Quyền bính Ty Lễ Giám giảm
nhiều, Trương Thành không dám vọng động, Tần Lâm có Lạc Tư Cung và thanh lưu văn thần chế ước, nội các Phụ Thần cũng bị thanh lưu kềm chế, nhưng ai sẽ chế ước đám thanh lưu văn thần không sợ trời không sợ đất, miệng
thối hơn bất kỳ ai, lấy chuyện lừa gạt đình trượng Hoàng đế làm vinh
đây? Từ sau khi Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng vào kinh lấy được
một loạt thắng lợi, dường như lão đã hóa điên.
Ba chữ Giang Lăng đảng không tự chủ được nổi lên trong đầu Vạn Lịch,
những người này đủ phân lượng, lại thế bất lưỡng lập với cựu đảng thanh
lưu. Tần Lâm là võ thần cũng không thể lợi dụng lực lượng của bọn họ,
hơn nữa còn có Cảnh Định Hướng cầm đầu thanh lưu chế ước, Lạc Tư Cung
chưởng Đông Xưởng cũng là tâm phúc của mình...
Không lâu sau, lúc Tần Lâm đang ôm nữ nhi mới vừa sanh, trấn an Từ Tân
Di miệng trề môi, buồn buồn không vui, thình lình nhận được thư đến từ
Ninh Tú cung: bệ hạ đã có ý diệt sạch người Giang Lăng đảng.
- Chuyện gì vậy?
Từ Tân Di buồn bực hỏi.
- Không có gì.
Tần Lâm vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay trêu chọc con gái bụ bẫm:
- Tiểu Công chúa của ta ơi…
Hắn không biết người định không bằng trời định, Tần Lâm đang định ra sức bố trí triển khai, tin tức từ phía Nam truyền về đã cắt đứt hành động
của hắn.
-----------
Về phía Nam Quỳnh Châu là Đông Nam Hải, đường biển chủ yếu của con đường tơ lụa ở mặt Đông, ngay từ triều Tần đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, ngư dân cần lao đã đưa thuyền ra đó chở hàng, vượt qua Đông Nam Á đi
tới Ấn Độ.
Hơn ngàn năm qua, đời Hán nổi tiếng về tơ lụa, đời Đường nổi tiếng về đồ sơn mài, đời Tống là trà và đồ sứ, trải qua con đường biển này vận
chuyển tới Trung Đông, châu Âu. Mà bông vải Ấn Độ, hồ tiêu Nam Dương và
đủ loại đặc sản Trung Đông, châu Âu cũng theo con đường này vận chuyển
ngược tới Quảng Châu, Tuyền Châu và Hàng Châu.
Nhớ năm xưa Trung Quốc như mặt trời ban trưa, Đại Minh vận quốc hưng
thịnh, hạm đội khổng lồ của Tam Bảo thái giám mênh mông cuồn cuộn bảy
lần hạ Tây Dương. Dọc theo bờ bán đảo Trung Nam đến Hồng Hải, các nước
triều cống lớn nhỏ có đến ba mươi hai, biển Nam Trung Quốc thật sự là hồ của Trung Quốc.
Thế nhưng tới năm Gia Tĩnh thế nước suy sụp, từ eo Malacca về phía Tây
bị thực dân phương Tây chiếm đoạt, các nước triều cống đoạn tuyệt lui
tới. Ngay cả Nam Hải nằm trong phạm vi thế lực hải thương truyền thống
của Trung Quốc cũng có cờ của hạm đội Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha tung bay,
hoành hành ngang ngược. Thậm chí đảo Luzon gần trong gang tấc cũng bị
Tây Ban Nha chiếm cứ, trở thành đại bản doanh cho bọn thực dân tiến hành thống trị Viễn Đông.
Hiện tại phía Đông Chiêm Thành trên Nam Hải, phân hạm đội hải quân Tây
Ban Nha Viễn Đông gồm mười một chiếc chiến hạm chủ lực cùng bảy chiếc
thuyền bè phụ trợ đang nghênh ngang tuần hành trên mặt biển. Với võ lực
hùng mạnh một đại chiến hạm Galen, bốn chiếc chiến hạm chủ lực, sáu
chiếc chiến hạm tốc độ cao, đế quốc Tây Ban Nha hoành hành vô ngại trên
mặt biển, ngạo mạn chinh phục thế giới.
