Lão già không thể tin nổi, ngay cả những lời dọa dẫm của lão xem ra cũng chỉ là nước đổ lá khoai. Lần đầu tiên trong cuộc đời lão gặp phải một
thằng nhóc bố láo như hắn.
- Cuộc đời tao tung hoành bao nhiêu năm trời, kết thù oán với vô số người. Bất quá tao cũng không ngại tiễn mày về Tây Thiên.
Lão già tiến sát Hướng Nhật, bước đi mà cứ ngỡ là lướt trên mặt đất. Tuy
phi thường, mạnh bạo nhưng trông thế nào vẫn là nhẹ như gió thoảng, uyển chuyển như điệu múa, lão đá một cước nhắm ngay giữa trán Hướng Nhật.
Hướng Nhật theo phản ứng có điều kiện liền đưa tay ra đỡ. Một nguồn lực
lượng dồi dào ập vào cánh tay hắn, hắn chợt nhíu mày, biểu hiện khuôn
mặt không giám tin. Thân thể run lên nhè nhẹ, mém chút nữa bị lùi lại
một bước. Quá mạnh! Mạnh còn hơn cả Phạm Thải Hồng - một dị năng giả cấp năm. Đây là sức người sao? Hướng Nhật mơ hồ tự hỏi chính hắn.
Lão già cũng biểu lộ khuôn mặt không kém. Một cước này đá bay một đầu tàu
hơi nước nặng 200 tấn không khác gì đá khúc gỗ. Thằng nhóc này làm sao
có thể? Luận về tuổi đời, không thể nào mà học được kungfu tới trình độ
“võ đạo” (phân khúc cảnh giới cao nhất của kungfu) Lão già cũng không có lạ gì mấy đứa dị năng, nếu đỡ được đòn này thì chắc chắn phải đạt trình Chấp Năng Giả trở lên. Tuy nhiên trên người Hướng Nhật, cho dù lão có
nhìn thế nào cũng không cảm thấy năng lượng của dị năng giả. Lão chỉ có
thể suy đoán hắn chính là mật giả.
Hướng Nhật thật không thể tin
được năng lực của Hướng bá phụ thần kỳ đến mức có thể miễn cưỡng giao
đấu vài hiệp với một người có trình độ ngang Chấp Năng Giả. Chẳng trách
lúc trước biểu diễn lực lượng trước mặt ông, mà xem ra có khi ông còn
muốn cười vào cái mặt mình rồi.
Đã đỡ được đòn thì Hướng Nhật
không dễ gì bỏ qua, hắn dồn toàn lực lượng đánh vào má phải, lão già
phản ứng ngay tức thì đưa tay ra đỡ, đồng thời chân trái vừa ra đòn khi
nãy chuyển thành đòn đánh bằng gối, đánh vào trung bộ Hướng Nhật. Hướng
Nhật lại dùng tay phải nện ngay đùi của lão già nhưng thất bại, lão già
uyển chuyển thu chân về, nhưng bất ngờ chuyển hướng đá vòng ra sau toan
đánh vào đầu Hướng Nhật. Hướng Nhật không ngờ lão già lại dùng kế dương
đông kích tây nên chỉ kịp lắc mình né đòn và kết quả là bị lão đá tạt
vào ngực, cả người mất đà lùi lại vài bước. Mặc dù hắn lực lượng cường
đại, việc bị thương là không có khả năng, nhưng để một Chấp Năng Giả cho ăn hành thì thật sự quá mất mặt. Hướng Nhật mặt nóng bừng, hùng hổ
Thuấn Di ở mức cao nhất, thân hình biến mất vào không gian, ngay cả âm
thanh cũng không nghe thấy, cứ thế hắn tiếp cận lão già nhắm ngay một
bên cổ mà đánh. Khi nắm đấm chạm vào thì một màn quỷ dị làm hắn quá ngỡ
ngàng, không ngờ thứ hắn vừa đánh chỉ là ảnh ảo. Khi nghe tiếng bước
chân ở một khoảng xa, hắn nhìn lại thì thấy lão già đã đứng ở đó, hắn
lại tiếp tục Thuấn Di nhưng thất bại. Hướng Nhật lần này không thể nhịn
nổi, liền đứng một chỗ dùng Kiếm Chỉ, nhưng thất bại lại nối tiếp thất
bại. Thân ảnh lão già như làn gió, mặc dù để lại di hình, nhưng tưởng
tượng lại có khi nhanh hơn cả tốc độ Thuấn Di của hắn, hay đây chỉ là
thuật che mắt?
