Linh Linh sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay nó, vẻ mặt nghiêm túc: "Cốt Đầu thúc thúc, khai (mở) mả sẽ bị đuổi đánh đó!"
Lúc trước Cốt Đầu cũng từng một lần muốn khai mả ăn xác, kết quả còn chưa
kịp làm gì đã bị lão nhân trông coi bãi tha ma phát hiện, bọn họ bị một
đám thôn dân giơ cây đuốc đuổi theo quá nửa đêm, Linh Linh bởi vậy cũng
không biết nó lấy xác người chết là muốn làm cái gì, nếu nàng biết Cốt
Đầu lấy xác người là muốn ăn thi thể, chỉ sợ có thể bị dọa ngất xỉu đi.
Cốt Đầu nghe không hiểu nàng nói cái gì, nhưng ý tứ của nàng nó tương đối
hiểu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại tiếp tục nhắm mắt tu hành.
Cốt Đầu không có cảm giác rét lạnh, khi tuyết mịn từ trên trời phiêu phiêu
rơi xuống nó có phát hiện, nhưng nó đang mải mê tu luyện nên cũng chẳng
thèm để ý. Nhưng không có nghĩa là Bạch Tiểu Linh cũng thế, nàng ồn ào
đòi đi về. Cốt Đầu lưu luyến nhìn về cái mả của người phụ nữ có thai,
ngóng rồi lại ngóng, rốt cuộc ôm lấy Linh Linh trở về sơn động bọn họ
đang cư ngụ.
Cốt Đầu có tâm mang Linh Linh rời xa cha mẹ nàng, đó là
tìm cách đi xa nhất có thể, bọn họ vài năm này một đường hướng nam, đến
mùa đông này, đã muốn cách xa phố huyện thành thị đông đúc đó đến mấy
vạn dặm.
Bọn họ hiện tại ở trong sơn động này cũng là do Cốt Đầu cướp được của một con hổ tinh, sơn động được bố trí chắc là của giống cái,
trong động có cái giường lông mềm mại, thậm chí giữa động còn cái ấm lô ( lò sưởi).
Cốt Đầu tuy rằng không có cảm giác rét lạnh, nhưng nó cũng biết Linh Linh chịu không nổi, cho nên khi vào mùa đông năm thứ nhất,
thời tiết vừa trở lạnh, cũng không biết nó trộm từ nơi nào đến đây nào
chăn bông nào áo bông để chống rét. khi Linh Linh đang ngủ liền đem nàng trước sau bọc kín, trong ba tầng ngoài ba tầng. Tên ngốc này không hiểu cách trải chăn trải chiếu, sau cùng lại vẫn là Linh Linh đã từng xem
qua cách mẫu thân trải giường, mang theo chăn bông nó kiếm được trải
trên mặt đất, trải mấy tầng thật dày, mặt trên lại trải thêm một lớp da
hổ, làm thành giường ngủ của bọn họ.
Ngoài ra còn có thể nhìn thấy
một ít đồ dùng chuẩn bị cho cuộc sống sinh hoạt ngày thường, bàn ghế bát ăn bồn rửa mặt… đầy đủ mọi thứ, càng đi sâu vào bên trong động, theo
thời gian Cốt Đầu lần lượt đi ra ngoài, càng ngày càng nhiều thêm những
thứ gì đó bị nó nhồi vào sơn động, bố trí nơi này... Tựa như một ngôi
nhà chân chính.
Chính là cả hai đều không biết, cũng không thể nấu
cơm, thành ra cái đống bát đũa nồi niêu xoong chảo bị Cốt Đầu trộm về
vẫn bị vô dụng bỏ sang bên, bị quăng trong góc động giống như mớ sắt
vụn.
Một hôm cũng chẳng biết Cốt Đầu vừa đi trộm ở đâu về, tối hôm đó nó bê về động một cái bồn tắm khổng lồ cho Linh Linh dùng, cũng không
biết là nó ở chỗ nào nhìn lén người lớn tắm rửa cho tiểu hài tử, nó
khiêng bồn tắm trở về không nói hai lời liền nhấn Linh Linh vào bồn nước lạnh để tẩy rửa, lạnh đến mức nàng vừa khóc vừa nháo, hắt xì liên tục,
lúc này mới biết tắm rửa hóa ra còn cần nước ấm?
