưng vẫn giữ
thái độ bình thản, cái cổ trắng ngần lộ ra, hắn chỉ vào hai dấu tay màu
tím in hằn trên cổ mình, âm thanh phát ra mềm nhẹ: “Nếu như tại hạ không cứu cô nương, cô nương chẳng phải sẽ lấy mạng tại hạ sao.” Vẻ mặt của
hắn ôn hòa, con ngươi đen bóng ôn nhuận như ngọc, bên môi khẽ giơ lên ý
cười nhẹ.
Âu Dương Vũ nhìn trên cổ hắn vẫn còn in hắn dấu tay. Vì khi trước bị người của Trình gia truy đuổi mà nàng lại mất quá nhiều
máu nào có thời gian cùng hắn giải thích chuyện tình sợ rằng mình sẽ
ngất đi nên không thể trì hoãn thêm được mất khống chế nên mới làm như
vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Âu Dương Vũ khẽ nở nụ cười gượng: “Thật xin lỗi.” Dung Tùy Vân thản nhiên nở nụ cười, khuôn mặt có vẻ càng trở
nên ôn hòa hơn, hắn bưng cốc nước, tự mình lăn xe đến bên cạnh Âu Dương
Vũ: “Cô nương uống chút nước đi.”
Âu Dương Vũ cũng rất khát, cầm lấy cốc nước trong tay hắn uống một hơi. “Vết thương xem như đã ổn, có
điều cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Hầu như vị nam tử này nói
chuyện với nàng đều luôn mỉm cười, khuôn mặt ấm áp ôn nhu, thế nhưng bên trong ánh mắt ấy lại có chút xa cách lạnh lùng.
Âu Dương Vũ khẽ
“ừ” một tiếng, trong chốc lát, căn phòng đột nhiên yên tĩnh, không khí
bỗng chốc trở nên có chút xấu hổ. Âu Dương Vũ ho nhẹ một tiếng: “Không
biết danh tính của công tử là gì?”
Nam tử kia cúi đầu, ánh mắt
chợt lóe lên, ngẩng đầu ôn hòa cười: “Ta là con thứ bảy trong nhà nên cô nương có thể gọi ta là Dung Thất. Vậy không biết cô nương tên gọi là
gì?” “Tiểu nữ họ Dương, là con thứ năm trong nhà, công tử có thể gọi ta
là Dương Ngũ.”
Dung Tùy Vân nhìn vị nữ tử trước mắt, trong đôi mắt nàng có chút giảo hoạt lém lỉnh. Khóe môi hắn cong lên ý cười: “Tiểu Ngũ.”
Âu Dương Vũ chợt nghe được hắn gọi mình là Tiểu Ngũ trong lòng không khỏi
sửng sốt, vốn hắn phải gọi mình là Dương cô nương mới phải. Âu Dương Vũ
thực ra cũng không để tâm lắm với cách xưng hô này. Vị nam tử này trước
mắt đã cứu nàng một mạng, nàng cũng là tùy cơ ứng biến, nay nàng đã tỉnh lại thương thế cũng không có gì trở ngại, nàng cũng không muốn lại phải gây thêm phiền phức cho người khác, nói xong liền muốn đứng dậy: “Phiền Dung công tử đã cứu mạng, ta đi trước.”
“Đây là biệt viện của
ta, sẽ không có ai đến, nàng cứ an tâm ở đây dưỡng thương.” Nói xong
Dung Tùy Vân lăn bánh xe vòng ra ngoài, Âu Dương Vũ bóng dáng hắn rời đi không khỏi sửng sốt. Trong phòng liền khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu. Âu Dương Vũ định lấy trong không gian tùy thân vài viên thuốc bổ máu mới
phát hiện không gian đã mở ra.
Nàng lắc mình vào trong không
gian, nhìn thấy thân ảnh của Tiểu Kỳ Lân định lên tiếng giáo huấn nó một chút. Thế nhưng có lầm hay không, mọi hôm cũng không có quá mức như vậy a! Lúc này thấy nó nằm một bên, hơi thở mệt mỏi, không khỏi có chút sốt ruột: “Ngươi làm sao vậy?”
“Thực xin lỗi chủ nhân, hại chủ nhân
bị thương... chủ nhân gặp nguy hiểm mà ta lại không thể giúp được
ngươi.” Tiểu Kỳ Lân nói xong ánh mắt long lanh bi thiết bật khóc, đôi
mắt tròn xoe đen láy thấm đẫm nước mắt.
Sự tức giận oán trách của Âu Dương Vũ đều biến mất, nàng nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, ta không trách ngươi.”
“Thật sao?” Tiểu Kỳ Lân đáng thương nhìn Âu Dương Vũ, lập tức hưng phấn lên,
vui vẻ chạy lại kéo Âu Dương Vũ đến suối nước nóng “Chủ nhân, ngươi mau
dùng chút nước ấm lau miệng vết thương chút đi như thế vết thương mới
nhanh khỏi a.”
