Hướng Nhật vì không
muốn mẹ lo lắng, vội tìm một cái cớ rời đi, nói là gặp bạn bè. Hướng mẫu bởi vì nghe hắn hứa hẹn sẽ chịu ra mắt cha mẹ Thiết Uyển, hiện tâm
trạng rất tốt, nhất thời không để ý.
Bước ra đại lộ hắn vội vàng
bắt taxi tới biệt tự Tôn Hòa. Trong lòng không đến mức quá lo lắng. Với
thân thủ của Hướng bá phụ, việc áp chế năm mười tên côn đồ là bình
thường. Điều hắn lo nhất là bọn chúng có con tim, nếu đem ra để uy hiếp
sẽ là rất khó đối phó. Chỉ sợ Hướng bá phụ bị thương. Nghĩ tới đây ánh
mắt hắn trở nên lạnh lùng.
Ở trước cửa biệt thự Tôn Hòa, Hướng bá phụ không vội xông vào mà ẩn mình theo dõi nhất cử nhất động của đối
phương. Thân là quân nhân, những sự việc như thế này đối với ông đã là
quá quen thuộc. Cùng lúc ấy Hướng Nhật cũng vừa tới nơi, hắn đoán rằng
Hướng bạ phụ chính là đang ẩn nấp ở đâu đó tìm cơ hội. Thường thì cảnh
sát hay quân nhân đều có chung một hành động là như thế. Nghĩ vậy hắn
không vội xông vào, mà tùy tiện tìm một chỗ ẩn nấp. Chủ yếu là hắn thật
sự muốn xem Hướng bá phụ sẽ ứng phó ra sao với loại tình huống này, với
cả tự dưng xông vào thì khác nào hớt tay trên của ông đâu. Hơn nữa Hướng Nhật cũng chả thèm bận tâm gia đình nhà họ Tôn sống hay chết, nếu không vì lo cho sự an nguy của Hướng bá phụ chắc chắn hắn sẽ không rảnh mà
đến.
Hướng Nhật sau khi quan sát một hồi, quyết định nhảy lên cái cây cổ thụ trước cửa. Ở góc độ này hắn có thể thoải mái quan sát mọi
góc độ trong nhà mà không ngại bị phát hiện. Bên trong nhà, đồ đạc vương vãi khắp nơi, chuyện này chỉ có thể là do bọn đòi nợ làm ra. Thằng nhóc Tôn Thiên Lục đang ngồi co ro trên góc ghế salong, không dám liếc ngang nhìn dọc. Mặt mũi băng bó vải trắng, là những vết tích do Hướng Nhật
dạy dỗ còn lưu lại. Ông bà Tôn gia nằm lăn lóc trên sàn, Tôn Hòa khóe
miệng be bét máu tươi. Chỉ có thể là do bị tra tấn mà thành. Lúc này hắn đang cố lết ra ngoài cửa, miệng không ngừng van nài. Bên ngoài cửa là
một đám người khá lộn xộn. Hết thảy cũng tới tám người. Toàn thân ăn mặc nhếch nhác, dáng dấp chả đứa nào giống đứa nào, thoạt nhìn chẳng khác
gì bọn bảo kê đường phố. Hướng Nhật thầm cười, căn bản chỉ là một lũ tép riu, tuy nhiên lại dám cãi lời bà dì út xem ra là có chỗ chống lưng.
Hướng Nhật chỉ cần nhìn vị trí Tôn Thiên Lam bị bắt ở đâu là biết ngay
bọn “cãi lời.” Là bốn người ở bên trái. Một đứa đang giữ chặt Tôn Thiên
Lam. Nhìn dáng vẻ của nàng thì chưa có biểu hiện gì bị xâm phạm. Nhưng
khuôn mặt thanh tú lại mang nỗi tuyệt vọng, đáng thương. Sau vụ việc
nàng nguyện trao thân cho hắn để đổi lấy tự do cho em trai, Hướng Nhật
cũng có hảo cảm không ít. Tính ra cô nàng cũng không phải là xấu xa,
sang chảnh, vẫn còn nét đáng yêu, thùy mị.
