Ngày hôm sau, khi ăn xong bữa trưa, Bạch Phượng Hoàng liền mang bình Thu Yêu bên trong có chứa Cốt Đầu đi theo.
Đầu tiên, hắn trở về Phượng Lân Châu Tây Hải một chuyến, định tìm cho Linh Linh mấy khỏa linh đan.
Còn nhớ đợt trước khi ở phủ nha Tuyền Châu, Linh Linh đã bị Cốt Đầu hút rất nhiều nguyên khí, dạo này thường xuyên có cảm giác mỏi mệt vô lực, khôi phục cũng rất chậm. Hắn vốn cũng muốn độ chút nguyên khí cho Linh Linh, nhưng bản thân lại là Hỏa thần, còn Linh Linh vốn là Hải xà, ngay cả ba hồn bảy vía cũng mang mệnh thủy. Nếu hắn trực tiếp độ cho Linh Linh
nguyên khí, mặc dù có thể nhất thời chữa khỏi bệnh trạng cho nàng, nhưng suy cho cùng thì hai bọn họ có nguyên khí đối ngược nhau, thủy hỏa bất
dung, nếu sau này bị phản phệ cũng là phiền phức lớn.
Mà Tây Hải
có đủ các loại tiên tử Hải tộc, giống Linh Linh đều là các sinh vật mệnh thủy. Cho nên khi hắn vừa trở lại Thần Phượng điện tại Phượng Lân Châu, liền lập tức gọi một tên thủ hạ có địa vị cao trong Hải tộc, da mặt dày đòi nàng cho mấy khỏa nguyên đan.
Châu chủ mở miệng hỏi mình
muốn xin vài thứ, đương nhiên kẻ làm thủ hạ như vị tiên tử kia quả thực
vô cùng thụ sủng nhược kinh, không nói hai lời liền lấy ra ba khỏa
nguyên đan bản thân dùng nguyên khí tinh luyện dâng lên.
Bạch
Phượng Hoàng suy tư nhìn mấy khỏa nguyên đan trong lòng bàn tay, cảm
thấy căn bản là không đủ, lại gọi thêm một vị tiên tử khác tiến vào. Hai vị tiên tử này bình thường cũng luôn vì Bạch Phượng Hoàng mà tranh
giành tình cảm. Tuy rằng Châu chủ sớm đã có vị hôn thê, nhưng trong Tứ
hải bát hoang vẫn luôn có rất nhiều những vị tiên tử khác mong chờ hắn—— cho dù không thể làm chính phi của người, chỉ cầu được là một vị phi tử bình thường không có tiếng tăm gì trong hậu cung đông đúc, cùng người
trăm năm hảo hợp, cũng đã là thiên đại vinh hạnh mỹ mãn.
Vị tiên
tử được kêu vào sau kia nhìn thấy ba khỏa nguyên đan trong lòng bàn tay
Bạch Phượng Hoàng. Tên khốn này cũng không biết là cố ý hay không cố ý
mà cố tình làm cho nàng nhìn thấy, làm nàng ta lập tức liền nổi lên ghen tị mãnh liệt, hung hăng cắn răng một cái, mặc kệ bất cứ giá nào, dùng
hơn phân nửa nguyên khí tinh luyện ra năm khỏa nguyên đan.
Trong
thoáng chốc khuôn mặt nàng bỗng trở nên uể oải, lần này chỉ sợ muốn
dưỡng tốt trở lại cũng phải cần khoảng năm tháng. Nhưng khi nàng nhìn
thấy kẻ đối diện sắc mặt khó coi nhìn mình, trong lòng lại trở nên vừa
thông suốt đắc thắng lại vừa thống khoái thư sướng.
Bạch Phượng
Hoàng thản nhiên khen ngợi nàng hai câu vô tư, một chút thành ý cũng
không có, làm vị tiên tử đầu tiên đi vào nhất thời hận đến nghiến răng
nghiến lợi. Bạch Phượng Hoàng chưa từng đặt những đấu đá gay gắt của các nàng vào trong lòng, hắn còn đang mải suy nghĩ về tám khỏa nguyên đan,
cảm thấy đại để đã đủ, liền trực tiếp nuốt xuống toàn bộ, hóa thành một
đoàn nguyên khí đặt trong đan điền, dự định khi trở về sẽ trực tiếp
miệng đối miệng độ cho Linh Linh.
