Trọng tướng Giang Lăng đảng Tằng Tỉnh Ngô vừa qua năm mươi tuổi, tóc mai đã bạc trắng, ánh mắt cũng không còn sắc sảo như năm xưa, nhưng có thêm nét ngưng trọng dày dạn.
Ngồi đối diện y chính là Vương Chi Viên từng đảm nhiệm Tuần Phủ Hồ Quảng, thần thái tươi tỉnh nói:
- Từ vĩnh viễn không được dùng đến phục chức hồi kinh, chúng ta còn phải đa tạ Tần thế điệt!
- Đáng tiếc Nghĩa Hà huynh không thể thấy ngày này.
Tằng Tỉnh Ngô thở dài một tiếng, ba năm trước Lý Ấu Tư đã qua đời vì
bệnh. Y rưới một chén rượu xuống đất, sau đó rót đầy lần nữa, cùng Vương Chi Viên đồng thời nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Lần này, y tuyệt không cho phép mình trở về một cách chán chường áo não.
Cơ hồ trong cùng một lúc, còn có Trương Học Nhan, Phan Quý Tuần, Vương Triện nhận được thánh chỉ...
-----------
Vạn Lịch mật phát trung chỉ phục chức toàn bộ nguyên lão trọng thần
Giang Lăng đảng bị phế truất, sau khi tin tức này truyền ra khiến cho
trong ngoài triều xôn xao một mảnh, dư luận kinh sư sôi trào.
Từ Tử Cấm thành kim bích huy hoàng đến hết thảy trà lâu tửu quán lớn nhỏ trên bốn trăm tám mươi con đường ở kinh sư, từ Văn Uyên các ở góc Đông
Nam hoàng thành đến nha môn Lục bộ ở phố Kỳ Bàn, từ những xó xỉnh âm u
trong cung đến thanh lâu sở quán ở hẻm Câu Lan mà đám văn nhân thường
hay tụ tập, khắp nơi bàn tán xôn xao. Có kẻ nổi giận xung thiên, có
người lặng yên không nói, có người hào khí sôi trào, có người hân hoan
khích lệ…
Một viên đá ném xuống gây ra ngàn gợn sóng, huống chi phục chức hết thảy nguyên lão trọng thần Giang Lăng đảng tuyệt không phải một viên đá, mà
là một quả tạc đạn nặng ký ném vào triều cục kinh sư. Người thân ở trong đó cho dù là chư công ngồi trên triều đình cao cao, chìm nổi quan
trường mấy chục năm cũng bị chấn động váng đầu hoa mắt!
- Chúng ta chết không có chỗ chôn!
Trong phủ Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng, cựu đảng thanh lưu tụ hội, Lễ
bộ Thị Lang Dư Mậu Học phát ra tiếng kêu than kinh hoảng thất thố.
Dư Mậu Học nhớ rất rõ ràng, năm đó mình đỗ Tiến Sĩ vào năm Long Khánh
thứ hai, đến đầu triều Vạn Lịch đảm nhiệm Hộ Khoa Cấp Sự Trung, đạn hặc
đương triều Thủ Phụ Trương Cư Chính. Trong tấu chương nhắc năm chuyện
trọng quân vương, thân kẻ trí, giữ danh tiết, giữ bổn phận, phòng gian
nịnh, trong lúc nhất thời thanh danh vang dậy, có khí thế lúc cười nói
chỉ điểm giang sơn, danh tiếng không thua gì Cố Hiến Thành hôm nay, nếu
có thời gian ắt đã leo lên địa vị cao.
Không ngờ rằng Giang Lăng đảng lật tay làm mây ngửa tay làm mưa, lợi
dụng tra xét dễ dàng ghép y vào tội mua danh chuốc tiếng, khiến cho y bị vĩnh viễn không dùng. Từ môn sinh công kích đến đương triều trách mắng, sau đó là hỏi tội cách chức, toàn bộ quá trình làm liền một mạch nước
chảy mây trôi, Dư Mậu Học còn chưa có phản ứng kịp đã bị đánh rớt từ
trên mây xuống bùn, hoàn toàn váng đầu hoa mắt.