Phía bên phải, một gã
thân hình cao lớn, mặt mũi hung tợn, đứng nhìn tên đang bắt Tôn tiểu thư tỏ rõ ánh mắt giận giữ, hắn uy hiếp:
- Đình Lâm, mày hóa rồ rồi. Đến cả lời Dịch tiểu thư cũng dám không nghe theo. Định đi tìm cái chết hay sao? Còn không mau thả người.
Thanh âm cuối cùng hắn gào lên dễ khiến người người kinh hãi. Đáng tiếc không có tác dụng với Đình
Lâm. Hắn khẽ hít một hơi từ mái tóc thơm mùi con gái của Tôn Thiên Lam.
Cơ thể trở nên sung sướng, miệng không tránh khỏi thèm khát lấp liếm
môi. Bỏ ngoài tai lời thằng kia vừa nói, mà chăm chú vào mỹ nhân thì
thầm bên tai nàng:
- Đi thôi.
Hắn chẳng màng nhìn ngó xung quanh, một tay kéo Tôn Thiên Lam rời đi, ba thằng kia cũng dửng dưng
theo sau. Một màn này làm thằng mặt hung dữ tức đến muốn hộc máu mà quát lớn.
- Bắt nó lại!
Ba thằng theo hắn cứ như người máy mà
xông lên, ba thằng kia cũng không ngại quay lại bồi tiếp. Thằng mặt hung dữ nhắm ngay Đình Lâm mà nhảy bổ vào. Đình Lâm có chút giật mình vội
buông nữ nhân ra đánh trả. Tạm thời Tôn Thiên Lam được tự do. Ngay tức
thời Hướng bá phụ thần tốc chạy tới kéo nàng ra khỏi cuộc chiến. Quả
nhiên tốc độ hơn người, từ ngoài cổng vào đến nhà cũng hơn ba mươi mấy
thước, ấy vậy mà cũng chỉ vài giây đã tới nơi. Tôn Thiên Lam thấy người
đến cứu là Hướng bá bá liền tỏ ra vui mừng, ông bà Tôn gia cũng bớt lo
âu.
- Cháu không sao chứ? - Thuận miệng, Hướng bá phụ hỏi thăm.
Tôn Thiên Lam tỏ ra lễ phép lạ thường, sắc mặt ôn hòa nhẹ giọng trả lời:
- Dạ! Cháu không sao.Hướng bá phụ không hỏi gì thêm, chỉ đứng nhìn nhóm người đang chọi nhau.
Khuôn mặt vẫn điềm tĩnh, căn bản là không để chúng vào mắt. Nhưng khoảnh khắc ấy chưa được bao lâu thì bị cắt ngang, bởi nhóm người của thằng
mặt hung dữ đã bị đánh bại, hiện nằm la liệt trên sàn. Quả nhiên hắn vốn không xem thằng kia ra gì ngay từ đầu là có lý do chính đáng. Mà Hướng
bá phụ bên này cũng có chút cảnh giác. Nếu không phải thằng này dụng
kungfu thì Hướng bá phụ sẽ không cảnh giác như vậy. Ai dè ở cái nơi này
lại gặp một thằng biết Vịnh Xuân. Hơn nữa thân thủ cũng không phải là
hạng “mèo mả gà đồng.” Một màn liên hoàn quyền vô cùng thư thái nhẹ
nhàng, nhưng uy lực đã chứng thực chỉ trong nháy mắt đã hạ gục bốn gã to con gấp đôi người hắn. Loại kungfu này Hướng bá phụ đã nghe nói qua,
trước mắt ông sẽ không ngại thằng nhóc, mà cái ông lo lắng là thế lực
đứng đằng sau phái Vịnh Xuân, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Như thế nào
lại có một thằng đệ tử Vịnh Xuân đi làm cái chuyện hèn hạ, cướp bóc này? Chẳng phải phái Vịnh Xuân rất chú tâm vào rèn đạo đức hay sao? Nếu vậy
thì thằng nhóc này rất có thể là loại phản sư. Như vậy Hướng bá phụ cũng không cần phải nương tay.
Lúc này thằng tên là Đình Lâm mới hả
hê, vặn vẹo các khớp tay, khớp cổ như thể là vừa trải qua một màn khởi
động cực kỳ thoải mái. Hắn tập trung sự chú ý lên người Hướng bá phụ,
nhìn thoáng qua thì thân hình cao to lực lưỡng, toàn thân toát ra khí
chất có thể dọa người. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ rõ vẻ khinh thường,
không phân biệt trên dưới mà nói:
- Mày là thằng nào? Khôn hồn thì để con bé kia lại rồi cút ngay!