“Vi Bộ - Quỷ Khóc Thần Sầu”
Một loạt mười mấy người bủa vây lấy Hướng Nhật, Hướng Nhật hoàn toàn không cách nào
phân biệt đâu là ảnh ảo, đâu là người thật. Đùng một cái, một nhóm người lao vào đánh hắn tới tấp, Hướng Nhật đánh bên trái lại đá bên phải,
đánh bên phải lại đá bên trái, đánh trước đánh sau, nhảy lên mà đá nhưng hoàn toàn chỉ đánh vào ảnh ảo, mà khắp người hắn thì chỗ nào cũng bị
đánh. Hướng Nhật tức điên lên, dùng hai tầng lĩnh vực phóng lan tỏa ra
xung quanh. Ảo ảnh lập tức tan biến, nhưng lão già đã sớm ẩn thân không
để lại dấu vết.
Hướng Nhật được một phen mở mang tầm mắt, lần đầu tiên trong đời hắn hai lần được nhìn thấy kẻ có lực lượng kém hơn vẫn
có thể chống lại kẻ mạnh hơn. Ví dụ ấy không ai khác ngoài Hướng bá phụ
và lão già kia.
“Tiêu Dao Tuyệt Học - Ảm Nhiên Tỏa Hồn Khúc”
Từ trong không trung, hòa với tiếng gió, vang vang giai điệu của sáo trúc. Một điệu nhạc buồn da diết, gợi cho Hướng Nhật nhớ lại chuyện đau buồn
nhất trong đời hắn. Đó là ký ức thời thơ ấu của một đứa trẻ mồ côi, tủi
thân khi đứng nhìn những đứa trẻ vui cười, nhõng nhẽo trong vòng tay của cha mẹ. Hắn ngay lập tức rơi vào trầm cảm, hoàn toàn đánh mất ý trí
chiến đấu.
Một lát sau, thanh âm sáo trúc lại chuyển qua cuồng
bạo, mãnh liệt, khiến Hướng Nhật nhớ lại lòng hận thù sâu sắc nhất trong đời hắn, chính là bị lũ đàn em phản bội. Hướng Nhật như biến thành kẻ
điên, hoàn toàn mất tỉnh táo mà đánh loạn xạ vào không khí.
Một
lát sau, thanh âm sáo trúc lại chuyển sang bi ai, oán trách, khiến Hướng Nhật buộc phải nhớ lại chuyện khiến hắn dằn vặt, day dứt lương tâm. Đó
là chuyện tình đầy luyến tiếc sảy ra mười năm trước với Trứu Văn Tĩnh và Tống Thu Hằng. Hắn từ điên dại lại thêm điên cuồng, ngu ngốc mà tự đánh chính mình.Lúc ấy lão già mới lộ diện, lão luyên thuyên trước cơn điên dại đáng thương của Hướng Nhật:
- Ảm Nhiên Tỏa Hồn Khúc chính là khiến người ta sống không bằng chết.
Buồn, đau, tức, thống khổ mà sinh ra hại chính mình. Đời người không ai
có thể thoát khỏi “tham sân si” “thất tình lục dục”. Ha ha ha...
