Linh Linh mỗi ngày đều chạy ra phía sau núi tìm Cốt Đầu. Ngày hôm ấy
nàng thả Cốt Đầu ra khỏi bình Thu Yêu, lo rằng Bạch Phượng Hoàng sẽ nhìn thấy, liền vội vàng cưỡng ép Cốt Đầu bắt nó di dời. Tới khi Bạch Phượng Hoàng vừa đi khỏi, nàng liền chạy vù tới phía sau núi tìm Cốt Đầu.
Hi Chân không muốn cho Cốt Đầu gặp Linh Linh —— yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới
việc học tập, liền bày vẻ nghiêm mặt lạnh lùng không biểu cảm nói với
Linh Linh rằng đại nhân bọn họ đang trong thời gian bế quan tu luyện,
tạm thời không thể gặp khách.
Linh Linh thật sự là một tiểu cô
nương ngây thơ, nàng tin đến mười phần mười. Hi Chân nói đại nhân bọn họ muốn bế quan một tháng, trong một tháng nàng liền không đến quấy rầy
Cốt Đầu "bế quan".
Đợi đến một ngày kia, khi Cốt Đầu "xuất quan", Linh Linh sau khi kết thúc giờ học liền lập tức chạy tới đỉnh ngọn núi
cao nhất lớn nhất xa nhất. Nàng chạy nhanh đến mức thở hồng hộc đầu đầy
mồ hôi, phải cúi xuống chống đầu gối để thở, ngẩng mặt ngây thờ nhìn Hi
Chân: “Đại tỷ tỷ, Cốt Đầu thúc thúc xuất quan chưa?”
Hi Chân lại lạnh nhạt nói với Linh Linh: “Tiểu thư, đại nhân của chúng ta đã bắt đầu bế quan tu luyện lần thứ hai.”
Linh Linh: “...”
Nàng nào biết đâu rằng Cốt Đầu lúc này kỳ thật đang ngâm mình ở suối U
tuyền. Trước kia Cốt Đầu luôn chỉ tới đó khi trời tối muộn là vì nó muốn được nằm cùng Linh Linh, luôn chờ tới khi nàng ngủ rồi lại lẳng lặng đi mất. Mà nay Linh Linh không ở bên người, nó vốn rất chăm chỉ hiếu học,
cho nên trời vừa tối liền tới U tuyền, khắc khổ tu luyện ở bên trong.
Nó đã có thể tự nhiên nắm giữ phép biến hình, mới đầu Hi Chân chỉ dạy nó
thủ thuật che mắt đơn giản, theo thời gian nó chậm rãi tiếp thu, giờ nó
tu luyện thuật biến thân trình độ cũng dần dần được đề cao, đến nay đã
luyện đến mức thân thể biến ra chính là thân thể thật sự, việc này cần
một lượng lớn linh lực để duy trì. Mới bắt đầu nên nó cũng chưa tự nhiên thành thói quen, luôn cảm thấy linh lực cuồn cuộn không ngừng bị xói
mòn, thực dễ dàng mất đi thần trí, không duy trì được thân thể.
Hi Chân đương nhiên biết chuyện này cần một khoảng thời gian để thích ứng, đại đa số yêu quái... Được rồi, đừng nói yêu quái, cho dù là chính bản
thân nàng - một thượng cổ thần thú sống hơn mười vạn năm, ban đầu khi
mới học biến thân cũng chỉ chịu được nhiều nhất một canh giờ, có thể
kiên trì trong vòng một ly trà nhỏ thì đã được xem như tu vi cao thâm.
Hi Chân vốn tưởng tu vi nội đan của Cốt Đầu vốn rất cao, đại để so với
người bình thường sẽ lâu hơn một ít, không ngờ rằng Cốt Đầu đồ ngốc này
thế nhưng lần đầu tiên đã có thể duy trì hơn nửa canh giờ, vượt xa so
với dự đoán của nàng. Mà nàng cũng đã bắt đầu hoài nghi, nội đan tu vi
của đại nhân bọn họ rốt cuộc là lợi hại đến mức nào?