Tên xấu xa này tâm hoài bất
quỹ, lúc nào cũng đều muốn ăn vụng đậu hủ. Trong lòng hắn nghĩ đến vui
vẻ sung sướng, lại mang theo Cốt Đầu, đằng vân hướng thiên đình bay đi.
Hắn lần này lại bỏ lại Linh Linh trở về thiên đình, tất nhiên là có chút chuyện quan trọng cần để Thượng Đế xác nhận.
Năm đó, cũng là mấy ngàn năm về trước, khoảng một trăm năm sau khi Cộng
Công húc đổ Bất Chu Sơn, khi ấy, Bạch Phượng Hoàng tuổi còn thực trẻ,
vẫn chỉ là một tiểu tử lông cánh còn chưa mọc đủ.
Đến một ngày,
hắn cùng với Thượng Đế - cái lão già không đứng đắn, vụng trộm sau lưng
nương nương chạy tới Nguyệt cung đùa giỡn Hằng Nga tiên tử, thuận tiện
đòi Hằng Nga tiên tử cho uống rượu hoa quế. Hai kẻ bọn họ ngồi trên thềm đá Nguyệt cung, uống say tới mức ngã chỏng vó mơ mơ màng màng. Mà
Thượng Đế cũng không khép chặt cái mồm, liền nói với hắn về chuyện cũ
một trăm năm về trước.
Toàn bộ lời nói của Thượng Đế khi ấy Bạch
Phượng Hoàng cũng không nhớ quá rõ ràng, nhưng nội dung đại để là, năm
trong trận chiến Bất Chu Sơn, hung thần Tướng Diêu đã chạy trốn. Mà ở
trăm năm về trước, khi hắn bị Thần Long tộc tìm được, tất cả hợp sức tru sát hắn, nhưng cũng chỉ bị hủy đi thân thể, nguyên thần vẫn toàn vẹn,
tựa hồ là ý muốn của tổ tiên Thần Long tộc trong Khứ Hồi —— Thủy Nữ.
Thủy Nữ còn từng mang nguyên thần Tướng Diêu đi lên thiên đình tìm bệ
hạ, thỉnh cầu Thượng Đế cho phép nàng lưu lại nguyên thần Tướng Diêu, vì hắn trọng tố* thần thân, thu làm thuộc hạ cho mình dùng.
*Trọng tố: Tái tạo, làm lại. Ở đây có nghĩa là tái tạo lại thân thể của thần cho Tướng Diêu
Hắn lúc ấy mơ mơ màng màng ngẩng mặt nằm trên thềm đá, còn rất bất mãn nói
Thượng Đế bệ hạ chỉ sợ là đã thả hổ về rừng, ngày sau hậu hoạn vô cùng,
nhưng Thượng Đế lại nói cái này thật sự là bất đắc dĩ.
Thượng Đế
nói, Thủy Nữ lặng yên ở trong Khứ Hồi mấy vạn năm, nguyên bản vẫn tường
an vô sự. Chỉ là từ trăm năm trước Cộng Công húc đổ Bất Chu Sơn, khiến
thiên địa nghiêng ngả, nước trong Dao Trì chảy ngược xuống Khứ Hồi. Khứ
Hồi vốn yên lặng mấy vạn năm, nay nước biển nổi sóng, năm tòa thần sơn
cũng cuốn theo dòng nước mà trôi đi. Năm tòa thần sơn này tuổi thọ đã
hơn mười vạn năm, xuất hiện từ thời Thái Cổ - thời kì hai vị thần đế ——
'Thúc' và 'Hốt', dùng để phong ấn Hỗn độn ác thú Thái Cổ trong Thú tộc
tiên trận. Nay thần sơn phát sinh dị động, trận pháp phong ấn Thú tộc
Hỗn Độn cũng bởi vậy mà sinh ra vết nứt, mấy trăm năm qua vẫn phải dựa
vào Thủy Nữ lấy thần lực hàn gắn trận pháp. Ngay cả Thủy Nữ thân là đệ
tử Thúc đế, nữ thần Thái Cổ, năng lực tất nhiên là mấy kẻ hậu bối như
bọn họ không thể so với, mấy trăm năm qua thần lực cũng đã hao mòn gần
hết sắp chống đỡ không nổi, phải tìm giúp đỡ. Tướng Diêu giỏi khống
thủy, đúng là kẻ thích hợp nhất. Nếu có thể lấy thủy tinh hoa trong Khứ
Hồi trọng tố thần thân cho hắn, năng lực của hắn so với ngày xưa chỉ có
thể càng mạnh hơn mấy lần, đương nhiên có thể thay thế nàng trấn giữ Ngũ Thần trận.
