Đối với câu hỏi ngu ngơ của Hướng Nhật, Laura ra không tỏ ra khó chịu, nét mặt vẫn y nguyên như người trên hỏi kẻ dưới:
- Tên, tuổi, nơi ở, năng lực là mật giả hay dị năng giả? Có mối quan hệ gì với Buck và Hainke?
Hướng Nhật há hốc miệng với một loạt câu hỏi như cảnh sát hỏi cung phạm nhân. Bộ nàng nghĩ mình là ai? Ta là ai? Không thể tin nổi có ngày hắn bị một người mới gặp mặt hỏi một cách trơ trẽn thế này. Nhưng hắn cũng không
tỏ ra quan tâm nhiều. Đằng nào cũng ở cương vị của một tối cường nhân
loại, tựa hồ xem mọi thứ như gió thoảng qua tai, tất cả đối với hắn chỉ
là cát bụi, việc nhỏ không cần để tâm, việc lớn cho qua được thì cho
qua.
- Có thể giết được thủ lĩnh đời thứ ba của vùng Tam Giác
Vàng, thân thủ và bản lĩnh không tệ. Chút việc nhỏ như vậy thì cô tự đi
tìm hiểu đi. - Hướng Nhật thờ ơ, giả thần bí nói, tin chắc nàng sẽ tự
khai ra vài thông tin.
- Hứ... Cũng được. Xem như cậu cũng biết
không ít. Tuổi nhỏ như vậy mà kỹ năng vượt xa nhân loại, hơn nữa còn
biết đến trùm thuốc phiện tại Tam Giác Vàng, rất đáng để ta tìm hiểu.
Nhưng đáng tiếc ta không phải kiểu người ấy - Laura mặt đầy sát khí,
tiếp tục chĩa súng vào người lưu manh, giọng nói vang dội đe dọa lòng
người - Giờ thì nói hay chết?
Hướng Nhật chỉ biết cười khổ, cô
nàng này cũng thật to gan lớn mật, không biết người biết ta, thấy mình
hiền quá lại muốn bắt nạt. Tuy nhiên hắn lại rất thích chơi trò giả trư
ăn thịt cọp, giả ngu ngơ hỏi:
- Cô tên gì? Nhiêu tuổi, quốc tịch, có chồng hay chưa? Có liên quan gì tới thủ lĩnh Tam Giác Vàng và thế
lực chống lưng cho chúng?
- Nói nhiều!!!
Laura bắn liên
tiếp ba viên đạn, mà mỗi viên đều nhắm vào mỗi yếu điểm khác nhau trên
cơ thể, gồm tim, phổi, mật. Đối với biểu hiện không biết sợ của lưu
manh, nàng cũng cảm thấy đối phương không phải loại dễ chơi, nếu đôi bên đều không muốn tiết lộ thân phận, chi bằng thăm dò lực lượng của nhau
cái đã. Chốn giang hồ, không đánh thì khó mà quen.
Hướng Nhật lần này cẩn thẩn hơn, hắn cũng không thèm né chỉ đứng yên, lần này dùng hai tầng lĩnh vực. Một màn nước mỏng gần như vô hình bao quanh thân thể
hắn, dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trông không khác gì một thiên
thần, thật cao thượng vĩ đại. Ba viên đạn như sáu đầu tàu hơi nước, có
điều kỳ diệu là chúng cùng lúc đâm vào người Hướng Nhật - Một minh chứng cho tốc độ nã súng thần thánh, chỉ là chẳng khác nào đâm vào một bức
tường tối thượng không thể phá hủy. Một vụ va chạm kinh hoàng gây ra một tiếng nổ lớn, áp lực khủng khiếp của vụ va chạm tạo ra áp suất, một bên phản ra lòng đường làm một hàng ngang xe hơi, xe công, xe tải các kiểu
không cánh mà bay lên vài mét rồi chất đống lên nhau, bên kia áp suất
tác động vào một tòa nhà hai mươi tầng, làm ba tầng dưới cùng của tòa
nhà, các ô cửa kính vỡ vụn, một nửa tường trước bị méo mó bong chóc gần
hết lớp gạch chỉ chừa lại cốt thép, tòa nhà hơi vặn vẹo như muốn sập.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời họ được
chứng kiến cảnh tượng như xem phim của Marvel. Vốn dĩ chưa bao giờ họ
gặp một đối thủ ngang tài ngang sức. Lúc đầu Laura không nghĩ Hướng Nhật sẽ đứng im chịu đòn, nhưng giờ thì nàng không khỏi nhìn hắn bằng cái
nhìn đầy tán thưởng.