Trên boong thuyền chiến hạm Poseidon cầm đầu, Tổng Đốc Phí Địch Nam Đức
Bá tước cầm đầu quân đội Tây Ban Nha chinh phục Viễn Đông đồn trú ở
Manila, đầu đội nón cắm lông, thân mặc lễ phục thêu chỉ vàng tua vàng,
quần dệt bằng tơ lụa bó sát đùi, lưng đeo kiếm Tây Dương chuôi có tua
vàng, nhìn qua giống như một con gà trống ngũ sắc sặc sỡ.
Phí Địch Nam Đức giơ ống nhòm bằng đồng lên quan sát mặt biển ngoài xa,
nơi đó có hai chiếc thuyền kiểu Quảng Đông cỡ trung giương cờ ngũ sắc
của Ngũ Phong hải thương. Mới vừa trông thấy cột buồm cao vút tầng mây
của đại chiến thuyền Tây Ban Nha bên này, bọn họ liền bắt đầu chuyển
hướng thoát đi, thậm chí từ ống nhòm có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh
hoảng thất thố hỗn loạn trên boong thuyền đối phương
Gần đây Tổng Đốc Tây Ban Nha ở Viễn Đông thông qua người Bồ Đào Nha ở
Macao thông báo cho chính phủ triều Minh ở địa phương Quảng Đông, yêu
cầu thế lực Trung Quốc rút lui ra khỏi Miến Điện. Trước khi có được câu
trả lời chắc chắn hài lòng, hạm đội Tây Ban Nha sẽ thi hành chính sách
phong tỏa, khai hỏa với tất cả thuyền treo cờ Trung Quốc.
Đã có không ít thương thuyền bị Tây Ban Nha bắt làm tù binh hoặc là đánh chìm xuống biển, thủy thủ vô tội bị đối đãi tàn khốc, khó trách hai
chiếc Quảng thuyền này kinh hoảng thất thố như vậy.
- Ha ha ha, thượng đế phù hộ đế quốc Tây Ban Nha, đám khỉ da vàng Viễn Đông không phải là đối thủ của quân chính quy đế quốc!
Phí Địch Nam Đức cười lớn để ống nhòm xuống.
Quả thật y có tư cách kiêu ngạo, chiến hạm Poseidon dưới chân y là chiến hạm Galen số một vô địch hạm đội, trang bị tám khẩu Cannon hạng nặng
đầu đạn nặng 50 pounds, mười sáu khẩu Bì Lý Nhĩ pháo, ba chục khẩu Khấu
Phi Lâm pháo, uy lực của một đợt bắn thừa sức dìm một thành nhỏ vào
trong biển lửa. Pháo đài trên biển này là niềm tự hào của người Tây Ban
Nha tại Viễn Đông, cũng là bóng ma trong lòng vô số người bị thực dân
chèn ép xâm lược.
Không chỉ có như vậy, cuối thế kỷ Mười Sáu, Tây Ban Nha không hổ là đế
quốc thực dân hùng mạnh tung hoành ba đại dương năm đại châu, chiến hạm
Poseidon thậm chí còn cả thủy thủ chi phân hạm đội Viễn Đông thảy đều
được huấn luyện nghiêm chỉnh, giỏi về hải chiến. Hơn nữa trên các chiến
hạm đều chở theo bộ binh Tây Ban Nha, sau khi bọn họ lên bờ xếp thành
phương trận, trường mâu lóe ra hàn quang sáng chói, hỏa thương chĩa tua
tủa lên trời như rừng, trong trăm năm qua đã từng làm vô số địch nhân
cảm thấy sợ vỡ mật.
Tư lệnh hạm đội Tạp Mai Nhĩ vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Bá tước tướng quân, lúc này khẽ khom lưng nhắc nhở:
- Ít nhất ở trên biển, hải quân đế quốc là vô địch.