Sau này Bạch Phượng Hoàng vô tình nhớ tới chuyện này, còn từng phái thủ hạ đi Khứ Hồi tìm hiểu, cũng chưa từng nghe nói đến
việc Khứ Hồi có liên quan tới kẻ nào tên là 'Tướng Diêu'. Hắn còn tưởng
là Thủy Nữ cho dù trọng tố thần thân Tướng Diêu làm hắn sống lại, cũng
đã làm cho hắn tên tuổi mới và thân phận mới, xem như từ nay về sau
không còn quan hệ với kiếp trước, lại thêm Thượng Đế đối với việc này
không hề đề cập tới, hắn liền không để mấy chuyện rối rắm này trong
lòng.
Mà nay hắn nghe được từ chỗ Hư Ngụy rằng Tướng Diêu thế
nhưng lại lấy tên tuổi thật sự mà hiện diện nơi nhân thế, hơn nữa còn
từng xuất hiện trong mấy năm cuộc đời Linh Linh. Hắn rất là để ý, sợ tên đáng ghét đó vì báo thù chuyện năm đó sẽ làm chuyện không tốt với Linh
Linh, liền vội vàng chạy về Thiên giới muốn tìm Thượng Đế hỏi lại thật
cẩn thận.
Hắn trở lại Nam Hỏa cung truyền gọi tiên quan cấp dưới
đi Lăng Tiêu cung hỏi rõ xem hiện tại Thượng Đế đang ở đâu. Đợi đến khi
tiểu tiên quan trở về hồi báo, hắn nghe xong, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thượng Đế lớn tuổi rồi mà vẫn không nên nết, nghe nói là lại lặng lẽ chạy tới
đùa giỡn Hằng Nga tiên tử, hôm sau lại vừa vặn bị nương nương bắt được,
lúc này đang bị phạt quỳ ở trên Tru Tiên đài*, quỳ được một khắc liền
đánh xuống một đạo thần lôi. (đọc đoạn này thấy khổ thân Thượng Đế ghê
^&^)
*Chắc mọi người ai hay xem phim Trung Quốc về thần tiên
ma quái cũng biết nhỉ, Tru Tiên đài nổi tiếng là bờ vực thẳm trên tiên
giới, người phàm nhảy xuống từ đây sẽ thịt nát xương tan, hôi phi yên
diệt biến mất khỏi thế gian ngay tức khắc. Thần tiên cũng chẳng khá hơn
gì, đứng ở trên bờ sẽ bị gió lạnh nơi đây cứa rách linh hồn chân nguyên, nhảy xuống, nhẹ thì mất đi tiên thể, rơi xuống phàm trần, phải chịu 9
kiếp trừng phạt mới có thể trở về tiên giới, nặng thì hồn phi phách tán, đã thế lại còn bị tra tấn trong đau đớn một cách từ từ, dễ dàng nhập
ma. Nói chung thì đây là nơi tra tấn và trừng phạt những tội lỗi nặng
nhất của tiên nhân trên tiên giới.
Bạch Phượng Hoàng nghĩ lúc này chắc không nên đi qua quấy rầy nhã hứng của hai vị ấy, chỉ đành ngồi ở
trong Nam Hỏa cung chờ đợi.