Lão kết một thủ ấn kỳ dị trên sáo trúc, tựa hồ muốn phóng ra một nguồn lực
lượng có thể giết chết Hướng Nhật trong trạng thái mất khả năng phòng
ngự.
Ngay lúc ấy, một thân hình to lớn chạy như bay đến, tát vào
mặt Hướng Nhật một cái làm hắn như tỉnh lại từ giấc mộng. Giật mình gọi:
đọc truyện với //truyencuatui.net/
- Cha.
- Ừ - Hướng bá phụ kiên định từ ý trí đến thần thái sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Tiểu Hướng. Cách đánh của con có vấn đề rồi. Chủ yếu chỉ dùng lực lượng mạnh hơn để áp chế đối phương mà không trau dồi thân pháp. Việc này
chẳng khác nào lấy voi đè kiến, nhưng nếu con gặp phải một con voi thì
con có đè nổi không? Ta nghĩ không cần phải dạy con chiêu thức võ công.
Thật ra chiêu thức chỉ là một món kỹ nghệ qua mắt những kẻ gà mờ. Sức
mạnh thật sự chỉ nằm ở ba thành tố: Lực lượng, tốc độ, khả năng quan
sát.
Con chỉ đơn giản là thay đổi quan điểm thì tự con sẽ lãnh
ngộ được. Hãy nhớ đừng tin tưởng vào ngũ quan mà hãy tin tưởng vào tâm
thức. Khi gặp phải đối thủ ngang cơ, lại nhanh đến nỗi mắt không theo
được, tai không nghe thấy, cảm nhận bị tê liệt, mũi chẳng thể gửi, con
phải làm sao để biết được vị trí của đối phương đây? Bởi vậy, trau dồi
thân pháp là ở sự khéo léo, không chỉ biết công mà phải biết né, phải có tốc độ quan sát phi thường. Vấn đề này con tự chiêm nghiệm đi.
Nghe Hướng bá phụ nói, Hướng Nhật không khỏi thấy mình kém cỏi. Tự chiêm
nghiệm hắn mới hiểu, nào là La Nhứ, Phạm Thải Hồng, rồi lão già. Luận về lực lượng và tốc độ hắn đều vượt bậc nhưng vẫn bị ăn hành, âu cũng chỉ
là khả năng quan sát quá tệ. Chỉ nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, cảm nhận
bằng xúc giác, ngửi bằng mũi, nếm bằng miệng, cuối cùng cũng chỉ là
phương thức quan sát thô thiển của người thường.
Nghĩ đến đây hắn chợt nhớ lại quyển sách cũ kĩ mà Trương lão đưa, ở cuối quyển sách có
nói đến phương pháp quan sát bằng tâm thức.
“Khi ngươi đọc đến
đây, hẳn là người đã thông thạo những kiến thức ở phía trước. Vậy ngươi
đã không còn ở phạm vi nhân loại nữa rồi, mà chính là nằm trong danh
giới thần thánh. Buồn cười làm sao, thần thánh mà còn phải học khả năng
quan sát bằng tâm thức ư? Mọi thứ đã ăn sâu vào trong đầu người rồi.
Không thử làm sao biết? Ha ha ha...”
Hướng Nhật dùng lĩnh vực bẻ một cành cây, cắt ra làm hai khúc vừa bằng lỗ tai sau đó bịt tai lại,
rồi hắn xé vạt áo tự bịt mắt lại.
Mọi người đều nhìn hắn, mỗi
người một sắc mặt khác nhau. Gia đình Tôn Hòa đang ngụy trang ở trong
vườn hoa, có người nhìn thấy buồn cười, có người lại vừa lo lắng, người
lại mong chờ kỳ tích xuất hiện. Hướng bá phụ từ đầu đến cuối vẫn chung
thủy một nét mặt, ông tin tưởng Hướng Nhật sẽ lãnh ngộ được, như chính
ông đã lãnh ngộ bài học vô giá mà vị cao nhân năm xưa truyền thụ.