Phí Địch Nam Đức ngẩn người ra, hiểu ý Tạp Mai Nhĩ, hỏa thương thủ Tây
Ban Nha chiến đấu thử dò xét ở Miến Điện, đã gặp phải địch nhân hùng
mạnh trước đó chưa từng có.
Quan chỉ huy bộ binh Thượng tá Gia Nhĩ Đức Nặc nhất thời đỏ bừng mặt, tỏ vẻ hậm hực nói:
- Tạp Mai Nhĩ tướng quân, xin đừng vũ nhục bộ binh đế quốc, trong chiến đấu sắp tới ta sẽ chứng minh điểm này.
- Được rồi được rồi, hai vị đều là dũng sĩ được thượng đế che chở.
Phí Địch Nam Đức cười khoát khoát tay, chuyển sang đề tài khác:
- Chỉ có những người Bồ Đào Nha khiếp đảm kia, tốc độ hành động thật sự
chậm đến đáng thương, chúng ta chờ tới bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng
dáng của bọn họ.
Tạp Mai Nhĩ cười lạnh:
- Phân hạm đội Bồ Đào Nha do Bội Lôi Tư chỉ huy, ta biết tên này, y là
một phần tử phục quốc Bồ Đào Nha không sai vào đâu được, có lui tới với
Ân Lý Khắc giáo chủ, Bố Lạp Càn Tát Công tước làm người ta chán ghét, ta nghi ngờ y sẽ cố ý trì hoãn thời gian.
Dưới sự uy hiếp của hạm đội địch hùng mạnh, người Bồ Đào Nha không dám giở trò gì.
Phí Địch Nam Đức Bá tước là một người rất tin vào chủ nghĩa Machiavelli, tin tưởng thực lực có thể giải quyết hết thảy, y chợt rút bội kiếm ra:
- Nếu như một tháng sau bọn họ vẫn chưa đến, ta sẽ thôi không phong tỏa, triển khai tấn công một mình! Đánh tan hải quân Trung Quốc và chủ lực
Ngũ Phong hải thương, bức bách bọn họ ký kết hiệp nghị dưới thành.
Yêu cầu ngang ngược của người Tây Ban Nha làm quan phủ địa phương Quảng
Đông vô cùng khó xử. Bọn họ biết lần này phiền phức lớn, hết thảy thủ
đoạn khéo léo từ chối hoặc tranh cãi đều không có hiệu quả. Mà mấy chiếc thuyền mục nát lâu năm không tu sửa của Thủy sư Quảng Đông và đám quan
binh chưa từng trải qua chiến trận, tuyệt đối không thể nào là đối thủ
của bọn man di.
Ngoài ra quan phủ địa phương, thương nhân có muôn vàn liên hệ với buôn
bán đường thủy, hiện tại người Tây Ban Nha phong tỏa mặt biển, mỗi một
ngày tạo ra cho bọn họ tổn thất to lớn không gì bù đắp được.
Vì vậy quan phủ địa phương Quảng Đông cho thấy hiệu suất cao trước đó
chưa từng có, cơ hồ không hề trải qua thảo luận hay tranh cãi, vượt qua
hết thảy đảng tranh cũ mới cùng nhau liên thủ chống lại giặc ngoài. Vừa
bắt đầu làm đủ thứ chuẩn bị trước trận chiến, lại đem tin xấu hỏa tốc
bảy trăm dặm báo về kinh sư cực kỳ nhanh chóng.
Tần Lâm thân là chưởng Cẩm Y Vệ sự, tình báo lớn nhỏ trên cả nước thảy
đều tập trung trên bàn hắn. Bất quá hắn nhận được tin tức cũng không
phải là văn thư quan địa phương phủ cấp báo hoặc là báo của Binh bộ, mà
là đến từ Ngũ Phong hải thương. Tin tình báo được đường biển truyền tới
còn sớm hơn cả tin hỏa tốc bảy trăm dặm.
Rất nhanh Binh bộ cũng nhận được tin hỏa tốc bảy trăm dặm, tin tức nhanh chóng truyền ra ở kinh sư, lực chú ý của các phe lập tức chuyển đến
vùng biển phía Nam.