Trong khi Hướng Nhật thì hãi hùng đến rợn
tóc gáy. Có thể người ngoài không nhìn ra nhưng bản thân hắn hiểu rất
rõ, vừa rồi đã dùng toàn lực để đỡ đòn tuy nhiên đôi chân hắn vẫn cảm
thấy nhức nhói vì phải chống đỡ nguồn lực quá lớn, mà chỉ đến từ ba viên đạn. Như vậy, nếu bốn, năm hay mười viên thì sao? Hắn chắc chắn sẽ bị
đánh bật lùi về sau. Đối thủ phía trước phải đưa vào danh sách 'chiếu
cố' đặc biệt, tuyệt đối không thể coi thường.
- Anh bạn nhỏ quả
nhiên không đơn giản như vẻ lừa tình bên ngoài. Cậu muốn biết gì về tôi? - Laura hỏi, tuy nàng không cười nhưng trong lòng đã có chút nhiệt tình cởi mở, nét mặt đã không còn sát khí.
Hướng Nhật không cảm thấy
ngạc nhiên với thái độ của nàng. Hai người căn bản không thù không oán,
vấn đề là một bên chỉ biết giết người, một bên thì muốn đùa cợt, cuối
cùng nhận ra đây không phải là chuyện để đùa. Hắn nhàn nhạt nói:
- Như những câu hỏi vừa nãy.
- Nếu cậu muốn hỏi người ta thì trước tiên phải trả lời câu hỏi của người ta đã chứ.
Tuy rằng đã cởi mở nhưng Laura quyết không nhường nhịn, vóc người đầy mê
hoặc lặng lẽ quay đi. Vừa đi nàng vừa đặt bàn tay ngửa trên vai rồi đưa
ngón chỏ ngoắc lại ý ra hiệu cho lưu manh đi theo. Hướng Nhật chết lặng
ngắm nhìn vóc dáng, cặp mông đầy đặn khẽ đánh qua đánh lại cùng cử chỉ
quyến rũ, hai thứ kết hợp không khác nào muốn kích thích bản năng tình
dục của đàn ông, thiếu chút nữa không nhịn được mà phọt máu mũi.
- Định dẫn tôi đi nhà nghỉ sao?
Đi được một đoạn Hướng Nhật không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Là khách sạn.
Laura liếc xéo hắn. Trong trường hợp này nàng là muốn tránh phiền phức đến từ cuộc phá hoại vừa rồi. Nhưng đầu óc Hướng Nhật lại nghĩ đến cảnh tượng
khác. Vì theo hắn, gái tây rất cởi mở trong quan hệ giường chiếu, chỉ
cần thích là sẵn sàng chịch liền.
- Này bà chị à, làm ơn tha cho
tôi đi. Mặc dù cô thật sự rất xinh đẹp nhưng tôi không phải là người dễ
dãi, mới lần đầu gặp là có thể làm chuyện ấy được đâu.
- Câm miệng! - Laura nghiêm mặt quát.
Lúc này hai người đã đến cửa một khách sạn năm sao, Hướng Nhật bị một tiếng quát đột ngột nhất thời không kịp phản ứng nên đành lặng lẽ đi theo
nàng. Đồng thời đang nghĩ xem rốt cuộc cô nàng muốn gì, lẽ nào không
phải muốn làm chuyện ấy.