Mấy ngày nay Cốt Đầu đều luôn ngốc ở trong U tuyền, khắc khổ tu luyện, đồng thời cố
gắng thích ứng thân thể mới này của nó, cố gắng duy trì càng ngày càng
lâu hơn một chút. Lại khéo như vậy, Linh Linh cũng muốn tu luyện vào ban ngày. Nàng vẫn chưa đạt thành ngự kiếm thuật, chỉ có thể đi bộ, mỗi
ngày trèo non lội suối từ Ngưng Bích phong tới ngọn núi cao nhất cũng
rất là xa, nàng phải đi trên dưới nửa canh giờ, nên chỉ có thể sau khi
hoàn thành xong giờ học, thừa dịp đêm khuya có thời gian rảnh mới tìm
đến chỗ Cốt Đầu.
Lúc này Cốt Đầu đã sớm đi tới U tuyền, cho nên
việc Linh Linh tới tìm nó, nó hoàn toàn không biết. Hi Chân cũng cố ý
gạt Cốt Đầu, hy vọng nó không phải phân tâm —— hiện tại nhẫn nại, chính
là vì tương lai tính phúc của người đó.(tính phúc: chính là đời sống vợ
chồng đấy, các nàng hiểu mà, hihihi~)
Hai bên cứ bỏ lỡ nhau như
vậy, chớp mắt đã gần hai tháng. Mỗi ngày Linh Linh đều chạy tới bên cửa
động trông mòn con mắt, Hi Chân thiết diện vô tư ngăn ở trước mặt nàng,
nàng đành kiễng chân dài cổ ngó vào trong động tìm xung quanh, nhưng lần nào nàng cũng đều bị Hi Chân trả lời ngàn lần như một, làm nàng tức
giận đến phát khóc.
Cốt Đầu nào biết đại bảo bối của nó mỗi ngày
đều tìm đến, hơn nữa mỗi ngày đều phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, cuối cùng còn phải khóc lóc rời đi. Ngày ngày nó đều ở trong U tuyền, tu
luyện ít nhất sáu canh giờ. Ban ngày khi ở trong động cũng rất ít khi nó ngủ, luôn cố gắng luyện tập thuật biến thân.
Tiểu ngốc của chúng ta đang trong thời kì cố gắng chiến đấu, trường kỳ hăng hái, nay nó đã
có thể duy trì thân thể trong nửa ngày. Hình người của nó đương nhiên
đẹp đến tuyệt luân, trường bào xanh đen phiêu dật, đẹp tựa người trời.
Mái đầu đen như mực, tóc dài như tơ lụa buông xuống, mũi như quỳnh ngọc, sắc môi hồng nhạt nhu nhuận, tựa như đóa hoa mới nở mùa xuân, diễm lệ
tuyệt trần.
Tuy rằng dáng vẻ hắn tuấn mỹ tú sắc khả san(sắc đẹp
ăn thay cơm) như vậy, nhưng hắn không diễm lệ diêm dúa như Tướng Diêu,
mà càng làm cho người ta cảm nhận được một loại khí chất thanh nhã trong trẻo. Hắn cũng không hay mở miệng nói chuyện, luôn luôn lặng lẽ, làm
cho hơi thở quanh người liền càng toát lên vẻ trầm tĩnh như nước. Có khi im lặng ngồi một bên, Hi Chân chỉ nhìn thấy hồng quang trong mắt hắn
thản nhiên lưu chuyển, điềm đạm bình yên, tựa như mã não đỏ tươi, lơ
đãng lại tràn đầy vẻ trầm ổn, đẹp đến lóa mắt.
Mỗi khi Hi Chân thấy bộ dáng này của đại nhân, đều cảm thán thập phần hoài niệm —— đây mới là đại nhân của bọn họ.