Nhờ có nỗ lực không ngừng của cố Thủ Phụ Trương Cư Chính và Tần Lâm, Kim Anh Cơ, bây giờ triều Đại Minh đã hoàn toàn mở ra hải cấm, hơn nữa các
phe đều lấy được ích lợi thật lớn trong chuyện buôn bán đường biển: thu
nhập nội khố của Vạn Lịch đế có một phần lớn đến từ Thị Bạc ty, thuế thu của Hộ bộ cũng gia tăng không ít. Dù địa chủ thương nhân một dãy Giang
Nam bị tước đi đặc quyền buôn lậu lũng đoạn dần dần, nhưng bọn họ thông
qua trồng bông nuôi tằm, dệt vải cũng có thể kiếm được một khoản lợi
nhuận khá phong phú.
Tần Lâm lại càng không cần nói, Ngũ Phong hải thương toàn dựa vào hải
mậu chống đỡ, mà lợi nhuận của Tào Bang cũng có một phần rất lớn đến từ
hải mậu khắp Nam Bắc.
Truyền thống hải mậu Trung Quốc có hai con đường, Đông Dương đến Triều
Tiên Nhật Bản, Tây Dương đến Đông Nam Á, Ấn Độ thậm chí tận dọc theo bờ
Phi Châu. Dù sao Triều Tiên và Nhật Bản nước nhỏ dân nghèo, hạn ngạch
mua bán tương đối có hạn, tuyến Tây Dương địa phương rộng lớn dân số
đông đảo mới là nguồn gốc ích lợi chủ yếu.
Bây giờ người Tây Ban Nha phong tỏa Nam Hải coi như đã chận cổ con đường buôn bán Tây Dương, toàn tuyến cơ hồ tê liệt. Bất kể triều đình hay là
dân gian đều chịu áp lực cực lớn.
Tỷ như dân chúng Giang Nam trồng dâu nuôi tằm, dệt vải, một khi con
đường tơ lụa trên biển đoạn tuyệt, bao nhiêu dân chúng sẽ lâm vào cảnh
từ thất thu cho tới phá sản?!
Bứt một sợi tóc động khắp toàn thân, triều đình lập tức triển khai kế hoạch đối phó.
- Há đâu có lý như vậy, người Tây Ban Nha hoành hành ngang ngược, trẫm, trẫm há có thể dung cho!
Vạn Lịch hậm hực đi tới đi lui ở Dưỡng Tâm điện, gương mặt mập giận xanh mét.
Năm đó Tây Di đoạt Malacca, hơn ba mươi nước triều cống từ Malacca về
phía Tây bị cắt đứt đường lui tới. Hiện tại người Tây Ban Nha phong tỏa
Nam Hải, sẽ có thêm bao nhiêu nước bị cắt đứt đường lui tới nữa? Thánh
thiên tử tại vị, Tứ Di tới triều bái, nếu như các nước triều cống đoạn
tuyệt, mặt mũi của Vạn Lịch coi như mất sạch.
Bất quá vị thiên tử này càng đau lòng túi tiền mình hơn, năm xưa Trương
Cư Chính đã định quy củ: một nửa thu nhập Thị Bạc ty vào nội khố, một
nửa vào Hộ bộ. Hiện tại con đường mua bán bị cắt, không thể buôn bán lấy đâu ra thu nhập?!
Nghĩ đến số bạc trắng tinh trong nội khố, Vạn Lịch liền cảm thấy nhức nhối trong tim.
Lần này là hoàn toàn mất sạch mặt mũi.
Không được, phải đánh lại!
Phái người nào đi bây giờ!?
Ba Phụ Thần nội các Thân Thời Hành, Hứa Quốc, Vương Tích Tước, lại thêm
tân nhậm Binh bộ Thượng Thư Vương Nhất Ngạc, vào lúc này ngơ ngác nhìn
nhau, thần sắc có vẻ lúng túng, bị Vạn Lịch hỏi bèn cùng nhau khom người kêu bệ hạ thánh minh.