Thấy lưu manh tự nhiên hiền lành đột
suất, Laura lại tưởng lời nói của nàng đã dọa được hắn nên trong lòng
thêm tươi tỉnh, đồng thời tự tán thưởng cho mình, nói chuyện cũng bớt đi phần nào cứng nhắc:
- Cậu nghĩ tôi là ai? Muốn làm tình với tôi, cậu còn chưa tới lượt. Đừng nghĩ cứ đưa nhau vào nhà nghỉ là chỉ để làm tình nhé.
- Thế không làm tình thì làm gì? Cô xinh đẹp như vậy, không đưa lên
giường thì rất uổng a. - Hướng Nhật biết mình hiểu lầm, nhưng cũng không ngại trơ trẽn châm chọc. Mà hắn cảm thấy trọc nghẹo một người cứng
nhắc, khó chịu như nàng quả thật rất vui, rất thú vị.
- Hứ...
Xinh đẹp là để ngắm, không phải để lên giường. Tôi thích thế cho các
người thèm, không chịu được mà chết. - Laura bỗng dưng nở một nụ cười
nhạt nhẽo hiếm thấy. Tiện tay mở phòng rồi bước vào trước, mở tủ lạnh
lấy hai chai sâm banh demi-sec, nàng ngồi yên vị xuống ghế sofa, một
chai để trên bàn, một chai nàng dùng ngón tay phẩy một cái là bung nắp
rồi khỏi cần ly, cầm nguyên chai hớp một ngụm đã hết nửa chai.
Hướng Nhật lặng lẽ bước vào, đối với lời nói nửa đùa nửa thật của nàng, hắn
cũng không biết có phải là thật hay đùa nhưng thủ đoạn như vậy là quá
độc ác a. Cái thể loại thèm khát mà không được ăn chính là tự sát, giống như bị bỏ đói mấy ngày, trước mắt bỗng xuất hiện đồ ăn ngon nhưng tay
không thể với thì cảm giác ấy sống thật không bằng chết. Hắn thoải mái
ngồi xuống ghế sofa, cũng không hiểu sao hắn lại thích ngồi bên cạnh cô
nàng, chắc thân thể hắn muốn được gần mỹ nhân, nên tinh thần không tự
chủ. Nhìn thấy một người con gái làm ra cái hành động suồng sã, không có tý nữ tính, mới đầu hắn có chút kinh ngạc nhưng rồi tự dưng thấy thú
vị. Trên đời gái hư hỏng không thiếu, nhưng xinh đẹp như tiên mà hư hỏng lại có sức hấp dẫn, cùng năng lực phi thường thì rất đáng để theo đuổi. Người như hắn rất thích những cô gái phóng khoáng, thoải mái nhưng ma
mãnh, nàng chính là người như vậy.
Laura cầm chai rượu đang uống
dở trên tay, khẽ lắc qua lắc lại, rồi thở một làn hơi đầy mùi rượu cùng
hương thơm của phụ nữ vào mặt lưu manh. Khẽ cười rồi đưa cho hắn chai
rượu trên bàn, cử chỉ quyến rũ, kích thích ham muốn. Nàng cong cái miệng nhỏ xinh, dửng dưng nói:
- Ở đây chỉ có hai ta, cứ thoải mái đi. Giờ thì cậu có thể trả lời rồi đấy?
- Cũng được. - Hướng Nhật vui vẻ cầm chai rượu, cũng thoái mái búng một
cái bật nắp, rồi hớp một ngụm và ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy
nét tươi trẻ, hồng hào gợi cảm vì rượu mà không muốn rời. Dường như với
những cô gái lạnh lùng, vô cảm, tự nhiên có một chút biểu cảm vui vẻ
trên khuôn mặt thì hấp dẫn vô cùng vô tận, cũng đúng bởi vì nó quá hiếm
thấy.