Từ Tiến Sĩ xuất thân thiên chi kiêu tử biến thành cách chức làm dân vĩnh viễn không được dùng, đả kích mạnh mẽ như vậy, nếu không phải là sau đó triều cục chuyển biến, hiện tại Dư Mậu Học cũng chỉ là một tiên sinh
dạy học ở vùng quê, hoặc là văn nhân nghèo khó đi khắp nơi tìm đồng môn
còn tại chức kiếm chút cháo.
Sau đó Trương Cư Chính mất sớm, Giang Lăng đảng bị Vạn Lịch thẳng tay
phế truất, Dư Mậu Học mới được phục chức vô cùng may mắn, lại trở thành
nhân vật trong kinh sư yên vân.
Cho nên cho tới bây giờ, mỗi lần nhớ tới sau khi cách chức làm dân bị
xem thường bạc đãi, ánh mắt khác thường cùng lời đồn đãi của phụ lão quê nhà, những lời than thở tiếc nuối của trưởng bối trong tộc, cho dù là
Dư Mậu Học thức giấc nửa đêm cũng sẽ không rét mà run.
Tuy rằng Dư Mậu Học thường hay tự cho mình là trung trực ngay thẳng can
gián không kiêng kỵ, thật ra sâu trong lòng y vẫn sợ Giang Lăng đảng.
Lần này Vạn Lịch trọng dụng trọng thần nguyên lão Giang Lăng đảng ngày
xưa, y lập tức thất kinh xuất mồ hôi lạnh cả người, vì kinh hoảng thất
thố đã hoàn toàn đánh mất phong độ nghĩa chính từ nghiêm dõng dạc nói
giữa triều, trở nên giống như một tên Tiến Sĩ mới ra lò.
Đám cựu đảng thanh lưu đang ngồi lại không có chút hứng thú cười nhạo Dư Mậu Học, những quan viên từng bị Giang Lăng đảng cách chức như Vương
Dụng Cấp, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, ai nấy vẻ mặt ảm đạm. Đám
người mới như Giang Đông Chi, Lý Thực, Dương Khả Lập, sắc mặt lại tỏ ra
âm trầm bất định.
Một quan viên há to miệng thóa mạ Hoàng đế, hoặc là dũng đấu yêm đảng bị đình trượng, ngược lại thanh danh vang dậy, trong lúc nhất thời dương
danh thiên hạ, sau này mấy chục năm nhắc tới cũng cảm thấy tự hào. Cũng
có một ít thanh lưu ngôn quan nóng lòng có được đại danh, mới sinh ra
hành động lừa gạt đình trượng cực đoan nhàm chán.
Giang Lăng đảng lại khác, từ Trương Cư Chính trở xuống, bọnVương Quốc
Quang, Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan ai nấy lão mưu thâm toán, thủ đoạn cứng rắn, hơn nữa ngồi địa vị cao trong triều đã lâu, môn sinh cố lại
trải khắp thiên hạ. Phàm là ai bị bọn họ đánh ngã thường là sẽ rơi vào
cảnh thân bại danh liệt.
Bên này sĩ lâm thanh lưu cùng nhau công kích Vạn Lịch đế, yêu cầu sách
lập Thái tử định quốc bản, xa lánh gian phi dẹp yên nội đình. Mọi người
đang lúc vô cùng hứng chí, không ngờ rằng Vạn Lịch âm thầm lặng lẽ hạ
một đạo mật chỉ phục chức toàn bộ đại thần Giang Lăng đảng, thật chẳng
khác nào một gậy quất thẳng vào đầu bọn họ.
Vương Quốc Quang lão gian cự hoạt, Tằng Tỉnh Ngô dũng mãnh ương ngạnh,
Vương Chi Viên lạt thủ vô tình, Trương Học Nhan văn võ song toàn... Một
khi đám trọng thần Giang Lăng đảng này được phục chức, chắc chắn sẽ như
mãnh hổ sút chuồng thế không thể đỡ, cựu đảng thanh lưu còn có thể sống
an nhàn như trước được sao?!