Cặp mắt của hắn vẫn mang sắc đỏ như máu, bởi vì không cố ý biến hóa che
dấu, chỉ là thi thoảng hắn cũng sẽ thử chuyển đổi mâu sắc (màu sắc con
ngươi đó). Đương nhiên hắn cũng không chuyển thành lam mâu (mắt xanh
lam) như trên bức họa, hắn thầm nghĩ là người, tất sẽ giống với Linh
Linh, đương nhiên là phải chuyển đôi mắt thành sắc đen ám trầm như Linh
Linh vậy, một đôi con ngươi đen bóng, sâu thẳm giống như hồ nước, sóng
gợn long lanh.
Chỉ là mỗi khi hắn chuyển màu mắt mình thành sắc đen, thì lại có vấn đề xuất hiện.
Hôm đó hắn luyện công mà không tài nào yên lòng nổi, làm thế nào cũng không thể tập trung, chuyển mâu sắc thành màu đen xong liền đi tới đi lui ở
trong động, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vào gương đồng ngắm nghía bộ
dáng của chính mình, lại nhìn ra ngoài động, sau đó...
Càng thêm nôn nóng đi tới đi lui ở trong động.
Hi Chân đương nhiên hiểu rõ, đồ ngốc này lại bắt đầu lên cơn nghiện Linh
Linh rồi đây, hàng tháng nó luôn luôn có vài ngày như vậy (??!! Mọi
người có thấy quen không? ^^), Hi Chân thấy rõ nhưng không thể trách.
Hi Chân hiện tại đang làm quân sư giúp nó tiến hành "Kế hoạch tác chiến để đoạt lại Linh Linh", nàng biết lời mình nói Cốt Đầu vẫn nghe, liền khí
định thần nhàn ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, cũng không sợ nó thừa dịp
nàng chưa chuẩn bị chạy ra bên ngoài.
Cốt Đầu nôn nóng đi tới đi
lui ở trong động cả nửa ngày, đột nhiên đi nhanh tới, cúi đầu, một đôi
con ngươi đen nhánh lạnh lùng trừng mắt nhìn Hi Chân. Ánh mắt hắn dị
thường đậm sắc đen trầm, con ngươi lạnh nhạt lóe lên, dường như đang hỏi Hi Chân: khi nào thì ta mới có thể đi gặp nàng?
Hi Chân còn cố ý giả ngu với nó, cười nói: “Bộ dáng này của đại nhân tuyệt lắm.”
Cốt Đầu trừng lớn mắt nhìn nàng. Nó có chút rầu rĩ, thật nhớ Linh Linh.
Nhưng nó nghĩ, so với nó thì Hi Chân hiểu rõ hơn nhiều lắm, chắc chắn
nàng có thể giúp nó đoạt lại Linh Linh, nghe lời nàng hẳn là chính xác.
Nhưng trong lòng như bị mèo cào vậy, vô cùng, vô cùng, vô cùng muốn gặp
Linh Linh, thật sự rất khó để kiềm chế. Nó liền bực mình trừng mắt nhìn
Hi Chân, mắt đối mắt mũi đối mũi, miệng hé ra: “A, a a a, a...”
Hi Chân: “...” Đại nhân người đừng a, rất phí phạm hình tượng tuyệt mỹ này ~~~
Cốt Đầu khoa tay múa chân, chỉ vào chính mình, hé miệng "A a a", lại chỉ
vào miệng Hi Chân, tiếp tục "A a a". Hi Chân và nó, cứ thế mắt to trừng
mắt nhỏ, ông nói gà bà nói vịt.
Qua nửa ngày, bỗng nhiên Hi Chân mặt mày hớn hở: “Đại nhân, người muốn thuộc hạ dạy người nói chuyện?”
