Bữa ăn sáng cũng không phải ăn trong khách sạn luôn mà là hẹn ăn ở nhà chiến hữu của Hướng phụ.
Hướng Nhật đi theo hai người Hướng phụ, ngồi xe taxi tới nhà chiến hữu của ông ấy.
Trước khi tới Hướng phụ đã giới thiệu qua, chiến hữu của ông tên là Tôn
Hòa, một cái tên nghe thật hòa khí. Nhưng mà Hướng Nhật từ tư liệu của
gì nhỏ họ Dịch đối với chiến hữu này của Hướng phụ không có hảo cảm gì
cả.
Sở dĩ không có ở trước mặt Hướng phụ vạch trần đối phương, thứ nhất là
bởi vì không muốn phá hư ấn tượng “thực tế tốt đẹp” của Hướng phụ, thứ
hai là hắn muốn chuẩn bị nhìn một chút gã kia còn định lừa Hướng phụ như thế nào.
Mặc dù đã phá sản nhưng nhà của Tôn Hòa tạm thời cũng chưa bị ngân hàng
lấy đi, phỏng chừng đây là nguyên nhân lão ta dám mời Hướng phụ tới ăn
cơm, đây cũng là một tấm màn che dấu cuối cùng của lão ta.
Nhà Tôn Hòa mặc dù không nằm trong khu biệt thự Chân Long nhưng cũng là
một ngôi biệt thự nhỏ, đây cũng xem như là một nơi không tệ, ít nhất
cũng có giá mấy triệu.
Thời điểm Hướng Nhật một nhà ba người đi tới, cửa biệt thự nhà Tôn Hòa
thì mở toang ra, hai bên đứng một hàng người giúp việc, tỏ ra vô cùng
hào khí.
Người không rõ lai lịch có thể bị hàng dài người này dọa mất, dĩ nhiên
ba người nhà Hướng Nhật không phải người bình thường, tất nhiên sẽ không bị dọa gì. Hướng Nhật cái gì chưa từng thấy qua? Hướng mẫu lại là thiên kim tiểu thư, loại xếp hàng dài này đối với bà chẳng qua chỉ là chút
mưa phùn, mà Hướng phụ thần kinh bền vững, cũng sẽ không bị ngạc nhiên
gì cả.
Ba người đi theo một người đàn ông quản gia tiến vào bên trong biệt thự, rồi lại được dẫn vào trong phòng ăn.
Chủ nhân biệt thự đã chờ sẵn, là một nam một nữ.
Nam dáng vẻ hơn 40 tuổi, trên người mặc một bộ vest tươm tất, mang mắt kiếng, nhìn qua có vẻ rất lịch sự.
Nữ cũng giống hơn 40 tuổi, cả người mặc đồ hàng hiệu, bất quá vóc người
đã phát phì, hàng hiệu mặc trên người bà không còn hiệu quả của hàng
hiệu nữa, chỉ để cho người ta cảm thấy lãng phí. Lại công thêm trang
điểm đậm, cả người treo đầy trang sức, hình tượng “quý” phụ nhân quả
thật là được tạo thành, nhưng chỉ để cho người ta cảm thấy lố lăng mà
thôi.
Trong lòng Hướng Nhật có loại cảm giác chán ghét, đối phương thật là lấy nhục nhã làm thú vị, nhìn dáng vẻ mẹ mình mặc dù chỉ là ăn mặc bình
thường, nhưng dáng người đẹp cộng thêm ngày nay biến thành dáng vẻ tuổi
20, thanh xuân ngập tràn, nhìn rất đẹp giống như là chị của hắn vậy.
Thấy một nhà ba người Hướng gia đi vào, một nam một nữ kia nhất thời tiến lên đón tiếp.
“Tiểu đội trưởng, thật là xin lỗi, sáng sớm còn làm phiền mấy người tới, bất quá ăn ở bên ngoài thứ nhất cũng không có tiện như ở nhà, thứ hai
cũng không vệ sinh bằng, ông nói đúng không tiểu đội trưởng.” Nam nhân
trung niên kia chính là Tôn Hòa, từ bề ngoài xem ra một chút cũng không
giống cái loại lừa lọc bạn bè gì cả, ngược lại vô cùng nhiệt tình làm
cho người ta không tự chủ được tín nhiệm lão ta.
“Không việc gì, ăn ở nhà tốt hơn.”
Hướng phụ là một người tốt, đối với việc sáng sớm chạy đến nhà người ta
ăn sáng cũng không cảm thấy có gì không đúng, hoặc là do ông thấy lấy
tình nghĩa chiến hữu giữa họ thì những thứ tiểu tiết này có thể hoàn
toàn bỏ qua.
“Chị dâu, đây chính là Hướng Quỳ sao?” ‘Quý’ phụ nhân bên cạnh chính là
vợ Tôn Hòa, lúc này nở nụ cười nhìn Hướng Nhật, biểu tình nhìn qua tỏ ra rất nhiệt tình.
Bất quá Hướng Nhật nhìn ra được, người đàn bà trang điểm đậm này tỏ ra rất giả tạo, nụ cười trên mặt giống như cố vờ tạo ra vậy.
“Đúng vậy, đây chính là Hướng Quỳ nhà tôi.” Hướng mẫu với khuôn mặt nhỏ
nhắn đi tới, nhìn con trai nói, “Mau gọi chú Tôn, gì Tôn.”