Tôn Thiên Lam mặt mũi bỗng trở nên lo lắng, đứng nép sau lưng Hướng bá phụ. Với thân hình to lớn như cây trụ, nàng thoáng qua cũng có một chút an
tâm.
Hướng bá phụ tuy rằng nóng tính, nhưng đối mặt với tình
huống chẳng khác nào đi làm nhiệm vụ thì trở nên vô cùng điềm tĩnh
khuyên bảo:
- Chúng mày có thể đi, nhưng toàn bộ người nhà họ Tôn tuyệt đối phải ở lại.
Giọng nói âm trầm, nghiêm nghị của ông không những không có tác dụng, trái lại còn tăng thêm vẻ tức giận cho Đình Lâm.
- Mẹ. Lão già nhiều chuyện. Tao cho mày lựa chọn cuối cùng. Mày định bắt tao phải làm cho mày tàn phế hay là cút nhanh đây?
- Được... - Lời này nói ra làm tim Tôn Thiên Lam như vỡ tung, mặt mũi
trắng bạch. Chút hi vọng cuối cùng xem ra là tan vỡ rồi. Bây giờ liệu
mình có thể chạy thoát không?
Bên kia, Đình Lâm cũng tỏ vẻ đắc ý. Thân thủ của mình hắn hiểu rõ, đừng nói là một lão già đô con mà mấy
chục thằng đô con hắn cũng chấp hết. Thế nhưng mặt hắn bỗng tái sầm lại, mà Tôn Thiên Lam cũng bị chấn động. Hướng bá phụ không có đi đâu hết mà tiến đến gần Đình Lâm hơn.
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Tự bò ra khỏi đây hoặc tao phải khiến mày bò không được mà lăn cũng không song.
Thần thái Hướng bá phụ vô cùng uy nghiêm. Sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt
toát ra những đạo quang sâu sắc, tràn trề kinh nghiệm chiến đấu.
- Láo...
Dứt lời, Đình Lâm vận quyền đánh thẳng vào mặt Hướng phụ. Nhưng rồi hắn tái mặt, vì nhận ra mình đang đánh vào không khí. Thân hình Hướng phụ không chạy đi đâu cả mà chỉ áp sát bờ vai phải của hắn, mượn lực của chính
hắn khẽ lắc mình thì Đình Lâm vô lực mà bay lùi ra sau, chân tiếp đất mà mất hoàn toàn lực không chế, cứ thế mà đập người vào cánh cửa, mặt kính vỡ tan tác, miệng phun một ngụm máu tươi gã gục trên sàn.
Thật
khủng khiếp! Hướng Nhật ở trên cây mà chấn động, Tôn Hòa vốn đã hiểu rõ
thủ trưởng của mình nhưng cũng kinh ngạc với sức mạnh ngày một lớn của
Hướng huynh. Thằng nhóc tóc trắng cũng mở to mắt quan sát như thể gặp
phải siêu nhân. Tôn Thiên Lam thở phào nhẹ nhõm, khẽ ôm ngực tựa hồ là
đang kiềm chế nỗi sợ lúc bị bắt. Lòng Hướng Nhật có vài câu hỏi, vì hắn
cũng không nghĩ thằng tên Đình Lâm kia lại dễ dàng bị đánh bay đến thế.
Ban đầu hắn đã nhìn rõ, thân thủ của gã cực kỳ vững chắc, lực lượng rồi
dào, bước đi nhẹ như bay, là biểu hiện của người luyện võ đã tới đỉnh
điểm. Nhưng xem ra thân thủ của Hướng phụ còn gấp mấy chục lần gã. Rốt
cuộc đấy là kungfu gì? Hướng Nhật lại liên tưởng đến La Nhứ và mới đây
là bác gái Phạm Thải Hồng. Trong lòng không khỏi kính nể, nếu không phải lực lượng hắn cao hơn thì sớm đã bị làm cho mất mặt rồi, khéo còn ăn
hành no. Xem ra, lực lượng cường đại cũng không phải là nhất. Hắn chính
là đang đau đầu về chuyện này.