Nơi đầu tiên chàng nói yêu nàng là kỳ đài, khi nàng vẫn còn mang dáng hình
của Dao Thiển. Tính đến bây giờ đã gần tròn một năm. Nhưng khi dắt nàng
đi lên cầu thang xoáy ốc với những viên gạch mang đầy dấu ấn thời gian,
chàng lại có cảm giác kỳ lạ như thể chuyện chỉ vừa mới hôm qua.
Ngày ấy, chàng vừa trở về sau hơn nửa tháng hộ tống hoàng đế tới hành cung
Thiên Trường, vội vã cho người đến hẹn gặp nàng. Dưới vòm trời bàng bạc
của chiều thu se lạnh, nàng đứng tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ
đài, còn chàng cúi mình bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng và trượt vào cổ
tay nhỏ xinh chuỗi vòng hải ngọc. Những viên hải ngọc xanh lam trong
suốt như nước biển này gắn liền với một truyền thuyết của tộc người
thiểu số sống ở vùng biển Bắc Hải mà chàng từng ghé qua.
Vị tộc
trưởng già nơi ấy kể rằng thời xa xưa, công chúa con của Thủy thần và
một ngư phủ nghèo đem lòng yêu nhau tha thiết, bất chấp sự ngăn cấm và
đe dọa của cha nàng. Cuối cùng, vị thần này quyết định tạo nên một cơn
sóng dữ, cướp lấy mạng sống chàng ngư dân nọ. Nàng công chúa đã ôm xác
người yêu khóc đến khi cả hai tan ra thành nước rồi kết lại thành những
viên hải ngọc long lanh. Vì thế, vòng tay hải ngọc trở thành tín vật và
minh chứng cho một tình yêu thiên trường địa cửu.
Khi đeo chuỗi hạt vào tay nàng, Mạc Quân thật sự mong tình yêu của chàng và nàng sẽ trường tồn như thế.
Nhưng đáp lại ánh mắt say mê của chàng, ngày ấy, nàng lúng túng hỏi lại: “Có
chuyện gì vậy?” Còn chàng dịu dàng đáp: “Ta rất nhớ nàng!” Nàng nhìn
chàng, biểu hiện ngây ngốc. Chàng bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay
nàng, hơi cúi người, môi chạm khóe miệng nàng, dịu dàng hôn lướt lên
đó. Chàng nói rành mạch kèm một nụ cười: “Chưa hiểu sao? Ta yêu nàng.”
Lúc ấy, chàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng phản ứng của nàng? Đầu tiên là ngỡ ngàng, kế tiếp là hoảng hốt. Nàng lắp bắp chính câu hỏi chết tiệt đó: “Ngài… Sao ngài lại yêu tôi?” Chàng hơi sững người, nhưng vẫn hỏi lại: “Tại sao lại không? Thiển nhi?” Nàng đẩy chàng ra: “Tôi…
Tôi không phải người ngài muốn. Chúng ta không thể…” rồi bỏ chạy. Chàng
đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng kéo vào lòng mình, chưa kịp lên tiếng
thì nàng đã giãy giụa: “Thả tôi ra! Tôi muốn về!” Chàng buồn rầu nhìn
nàng, chậm rãi đáp: “Để ta đưa nàng về.”
Cả hai im lặng suốt
đường đi. Đến cửa phủ Binh bộ thượng thư, trước khi nàng bước vào, chàng dịu dàng dặn dò: “Ta đoán nàng cần thời gian để suy nghĩ. Vậy hãy cứ
suy nghĩ đi. Ba ngày nữa, ta sẽ tới tìm nàng.” Sau đó, hai người liền từ biệt nhau.
Ai ngờ một lời từ biệt báo trước một năm cách trở.
Giờ đây, cuối cùng nàng cũng đã trở lại. Chàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt
tĩnh lặng như nước hồ thu của người con gái trước mặt, cam tâm tình
nguyện đắm hồn trong đó. Chàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, thì thầm
gọi: “Anh nhi!”
“Vâng!” Nàng trả lời.
Chàng thốt ra một
tiếng thở dài nhẹ nhõm. Thật tốt khi luôn có thể nghe thấy nàng đáp lại
mình như thế. Thật tốt khi luôn có nàng ở bên. Như lúc này.
“Nàng có biết…” Chàng ôm lấy thắt lưng nàng. “… truyền thuyết về hải ngọc không?”
Nàng lắc đầu, rồi chàng chậm rãi kể cho nàng nghe về truyền thuyết cổ xưa
đó. Khi câu chuyện kết thúc chàng nâng cổ tay trắng mềm của nàng lên,
đeo chuỗi hải ngọc vào tay nàng.
Thiên Anh sững sờ nhìn những hạt ngọc xanh trong suốt phát sáng dưới ánh trăng vằng vặc.
Mạc Quân tì trán mình vào trán nàng, thầm thì: “Anh nhi, nàng biết không,
ta chưa từng yêu ai, cũng không hiểu nổi loại tình cảm mà thiên hạ
thường nói ‘chỉ cần đứng từ xa nhìn người mình yêu hạnh phúc là mãn
nguyện rồi’…” Chàng xoa xoa ngón tay lên môi nàng, tiếp tục thổ lộ: “Với ta, từ lúc yêu nàng, nếu không phải là chính ta thì ta không tin tưởng
bất kỳ kẻ nào có thể làm cho nàng hạnh phúc. Vì thế, bằng bất cứ giá
nào, ta cũng sẽ khiến nàng yêu ta và hạnh phúc bên ta.
Thiên Anh
vươn tay ôm lấy gương mặt chàng, và trước khi kiễng chân dâng lên môi
chàng một nụ hôn, Mạc Quân nghe thấy tiếng nàng nức nở bên tai: “Em muốn tin chàng, rất muốn tin chàng.”