Hắn vốn đã đáp ứng Linh Linh chỉ đi
nửa ngày rồi sẽ trở về, trở lại cùng nàng dùng bữa tối. Vậy mà lần này,
ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đã thấy sắc mặt trời đỏ sậm
đang lặn xuống phía tây. Mão Nhật tinh quân đã chuẩn bị dẹp đường hồi
phủ, ráng chiều tà nhuốm khắp bầu trời thiên đình, ắt hẳn nhân gian cũng đã khói bếp nổi lên bốn phía. Hắn chỉ sợ sẽ về muộn, đành dùng mây
trắng truyền một phong thư cho Linh Linh, nói rằng hắn còn có việc tối
nay mới trở về được, bảo nàng dùng bữa trước, không cần chờ hắn.
Một mình dùng xong bữa tối, Bạch Phượng Hoàng lại đi ra phía sau điện tắm
rửa, xong lại thay một bộ nguyệt bạch cẩm bào mềm mại thoải mái đi ra.
Hắn mặc một bộ cẩm y màu tím, quý khí bức người, vạt áo dài màu nguyệt
bạch, thế nhưng cũng có một kiểu phong vị xuất trần đặc biệt.
Lúc này sắc trời đã tối sẫm lại, trong điện thắp sáng bằng hàng ngàn viên
dạ minh châu rực rỡ như ban ngày. Hắn lại truyền tiên quan cấp dưới đến
hỏi một phen, ai dè Thượng Đế và Dương Hồi nương nương vẫn như cũ nhã
hứng tràn trề, làm tên ngu ngốc này một mặt trong lòng nhớ nhung Linh
Linh, một mặt chỉ đành trông mong chờ đợi ở trong cung.
Hắn ngồi ở ghế, rảnh rỗi liền lôi Bạch Cốt Tinh đi ra nghịch. Hắn đề Cốt Đầu đi ra đương nhiên không phải vì việc này có liên quan gì tới Cốt Đầu, mà là
vì đề phòng đồ ngốc này thừa dịp hắn không để ý chạy đi tìm Linh Linh.
Cốt Đầu từ trong bình Thu Yêu chui ra ngã chổng vó trên mặt đất, vừa đứng
lên đã muốn chạy. Bạch Phượng Hoàng chậm rãi nâng tay, đánh ra một đoàn
quang mang vây khốn nó. Cốt Đầu đánh thì đánh không lại hắn, chạy cũng
chạy không được, nếu đổi thành hắc bào yêu quái ngu ngốc kia thì nó đã
sớm phát cuồng cường ngạnh phá vỡ kết giới. Nhưng tính cách nó cũng
không tồi, không ngu ngốc, đơn giản hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái,
khoanh chân ngồi trên mặt đất tìm cách lấy lại sức.
Bạch Phượng
Hoàng đang muốn mở miệng châm chọc nó, bỗng ngoài điện lại vang lên
giọng nói lo lắng của tiên quan: "Công chúa, thần tôn thật sự chưa từng
hồi cung mà..."
Bạch Phượng Hoàng vội vàng phẩy tay áo một cái,
dùng kình lực đem Cốt Đầu quét ra sau, vừa đúng lúc đại công chúa Thần
Long tộc nhấc chân xông thẳng vào, quả nhiên thấy Bạch Phượng Hoàng đang nhàn nhã nằm nghiêng trên bảo tọa, chiết phiến để ngang cằm, mắt phượng nheo lại lười biếng nhìn nàng.
Nàng hừ lạnh một tiếng, Bạch Phượng Hoàng tên khốn này hồi cung thế nhưng lại gạt nàng, may mà nàng có người ở bên Thượng Đế!
Long Thấm nhấc làn váy dài tha thướt lại phiền phức tiến vào trong điện, lại cũng không đem bất mãn nói thẳng ra, bước chân nhẹ nhàng lay động tiến
tới: "Ngọc lang, ngươi đây là làm sao vậy, không muốn nhìn thấy ta sao?
Ta có chỗ nào không tốt ngươi nói cho ta biết nha nói cho ta biết nha
nói cho ta biết nha ngươi phải nói cho ta biết nha?!"