Cốt Đầu cái hiểu cái không, liên tục gật đầu. Nó cũng không biết Bạch
Phượng Hoàng đã rời khỏi, tiểu ngốc nghếch qua mấy ngày bị Bạch Phượng
Hoàng đả kích thật lớn, nó chỉ là một Cốt Đầu ngốc nghếch lại không biết bày tỏ, đánh cũng đánh không lại Bạch Phượng Hoàng. Nó cũng không còn
đến tối lại chuồn qua đó tự mình muốn ăn đòn, liền nắm bắt thời gian,
mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, cố gắng học tập thuật biến thân. Nó còn
muốn học nói chuyện, mong sẽ tới trước mặt Linh Linh với dáng vẻ hoàn
hảo nhất.
Hi Chân cũng vô cùng cao hứng, đại nhân bọn họ có tiến
bộ như vậy nàng thực vui mừng. Nàng cảm động đến rơi nước mắt, nhanh
chóng tha Cốt Đầu tới bên bàn học, nhấn Cốt Đầu ngồi xuống, còn nàng
đứng bên cạnh cong thắt lưng, cầm bút lông viết chữ dạy nó.
Nàng
nghĩ nếu đã dạy nó nói chuyện, tiện thể liền dạy nó viết chữ luôn. Nàng
nhấc bút lông viết trên giấy Tuyên Thành chữ “ta”, chỉ chỉ cái mũi của
mình, sau đó viết chữ “ngươi” ở bên cạnh, lại chỉa chỉa Cốt Đầu.
Nàng đương nhiên sẽ không dạy kiểu nề nếp theo 《Tam tự kinh 》, 《Bách gia
tính 》, bộ sách giáo khoa đầu tiên dạy đám tiểu hài đồng, những từ đầu
tiên nàng dạy đều là những từ dùng trong giao tiếp nói chuyện hang ngày, thí dụ như "ngươi", "ta" "ăn", "uống", "ngủ"... Dạy những thứ này, sát
với cuộc sống thường ngày, tác dụng cũng lớn hơn một chút.
Trước
kia Cốt Đầu thường xuyên viết chữ cùng Linh Linh, cho dù khi Linh Linh
tu đạo rồi vẫn thập phần chăm chỉ, thường vào ban đêm, trước khi đi ngủ
cũng sẽ sao chép kinh thư để tăng cường trí nhớ. Cốt Đầu thường ôm Linh
Linh trên đầu gối, ôm nàng, lẳng lặng ngồi cùng nàng, mùa hè giúp nàng
đuổi muỗi, mùa đông giúp nàng giữ bếp lò. Nó vốn chỉ là một Cốt Đầu luôn im lặng, có khi Linh Linh lặng im viết đến nửa canh giờ nó cũng không
nhàm chán mất kiên nhẫn. Đêm khuya vắng lặng, Linh Linh ngồi trong lòng
nó, dưới ánh đèn dầu loang lổ, vùi đầu sao chép kinh thư. Nó ở ngay bên
cạnh nàng bóc hoa quả, thỉnh thoảng nhét vào miệng Linh Linh đút nàng
nàng.
Nó làm thư đồng cho Linh Linh trong một khoảng thời gian
dài như vậy, mưa dầm thấm đất, chẳng những học được tư thế cầm bút ra
khuôn giống ra dạng, nhiều chữ tuy rằng nó không hiểu nghĩa cũng không
tính biết rõ, nhưng là hình dáng những chứ đó nó cũng nhớ đại khái viết
như thế nào, nên học viết chữ cũng rất nhanh. Hi Chân viết một từng chữ
từng chữ một liền khoa tay múa chân nói cho nó ý nghĩa, nó nhấc bút lên, chỉ cần viết chữ kia từ một hai lần mà đã bắt đầu giống khuôn giống
dạng.