Các Lão nổi danh tượng đất, Thượng Thư nổi danh tượng gỗ, không ai nhịn được.
Đầu Vạn Lịch lại bắt đầu đau, tức gần nổ phổi nói:
- Ba vị lão tiên sinh, Vương Thượng Thư, các ngươi hãy nghĩ ra chủ ý
thay trẫm! Là hòa hay chiến, nếu đánh phải đánh thế nào, phái người nào
đi chủ trì đại cục, hãy nói lời thật đi!
Thân Thời Hành cười cười, vuốt vuốt chòm râu dê bạc trắng:
- Người thì cũng có, đáng tiếc bây giờ không thuận tiện, mới vừa bị thanh lưu đạn hặc, lão thần e rằng hắn đã tâm tàn ý lạnh…
Tần Lâm!
Vạn Lịch làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, thật ra thì trong lòng y đã sớm nghĩ đến, chỉ là muốn Thân Thời Hành nói ra mà thôi.
Vị Vũ Xương Bá này nổi danh toàn triều có sở trường chiêu an Tứ Di, biết rành rẽ chuyện Nam Hải như lòng bàn tay, ngay cả Ngũ Phong hải thương
cũng là do hắn chiêu mộ. Nghe nói Tần Lâm có quan hệ mập mờ với vị Tuyên Úy Sứ Doanh Châu xinh đẹp tuyệt luân kia, trừ hắn ra còn ai có khả năng làm chuyện này?!
Thế nhưng lần trước Tần Lâm bị Cảnh Định Hướng công kích, mất chức Đốc
Chủ Đông Xưởng, uất ức nhận chức cẩm y Đô Đốc. Bây giờ gọi hắn xuôi Nam
đốc chiến, người ta chịu ra sức sao?
Ngay cả bản thân Vạn Lịch cũng cảm thấy có hơi khó nói.
Trong lòng Thân Thời Hành lại biết rất rõ ràng, Tần Lâm bố trí kín đáo,
tính toán khắp nơi vất vả lắm mới lật đổ được Trương Kình. Hiện tại hắn
đang vươn dài chân tay ở kinh sư, e rằng không chịu rời khỏi trung tâm
quyền lực này.
Nhưng vào lúc này, thái giám bên ngoài mang vào một bản tấu chương, đi như chạy:
- Thông Chính ty chuyển tới cấp bản, các vị lão tiên sinh không có ở nội các nên tiểu nhân đưa thẳng tới đây. Nam Hải có chuyện, cẩm y Đô Đốc
Tần Lâm tự thỉnh ra sức!
-----------
Tần Lâm tự thỉnh xuôi Nam đốc sư!
Tin tức này truyền ra lập tức làm cho vô số người kinh hãi trợn tròn mắt.
Triều cục hiện tại biến đổi liên tục, Ty Lễ Giám Trương Kình, Cẩm Y Vệ
Lưu Thủ Hữu mới vừa rơi đài, khí thế sĩ lâm thanh lưu gia tăng mạnh mẽ.
Tranh quốc bản thắng bại chưa định, các phe đều nhìn chằm chằm đại cục
kinh sư, hận không thể khuấy động thật mạnh kinh sư mây khói này, mưu
chuyện giàu sang mấy chục năm tương lai.
Về phần thế cục Nam Hải, không ai thèm để ý tới. Dù sao Tây Di cũng chỉ
là chuyện vặt bên ngoài, triều đình nơi kinh sư nổi lên sóng gió mới là
đất dụng võ của bậc anh hùng.
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt này Tần Lâm lại tự thỉnh đốc sư, bôn ba vạn dặm, làm vậy để làm gì?!
Huống chi hắn lại khác với những người khác, Lạc Tư Cung thăng điều Đông Xưởng, Tần Lâm đổi chưởng Cẩm Y Vệ, hai bên đều bận rộn thanh lý người
cũ, bổ nhiệm thân tín. Các phe các phái cũng chờ xem long tranh hổ đấu
giữa Xưởng Vệ, Tần Bá gia đột ngột bỏ đi như vậy chẳng lẽ có ý tránh lui chín mươi dặm?!