Nàng thật
giống như cơn gió nhẹ vũ động bay lên, nhào vào lồng ngực Bạch Phượng
Hoàng, kéo kéo vạt áo hắn lại lay lay hắn thật lực, khóc đến lê hoa mang vũ điềm đạm đáng yêu. Bạch Phượng Hoàng thản nhiên đẩy nàng ra: "Nếu đã nói bản tôn không ở đây, ngươi còn dám tự tiện xông vào là sao?"
Thần sắc Bạch Phượng Hoàng lạnh như băng, tên xấu xa này từ trước tới nay hỉ nộ vô thường, âm tình bất định. Khi hắn vui vẻ sẽ nguyện ý sủng ngươi
hết mực, đó là nhu tình mật ý nói cười, oanh oanh yến yến ngọt ngọt ngào ngào, nhưng đến lúc vô tình, tên khốn này lạnh còn hơn cả bang Bắc Cực. Mấy trăm năm nay Long Thấm đã chịu đủ đãi ngộ lạnh lùng này, cũng đã
tôi luyện được da mặt dày tựa như tường thành vậy. Nàng môi đỏ mọng khẽ
mở, ngây thơ làm nũng: "Người ta nhớ ngươi thôi."
Một lần nữa
nàng lại mềm mại uốn éo đi tới đẩy ngã hắn, chủ động dâng lên môi đỏ
mọng kiều diễm. Kỹ thuật hôn môi của nàng sau khi trải qua khóa trường
kỳ huấn luyện của vị cao thủ tình trường Bạch Phượng Hoàng cũng đã trở
nên rất là nổi tiếng, lô hỏa thuần thanh, cái lưỡi thơm tho mềm mại,
linh hoạt trắng mịn, có thể hôn nam nhân đến dục, tiên, dục, tử.
Bạch Phượng Hoàng nằm ngửa ở trên tọa ỷ rộng rãi, chậm rãi nhướng mắt, cái
người đã mang hết mọi chiêu thức quyến rũ, luôn không có biện pháp tránh khỏi sự bám dính của nàng, bị đẩy ra.
Long Thấm không thuận theo: "Ngọc lang Ngọc lang, ngươi đã lâu rồi chưa yêu ta ..."
Trời đất chứng giám, thực ra Long Thấm không phải là đại sắc nữ hoặc là lâu
không được thỏa mãn mà biến thành cơ khát thèm thuồng như sói như hổ, mà là một nữ nhân ở rất nhiều thời điểm cần nam nhân dùng hành động đến
chứng minh hắn vẫn đang có hứng thú với mình... Được rồi, cho dù là tính thú cũng được! Nàng muốn, bất cứ giá nào.
Bạch Phượng Hoàng cho dù thực sự vô tâm tình, nhưng tối nay, nàng cũng quyết không đạt được mục đích không bỏ qua.
Nàng thản nhiên nở một nụ cười, mềm mại đẩy Bạch Phượng Hoàng ra, tựa như
biến thành một con Phượng Hoàng giương cánh, váy bay lên lộ ra một thân
thể tuyệt đẹp xoay tròn, lui tới chính giữa đại điện, vỗ tay một tiếng,
đại điện vốn sáng sủa đột nhiên tối xuống, ngọn đèn trở nên mê ly mộng
ảo. Nàng dựng thẳng ngón tay thon dài trắng nõn được tô sơn đỏ chót, đặt lên đôi môi no đủ mọng nước, ý bảo hắn: "Hứ... Không được nói chuyện."
Ánh mắt của nàng quyến rũ xinh đẹp đến cực điểm, đột nhiên cởi ra váy ngoài thục nữ, liền lộ thân hình bên trong với vũ y đủ để làm nam nhân khắp
thiên hạ nhất tề phun máu mũi.
Nàng đeo lắc chân, trên cái gáy
tuyết trắng là vòng cổ mã não làm nổi bật lên da thịt như ngọc của nàng, trên thân chỉ mặc duy nhất một tà áo mảnh che đi hai khỏa ngực căng
tròn, phía dưới mặc váy dài đồng sắc mỏng tang, nhìn thì tưởng bình
thường, chỉ là ở phía bên trái, xẻ một đường dài trực tiếp lên đến đùi.