Hi Chân viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, Cốt Đầu học theo vị lão sư này cũng liền học được cách viết chữ nhỏ xinh đẹp. =. =(cái icon này là của tác giả nghen)
Chỉ là dòng chữ nhỏ xinh đẹp này của
nó, xinh đẹp mà cũng thập phần đặc sắc. Chữ nó xinh đẹp nhưng lại không
có chút nữ khí nào, đẹp đẽ mà không mất đi bút lực mạnh mẽ của nam tử
hành thư (ý nói là sức tay của nam khi viết thư pháp), viết chữ cũng
mang dáng vẻ bút lực cao ngất, vừa nhu vừa cương, nét chữ tà mị lại
phiêu dật, mạnh mẽ xinh đẹp tuyệt trần, thập phần đại khí phóng khoáng.
Chỉ là khi nó học nói lại học thập phần gian nan. Cứ thử nghĩ một tiểu hài
tử bốn năm tuổi học vỡ lòng, bọn chúng từ nhỏ đi theo người thân, nghe
bọn họ nói chuyện, lớn lên vài tuổi cũng sẽ có thể nói phần bập bẹ.
Nhưng trước kia Cốt Đầu nó không có lỗ tai, chỉ có thể dựa vào tần số
sóng âm để phán đoán thanh âm, cũng không biết kia chữ đọc lên sẽ phát
ra thanh âm như thế nào, kinh nghiệm của nó ngay cả một tiểu hài tử bốn
năm tuổi cũng không bằng.
Hi Chân đọc từng chữ từng chữ một cho
nó nghe, nó ngồi cạnh bàn học, thẳng thắt lưng, nghiêng đầu cẩn thận
nghe, thần thái tựa như tiểu hài tử mới tới học đường học lớp vỡ lòng,
khi nghe được còn thật sự vui vẻ, ánh mắt lóe sáng, cũng mở miệng ra, cố hết sức học phát ra âm thanh, cố gắng luyện tập phát âm.
Hi Chân cũng không thể bổ đầu Cốt Đầu ra xem rốt cục đầu óc nó đã phát triển
đến mức nào, nhưng thật sự tiểu ngốc học mọi thứ không hề chậm, nó lại
thập phần khắc khổ cố gắng, chỉ dùng thời gian hơn mười ngày liền đem
nhớ kỹ một vài câu cơ bản, học nói rồi lại nói.
Mấy ngày nay mỗi
khi tới đêm khuya Cốt Đầu đều ngâm mình trong nước suối U tuyền, ra sức
tu luyện, ban ngày lại học nói theo Hi Chân ngay tại trong động.
Hôm nay, Hi Chân ở trong động, dạy nó một lúc lâu, nói đến miệng khô lưỡi
khô, liền bưng trà cúi đầu uống, Cốt Đầu ngốc ngốc không nói được một
lời đành ngồi im trước bàn học. Nó đại để muốn hỏi Hi Chân cách phát âm
như thế nào, cặp huyết đồng đỏ au lóe sáng, nghiêng đầu suy tư về việc
phải biểu đạt như thế nào, bộ dáng kia thực sự vài phần đáng yêu.
Hi Chân không nhịn được cười hắn, bỗng nhiên hắn liền ôm Hi Chân vào trong lòng, đi tới bên giường, sau đó cả người đổ lên giường, ôm Hi Chân đầu
dựa đầu, nhắm mắt lại. Làm ra vẻ “ngủ”.
Mặt Hi Chân thoắt cái
hồng rực, ta nói này đại nhân, người đừng đột nhiên ôm chặt ta rồi nằm
lên giường như thế được không, ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân đó, người
chú ý chút được không?!
Nàng đỏ rực cả mặt, ba chân bốn cẳng muốn đứng lên cách xa khỏi Cốt Đầu, đứng bên giường nói với hắn: “Đại nhân,
trước kia không phải ta đã đã dạy người rồi sao, cái này gọi là "ngủ".”
Ánh mắt Cốt Đầu mơ hồ: “Toái, thấy... Toái thấy...” (xin lỗi nhưng đoạn này ta cũng chịu, không biết ổng nói gì luôn =. =)
Hi Chân đen mặt: “Ôi chao, đại nhân của ta à, trước tiên người cũng phải uốn lưỡi nói cho rõ rang ra chứ.”