Mấy ngày nay nó vui
thích nhất việc tắm rửa cho Linh Linh, đem nàng tẩy rửa cả người thơm
ngào ngạt, dùng khăn da hổ quấn nàng thật kỹ, bế lên giường, xem Linh
Linh ở trên giường tới tới lui lui, vui vẻ lăn lộn, nó đặc biệt thích.
Bạch Tiểu Linh đã là một đại cô nương tám tuổi. Tuy vài năm qua cả người vẫn không dài ra được bao nhiêu, vẫn là bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng
chỉ số thông minh của nàng vẫn cao lên ít nhiều. Nàng yêu cầu Cốt Đầu để mình tự mặc quần áo, đồng thời bắt Cốt Đầu cũng phải mặc áo bông. Cốt
Đầu cũng nghe lời nàng, đem chính mình mặc tới mấy tầng áo dày cộm, như
vậy ôm Linh Linh nàng cảm giác thoải mái hơn một ít.
Nó cũng phát
giác Linh Linh không thích cơ thể nó không thỏa mãn nhu cầu của thời
tiết, mùa hè thì không mát, hơn nữa đến mùa đông, một thân Cốt Đầu lại
toàn xương lạnh lẽo, Linh Linh liền kháng cự không cho nó ôm. Cốt Đầu
chỉ có thể mặc vào vài tầng quần áo, ở hỏa lò giữ nướng thân mình ấm áp, rồi vui vẻ lại xông tới ôm nàng cùng nhau chui vào ổ chăn.
Dạo gần
đây nó muốn đào thi thể người chết lên xem cũng không phải không có đạo
lý, nó muốn thử xem nếu bọc lên người lớp da của nhân loại thì sẽ như
thế nào, đây là chuyện bình thường khi Bạch Cốt Tinh đã tu luyện đến một giai đoạn nhất định, đáng thương thay tên ngốc Cốt Đầu này giá trị chỉ
số thông minh thật quá thấp, tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng, kẻ có hơn một ngàn năm đạo hạnh hồ ly tinh so với nó chỉ nhất chiêu liền
mất mạng, mấy ngàn năm đạo hạnh đại Mãng Xà tinh đánh nhau với nó một
trận chiến ngang sức, có thể thấy được đạo hạnh đồ ngốc này hiển nhiên
không hề thấp, nếu gặp một Bạch Cốt Tinh khác tu vi ngang với nó đã ngụy trang lớp vỏ da người từ lâu, mà nó đến bây giờ mới thông suốt một chút mà nghĩ đến chuyện này.
Sau khi Bạch Tiểu Linh đã ngủ, Cốt Đầu lại chui ra khỏi ổ chăn, lặng lẽ đi ra bãi tha ma.
Đợi đến sáng sớm khi Bạch Tiểu Linh tỉnh lại, nàng phát hiện đầu giường mình có một cái không rõ sinh vật đang ngồi.
Này chỉ... Ách... Cái thứ này, nó bộ dạng tựa như... Tựa như một khối thây
khô, quanh thân da vàng như nến, khô héo đến độ dính sát vào xương, tựa
như xác người chết bị vùi vào trong đất nhiều năm đã hóa thành thây
khô... Mà không đúng, đây chính xác là một khối thây khô mà!
Bạch
Tiểu Linh oa oa kêu to, ba chân bốn cẳng chui thẳng vào trong chăn, chạy tít xuống cuối giường run lập cập. Cốt Đầu vẻ mặt mờ mịt, xốc lên chăn
lên mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu lấy tay chạm chạm vào lông
mi nàng đã ướt đẫm nước mắt vì sợ, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của nàng.
Động tác này Linh Linh thập phần quen thuộc, nàng sợ hãi mở mắt ra, thấy cặp đồng tử màu đỏ mơ hồ quen thuộc, vừa kinh vừa sợ: "... Cốt Đầu thúc
thúc?"
"Cốt Đầu thúc thúc ngươi như thế nào biến thành cái bộ dáng
này a, quá xấu, lại còn thối nữa!!" Bạch Tiểu Linh oa oa kêu to, ghét bỏ vô cùng, trên người nó toát ra một thứ mùi của tử thi, hôi thối cơ hồ
hun nàng xém ngất xỉu, Cốt Đầu ủy ủy khuất khuất chỉ có thể cởi tầng da
người nó vốn thực vừa lòng này ra.