Đường cong cao ngất no đủ kia (ngực), vòng eo tinh tế mềm mại, cặp đùi đẹp
thon dài thẳng tắp, quả thực là dáng người ma quỷ, da thịt nõn nà tinh
tế, trắng nõn mềm mại dưới ánh đèn mờ mịt mông lung lại lộ ra sắc thái
màu phấn hồng tràn ngập mùi vị sắc dục. Bạch Phượng Hoàng có nheo lại
mắt một chút, nàng liền hướng tới tân khách duy nhất trên thượng ỷ gửi
một nụ hôn gió, hai chân trắng tuyết mảnh khảnh dẫm trên thảm màu đỏ
hồng, dáng người mạn diệu thướt tha uyển chuyển xoay tròn nhanh nhẹn múa vũ, tựa như muốn bày hết mọi vẻ diễm mị cho người.
Thân mình Bạch Phượng Hoàng chậm rãi dựa ra sau, tựa trên lưng ghế dựa xem xong điệu nhảy, liền vẫy tay: "Long nhi, lại đây."
Long Thấm ngay lập tức bay đến, tựa như một con bướm rực rỡ bay vào tron
ngực hắn, ánh mắt nóng bỏng rực sáng chờ mong hắn ca ngợi khen thưởng.
Bạch Phượng Hoàng ôn nhu vỗ vỗ mặt nàng: "Trở về tắm rửa đi ngủ đi."
Long Thấm hộc máu, muội muội ngươi, thực muốn đả kích lòng tự tin của lão tử đến mức này sao?
Nàng vốn cũng có chút hoài nghi Bạch Phượng Hoàng tên xấu xa này có người khác, lại không nghĩ ra là ai.
Ngày trước bởi vì tam muội chết thảm, Bạch Phượng Hoàng hắn đại để cũng sinh ra một chút loại tình cảm áy náy hối hận, từ đó liền thu lại chút phong lưu lang thang, tính tình cũng thành thật hơn. Tuy rằng đánh chết cái
nết không chừa, ngẫu nhiên cũng sẽ vui đùa, gặp dịp thì chơi với vài
nàng tiên nữ, thả rông con ngựa (nghe đến câu chửi “Đồ ngựa giống”
chưa?), bất quá cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Từ lúc nàng và Bạch
Phượng Hoàng định ra hôn sự tới nay, nàng dám khẳng định từ đó về sau
Bạch Phượng Hoàng cũng chỉ có một nữ nhân là nàng, nhưng mà... Từ sau
khi hắn xuất quan, hắn trở nên thật không bình thường.
Nàng nghĩ
tới việc Bạch Phượng Hoàng đi tới nhân gian, tuy rằng lòng có nghi hoặc, lại cảm thấy nữ tử nhân gian, có thể có được mấy nữ tử có mỹ mạo mà so
được với nhóm tiên tử thiên đình? Chỉ riêng làn da hạng nhất của nàng đã không thể so sánh cùng rồi! Bạch Phượng Hoàng ở Thiên giới không tìm
được đồ tốt, mà lại đâm đầu tìm ở nhân gian? Quả thực vô lý.
Nàng nghĩ tới một khả năng khác: "Ngươi lẽ nào là... Không được?"
Nam tử ai cũng không thể khiêu khích nghi ngờ về vấn đề này được, Bạch
Phượng Hoàng quả nhiên giận tái mặt: "Ngươi thật muốn thử?"
Long Thấm ngạo nghễ ngẩng cằm: "Ta chỉ sợ là ngươi không được!"
Bạch Phượng Hoàng rồi đột nhiên tóm lấy nàng vào trong lòng, lạnh lùng nheo
lại mắt ngoan độc nói: "Đợi cho đến lúc cầu xin đi, hôm nay là ngươi tự
mình muốn chết!"
Long Thấm khẽ vẫy hương khăn đảo qua chóp mũi hắn: "Ai nha đến thôi, quan nhân..."
Vì thế, đêm này, Bạch Cốt Tinh ở ngay phía sau rèm thực không tự nguyện bị bắt nhìn một hồi đông cung tuồng so với đánh giặc còn kịch liệt dũng
mãnh hơn, ánh mắt nó vẫn vô cùng thuần khiết lại mê mang...