Mặc dù cảm giác đối với vợ chồng Tôn Hòa không tốt, nhưng Hướng Nhật bề
ngoài vẫn giữ lễ phép, hướng về hai người họ kêu lên: “Chú Tôn, gì Tôn.”
“Hướng Quỳ so với hai đứa nhóc nhà tôi thật lễ phép hơn nhiều.” ‘Quý’
phụ nhân tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của Hướng Nhật, vẫy vẫy tay
với hắn, “Tới đây ngồi xuống trước đi, sắp có thể ăn được rồi.” Sau khi
nói xong thì nói với quản gia một bên, “Chú Lộc, ông đi gọi Thiên Lam
với Thiên Lục một cái, để chúng nó xuống ăn sáng.”
“Vâng thưa phu nhân.” Quản gia xoay người đi lên trên tầng.
Ba người nhà Hướng Nhật cũng được sắp xếp ngồi xuống một bên bàn ăn, bàn ăn là loại hình chữ nhật, rất dài, ba người bọn họ ngồi một bên cũng
còn thừa, thậm chí còn có thể ngồi hai người nữa, mà đối diện chỗ họ
ngồi còn trống không, đoán chừng là để lại cho hai đứa con của Tôn Hòa.
“Tiểu đội trưởng, chị dâu, chúng ta ăn trước đi, không cần chờ Thiên
Lam, Thiên Lục đâu.” Tôn Hòa nhiệt tình nói. Bữa ăn sáng thật ra thì đã
dọn ra, là loại bữa ăn phương Tây, xúc xích chiên với hai quả trứng, còn có một ly sữa bò nóng.
Ở giữa bàn ăn còn có một đĩa mì xào lớn, mì xào cũng là dùng với tôm
chiên, giăm bông chế biến cao cấp, nhìn qua cũng rất mê người.
“Ừ.” Hướng phụ cũng không có khách khí, có thể là ông xem đối với chiến
hữu trước kia thì không cần loại khách khí này, như vậy tỏ ra hai bên
lạnh nhạt với nhau quá.
Hướng Nhật da mặt dày, Hướng mẫu thì tự nhiên rộng rãi, hai người cũng
sẽ không câu nệ những nghi thức này, thấy người chủ nhà đã bảo không
khách khí, bọn họ cũng sẽ không nói lời gì nữa.
Thừa dịp rảnh rỗi lúc ăn, vợ Tôn Hòa chủ động tìm đề tài hỏi: “Chị dâu, Hướng Quỳ vẫn còn học trung học hả?”
“Thật ra thì đã năm thứ hai đại học rồi.” Nói đến con trai, Hướng mẫu vẻ mặt đầy vui mưng nói.
“Năm thứ hai đại học rồi?” Vợ Tôn Hòa trên mặt không che giấu được sự
kinh ngạc, cẩn thận nhìn hướng nhất, “Sinh viên năm hai, thật là nhìn
không ra luôn, đại học năm hai mà dáng dấp khuôn mặt còn non như vậy, ai nha, cả nhà mấy người rốt cuộc dùng ma pháp gì vậy, sao lại trẻ thế
chứ? Chị dâu cũng là càng ngày càng trẻ, hôm qua nếu không phải Tôn Hòa
giới thiệu với em thì em còn tưởng đại ca tìm một... phi phi, em nói bậy rồi, chị dâu đừng để ý nhé.”
“Để ý gì chứ, cô là đang khen chúng tôi mà.” Hướng mẫu tỏ ra rất có tu
dưỡng, nhắc tới chuyện này trong lòng bà cũng rất đắc ý, bí mật biến
thành trẻ tuổi tất nhiên không thể nói, bất quá chồng mình cũng trẻ
tuổi, đó cũng không phải là ‘biến thành’ mà là quả thật dáng dấp ‘trẻ
tuổi’, chứ tuổi thật so với Tôn Hòa còn lớn hơn, nhưng nhìn qua chỉ như
mới hơn ba mươi tuổi, đây chính là chỗ bà đắc ý nhất.
“Chị dâu thật biết nói chuyện.” Vợ Tôn Hòa ha ha cười nói.
Bịch bịch bịch ~~
Lúc này trên tầng vang lên một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy một thanh
niên tầm hai mươi tuổi đang từ trên tầng chạy xuống, chạy thẳng tới
trong phòng ăn: “Bác Hướng tới rồi, a, còn có gì Hướng cũng tới.”
Nghe được lời gọi không ăn nhập hoàn toàn này, chân mày Hướng Nhật không khỏi nhíu một cái. Tên thanh niên hơn 20 tuổi trước mắt này phỏng chừng là con trai Tôn Hòa, nhưng mà nhìn qua thì đầu hắn nhuộm một đầu tóc
trắng giống như một tên côn đồ vậy.
Hơn nữa Hướng Nhật càng chú ý tới, ánh mắt thằng này nhìn Hướng mẫu có
gì đó không đúng, không khỏi có điểm nóng bỏng. Mà đây tuyệt đối chính
là nghịch lân không thể chạm đến nhất trong lòng hắn, đụng tới hẳn phải
chết. Thằng này ngại mạng mình quá dài rồi sao?