Cốt Đầu tại bãi tha ma kia thử bộ
da của người phụ nữ có thai, mới mẻ thì mới mẻ, đáng tiếc thi thể mới
nhập liệm dương khí quá nặng, mặc ở trên người nó phi thường khó chịu,
nó bãi tha ma cơ hồ lục tung tất cả, rốt cục tìm được thi thể này đã
chết nhiều năm, nó vui sướng lột da mặc lên người, cứ nghĩ Linh Linh sẽ
thích...
Linh Linh thấy Cốt Đầu giống như cởi quần áo, cởi ra lớp da người vàng như nến để ở trên tay, nàng sợ đến ngẩn ngơ.
Rốt cuộc là tiểu hài tử, nàng cũng không rõ đây là tình huống gì? Nàng lại
có điểm sợ hãi, ghét bỏ kêu Cốt Đầu đem da người ném ra ngoài động, quay đầu lại phát hiện trên người Cốt Đầu cũng thối hoắc, nàng túm Cốt Đầu
bắt nó đi đun nước ấm, rồi nhét nó vào bồn tắm tận lực tẩy rửa mùi thối
hoắc trên người nó.
Trước kia Cốt Đầu đều tẩy rửa thân mình ở dòng
suối ngoài sơn động, nó không thói quen tắm rửa, hàng năm một thân bẩn
thỉu như khất cái chui vào trong bùn lội vào trong nước bẩn không biết
đâu mà lần, cả người bùn nước ướt át nó vô cùng thoải mái, khổ nỗi Linh
Linh lại ngại nó thối, thường xuyên không cho nó ôm, nó chỉ có thể đem
thân mình tẩy rửa sạch sẽ, mặc vào một lô một lốc áo quần rồi mới được
ôm nàng.
Bồn tắm của tiểu hài tử đương nhiên là nhỏ, làm cho Cốt Đầu
tay chân dài ngoằng đều phải bỏ ra ngoài, gác lên thành bồn. Linh Linh
mặc một cái áo bào nhỏ, trên cổ tay thêu mộc đằng dây leo quấn quanh,
tay nhỏ vươn ra, dùng khăn trắng tận lực kì cọ cho Cốt Đầu, kì đến mức
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cả đầu đầy mồ hôi, Cốt Đầu nhìn nhìn đột nhiên đem nàng ôm vào trong nước, cả hai ở trong bồn tắm vui cười đùa
giỡn nghịch nước, Linh Linh bị nó cù, cười đến như sắp tắt thở đến
nơi... Cốt Đầu bắt đầu suy tư, ngô, nó muốn đi chôm cái bồn tắm loại lớn nhất về, để về sau có thể cùng nhau tắm.
Giữa trưa, Linh Linh ăn cơm trưa xong, lúc này hẳn là thời gian sau khi họ ăn trưa bắt đầu nhàn nhã vui đùa. Cốt Đầu liền tìm thứ đồ chơi thú vị nào đó cho nàng đùa
nghịch, hoặc là cả hai ở trên giường lăn lộn cũng có thể dễ dàng trôi
qua một buổi sáng. Chậm một chút nữa chờ Linh Linh tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa sẽ bắt đầu tập viết chữ, dùng bút lông Cốt Đầu kiếm được, bắt
chước những chữ trong sách, xiêu xiêu vẹo vẹo viết theo.
Nàng viết được khoảng hơn ba tờ giấy lớn, lúc này thì có muốn viết nữa Cốt Đầu cũng không cho, nhét nàng vào ổ chăn ngủ cùng nó.
Hôm nay Linh Linh ăn cơm xong, Cốt Đầu bế nàng đi lên giường ngủ trưa, nàng quay đầu liền thấy Cốt Đầu cầm lấy cái áo choàng đen muốn khoác lên
người, dường như muốn đi ra ngoài. Linh Linh lập tức xốc chăn lên chạy
tới quấn quít lấy nó làm nũng: "Cốt Đầu thúc thúc, ta cũng muốn đi!"
Vài năm nay Cốt Đầu luôn tránh đi những nơi đông người, có đôi khi đi vào
thành đều không mang Linh Linh đi cùng... Ách... Tìm chút đồ dùng này nọ cũng luôn không mang theo nàng, tuy rằng hiện giờ thời điểm Linh Linh
ầm ỹ muốn cha mẹ càng ngày càng ít, nàng đã dần dần không nhớ rõ cha mẹ
của chính mình, nhưng Cốt Đầu vẫn có bóng ma tâm lý, nó vẫn không nguyện ý mang Linh Linh vào thành.