Giờ phút này cựu đảng thanh lưu cảm thấy vô cùng nguy cấp, tụ tập lại
chung một chỗ than dài thở ngắn, có cảm giác như đã tới ngày tận thế.
Đúng là Dư Mậu Học không chịu được, nhưng những người khác cũng không
khá gì hơn. Ngay cả Cố Hiến Thành xưng thanh lưu văn đảm cũng cúi đầu
tính toán không nghỉ, không biết đang suy nghĩ gì.
Duy chỉ có vẻ mặt Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng ngồi một mình ở
chủ vị vẫn ung dung không vội vã, vẫn giữ phong độ Thái Sơn sụp xuống
trước mắt mà mặt không đổi sắc, khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy
còn có chỗ dựa, không nhịn được thầm khen một tiếng: không hổ là lãnh tụ được quần hùng trọng vọng Đông Sơn Cảnh Thiên Thai!
Đột nhiên Cố Hiến Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh quét nhìn các vị đồng liêu:
- Chư quân chư quân, hôm nay đại cục chưa định thắng bại chưa phân, vì
sao tỏ ra chán nản như vậy? Bệ hạ phục chức chư đại thần Giang Lăng gian đảng, dụng ý đơn giản là kiềm chế chúng ta, thật ra thì rốt cục thánh
tâm như thế nào, thật khó đoán trước!
Tinh thần mọi người chợt trở nên phấn chấn, bệ hạ nghi kỵ đám người
Giang Lăng đảng này vượt xa chán ghét cựu đảng thanh lưu, chẳng qua là
bị tình thế bức bách mới phục chức cho bọn họ, triều cục còn chưa tới
mức không thể thu thập, còn có một lần sóng gió nổi lên.
- Chư đại thần gian đảng được phục chức, Các Thần không thể tránh khỏi xấu hổ!
Cố Hiến Thành vung ống tay áo lên, tiếp theo lớn tiếng nói:
- Tiểu tử dám mời Thiên Thai tiên sinh cùng hai vị lão tiền bối Vương,
Dư cấp tốc chạy tới Văn Uyên các, có lẽ còn có đường cứu vãn!
- Cố Thúc Thời thật là kim ngọc lương ngôn!
Cảnh Định Hướng hồi lâu không nói một câu, thình lình cười lớn đứng bật dậy vỗ án nói:
- Gian đảng phục chức, ma trưởng đạo tiêu, chúng ta phải ra sức xoay
chuyển đất trời, nhưng lúc này phải làm thế nào mới đúng?! Nhị huynh
Minh Thụ, Hành Chi theo Cảnh mỗ đi Văn Uyên các một lần!
Cảnh Định Hướng tỏ vẻ vô cùng khẳng khái, toát ra hết khí khái thượng
quan, Vương Dụng Cấp cùng Dư Mậu Học bị khí thế của lão cảm nhiễm, thảy
đều xá dài tới đất:
- Nguyện theo Thiên Thai tiên sinh!
-----------
Văn Uyên các ở vào góc Đông Nam bên trong Tử Cấm thành là nơi làm việc của Phụ Thần Đại Học Sĩ, vì vậy lại xưng nội các.
Tầng thứ hai Văn Uyên các ở vị trí chính giữa, thuộc về đương triều Thủ
Phụ, Thiếu Sư, Thái tử Thái Sư, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh. Vị lão tiên sinh này đang ngồi sau án phê duyệt tấu chương, dùng loại chữ nhỏ viết nắn nót từng nét phiếu nghĩ, có vẻ vô
cùng chăm chỉ.