“Ừ.” Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu Kỳ
Lân, trong lòng cũng không khỏi muốn chọc ghẹo hắn liền giơ tay cốc đầu
hắn: “ Trừng trị tiểu tử nhà ngươi vì dám bỏ mặc chủ nhân ta đây sống dở chết dở.”
Tiểu Kỳ Lân ôm lấy đầu mình, ủy khuất đáng thương nhìn Âu Dương Vũ: “Chỉ là gần đây ta không khống chế được năng lượng mạnh mẽ của phỉ thúy chi tâm cho nên mới ngất xỉu thôi. Chủ nhân ngươi phải tha thứ cho ta a, tha thứ cho ta đi mà, tha thứ đi mà... Ngươi mà không tha thứ cho ta, ta sẽ rất đau lòng a!”
“Uầy, tha thứ, tha thứ cho
người rồi, được chưa, đừng ầm ỹ nữa, ta đau đầu muốn chết đây!” Âu Dương Vũ bị tiếng than khóc cầu xin của Tiểu Kỳ Lân làm cho đau đầu. Hải Đông Thanh vẫn yên lặng nhu thuận đứng đó, thân thiết dùng đôi cánh của mình khẽ chạm Âu Dương Vũ, vì được ăn nuôi dưỡng kỹ nên bây giờ vóc dáng đã
có chút thay đổi.
Xét cho cùng thì việc này không có liên quan gì đến Tiểu Kỳ Lân, đều là Trình Cẩm! Trên mặt Âu Dương Vũ chợt lóe lên
một tia sắc bén, khóe môi khẽ cong lên, Trình Cẩm, thì ra tâm địa của cô lại độc ác đến thế. Cô đã vô tình thì cũng đừng trách ta vô tâm, cứ chờ đó cho ta!Tác dụng của suối nước nóng vô cùng hiệu quả, chỉ ngâm trong
vài tiếng đồng hồ, miệng vết thương của Âu Dương Vũ đã dần dần khép lại
một ít, mặc dù vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng đã có thể dễ dàng xuống giường đi lại được. Nói vậy ngày mai nàng có thể ra ngoài báo thù.
Kẻ nào dám động đến bổn cô nương, bổn cô nương sẽ cho các ngươi biết thế nào là ăn miếng trả miếng!
Buổi chiều hôm đó, từ ngoài phòng có một tiểu nha đầu tay bộ dáng thanh tú
thoạt nhìn trông vô cùng hiền lành mang một khay thức ăn đến.
Nàng bưng bát cháo còn nóng đưa cho Âu Dương Vũ, món cháo này tuy đơn giản
nhưng cách bài trí thì vô cùng đẹp mắt, nha đầu đó mở miệng nói: “Dương
tiểu thư, đây là món cháo mà chủ tử đặc biệt phân phó người làm cho tiểu thư.”Nàng nói xong cũng không có ý định rời đi, đứng một bên hầu hạ Âu Dương Vũ
dùng cháo, rồi đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ liền vụng trộm
cười không ngừng. Âu Dương Vũ buông muỗng nhìn nàng không khỏi thắc mắc: “Ngươi cười cái gì?”
Tiểu nha đầu chợt đỏ mặt lên, hạ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy chủ tử mang người ngoài tới chỗ này.”
Âu Dương Vũ có chút cứng họng không biết phải nói gì, thì đã thấy tiểu nha đầu này nhìn nàng chằm chằm sau đó nhỏ giọng nói: “Thậm chí nô tỳ còn
chưa bao giờ thấy chủ tử mang một vị cô nương nào về biệt viện cả, trông tiểu thư thật đẹp.”
Âu Dương Vũ bật cười thành tiếng, nàng chưa
từng nghe một câu khen tặng trắng trợn trực tiếp thế này từ bất cứ người lạ nào. Nha đầu kia vì xấu hổ câu nói của mình vội vội vàng vàng chạy
biến.
Ăn cơm chiều xong, Âu Dương Vũ tự mình thay băng vết
thương. Luận về tài y thuật thì đương nhiên việc chữa trị vết thương này thì không có gì khó khăn, có điều tự chính mình thay băng thì có chút
khó khăn. Tuy vậy, so với thuốc mỡ thông thường ở thời cổ đại này thì
thuốc của nàng vẫn có tác dụng tốt hơn.
Cả một ngày ngây người ở
trong phòng, nàng cũng có chút buồn chán liền đứng dậy đi ra ngoài hóng
gió thì phát hiện biệt viện ở đây có cách bài trí cùng kiến trúc vô cùng đặc biệt, giữa núi giả thì có một chiếc hồ nhỏ trông rất là thanh bình, yên ả. Xa xa có một mái đình nhỏ được thiết kế vô cùng tinh xảo, giống
như đôi cánh đang sải rộng của chim ưng. Hai bên là rừng trúc xanh ngắt
trông rất yên tĩnh.