Ngày trước mỗi khi nó ra ngoài Linh Linh đều ầm ĩ muốn đi cùng. Khi đó nàng còn nhỏ, Cốt Đầu ở cửa động chắn một cái cửa gỗ rất nặng để đề phòng dã thú, Linh Linh kéo không nổi, liền
ghé vào phía sau cửa ô ô khóc. Cốt Đầu mỗi lần đứng ở ngoài động nghe,
lại luôn luyến tiếc, đều là trở lại dỗ nàng khóc mệt rồi ngủ mới tiếp
tục đi.
Sau đó khi lớn lên, Linh Linh học thông minh dùng ghế nhỏ
trèo lên cao, với được chốt cửa mở ra, liền chạy ra đuổi theo. Cốt Đầu
ôm nàng trở về, Linh Linh lại đuổi. Ba bốn lần như thế, đến khi Linh
Linh không còn khí lực đuổi theo nữa, Cốt Đầu liền một lần nữa đóng cửa
gỗ lại, rồi mới đi ra ngoài.
Hôm nay Linh Linh đuổi mãi không chịu
thôi, từ trước giờ Ngọ (giữa trưa) đuổi theo nó đến tận chạng vạng, Cốt
Đầu do dự một chút, rốt cục đem nàng bế lên.
Linh Linh vui vẻ hoan
hô, Cốt Đầu thấy dưới ánh nắng chiều, Linh Linh vui vẻ ngọt ngào cười lộ ra lúm đồng tiền nở rộ, tay lại sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Cốt Đầu nay đã không còn e ngại ánh mặt trời như trước nữa, chỉ cần mặc
thật nhiều, lại bung dù che ô không để lộ ra dưới mặt trời thì nó có thể hoạt động như thường.
Sau khi nó mặc đủ quần áo, trường bào màu lam
lại làm nó mơ hồ lộ ra dáng người cao lớn, ngọc thụ lâm phong, đằng sau
gáy có một tấm da thật dày màu đen che khuất đi xương cổ, mặc một cái áo choàng màu đen, đội một cái mũ trùm đầu cũng màu đen nốt, chỉ còn lộ ra bóng dáng cái cằm, đeo một cái bao tay bằng nhung thật dày, dùng một
cây dù thật lớn che đi diện mạo, ở trong đám người căn bản không ai có
thể nhìn ra nó có gì khác biệt.
Vì thế, ở trên đường cái tại biên thành dạo này hay có một cảnh tượng như thế này.
Dưới ánh nắng chiều bảng lảng vàng nhạt, một lam sam công tử thân mình cao
ngất, phong thái trác tuyệt, phiêu diêu như tiên, bung dù thong thả đi
dưới mưa phùn gió nhẹ.
Đương nhiên, nếu không phải thời điểm trời
mưa, cầm ô cái này sẽ không thích hợp cho lắm , cho nên Cốt Đầu cũng chỉ đi ra vào thời điểm trời hơi lây phây lất phất mưa phùn, một ít người
có tâm liền phát hiện, vị công tử thân hình cao ngất, mặc lam sam, phong thái như tiên giáng trần tựa như sắp bay lên đến nơi kia, luôn xuất
hiện vào lúc mưa phùn phiêu phiêu, tình thơ ý hoạ chạng vạng trời chiều.
Tiếc thay hôm nay vị công tử mang đậm nét tình thơ ý họa này, trong tay lại
bế một tiểu nữ nhi phấn điêu ngọc mài, thật sự không rõ ràng lắm, cái
này một lớn một bé lại có vẻ phi thường hài hòa.
Khuê nữ Vương đại
thẩm bán điểm tâm, bán cho vị công tử tình thơ ý họa này vài lần, đối
với hắn ba lần bán đồ ăn liền chung tình thầm thương trộm nhớ, lại thấy
cái nữ oa nhi hắn bế trong lòng, nhất thời mặt mày ảm đạm, cái kia tâm
tư thiếu nữ hoài xuân liền vỡ vụn tan tành.
Cốt Đầu đi ngang qua cửa hàng bán điểm tâm, liền đi vào mua cho Linh Linh vài khối.
