Tần Lâm ở Nam Kinh đồng thời cưới hai vợ, ngồi hưởng phúc tề nhân, chuyện này đã sớm ai ai cũng
biết, nếu như lại cưới thiên kim tướng phủ, vậy cũng chỉ có thể là bình
thê.
Địa vị của thiếp chẳng khác nào tôi tớ, nếu là cưới nữ nhân quan hoạn
thế gia làm thiếp, không tốt lành gì hơn so với phát đến Giáo Phường ty
(cơ quan quản lý âm nhạc), coi như là làm nhục tương đối nghiêm trọng.
Cho nên Từ Giai Từ Các Lão gả cháu gái cho con trai Nghiêm Thế Phiền làm thiếp, mới được người đời xem như tấm gương điển hình nhịn nhục tới cực điểm.
Địa vị bình thê chỉ cao hơn thiếp một chút, nhưng còn kém chính thê thật xa, quyền thế địa vị Trương Cư Chính hôm nay quả thật là Nhiếp Chính
Vương triều Đại Minh, thân vương còn phải nhún mình khuất tất. Ai đòi
cưới nữ nhi của lão làm bình thê, quả thật chính là làm nhục lão.
Hơn nữa còn là bên trong yến hội ăn mừng hai vị Trương công tử leo lên bảng vàng, dưới mắt đông đảo chư vị đại thần như vậy.
Những người xung quanh đều toát mồ hôi lạnh thay Tần Lâm, duy chỉ có Lưu Thủ Hữu vui vẻ trong lòng, mắt lom lom nhìn Trương Tướng gia, chờ Tướng gia quát to một tiếng, dùng loạn côn đánh đuổi Tần Lâm ra.
Thần sắc Trương Cư Chính tỏ ra âm trầm bất định, không có vội vàng đánh
đuổi Tần Lâm, mà là hết sức hoài nghi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cơ hồ trong khoảnh khắc nhìn thấy kim lộc, kim nhạn, Trương lão tiên
sinh liền suy đoán xem có phải nữ nhi cùng Tần Lâm thông đồng với nhau
hay không, thừa dịp ăn mừng hai vị huynh trưởng đăng khoa nàng, trăm
quan tụ tập, diễn tuồng ‘ép vua thoái vị’.
Trên lương đình giả sơn lần trước Trương Tử Huyên đứng, hiện tại ánh đèn rực rỡ chiếu rọi giống như ban ngày, trong đình không có một bóng
người, cũng không thấy thân ảnh của nàng.
Lại nhìn dáng vẻ Tần Lâm cười hì hì, lần đầu Trương Cư Chính rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử:
Nếu như thuận thế gả nữ nhi cho Tần Lâm làm bình thê, không khỏi mất đi
thân phận của đế sư Thủ Phụ, lại thêm hiện tại là lúc ăn mừng hai đứa
con trai đăng khoa, truyền ra cũng có hơi kỳ quái. Nếu như từ chối, Tần
Lâm ủng hộ triều chính mới, làm rất nhiều đại sự có lợi cho quốc kế dân
sinh, gần đây lại lập được công lớn hộ giá, quan trọng hơn cả là tâm tư
của nữ nhi lão lại…
Trương Cư Chính vừa tỏ vẻ do dự, trăm quan đều nhìn ra đầu mối, nhất
thời ai nấy chắc lưỡi hít hà: Tướng gia không lập tức đuổi Tần Lâm ra
ngoài, chẳng lẽ thật sự có cân nhắc gả chưởng thượng minh châu cho Tần
Lâm làm bình thê sao? Khoan nói lời đồn đãi thiên kim tướng phủ thiên tư quốc sắc, sau khi cưới nàng tất sẽ được Giang Lăng đảng trợ lực, vậy
càng kinh khủng.
Lưu Thủ Hữu cảm thấy hối hận trong lòng, nếu như Trương Cư Chính ra lệnh dùng loạn côn đánh đuổi Tần Lâm, đương nhiên là rất tốt. Nhưng vạn nhất lão lại đáp ứng, Lưu Đô Đốc thật sự rất muốn mua đậu hủ đập đầu chết,
ai bảo mình lắm lời!
Tình cảnh lập tức trở nên cực kỳ lúng túng, không khí chính đường tướng
phủ dường như ngưng đọng lại, mọi người cảm thấy có hơi ngạt thở.
Trương Cư Chính cũng cau mày, trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, thầm nhủ trong lòng: ‘Giỏi cho tên tiểu tử này, thừa dịp ăn mừng Kính Tu, Mậu Tu đăng khoa, đại quan triều đình đều ở đây, dám cố ý làm cho lão phu ở
vào thế cỡi hổ, không thể hạ đài! Lão phu há có thể bị chút kỹ xảo của
ngươi ép buộc như vậy?! Hừ hừ, lão phu đã nói bất kể Tử Huyên, tự ngươi
gây ra chuyện này, nó cũng không trách lão phu được!’
Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thương, ngược lại, trên đời này cha vợ
nhìn con rể mười người có hết chín là không vừa mắt, Trương Cư Chính
cũng không ngoại lệ.
Thái Nhạc tiên sinh phất ống tay áo một cái, chuẩn bị đánh Tần Lâm ra ngoài.
Thích Kế Quang lại giỏi xem sắc đoán ý, lão giao hảo với quản gia tướng
phủ Du Thất, Diêu Bát, cũng hơi hiểu được nội tình, thấy Trương Tướng
gia muốn nổi giận bèn toát mồ hôi lo thay cho Tần Lâm. Lão lại không
biết người khác rất sợ đế sư Thủ Phụ, Tần Lâm lại là da mặt dày như
thành tường, đừng nói Trương Cư Chính mắng hắn mấy câu, cho dù là cầm
gậy đánh chưa chắc hắn đã bỏ chạy.
Nhưng Thích Đại Soái không biết chuyện này, trong lòng gấp gáp như lửa
đốt, may nhờ lão thuộc làu Tôn Ngô binh pháp, lòng đầy thao lược, am
hiểu lục thao, nhướng mày lập tức nảy sinh một kế, tranh trước Trương Cư Chính nói:
- Tần tướng quân, rốt cục là kim lộc, kim nhạn này của ngươi tặng cho
Trương lão tiên sinh, hay là tặng cho hai vị Trương công tử?
Lúc lão nói đến hai vị Trương công tử, cố ý tăng thêm trọng âm.
Bất quá đây là đàn gảy tai trâu, Tần Lâm vốn chính là tới chúc mừng hai
vị bằng hữu đăng khoa, căn bản cũng không biết được mấu chốt trong
chuyện này, bèn thành thật trả lời:
- Thật ra là tặng cho hai vị Trương thế huynh.
Nghe lời này, Thích Kế Quang cười híp mắt ngồi xuống, đạt quan hiển quý
trong cả sảnh đường lập tức hiểu dụng ý của lão. Hay cho một chiêu Bá
Vương cỡi giáp, Di Hoa Tiếp Mộc, thay mận đổi đào, Thích Đại Soái thật
là uy vũ!
Trương Kính Tu cùng Trương Mậu Tu ngơ ngác nhìn nhau, Trương Kính Tu cười híp mắt nói:
- Ngu huynh dưới gối chỉ có hai đứa con trai, Tam đệ có đứa cháu gái,
năm nay mới vừa một tuổi. Chẳng hay công tử Tần hiền đệ năm nay mấy
tuổi, bát tự sinh thần (ngày tháng năm giờ sinh, tỷ như Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mão, tất cả tám chữ nên gọi là bát tự) như thế nào? Nếu
như bát tự tương hợp, vậy kết thân cho bọn trẻ cũng không ngại.
Cái gì? Tần Lâm giật mình, lúc này mới hiểu ra mình bị Từ Văn Trường
chơi một vố, thì ra theo lệ cổ, hươu và nhạn là sính lễ đính hôn!
Cho dù là da mặt hắn dày như tường thành, cứng rắn hơn tấm sắt, lúc này cũng lúng túng đỏ mặt, ấp a ấp úng nói:
- Ta… ta vẫn chưa có con trai…
Trương Kính Tu dở khóc dở cười, Trương Mậu Tu ranh mãnh nháy mắt một cái, cố làm ra vẻ thất kinh:
- Ôi chao, Tần hiền đệ quá mức lo xa, bất quá lệnh công tử chưa ra đời,
chưa có bát tự sinh thần, chúng ta muốn kết thông gia với nhau e rằng
còn hơi sớm. Ừm, hay là chỉ phúc vi hôn, chẳng hay lệnh phu nhân mang
thai mấy tháng rồi?
Lão Từ điên, ta phải giết lão! Tần Lâm lúng túng mặt đỏ tới mang tai, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời:
Đám đạt quan hiển quý đang ngồi nghe vậy lập tức cười ầm. Chỉ phúc vi
hôn là chuyện cũng thường có, nhưng ngay cả tin vui chưa có đã gấp gáp
muốn kết thông gia như vậy, chỉ có Tần Lâm là đệ nhất nhân từ cổ chí
kim.
Nhưng nhìn ánh mắt Tần Lâm cũng không nhẹ nhõm giống như nụ cười vậy,
không ít người bắt đầu xem xét lại vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc
Trấn Phủ Ty Tần tướng quân mới quật khởi gần đây này. Theo như khẩu khí
nếu như Tần Lâm có con, Trương Mậu Tu thân là con của Tể Phụ, lại mới
vừa đoạt được tân khoa Trạng Nguyên, rất vui lòng kết thành thông gia
với hắn, ngay cả Trương Cư Chính cũng không tỏ vẻ gì phản đối.