Âu Dương Vũ theo con đường nhỏ chậm rãi đi
tới, mùi hương tươi mát trong lành của cỏ cây khiến cho người ta cảm
thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng sáo du dương da diết từ xa truyền đến, rơi vào tai nàng nghe thật uyển chuyển thanh
dương, Âu Dương Vũ theo tiếng sáo tìm kiếm thì nhận ra Dung Tùy Vân đang ngồi ở trong đình, gió đêm mơn trớn mái tóc dài của hắn. Hắn cầm chiếc
tiêu ngọc trong tay, đặt nhẹ bên môi khẽ thổi.Từ xa nhìn lại trông hắn
thật lạnh nhạt, trầm tư không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thung thăng thuyền quế chèo lan,
Theo vừng trăng tỏ vượt làn nước trong.
Nhớ ai canh cánh bên lòng,
Nhớ người quân tử ngóng trông bên trời.
Tiếng sáo não nùng rền rĩ, như sầu như thảm, như khóc như than. Tiếng dư âm
hãy còn lanh lảnh, nhỏ tít lại như sợi tơ chưa dứt. Làm cho con giao
long (thuồng luồng) ở dưới hang tối cũng phải múa mênh, người đàn bà thủ tiết ở một chiếc thuyền khác cũng phải sụt sùi. Âu Dương Vũ lẳng lặng
đứng đó lắng nghe, trong đầu càng không ngừng hiện lên từng dòng ký ức
đớn đau nơi Tuyết Sơn, ánh mắt chàng, hơi ấm chàng, nụ cười của chàng mờ mờ ảo ảo, nước mắt không tự chủ được chực tuôn trào.
Dung Tùy
Vân dường như phát hiện ra ra người phía sau mình, liền đình chỉ, tiếng
tiêu ngưng bặt. Hắn vừa quay đầu lại xem thì đã bắt gặp ánh mắt ướt đẫm
của Âu Dương Vũ. Dưới ánh trăng sáng trong đêm trời tịch mịch, từng giọt lệ khẽ đọng trên khóe mắt nàng khiến bộ dạng của nàng lúc này càng thêm cô đơn tịch liêu.
Ban đầu hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt đầy tơ máu
cùng với vẻ lạnh lùng, ngoan cường của nàng, nhưng đêm nay hắn lại nhìn
thấy được một dáng vẻ khác của nàng, sự nhu hòa, yếu đuối có chút ưu
thương khiến hắn chỉ muốn ôm lấy nàng để an ủi.
Âu Dương Vũ bất
ngờ không kịp phòng bị để hắn bắt gặp bộ dáng bất lực thất thố của mình
có chút xấu hổ, cười gượng một tiếng, cất cao giọng nói: “Tiếng sáo của
Dung công tử thật êm tai.”
“Tiểu Ngũ, nàng sao lại ra đây, vết thương của nàng còn chưa khỏi hắn.”
“Vết thương của ta đã không đáng ngại nữa.” Âu Dương Vũ nói xong còn giơ tay của mình lên làm vài động tác cơ bản. Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng cho mình của Dung Tùy Vân, trong lòng có một chút cảm động, ngay cả đến một kẻ xa lạ như hắn còn quan tâm đến mình huống chi... khóe môi giơ
lên ý cười khổ: “Vết thương cũng đã tốt lên rồi vì thế ngày mai ta sẽ
rời khỏi đây.”
Dung Tùy Vân vươn tay lăn xe xoay lại.
Vết
thương của nàng không phải là hắn chưa xem qua, bị một kiếm đâm dứt
khoát sâu như vậy, khẳng định nàng rất đau. Đại phu có nói qua nếu như
vết thương này ảnh hưởng đến gân cốt bên trong chắc chắn toàn bộ cánh
tay này sẽ bị tàn phế. Thế nhưng nàng lại đứng trước mặt hắn bình thản
cười, một chút nhíu mày đau đớn cũng không bộc lộ ra, nàng ấy quật cường bướng bỉnh đến vậy sao. Trong lòng hắn có chút đau lòng: “Tiểu Ngũ,
nàng vẫn...”
Âu Dương Vũ lên tiếng ngắt lời hắn, ánh trăng sáng
tỏ chiếu soi khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên giáng trần: “Chúng ta chỉ là
khách qua đường tình cờ gặp nhau, Dung công tử không những tình nguyện
cứu ta mà còn để ta ở lại đây vài ngày, ta rất cảm động. Bây giờ Dung
công tử có thể thổi một khúc điệu sáo cho ta nghe được không? Để rồi
ngày mai hoặc có lẽ từ nay về sau ta có lẽ sẽ không còn nghe được tiếng
sáo hay như vậy.”
Dung Tùy Vân nhìn nàng, cũng không có cự tuyệt, hắn giơ tay đặt cây sáo ngọc bên môi, tiếng sáo khi trầm khi bổng vang
lên, nàng nhắm mắt yên lặng thưởng thức.
Ngày hôm sau Âu Dương Vũ không nói một lời từ biệt rời khỏi biệt viện, Dung Tùy Vân đã cứu nàng
một mạng, rồi sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp món ân tình này.