Vương gia đại muội tử bọc điểm tâm thật đẹp cho Linh Linh, vụng trộm dò xét
tiểu cô nương bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực. Tiểu cô nương này quả
nhiên mắt ngọc mày ngài, lông mày lá liễu mỏng manh khéo léo, mắt to
ngập nước, bộ dạng phấn điêu ngọc mài đáng yêu không chịu được. Vương
đại muội tử ảm đạm, hắn... Phu nhân của hắn tất nhiên là cực đẹp.
Cốt Đầu nhận lấy điểm tâm, lấy bạc trả tiền. Giờ Linh Linh mới biết hóa ra
nó biết dùng tiền bạc, liền ở trong lòng hắn nhìn nhìn ngó ngó, che cái
miệng nhỏ nhắn cười trộm. Nàng đương nhiên không biết Cốt Đầu kỳ thật
rất sớm trước kia đã biết dùng thứ này.
Nó thật sự rất chăm chỉ hiếu
học, vì muốn đem Linh Linh dưỡng tốt một chút, liền thường xuyên xuống
núi, quan sát con người dưỡng đứa nhỏ như thế nào. Nó đúng là học được
một ít điều có ích, thí dụ như nó biết thế nào nhanh nhất nhẹ nhàng nhất để kiếm bạc, chính là ở trên đường cái tìm một lão gia bụng phệ ngồi
không được hưởng quạt mát trà ngon... Chôm đồ của hắn.
Bất quá trừ bỏ đồ ăn nó dùng bạc mua, những thứ khác nó vẫn thích trộm về dùng. Nó
không thích ban ngày đi ra ngoài mua đồ, nhưng đồ ăn phải là loại mới ra lò nóng hôi hổi ăn mới ngon, đợi khi đêm xuống nó đến trộm, chỉ còn mấy thứ đồ lạnh băng cứng rắn, Linh Linh không thích.
Nó mua điểm tâm là muốn cho Linh Linh ăn, Linh Linh hiện tại ngay trong lòng nó, cho nên
trước mặt Vương đại muội tử liền mở ra gói đựng điểm tâm vẫn còn đang
thắt nơ xinh đẹp, đưa tới trước mặt Linh Linh cho nàng ăn.
Vương đại
muội tử tiếp tục ảm đạm. Nàng là một nữ nhân tính tình e lệ, mẹ nàng
cũng là một người khéo léo, một quả phụ một mình nuôi đứa nhỏ, còn mở
được một cửa hàng điểm tâm lớn như vậy, đương nhiên là vẫn phải có một
chút năng lực do thám lòng người.
Nàng nhìn bộ dáng của khuê nữ nhà mình, trong lòng thở dài, liền đi lên tiếp đón, tìm hiểu bối cảnh đối phương.
"A, nhìn một cái, thật là một tiểu cô nương bộ dáng ngọt ngào đáng yêu,
thật giống như đồng tử trong tranh tết đi ra vậy." Nàng liền cầm mấy
khối bánh khoai sọ mới ra lò nóng hôi hổi tặng cho đứa nhỏ, một mặt
ngẩng đầu cười với Cốt Đầu nói: "Tiểu cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?
Ta xem chắc cũng phải năm tuổi rồi."
Linh Linh đem bánh khoai nhét vào miệng ăn, lời nói không rõ: "Ngô... Ta tám tuổi ."
Vương đại thẩm sửng sốt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phản ứng mau: "Thật sự là
một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, mẫu thân ngươi đâu?"
Linh Linh chớp chớp đôi mắt to, ánh mắt mờ mịt, quay đầu nhìn Cốt Đầu: "... Ta không biết." Tâm tình nàng bỗng nhiên ảm đạm.
Cốt Đầu cảm giác được cảm xúc của nàng trở nên tồi tệ, ôm lấy cánh tay của nàng nắm thật chặt, xoay người rời đi.
Vương đại muội tử kiễng chân, ánh mắt ẩn tình nhìn theo bóng dáng dần biến
mất ở đầu ngã tư. Vương đại thẩm cảm thấy vị công tử này thực không lễ
phép, nàng quay đầu an ủi khuê nữ, vừa vặn phó may ở phố bên cạnh lại
đây mua nước tương, gặp thoáng qua Cốt Đầu ở ngã tư đường, hắn quay đầu
nhìn kỹ lại: "Bộ xiêm y này... Sao quen mắt thế nhỉ?"