Nàng hé miệng, lộ ra đầu lưỡi cho Cốt Đầu xem cách phát âm. Đầu lưỡi để ở
trên răng nanh, sau vòm họng, uốn cong…, cố gắng cho Cốt Đầu thấy rõ
ràng đầu lưỡi chuyển động như thế nào. Đồ ngốc Cốt Đầu này liền nhanh
chóng ngồi xuống học theo, cố gắng cuốn cuốn đầu lưỡi giống như Hi Chân: “Toái... Toái thấy...”
Hắn chỉ chỉ chính mình lại chỉ chỉ Hi
Chân, huơ tay múa chân: “Oa, ni, toái thấy...”(ta, ngươi, ngủ cùng… mãi
mới hiểu, ổng ngọng ạ ==””)
Hắn đọc nhấn từng chữ không rõ ràng,
phát âm lại thường xuyên cắn phải lưỡi, lời nói lắp ba lắp bắp giống y
như người nói ngọng. Hi Chân không nói gì nửa ngày. Nàng cố gắng đoán ý
tứ tiểu ngốc muốn biểu đạt: “Đại nhân, ý người là muốn nói, chúng ta
cùng nhau ngủ?”
Cốt Đầu thập phần cao hứng, liền tự học theo từng chữ: “Oa sao... Di khởi... Toái... Thấy...?”
Hi Chân lại đoán: “Ngươi cùng ta ngủ?” (chỗ này là Hi Chân đọc theo Cốt Đầu, với lại trong tiếng Hán chỉ có ta- ngươi thôi nhé)
Ánh mắt Cốt Đầu liền hơi mơ hồ rồi. Tại sao lại không thể nói giống như nàng? Phải nói thế nào mới đúng?
Hắn vẫn cố học theo: “Ni hách oa toái... Thấy...”
Mỗi khi hắn nói đến từ “ngủ”, nó sẽ nghiến răng một chút, thường cuốn đầu
lưỡi lại, sau đó lại duỗi thẳng phun ra, kết quả vẫn cứ là âm "sui" như
cũ.
Hi Chân yên lặng xoay đầu khổ sở oán thầm. Ta nói này đại
nhân, trước tiên người vẫn nên học phát âm từng chữ một cho chuẩn rồi
mới ghép lại thành câu có được không? Đừng có mà chưa biết đi đã muốn
học chạy!
Cốt Đầu mới không thèm quan tâm nàng, hắn cảm thấy có
vẻ đã nói đúng rồi, bản thân liền vui vẻ lặp lại mấy lần, sau đó lại
nhảy từ trên giường xuống dưới đất kéo Hi Chân ra sau bình phong, đứng ở trước dục dũng giữ chặt tay Hi Chân, bộ dáng dường như thật sự sẽ cởi
quần áo nàng. (@@””” nà ní??????)
Hi Chân sợ tới mức nhanh chóng
giơ hai tay gắt gao che cổ áo lại, nhanh chóng lui ra sau, mặt nghẹn đỏ
bừng: “Đại nhân, không cần làm mẫu cho ta đâu, ta biết… ta biết, tắm
rửa... Đại nhân, cái này gọi là "tẩy, tắm". Cùng ta tắm rửa...”
Hôm nay, Cốt Đầu học được hai câu nói như vầy:
“Hách oa toái thấy...”
“Hách oa tây tìm...”
Nó vô cùng vui vẻ, lăn qua lộn lại nói tới nói lui, nói suốt cả nửa ngày
nó cũng không nề hà, càng không có ý muốn dừng lại. Chỉ khổ lỗ tai Hi
Chân nghe nhiều tới mức mọc kén, thái dương còn chưa xuống núi đã đuổi
tên ngốc này ra khỏi động, bắt nó nhanh chóng chạy đi tu luyện. Ở bên
ngoài động nó vẫn còn lớn tiếng nói vọng vào trong “Hách oa toái thấy... Hách oa tây tìm...”