Thứ Phụ Hứa Quốc và Tam Phụ Vương Tích Tước ngôi đối diện bên dưới,
không thể bình tĩnh được như Thân Thời Hành. Bọn họ giả vờ lật xem tấu
chương, chuẩn bị phiếu nghĩ, thật ra thì thật lâu không ghi được chữ
nào, ngược lại thỉnh thoảng giương mắt nhìn Thân lão tiên sinh.
Thời gian gần đây mây cuộn mây tan, hoa nở hoa tàn, những đại nhân vật
từng hiển hách một thời như Trương Cư Chính, Phùng Bảo, Trương Tứ Duy,
Trương Kình, từng người một thân tử danh liệt, ngược lại Thân Thời Hành
được xưng hảo hảo tiên sinh lại ngồi yên ổn trên ghế Thủ Phụ. Tuy rằng
trong ngoài triều đồn đãi như vậy, nhưng Hứa Quốc và Vương Tích Tước
thân ở đỉnh phong quyền lực lại có một phen lĩnh ngộ khác.
Hôm nay Trương Kình mới bại, Trương Thành tiếp chưởng Ty Lễ Giám không
dám vọng động làm càn, vốn khuynh hướng Ty Lễ Giám áp đảo nội các trước
đây dần dần có thay đổi, cuộc sống Thân Thời Hành hẳn nên càng ngày càng tốt hơn mới đúng.
Đột nhiên đất bằng dậy sóng, chư đại thần Giang Lăng đảng được phục chức toàn bộ, đám chiến hữu cũ này trở lại triều đình, Thân lão tiên sinh sẽ xử trí thế nào?!
Dù sao lão cũng xử sự linh hoạt khôn khéo, nhưng thân là trợ thủ Trương
Tứ Duy ngày trước ở lại triều đình, theo người khác thấy mặc dù không
tính là phản bội, cũng không tránh khỏi lập trường có hơi bất ổn.
Cảnh Định Hướng, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học bước chân vội vã đi tới Văn Uyên các.
Trước các treo thánh dụ: Cơ mật trọng địa, quan viên thông thường và
những người không có nhiệm vụ không được tự tiện tiến vào, kẻ nào vi
phạm trị tội không tha.
Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học đang muốn giảm chậm bước chân chờ đợi thông truyền, lại thấy Thiên Thai tiên sinh làm như không thấy thánh dụ treo
bên trên, tinh thần phấn chấn ngang nhiên thẳng vào. Vì vậy hai người
nhìn nhau cười một tiếng, theo sát đi vào, khiến cho quan chấp sự giật
mình kinh hãi vội vàng thông truyền.
Thân Thời Hành trong các nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới, khẽ
cau mày buông bút Hồ Châu trong tay xuống, Hứa Quốc và Vương Tích Tước
giật nảy mình.
Cảnh Định Hướng nghênh ngang tiến vào, vòng tay thi lễ ba vị Phụ Thần
sau đó lập tức thẳng lưng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng Thân Thời
Hành:
- Xin hỏi Thân lão tiên sinh, người làm Tể tướng phải làm những chuyện gì?
Thân Thời Hành khẽ vuốt chòm râu dê dưới cằm, cao giọng sang sảng đáp:
- Kẻ làm Tể tướng trên phò tá thiên tử, lý âm dương, thuận bốn mùa, dưới thuận theo vạn vật, bên ngoài trấn phủ chư hầu Tứ Di, bên trong thân
phụ dân chúng, khiến cho khanh đại phu ai nấy làm tròn trách nhiệm.
Đây là lời danh tướng Trần Bình đời Hán nói, Hứa Quốc và Vương Tích Tước nghe vậy âm thầm than thở, Thân lão tiên sinh lấy lời này đáp lại, ứng
đối vô cùng đắc thể.
Không ngờ rằng Cảnh Định Hướng thốt nhiên biến sắc, tiến lên trước một bước gằn giọng hỏi:
- Thân lão tiên sinh thân là Thủ Phụ, bệ hạ phục chức cho đám gian đảng
chính là loạn mệnh, không nghe thấy lão tiên sinh hết sức can gián, sao
có thể nói là trên phò tá thiên tử? Nên sớm lập Thái tử để định quốc
bản, không nghe thấy lão tiên sinh ra ngọ môn thỉnh mệnh, có thể nói
điều lý âm dương thuận theo vạn vật hay không? Gian nịnh lập triều là
chính đạo tiêu ma, không nghe thấy lão tiên sinh tiến cử hiền năng, bồi
dưỡng nguyên khí chính đạo, có thể nói khiến cho khanh đại phu ai nấy
làm tròn trách nhiệm hay chăng?
Một phen chất vấn này càng lợi hại hơn, nói trúng vào chỗ yếu hại.
Dù là Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học nghe vậy cũng có cảm giác máu nóng sôi
trào. Triều Đại Minh đã bao nhiêu năm, đi thẳng vào Văn Uyên các mắng
Thủ Phụ đương triều, tương lai nhất định lưu danh sử xanh.
Thân Thời Hành ném bút đứng lên, căm tức nhìn Cảnh Định Hướng, hồi lâu lại chán nản than dài:
- Cảnh huynh cần gì làm như vậy, bệ hạ mật phát trung chỉ, nội các không hề phiếu nghĩ, khoa đạo không thể nào phong bác, lão phu lấy sức đâu ra mà xoay chuyển đất trời?
Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học liếc mắt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ Thân Thời
Hành có thể thấy lão hết sức không muốn đám già kia trở lại triều đình,
đây là do ý của một mình bệ hạ mà thôi. Trung chỉ là Hoàng đế tự tay
viết, không trải qua trình tự chính quy triều đình, cũng làm cho các
quan viên ngoại triều khó có thể phản ứng.
Cảnh Định Hướng trợn mắt há mồm, hồi lâu mới nói:
- Trung chỉ, vì sao bọn họ không kháng chỉ? Thật, thật là vô sỉ...
Mặc dù không khí khẩn trương, nhưng chư vị có mặt tại trường cũng không
nhịn được buồn cười trong lòng. Quả thật quan văn có thể cự tuyệt trung
chỉ Hoàng đế, bất quá chỉ là những trung chỉ bất lợi đối với mình, lần
này là trung chỉ phục chức hồi kinh, vì sao không nhận?
Dĩ nhiên cũng từng có người từ chối không tiếp trung chỉ thăng quan, đó
là cố ý giả bộ thanh cao, muốn triều đình cầm thánh chỉ chính thức tới
mời mình rời núi.
Nhưng da mặt bọn Giang Lăng đảng này rất dày, không hề giả bộ thanh cao, vừa tiếp được trung chỉ liền dọn dẹp một chút hành lý lên đường đến
kinh sư tiếp tục làm mưa làm gió như trước.
Cảnh Định Hướng lại muốn Giang Lăng đảng cự tuyệt trung chỉ, lời này
không khỏi quá mức máy móc, chọc cho các đồng liêu trong lòng buồn cười. Thiên Thai tiên sinh trung trực không giả, nhưng tính tình có vẻ hơi
ngay thẳng cổ hủ…
Không ngờ rằng Cảnh Định Hướng nói câu kế tiếp khiến cho mọi người sợ hết hồn:
- Nếu đã là trung chỉ, vậy nói nhiều với Thân lão tiên sinh và nhị huynh Hứa, Vương chỉ là vô ích, mỗ sẽ lập tức ra ngoài Hoàng Cực môn liều
chết can gián, cho dù là mất mạng già này cũng phải thỉnh bệ hạ thu hồi
thánh mệnh!
Liều chết can gián!
Bốn chữ này vô cùng hữu lực, Văn Uyên các xây bằng gạch gỗ chắc chắn tựa hồ cũng bị chấn động phải lung lay. Từ sau khi đại lễ nghị triều Gia
Tĩnh, Dương Thận dẫn dắt triều thần phục bên ngoài Tả Thuận môn khóc
rống, hôm nay có lẽ chuyện cũ sẽ tái diễn trước Hoàng Cực môn.